Thuỵ Miên và Thuý Như vừa từ phòng bếp về đến phòng nghỉ thì bàng hoàng trước khung cảnh lộn xộn bên trong. Quần áo và đồ dùng đã bị lục tung, rơi vãi khắp nơi. Nắp rương hòm cũng như tủ cất đồ trong phòng Thuỵ Miên đã bị mở tung ra, đồ dùng bên trong bị bới móc không thương tiếc.
Thuỵ Miên lo lắng nói với Thuý Như: “Em hãy đi gọi người tới đây ngay, đã có chuyện.”
Ngay khi Thuý Như vừa rời đi, nàng vội đi đến chỗ cất giấu Vọng Nguyệt Ước phía dưới gầm giường của mình. Ngay khi chạm vào chiếc hộp chứa bảo vật, Thuỵ Miên nhanh chóng lấy chiếc hộp ra, biết chắc xung quanh không có người, nàng mở nắp hộp, tận mắt nhìn thấy viên Vọng Nguyệt Ước đang toả ánh sáng mở ảo, lúc này cả người mới thở phào nhẹ nhõm. Thuỵ Miên liền để bảo vật lại chỗ cũ.
Thuý Như chưa quay về thì Bửu Toại dẫn đầu một đám cận vệ đã chạy đến biệt viện của Thuỵ Miên. Hắn lo lắng vội vã lại gần nàng hỏi han: “Muội có sao không? Đã xảy ra chuyện gì ở đây?”
Thuỵ Miên trả lời: “Đã có người đột nhập lục lọi phòng muội khi muội và Thuý Như không có ở đây. Hai chúng ta trở về đã thấy mọi thứ như thế này. Thuý Như đâu? Sao huynh lại biết mà đến đây?”
Bửu Toại giải thích: “Trong phủ có thích khách, hiện đang náo loạn bên biệt viện của Đắc Di. Ta vừa nghe được liền dẫn quân đến bảo vệ muội. Không ngờ thích khách đã tìm đến phòng của muội trước, may là lúc đó muội không có mặt ở đây. Muội yên tâm, ta sẽ cho người canh gác cẩn mật. Ta sẽ ở ngay bên ngoài bảo vệ cho muội.”
Nói rồi Bửu Toại liền ra phía ngoài đứng nghe ngóng tình hình, cũng phân phó cho mọi người đứng chốt canh gác cẩn thận. Thuỵ Miên lúc này cũng nghe thấy tiếng la hét ngày càng lớn bên phủ của Đắc Di, trong lòng không yên chạy ra phía ngoài. Quân lính do Bửu Toại sắp xếp đã ngăn nàng lại, nói: “Xin Thuỵ Miên cô nương ở yên trong phòng. Chúng ta được lệnh giữ gìn an toàn cho cô nương, tuyệt không để cô nương gặp bất kỳ bất trắc nào.”
Thuý Như lúc này cũng đã quay lại, hớt hải nói: “Tỷ tỷ, trên đường đi tìm người cứu viện, ta nghe tiếng đao kiếm đang giao tranh bên phía biệt viện của Đắc Di công tử. Bửu Toại công tử đã nói cho ta biết, có thích khách trong phủ, dặn ta ở đây với tỷ.”
Thuỵ Miên nhìn thấy Thuý Như, thở phào nhẹ nhõm, nói nhỏ: “Chúng ta chân yếu tay mềm, không thể tương trợ giúp sức trong lúc này, nên yên phận ngồi đây xem diễn biến tình hình thế nào, tránh quẩn chân mọi người.”
Thuý Như hóng hớt thỉnh thoảng lại mở hé cửa nghe ngóng động tĩnh, quay vào kể cho biết Thuỵ Miên: “Tiếng ồn đã hết, không biết mọi việc giờ ra sao? Tỷ nghĩ việc thích khách đột nhập phủ là vì cái gì?”
Thuỵ Miên ngồi giữa đống lộn xộn, trong lòng ngổn ngang, lắc đầu nói: “Thích khách đột nhập vào phủ, chuyện này không tầm thường. Ai chẳng biết phủ của Hữu Thái Uý kỳ quốc, người đứng đầu về quân cơ được bảo vệ nghiêm ngặt đến thế nào. Thích khách này một là võ công phải thuộc hàng cao thâm gan to mất lớn mới dám trà trộn vào Hữu phủ, hai là hắn đến đây vì một việc hoặc một vật quan trọng nào đó nên mới bất chấp nguy hiểm mà tìm đến. Muội nghĩ xem, trong phủ Hữu Thái Uý hiện đang giữ vật gì mà thích khách lại muốn cướp chứ?”
Thuý Như mặt mày tập trung, mắt sáng lên nói: “Là bảo bối, là Vọng Nguyệt Ước và Huyền Bích Kiếm.”
“Ta e là như vậy. Từ sau lần triệu hồi Đắc Di và Cát Uy vào triều, ta vẫn luôn suy tư, Mộ Dung Mao và Mộ Cẩm An đã biết việc chúng ta có được hai bảo bối nên mới dò hỏi Đắc Di và Cát Uy như vậy. Đánh rắn động cỏ, ta đoán rằng chúng sẽ mau chóng hành động. Vậy nên việc thích khách đột nhập tối nay, chắc chắn là do Mộ Dung Mao sắp xếp." Thuỵ Miên nói, nghĩ về bí mật Vọng Nguyệt Ước đang được mình cất giữ, không ai ngoài nàng và Đắc Di hay biết.
Nàng dù có thân thiết với Thuý Như đến đâu, cũng cố giữ bí mật cho riêng mình, không phải nàng không tin tưởng nàng ta, mà chính là để không liên luỵ tới Thuý Như. Thuỵ Miên lòng đầy lo lắng, việc thích khách tìm đến phòng của nàng, lục tung tìm kiếm, mà trong phòng nàng lại không mất đi bất kì thứ gì khác, phải chăng chuyện nàng giữ Vọng Nguyệt Ước đã bị người khác nghi ngờ phát hiện?
Đúng lúc này thì Bửu Toại quay lại, nhìn Thuỵ Miên bật dậy khẩn trương thì trả lời: “Thích khách đã lấy được thanh Huyền Bích Kiếm, Đắc Di đang đợi chúng ta ở thư phòng, đi thôi.”
Thuỵ Miên nghe tin liền hụt hẫng thất vọng, cùng Bửu Toại nhanh chóng sang biệt phủ của Đắc Di.
Khi đến nơi, nàng không bất ngờ khi thấy toàn bộ mọi người đã tập trung ở đây. Một vài binh lính bị thương đang được hạ nhân vác cáng đưa ra. Mộc Hải tiên sinh và Hải Đường phu nhân vừa trở về phủ hôm qua cùng Cảnh Lan cũng đã có mặt. Đắc Di và Cát Uy đang nói chuyện cùng với Hữu Thừa Thăng, Lê Ba và Lý Tư đứng bên ngoài canh gác cẩn mật.
Ngay khi Thuỵ Miên cùng Bửu Toại và Thuý Như bước vào, Đắc Di đã lại gần lo lắng nói: “Nàng không bị kinh sợ chứ? Ta nghe hạ nhân báo cáo trong phòng nàng cũng có thích khách lẻn vào. May có Bửu Toại huynh để mắt, không thì ta quả thật không yên.”
Thuỵ Miên thông báo với hắn: “Ta không sao. Mọi thứ vẫn ổn. Trong phòng ta tuy bị lục soát, nhưng không mất bất kỳ thứ gì quan trọng.”
Nàng ngầm muốn báo cho Đắc Di rằng Vọng Nguyệt Ước vẫn đang an toàn được cất giữ ở chỗ nàng. Thấy Đắc Di gật đầu, Thuỵ Miên an tâm biết rằng hắn đã hiểu ý nàng, rồi lo lắng hỏi: “Thích khách đã lấy Huyền Bích Kiếm đi, vậy bây giờ chúng ta phải làm sao?”
“Nàng đừng lo. Mọi chuyện vẫn ổn.” Đắc Di từ tốn nói, trấn an Thuỵ Miên.
“Huynh nói vậy có nghĩa là gì?” Thuỵ Miên khẩn trường thắc mắc.
Cát Uy lúc này giải thích: “Thích khách đúng là đã chiếm được bảo kiếm. Thân thủ hắn nhanh nhẹn, lại vô cùng thâm hậu, không phải là người thường.”
Cảnh Lan gật đầu nói: “Chúng ta vất vả cố gắng nhưng cũng không thể làm gì hắn. Liệu hắn có phải là hắc y nhân bí ẩn lần trước chúng ta đụng độ ở hoàng cung Thổ quốc?”
Mộc Hải nói: “Chính là hắn. Ta nhận ra khí lực của hắn.”
Bửu Toại thở dài lắc đầu: “Bảo bối thứ hai, thanh Huyền Bích Kiếm đã mất? Còn Vọng Nguyệt ước?”
Đắc Di bình tĩnh giải thích: “Vọng Nguyệt Ước và Huyền Bích Kiếm đều vẫn an toàn.”
Thuỵ Miên và Bửu Toại ngạc nhiên, lúc này Hải Đường mới từ tốn nói: “Thích khách đã lấy thanh Huyền Bích Kiếm giả mà lúc trước các người nhìn thấy trong cấm phòng của Thanh Liên trưởng môn. Là ta đã giao nó cho Đắc Di, để phòng trường hợp bất trắc. Lão hổ dã hữu đả truân(1), quả là phòng bị cũng không thừa.”
(1) Lão hổ dã hữu đả truân: luôn phải cẩn thận không sẽ phạm sai lầm
“Đúng vậy, lần này may là có Hải Đường phu nhân tính toán đề phòng. Từ lúc vào cung gặp Mộ Cẩm An, ta cũng đã có cảm giác không yên, nên đã mang thanh Huyền Bích Kiếm thật, nhờ Mộc Hải tiên sinh cất giữ. Tối nay dù bị đột kích, chúng ta cũng không mất mát gì, lại cũng biết được Mộ Dung Mao đã bắt đầu hành động.” Đắc Di nói.
Thuỵ Miên thở phào nhẹ nhõm, hoá ra là Đắc Di và mọi người đã đều chuẩn bị chu đáo, hai bảo vật hiện vẫn trong tay Hội Tam Bảo, họ vẫn chiếm được thế thượng phong.
Cát Uy tự đắc nói: “Không biết Mộ Dung Mao có phát hiện ra bảo kiếm là giả? Ta hy vọng hắn tiếp tục mù quáng tưởng bở, chúng ta cũng tiếp tục vờ như đã mất thanh kiếm thật.”
Thuỵ Miên hỏi: “Cứ cho là Mộ Dung Mao không phát hiện ra Huyền Bích Kiếm là giả, liệu hắn có cho người quay lại, tìm kiếm Vọng Nguyệt Ước?”
Hữu Thừa Thăng bình tĩnh trả lời: “Điều này chúng ta không cần quá lo lắng. Ta hiểu tính khí của Mộ Dung Mao, hắn âm mưu quỷ kế, lại có tính phòng bị lo xa, sẽ không tiếp tục cho người đột nhập phủ của ta lần nữa. Hắn ắt cũng hiểu chúng ta sau chuyện này sẽ càng phòng bị cẩn thận hơn, sẽ không tiếp tục làm liều, lao nhi vô công(2).”
(2) Lao nhi vô công: cố công nhọc sức, không được kết quả gì
Thuỵ Miên nhìn Đắc Di, nhẹ giọng để không ai nghe thấy, nói: “Việc thích khách lục lọi trong phòng của ta, thật là làm ta không yên. Liệu việc chàng trao cho ta Vọng Nguyệt Ước có bị bãi lộ?”
Đắc Di lắc đầu nói: “Nàng đừng quá lo lắng. Nàng đối với ta rất quan trọng, bọn chúng tự nhiên ắt sẽ để tâm đến nàng. Tìm đến phòng nàng rà xoát, đây cũng là lẽ thường tình. Nhưng nơi nguy hiểm nhất chính là nơi an toàn nhất, sau việc này, chúng sẽ không dám đột nhập vào phủ nữa.”
Thuỵ Miên gật đầu an lòng.
Chiều hôm sau, Hữu Thừa Thăng từ trên triều trở về, vẻ mặt bực bội, vừa vào thư phòng đã cho triệu kiến Đắc Di và Cát Uy. Lê Ba và Lý Tư đứng ngoài canh gác cẩn mật.
Hữu Thừa Thăng đập bàn tức giận nói: “Mộ Dung Mao là loài lang sói, hắn đã cho đám tay sai chặn đường sát hại Ngự Sử Đại Phu Thuyên Tân; thân tín của Thuyên Tân mở đường máu thoát được vừa đến mật báo cho ta sự tình. Thuyên Tân là do ta bố trí đang trên đường trở về trợ giúp cho chúng ta. Vậy là chúng ta đã mất đi cánh tay phải.
Hơn nữa, hôm nay trên triều Quyển Hoắc Tư Mã đã bị Mộ Dung Mao vu oan giá hoạ, bị đổ tội có ý định tạo phản. Vua ngu chỉ thị cho người đến phủ lục soát chứng cớ, thế nào lại tìm được thư của Quyển Hoắc, chứng nhận hắn có ý đồ mưu phản. Nguy hơn nữa là Quyển Hoắc là người do chính ta đào tạo, nên ý của Mộ Dung Mao, sâu xa chính là muốn ám chỉ ta là người đứng sau tất cả, muốn chĩa mũi dùi về phía ta. Quyển Hoắc là người anh dũng, lại hiểu chuyện, quyết hy sinh thân mình, tránh làm ta bị liên luỵ, liền nhận hết tội lỗi, một mình gánh vác, tự kết liễu tránh cho ngươi thân bị lôi vào cuộc.”
Cát Uy bực tức nói: “Lại có chuyện đó? Mộ Dung Mao đúng là con rắn độc.”
Hữu Thừa Thăng nói: “Đương nhiên hoàng thượng non dại không dám động đến ta, lại có các tướng sĩ đứng lên can dán, lo sợ ảnh hưởng, bạo loạn lòng quân, nên ta vẫn không hề hấn gì. Ta chỉ có thể giúp Quyển Hoắc cầu xin Hoàng Thượng tha cho người nhà của hắn.”
Đắc Di thở dài nói: “Mộ Dung Mao đã bắt đầu hành động. Vậy là chúng ta đã mất hai trợ thủ đắc lực, giờ mọi việc càng phải cẩn thận, không thể lơ là.”
Hữu Thừa Thăng suy tư trầm ngâm. Cuộc nội chiến trong Kỳ quốc, giờ đã thật sự bắt đầu.