Thuỵ Miên đứng trên cao quan sát, hỏi Đắc Di: “Kia là hoàng cung Kỳ quốc? Quả thật là tráng lệ nguy nga, khiến người khác diệu bất khả ngôn(1). Nơi Hữu Thái Phi ở là chỗ nào?”
(1) Diệu bất hả ngôn: kỳ diệu không diễn tả được
Đắc Di nói: “Kia là chốn hậu cung, mẫu thân ta hiện đang ở đó. Ta đã cho người báo với mẫu thân về việc chúng ta đã trở lại. Nếu mẫu thân gặp nàng, chắc chắn sẽ rất hài lòng.”
Thuỵ Miên mỉm cười hỏi: “Huynh và mẫu thân hay đến đây?”
Đắc Di nói: “Ta và mẫu thân mỗi lần lén gặp đều là đến đây ngắm cảnh. Mẫu thân thường kể với ta về việc khi xưa Phụ Hoàng sủng ái người thế nào, nơi hai người thường ở và chỗ ta được sinh ra. Mẫu thân nói nếu Phụ Hoàng còn sống, chắc hẳn người sẽ rất yêu quý trân trọng chúng ta.”
Thuỵ Miên nhìn Đắc Di hỏi: “Mẫu thân huynh biết huynh đã về đến nơi, ắt sẽ vô cùng vui mừng. Chắc hẳn Hữu Thái Phi phải là người vô cùng dũng cảm mạnh mẽ, ở bên hài tử của Hữu Thái Uý, phải chịu cảnh mẫu tử chia cắt để bảo vệ cho huynh?”
Đắc Di trả lời: “Thật ra mọi việc không hẳn như lời đồn đoán. Bá phụ ta Hữu Thừa Thăng là người trung nghĩa, nhất phiến đan tâm(2), có thể hy sinh cả gia quyến để giữ đạo vua tôi.
(2) Nhất phiến đan tâm: một lòng vì nước
Năm xưa, mẫu thân ta và bá mẫu cùng có thai. Trong thời gian mẫu thân ta có long thai, sắp đến ngày sinh nở thì phụ vương lại xảy ra truyện. Cũng chính là do một tay Mộ Dung Mao và Mộ Cẩm An gây ra; bọn chúng lo sợ quyền lực sẽ mất một khi mẫu thân ta hạ sinh được hoàng tử, nên đã hành thích phụ vương ta. Hữu Thừa Thăng vì nước nhà và nghĩa vua tôi, muốn duy trì dòng tộc, cũng là vì bảo vệ giọt máu vương tử là ta, có thể làm bất cứ điều gì. Bá phụ trung nghĩa lại nắm giữ binh quyền, hai cha con tể tướng dù muốn hại mẫu thân ta cũng phải muôn phần dè chừng. Họ biết việc ám sát phụ vương đã làm dấy lên nhiều cảnh giác, nên không dám tiếp tục làm hại đến mẫu thân. Nhưng lòng người đa nghi, Mộ Dung Mao độc ác, không tránh việc hắn có lòng diệt cỏ phải diệt tận gốc, nên Hữu Thừa Thăng đã tương kế tựu kế.
Mọi người đều biết thê tử của bá phụ ta và mẫu thân ta cùng mang thai, nhưng có điều không ai biết đó là được tám tháng thì bào thai của bá mẫu không giữ được. Bá Phụ ta Hữu Thừa Thăng đã tính toán, để bá mẫu tiếp tục giả mang thai, đợi lúc mẫu thân ta sinh ra ta, sẽ tìm một hài tử bên ngoài hoán đổi nhằm bảo vệ long mạch khỏi nanh vuốt của bọn người Mộ Dung Mao. Còn bá phụ sẽ đón ta về phủ, giả làm nhi tử của người, cắt đứt liên hệ với hoàng thất, nhằm đảm bảo an toàn của ta.
Mẫu thân ta dù không muốn nhưng vẫn phải cắn răng đồng ý, tất cả là vì sự an toàn của ta mà chịu cảnh mẫu tử phân ly. Ngày mẫu thân ta sinh ra ta, bá phụ cho người đi tìm một hài tử bị bệnh bên ngoài, đưa vào trong cung đánh tráo ta ra. Ta sinh sống trong phủ Hữu Thái Uý từ đó, lấy danh nghĩa là đại công tử của Hữu gia, yên ổn tránh được sự nhòm ngó của Mộ gia, cũng đều là do bá phụ ta nhanh trí.”
Thuỵ Miên thốt lên: “Quả thật là có việc như vậy? Hữu Bình Dương đúng là đã phải chịu thiên tân vạn khổ(1), tướng công vừa mất lại ly tán với hài nhi mới sinh. Giờ ta cùng đã hiểu, vì sao Hữu Thừa Thăng lại có thể sắp xếp như vậy.”
(1) Thiên tân vạn khổ: chịu nhiều cụ khổ
Trước đây Thụy Miên vẫn luôn canh cánh trong lòng, Hữu Thừa Thăng phải là người sắt đá thế nào mới có thể tráo đổi con ruột của mình nhằm bảo vệ dòng dõi vương tử. Nàng giờ đã rõ, vì người đang mang danh phận vương tử, hài nhi của Hữu Bình Dương trong cấm cung kia không phải là con đẻ của Hữu Thừa Thăng, nên thái uý mới có thể quyết tâm dứt khoát như vậy. Hơn nữa, theo lời Đắc Di vừa nói, Hữu Thái Uý vốn là trung thần hết mực nghĩa vua tôi, lại là học trò của Thanh Hải Thiên Tôn, vậy nên Hứu Thừa Thăng có thừa thông minh tài trí để có thể nhìn ra mọi chuyện.
Đắc Di bỗng xoay người Thuỵ Miên đối diện với mình, dịu dàng giơ tay vén mái tóc trên trán của nàng lên, nói: “Vết thương trên trán lúc nàng bị thương ở Sơn trại đúng là đã lành, không còn dấu vết. Nàng rất xinh đẹp, lại là nữ nhân kỳ tài, tính tình tốt bụng, ta thật may mắn.” Đắc Di say mê nhìn vào mắt nàng, làm Thuỵ Miên có chút không tự nhiên.
Đắc Di nói: “Thuỵ Miên, giờ chỉ còn lại một cặp bảo bối cuối cùng. Ngày ta đại công cáo thành không còn xa nữa. Ta nhất định nhanh chóng bình định tam quốc, cưới nàng làm thê tử. Một đời này chúng ta đồng phu đồng thê, không ai có thể chen chân vào.”
Đắc Di cúi người bất chợt ôm Thuỵ Miên thật chặt trong vòng tay rắn chắc, nàng trân trọng tình cảm của hắn, cũng đáp lại. Nhưng khi nghe những lời tỏ tình mãnh liệt của Đắc Di, trong lòng Thuỵ Miên lại tràn ngập bối rối, cảm giác kỳ lạ không thể nói thành lời.
Đắc Di buông tay ra, nhìn thẳng vào mắt Thuỵ Miên hy vọng hỏi: “Còn nàng thì sao? Trong tim nàng, liệu ta đã ở đó?”
Thuỵ Miên bất ngờ trước câu hỏi của hắn, nàng nói: “Chẳng phải ta đã chấp nhận theo huynh rồi sao, đến giờ này huynh còn cảm thấy có gì chưa ổn?”
“Ta chỉ mong nàng toàn tâm toàn ý giữ ta trong tim, những chuyện khác, ta tin thời gian có thể giúp người ta quên đi một số việc, một số người, cũng có thể giúp nàng hiểu rõ thêm tấm lòng của ta.” Đắc Di nói đầy ẩn í.
Thuỵ Miên không hiểu: “Đắc Di, chàng đối tốt với ta, ta đã biết. Ta vô cùng trân trọng.”
Đắc Di mỉm cười gật đầu, lấy từ túi áo ra một hộp gấm nhỏ. Thuỵ Miên nhận ra đây là hộp gấm đựng Vọng Nguyệt ước mà Nhuận Ngọc giao cho bọn họ tại Dục Ngư Hồ ở Mãn Quốc. Nàng nhìn Đắc Di thắc mắc: “Sao huynh lại mang theo Vọng Nguyệt Ước đến đây?”
Đắc Di trả lời: “Vọng Nguyệt Ước là bảo vật nắm giữ nhân tâm. Ta muốn trao nó cho nàng. Nàng hãy giữ tâm trí của ta, đừng bao giờ buông bỏ. Ta trao hết tâm tư này cho nàng, không bao giờ thay đổi.”
Thuỵ Miên bất ngờ trước món quà của Đắc Di. Nàng nói: “Bảo vật quý giá để ta giữ liệu có an toàn? Huynh không cần phải làm vậy.”
Đắc Di hai mắt long lanh nhìn Thuỵ Miên, ôn tồn nói: “Ta đã nói rồi, chỉ có duy nhất một nữ tử nắm giữ được trái tim ta, đó chính là nàng. Đây là tín vật của ta tặng nàng, nói lên tâm ý của ta. Ta còn muốn mang lại cho nàng nhiều hơn thế. Nàng là nữ tử mà bao năm qua ta hằng mong chờ. Ta mong ngóng sớm đến ngày nàng cũng đối với ta như vậy.”
Thuỵ Miên dè dặt nhận lấy hộp gấm đựng Vọng Nguyệt Ước. Nàng nghĩ về lời sấm truyền trong mơ lúc trước, về việc Đắc Di là ý trung nhân của mình, trong lòng rạo rực không yên. Hắn cúi xuống đặt lên môi nàng một nụ hôn da diết.
Thuỵ Miên lặng im, đầu óc trống rỗng đứng trong vòng tay Đắc Di.
Đắc Di ôm lấy Thuỵ Miên một lần nữa, rồi dắt nàng đi ngược đường quay trở lại. Hai người im lặng đi bên nhau, nàng ngượng ngùng mà Đắc Di cũng không khá hơn là bao, có chút hậu đậu hấp tấp khác hẳn vẻ đĩnh đạc thường ngày.
Một con gió nhẹ thổi đến, xáo trộn những lá tre vàng xanh lẫn lộn, cả rừng tre xôn xao rì rào. Đám lá tre bị gió cuốn rơi xào xạc từ trên xuống, Thuỵ Miên sững người trước cảnh tượng như mộng. Nàng giật mình nhìn thấy một thân ảnh ẩn hiện lẫn với đám lá tre đang cuốn tung lên phía trước. Bóng dáng bạch y quen thuộc, mái tóc của hắn phất phơ trong làn gió. Tà áo hắn bay nhẹ nhàng, ánh mắt lạnh lùng nhưng đầy tha thiết. Tuy hắn không hề nở nụ cười, nhưng lại làm người khác cảm thấy ấm áp và an tâm khi ở cạnh. Thuỵ Miên chớp mắt để nhìn cho rõ, thì bóng người đã biến mất, nàng bỗng thấy hụt hẫng trong lòng, cảm giác buồn bã ập đến không biết vì đâu.
Đắc Di nhìn Thuỵ Miên đang sững sờ thất thần nhìn về phía trước, lo lắng hỏi: “Thuỵ Miên, nàng sao vậy? Đã có chuyện gì?”
Thuỵ Miên trấn tĩnh lại, nhẹ lắc đầu, trả lời: “Ta nghĩ đã thấy gì đó, chắc là đã nhìn nhầm.”
Đắc Di nói: “Hiện tại ngoài hai chúng ta chỉ có ám vệ của ta ở quanh đây. Nàng yên tâm, đừng lo lắng, không có ai khác đâu.”
Thuỵ Miên mỉm cười gật đầu để Đắc Di yên lòng. Chỉ có nàng mới rõ mình vừa nhìn thấy ảo ảnh gì. Trong lòng nàng vô cùng rối bời. Nàng là vừa mới tưởng tượng ra ư? Nam tử một thân bạch y, người thường xuyên chăm lo cho nàng, thầm lặng bảo vệ nàng, đã cùng nhau trải qua nhiều sóng gió. Người mà nàng trong lúc bâng quơ từng nghĩ đến mấy ngày qua nhưng luôn tìm cách gạt ra khỏi đầu: Mặc Cảnh.
Nhìn vẻ mặt lo lắng của Đắc Di, Thuỵ Miên cảm giác áy náy vô cùng. Hắn đã tỏ rõ lòng mình cho nàng, nàng cũng đã chấp nhận hắn, vậy mà còn tơ tưởng đến một nam nhân khác, nhất là khi nam nhân ấy luôn hết lòng vì người thương của mình, trong lòng hắn lại không có nàng. Thuỵ Miên thấy tâm trí mình lẫn lộn. Nàng không thể giữ mình bình tâm.
Nàng cố rũ bỏ hình ảnh Mặc Cảnh ra khỏi đầu, nhưng càng cố quên thì càng nhớ rõ. Về đến phủ, khi Thuý Như đến đón nàng ôm theo Bạch Hồ trắng tinh như một cục bông gòn, thì hình ảnh của Mặc Cảnh trên vai có Bạch Hồ, đứng giữa cánh rừng tại chân núi Tử Lâm lúc hai người chạm mặt lần đầu tiên đã trở về rõ nét, tưởng chừng như nàng chỉ mới gặp hắn vào ngày hôm qua.