Thụy Du Thiên Miên

Chương 92

(1)    Thuỵ Du: giấc mộng

Thuỵ Miên lờ mờ mở mắt, run rẩy đau đớn khắp cơ thể, như thể nàng đang trải qua quá trình lột xác, thay da đổi thịt. Một nam nhân xa lạ rón rén tiến gần, tiếng bước chân hắn rào rạo dẫm trên mặt đất phủ đầy cỏ.

Nam nhân đưa tay nhấc nàng lên. Thuỵ Miên đau đớn giãy dụa nhưng vô ích. Chớp mắt, phân cảnh liền thay đổi. Nàng lại thấy mình chân trần đang chạy trên mặt đất, tâm trạng xốn xang có chút vui mừng lại lo lắng về việc nam tử đó đuổi theo bắt nàng về.

Một ánh sáng chói lóa cắt ngang bầu trời, Thuỵ Miên thấy mình trong bộ đồ tiểu đồng đang bị hai thiên binh bên cạnh áp giải.

Nàng vội nói với một lão tiên đứng bên cạnh:“Ta không muốn quên mọi chuyện, ta muốn tìm gặp lại một người.”

Lão tiên nhìn nàng, hỏi: “Việc gì mà ngươi phải hốt hoảng như vậy? Ai quan trọng đến mức khiến ngươi muốn tìm gặp mà rời khỏi phủ Thái Cực đến thế?”

Thuỵ Miên bỗng nghĩ ngay đến một người, chính xác là một cái cây xanh kiêu hãnh. Chưa kịp trả lời lão tiên, thì nàng lại bị cuốn vào một mảng ký ức khác.

Hai thiên binh đã đưa Thuỵ Miên đến một nơi đài cao, trên đó gió rít thét gào. Nàng bị họ dẫn lên phía trên. Nàng nhìn xuống một hố đen thăm thẳm, chưa kịp định thần đã thấy cả người lọt vào miệng hố, quay cuồng trong bóng đêm bao trùm. Nàng hét lên sợ hãi.

Chưa kịp định thần, nàng lại thấy mình đang ngồi trong một hang động tối đen như mực. Các vách đá xung quanh lạnh lẽo ẩm mốc. Thuỵ Miên run người, không khí trong hang trở nên ngày càng lạnh, sương giá ùa vào làm nàng đoán lúc này đã là buổi đêm. Nàng vòng tay qua hai đầu gối, ôm lấy đôi chân đang run lên bần bật, cố giữ ấm cho bản thân. Thuỵ Miên bỗng nghe thấy bên cạnh mình tiếng khóc thút thít của mấy nữ tử và nam tử đang túm tụm hoảng sợ.

Nàng tiến lại gần tiểu nữ bé tuổi nhất, nói: “Hạnh Nhi, muội đừng khóc nữa. Ở đây chỉ có chúng ta, muội có khóc cũng chỉ làm bản thân mình thêm mệt. Chi bằng cố gắng nghỉ ngơi, giữ sức đợi thời cơ thoát khỏi nơi này. Ta có viên thuốc này, muội uống vào để giữ nhiệt cơ thể trước đã.”

Hạnh Nhi ngây thơ nói: “Miên tỷ, ta không khóc nữa, ta nghe lời tỷ. Cảm ơn tỷ đã dành thuốc cho ta, tỷ đúng là dược sư nổi tiếng tốt bụng. Ta giờ chỉ mong muốn được về nhà.”

“Muội sẽ được về nhà, chúng ta đều sẽ được về nhà.” Thuỵ Miên xoa xoa bàn tay lạnh giá của Hạnh Nhi, nhìn mọi người đang run rẩy trong căn phòng, an ủi nói.

Muội muội sinh đôi của Hạnh Nhi, Nhật Nhi lúc này nhìn Thuỵ Miên nói: “Miên tỷ, chẳng phải ngày mai là sinh nhật mười sáu tuổi của tỷ sao?”

Thuỵ Miên mỉm cười yếu ớt nói: “Ta cũng không ngờ mình lại mừng tuổi mới theo cách này”.

Phía ngoài phòng giam lúc này vang lên tiếng ồn ào, có tiếng vũ khí lẫn với tiếng la hét. Mọi người trong hang động im lặng nhìn nhau, ai nấy trên mặt đều toát lên vẻ sợ hãi và hoang mang. Tiếng la hét ngày càng rõ hơn, ngay sát ngoài phòng giam giữ Thuỵ Miên và mọi người. Bên ngoài đang diễn ra một trận chiến nảy lửa, tiếng vũ khí va nhau liên tục. Cuối cùng mọi thứ cũng trở nên yên tĩnh.

Thuỵ Miên bồn chồn, nàng rút trong tay áo ra một bao thuốc bột mà nàng tự điều chế trước đó. Thuốc bột có công dụng khiến người khác hôn mê bất tỉnh, giúp bọn họ có thời gian ít ỏi để chạy trốn. Nàng bỗng nghê thấy tiếng sột soạt phía góc trái trong buồng giam. Nơi này có một lỗ nhỏ chỉ hơn một gang tay một chút, là lỗ thông hơi và mang không khí bên ngoài vào. Cả đoàn người túm tụm một góc chờ đợi, Thuỵ Miên đứng phía trên cùng, bất giác giơ tay che chắn cho mọi người phía sau.

Từ lỗ nhỏ xuất hiện một con hồ ly trắng tinh xinh xắn, một chân của nó đã bị thương. Nó vừa vào trong phòng giam, liền tiến lại phía tảng đá che chắn đoàn người với phía bên ngoài hành lang của hang động. Nó lấy bàn chân bị thương rớm máu bôi lên mép đá. Ngay khi máu của nó dây ra, viên đá liền chuyển động lăn sang bên cạnh, không khí lạnh lẽo ùa vào phòng giam cùng với mùi máu tanh, làm đoàn người thêm hốt hoảng sợ hãi.

Thuỵ Miên nhìn theo con tiểu hồ ly, thấy nó ngoắc ngoắc cái đuôi trắng như muốn bảo mọi người đi theo. Nàng nhìn đoàn người, khẽ nói: “Có vẻ như nó muốn giúp chúng ta thoát khỏi nơi này. Ta nghĩ chúng ta nên theo nó. Nếu nó có ý muốn hại chúng ta, chẳng phải đã làm từ nãy rồi sao.”

Đám người liền gật đầu đồng ý, theo sau Thuỵ Miên ra bên ngoài phòng giam. Lúc này nàng mới nhìn rõ, phía bên ngoài là la liệt xác của các yêu quái nằm khắp nơi trong hang động. Nhiều yêu thú mất mạng đã hiện nguyên hình, lại có những yêu quái đang nằm bất động, chỉ còn tiếng thở thoi thóp. Có vẻ như có người đã tấn công sơn động, ra tay diệt trừ bọn yêu tinh.

Thuỵ Miên giữ chặt túi thuốc mê trong tay, theo tiểu hồ ly đi qua hành lang lạnh lẽo gớm ghiếc, ngoặt trái rồi ngoặt phải. Đi một lúc thì nàng cùng mọi người nhìn thấy phía xa trên cao là cửa động, từ khe mở của cửa đá, nàng có thể thấy một khoảng trời đang lấp lánh các vì sao. Thuỵ Miên mừng rỡ, quay sang nói với mọi người: “Đường ra kia rồi, chúng ta sắp thoát rồi….”

Nàng chưa kịp nói hết câu thì bỗng nhìn thấy một bóng đen đang lao tới. Ngay phía trên trần hang động chỗ mọi người đang đứng là một mỹ nhân xinh đẹp như hoa, phục trang lả lướt. Thế nhưng nàng ta lại treo người phía trên bằng bảy cái chân tòi ra từ cơ thể, nơi đắng nhẽ phải có một chiếc chân nữa xuất hiện một dòng máu xanh nhớt đang nhỏ xuống. Trên tóc nàng ta gắn hàng hà những đồ trang trí màu trắng, là những sợi tơ nhện chằng chịt.

Yêu nhện nhìn đám người phía dưới, hai mắt ánh lên tà mỵ. Vẻ xinh đẹp trên khuôn mặt mỹ miều liền dần dần biến đổi. Ả ta mỉm cười, chiếc miệng rộng toác sang hai bên tai, nói: “Đại Vương không qua khỏi, chúng ta cũng không tránh khỏi vạ lây. Nhưng đám phàm nhân các người cũng đừng hòng vọng tưởng trốn thoát, hôm nay các người đều phải chết tại đây.”

Ả vừa dứt lời liền búng người từ trên trần hang động xuống, hai chiếc răng nanh lòi ra dài ngoằng. Ả chặn đường tiến của Thuỵ Miên và mọi người, khuôn mặt ánh lên nét độc ác làm ai nấy đều rợn tóc gáy.

Nhện yêu liền tiến lại gần Thuỵ Miên, nàng nhanh chóng đánh lạc hướng ả, lạng người tránh ra phía sau. Nhện tinh xoay người, giơ một móng vuốt lên tấn công Thuỵ Miên. Nàng nhìn thấy mạng mình lúc này như chỉ mành treo chuông. Ngay lúc này, tiểu hồ ly dũng cảm xả thân lao đến ngoặm lấy một chân của nhện tinh, khiến cho ả mất đà, một trong những chiếc chân định tấn công Thuỵ Miên liền đi trật mục tiêu, cách cổ nàng một chút, để lại một vết cắt sâu trên vai nàng.

Nhện tinh tức giận hất tiểu hồ ly ra, nó hứng lấy lực đẩy mạnh, va vào vách đá nằm bất động. Thuỵ Miên dù bị đau nhưng vẫn cố cúi xuống, dùng cánh tay lành lặn bế nó lên. Nàng trao nó ra phía sau cho Hạnh Nhi đang đứng gần nàng nhất, căn dặn: “Lát nữa ta sẽ cầm chân nhện tinh, hãy đưa tiểu hồ ly và mọi người chạy thoát khỏi đây”. Hạnh Nhi không muốn rời đi, nhùng nhằng liền bị Thuỵ Miên quát: “Đi đi, nhanh”. Hạnh Nhi nước mắt lưng chòng, được Nhật Nhi nhanh chóng đỡ lên cùng mọi người rời đi.

Thuỵ Miên bị thương một bên vai, nàng biết vết thương khá sâu, máu vẫn đang không ngừng chảy. Nhện tinh thấy đoàn người quay lưng định bỏ chạy, ả liền lao lên chặn đường.

Thuỵ Miên lấy hết sức bình sinh, vươn tay nắm lấy một trong những chiếc chân đầy lông lá của yêu nhện, cánh tay bị thương cầm túi thuốc mê ném xuống đất. Túi thuốc mê vỡ tung ra, một đám khói trắng lan toả bao bọc lấy yêu nhện cùng với Thuỵ Miên đang nằm dưới đất vẫn cố sống chết giữ lấy chân của ả để mọi người có thể chạy thoát.

Khi làn khói tan dần đi, yêu nhện đã nhắm mắt nằm trên mặt đất. Thuỵ Miên cũng đã dính thuốc mê, nhưng cơn đau từ vết thương trên vai khiến nàng vẫn còn chút tỉnh táo. Nàng lờ đờ nhìn đám người đã đi được một đoạn. Phía trước là đường ra khỏi hang động, nàng mừng thầm vì mọi người đã sắp thoát khỏi. Trên mảng trời đêm đang lấp ló phía trên cửa động, Thuỵ Miên nhìn thấy ánh trăng đã vươn cao, nàng biết ngày mới đã đến, mình đã bước qua tuổi mười sáu.

Ngay lúc này, nàng cảm thấy trên cổ tay mình nơi có vết bớt hình cánh hoa có từ khi nàng sinh ra bỗng ngứa râm ran. Ánh sáng phát ra từ vết bớt trên cổ tay nhẹ nhàng tinh khiết, tuyệt không gây chút đau đớn nào.

Thuỵ Miên bỗng thấy cạnh mình có gì đó đang chuyển động. Nàng nhìn sang chỗ yêu nhện đang nằm, trên khuôn mặt mỹ miều của ả, trên trán ả đã mọc ra thêm ba cặp mắt nữa. Ba cặp mắt đen láy đang nhìn trừng trừng về phía Thuỵ Miên. Từ mồm của ả toả ra một hàng tơ nhện trắng muốt ngoằn ngèo.

Đám tơ nhện lần mò đến bên người Thuỵ Miên, quấn chặt lấy nàng, dần bao quanh người nàng thành một bọc kén. Thuỵ Miên cảm thấy hơi thở đang dần lìa xa khỏi thế xác bé nhỏ của mình. Các sợi tơ của nhện tinh đang cuốn ngày càng chặt. Tiếng của yêu nhện vang lên độc ác, ả nói: “Nữ tử ngươi hãy lấy làm vinh hạnh có thể làm tinh khí cho ta đi.”

Cả người Thuỵ Miên bỗng đau đớn vô cùng, nàng chưa bao giờ cảm thấy khổ sở như vậy. Trên da thịt nàng cháy bỏng như bị ngàn mũi kim châm. Bỗng một ngọn lửa xanh lét rực lên bao lấy yêu nhện. Ngọn lửa từ người của yêu quái lan sang bọc kén đang giữ nàng bên trong. Trước khi biến thành tro bụi, Thuỵ Miên chỉ nghe thấy tiếng cười lanh lảnh của yêu nhện.

Ngay khi tiếng hét tàn độc của nhện tinh vụt tắt, Thuỵ Miên mở mắt liền nhìn thấy một cái cây xanh đang rung rinh trong cánh rừng cảm giác vô cùng quen thuộc, trên cùng của nhánh cây có một bông hoa nhỏ đung đưa màu trắng. Cây hoa xinh xắn bỗng chợt hoá thành hắn, nàng nước mắt giàn dụa cố gọi: “Mặc Cảnh”, nhưng đã muộn, nàng không còn sức thốt ra câu nào. Một mảng đen như mực ập tới, cả người nàng chìm trong bóng tối.

Thuỵ Miên choàng tỉnh, nước mắt đang thi nhau trào ra. Thân thể nàng đã lạnh toát, nàng giật mình khi thấy mình không còn ở bên trong mật thất lạnh lẽo ẩm thấp nữa. Nàng chợt nhận ra mình đang ở một nơi không gian sáng sủa và mát mẻ. Thuỵ Miên lờ mờ nhớ đến giấc mơ mà trong đó, nàng bị ngộp thở đến chết cùng nhện tinh, cả hai bốc cháy thành tro bụi. Đầu óc nàng quay cuồng với quá nhiều tình tiết liên tục thay đổi. Thuỵ Miên cố bình tĩnh lại, cơn ác mộng vẫn quẩn quanh trong tâm trí nàng.

Bỗng nàng nhìn thấy phía góc đối diện có hai người đang đứng đó. Thấy Thuỵ Miên đã tỉnh, hai bóng người chậm rãi tiến lại gần.
Bình Luận (0)
Comment