Khi trận đấu cuối cùng đã kết thúc, Tân Đản Thần Tăng trước mặt mọi người tuyên bố: “Kết quả của vòng một gồm có hai mươi sáu người chiến thắng, đó là: hai đại diện đến từ Thú Phái,” Khi Lão Tăng nói đến đây, bên Thú Phái có Hầu Tử và nữ đại hiệp đã chiến thắng trong cuộc đấu với Lê Ba liền đứng dậy.
Tân Đản Thần Tăng gật đầu: “Tiếp theo là năm đại diện đến từ Cái bang, bốn đại hiệp của Bạch Phất Phái, ba đại diện của Nguyệt Đoản Phái, bốn sư đồ của Phương Kiếm phái, bốn đại diện đến từ Hội Tam Bảo và bốn người đến từ Hắc Diệu bang.”
Cứ mỗi lần Lão Tăng đọc danh sách những người chiến thắng trong phần thi đầu tiên, thì những người này lần lượt đứng lên theo thứ tự được lão tăng nhắc đến: Bát Công cùng bốn nam tử đứng dậy, Minh Sáng cùng ba sư đệ hai nam một nữ trong phái cung kính giơ tay tạ lễ. Bên phía Nguyệt Đoản Phái có Đào Anh, Đào Việt và một vị nữ đại hiệp khác bước lên. Phương Kiếm Phái có Cảnh Lan cùng ba vị sư cô đứng lên phía trước. Đến lượt Hội Tam Bảo thì có Mặc Cảnh, Đắc Di, Cát Uy và Bửu Toại nhập hội. Cuối cùng là bốn người đến từ Hắc Diệu Bang, dẫn đầu là Chí tà cùng 2 nam nhân và một nữ nhân khác.
Tân Đản Thần Tăng dặn dò: “Trong trận đấu vòng hai vào ngày mai, những người chiến thắng ở vòng một sẽ tiếp tục bốc thăm chia đội hai người, tranh tài để chọn ra mười ba vị vào vòng trong. Các vị hãy nghỉ ngơi thật tốt để chuẩn bị cho cuộc đấu ngày mai.”
Buổi tối hôm kết thúc vòng đấu thứ nhất, Thuỵ Miên đích thân cùng Thuý Như xuống bếp chuẩn bị đồ ăn cho mọi người. Lê Ba và Lý Tư đều bị thương nhẹ, lại ủ rũ vì bại trận ngay từ vòng thi đầu tiên nên không tham dự tiệc mừng; Thuỵ Miên liền phân phó Thuý Như mang đồ ăn vào phòng cho hai người bọn họ.
Thuỵ Miên ngồi trên bàn ăn cùng Mặc Cảnh, Đắc Di, Mộc Hải và Bửu Toại. Không thấy Cát Uy đâu, nàng thắc mắc thì Mộc Hải trả lời: “Cát Uy đã đến tìm ta hỏi thêm một số chỉ dẫn kiếm pháp, muốn rèn luyện thêm được lúc nào, hay lúc đấy.”
Bửu Toại và Mộc Hải ngồi uống rượu bàn chuyện võ thuật, Mặc Cảnh thì lặng im trầm ngâm như mọi lần. Nghĩ đến biểu hiện của Mặc Cảnh trong ngày thi đấu hôm nay và ánh mắt ngưỡng mộ của mọi người dành cho hắn, Thuỵ Miên vô cùng hào hứng. Ngay như Cảnh Lan hay khinh thường bọn họ cũng không làm cách nào không công nhận năng lực của Hội Tam Bảo. Sáu người tham gia thi đấu vòng loại lại chiến thắng đến bốn trận, giữ lại bốn người vào vòng hai.
Đắc Di liên tục nhìn về phía Thuỵ Miên khiến nàng dù có giả vờ không thấy cũng không khỏi đỏ cả mặt. Mặc Cảnh chỉ ngồi được thêm một lúc thì dường như thấy khó chịu trong người, cáo lui về nghỉ ngơi trước. Khi hắn bỏ đi, Thuỵ Miên quan tâm nói với theo: “Ngươi hãy cẩn thận giữ gìn nghỉ sớm để chuẩn bị cho trận đấu ngày mai.”
Đắc Di nghe vậy liền nói: “Muội có vẻ rất quan tâm đến Mặc Cảnh. Hôm trước ta nghe Đào Anh nói chuyện xảy ra trong bếp với Đào Việt là do nàng và Mặc Cảnh. Hai người làm gì ở đấy?”
Thuỵ Miên thấy Mộc Hải và Bửu Toại đã ngừng trò chuyện, nàng nhìn Đắc Di, đỏ mặt nói: “Hôm đó là ta tình cờ gặp Mặc Cảnh ở đó. Không phải ta quan tâm đặc biệt gì đến riêng Mặc Cảnh, mà là ta lo lắng đến bình an và sức khỏe của tất cả mọi người ở đây. Hy vọng ngày mai ai cũng sẽ có một ngày thi đấu xuất thần.”
Đắc Di trầm ngâm không nói gì, thái độ không tự nhiên.
Thuỵ Miên cũng đã ăn uống no say nên cáo lui về phòng mình trước: “Vậy, ta cũng xin phép về phòng chuẩn bị một số việc. Mọi người hãy nghỉ ngơi cho sớm.”
Thuỵ Miên ra khỏi phòng đi được mấy bước thì nghe tiếng có người từ đằng sau đang lại gần, nàng quay lại và nhận ra đó là Đắc Di.
Hắn tiến gần nàng và nói: “Ta có chuyện muốn nói với nàng. Cùng ta đi dạo một lúc.”
Thuỵ Miên miễn cưỡng gật đầu.
Đắc Di cùng nàng ra tới sân viện vắng lặng, hắn dừng lại, nhìn vào mắt nàng mà nói: “Nàng là có chuyện gì? Tại sao mấy hôm nay đều tránh mặt ta?”
Thuỵ Miên cúi mặt lắc đầu. Đắc Di lần thứ hai đưa tay nâng cằm nàng lên: “Ta không muốn vọng tưởng, nhưng nếu nàng khó chịu vì ta, là vì chuyện giữa ta và nữ tử Đào Anh, nếu nàng có một chút để ý, ta xin đảm bảo ta tuyệt đối nhất can nhị tịnh(1).” Đắc Di mở lời, trong giọng có chút hy vọng, lại mang theo ý giải thích.
(1) Nhất can nhị tình: phi thường trong sạchThuỵ Miên nhẹ nhàng tránh cằm mình khỏi tay Đắc Di, nàng ngẩng mặt lên nhìn thẳng vào hắn mà nói: “Ta không có nghĩ về chuyện đó. Ta chỉ muốn người tập trung vào thi đấu những vòng tiếp theo.”
Đắc Di nhìn Thuỵ Miên một lúc lâu rồi mới cất tiếng: “Ta đã hứa sẽ chờ nàng, nhưng có phải là nàng đã quyết về chuyện của chúng ta. Nàng không muốn chấp nhận ta?”
Thuỵ Miên nói: “Ta đúng là đã có suy tính, nhưng cũng không phải chuyện mình ta có thể quyết định. Ta chỉ muốn ngươi đừng để tâm đến chuyện này nữa. Đợi đến khi trận đấu kết thúc, khi ngươi đã có được bảo kiếm, ta sẽ nói rõ cho ngươi biết quyết định của mình.”
Đắc Di không muốn bỏ cuộc, muốn nàng nói rõ, nhưng lời chưa ra khỏi thì hai người đã nghe thấy tiếng người cãi cọ phía trước.
Cát Uy và Cảnh Lan vừa đi vừa to tiếng với nhau. Cát Uy nói: “Ta mà thèm nhìn ngó môn võ bí truyền của ngươi, là do ta tự học được. Ngươi chớ có bắn tên không đích(2), kẻo mai này gặp nhau trên võ đài ta không khách khí thì lúc đấy ngươi hối hận cũng đã muộn.”
(2) Bắn tên không đích: buộc tội vô căn cứCảnh Lan cũng hét lên về phía hắn: “Được, nếu người đã dám tự nhận võ thuật của người khác là của mình, ta nhất định phải dạy cho tiểu tử ngươi một bài học, người hãy chờ lấy.”
Thuỵ Miên dắt tay Đắc Di rời đi: “Chúng ta nên rời khỏi nơi này, hai người này đã cãi nhau là la lý bát sách(3). Tốt nhất không nên tham gia vào, trâu bò đánh nhau ruồi muỗi chết.”
(3) La lý bát sách: dài dòng lải nhải không thôiĐắc Di tiễn Thụy Miên về phòng nàng. Đứng trước cửa phòng, nàng nói: “Giờ đã muộn rồi, người nên về nghỉ. Ngày mai trận đấu sẽ càng khó khăn hơn.”
Đắc Di gật đầu nhìn Thuỵ Miên, ánh mắt băn khoăn: “Khi trận đấu kết thúc, ta sẽ chờ nàng.”
Thuỵ Miên tiễn Đắc Di, trước khi vào phòng mình, nàng bất chợt thấy một túm lông trắng đi khuất sau vòm cửa sân viện, trông rất giống Bạch Hồ.