Thụy Miên và Hữu Bình Dương quay lại nhìn về nơi tiếng nói khinh khỉnh vừa phát ra thì thấy Mộ Dung Mao đang đứng bên ngoài cửa, hộ tống hắn là hắc y nhân bí ẩn. Nếu không phải do tà áo đen mỏng manh của hắc y nhân thấp thoáng chuyển động trong không khí, Thụy Miên đã không thể nhìn ra hắn đang đứng ở đó. Tiếng cười của Mộ Dung Mao vang trong mật thất, đập vào những vách đá vọng lại làm người khác phải rùng mình.
Mộ Dung Mao vừa tiến vào, liền ra lệnh cho hai hạ nhân đi theo kéo Hữu Bình Dương ra khỏi chỗ Thụy Miên, tách bọn họ mỗi người một chỗ.
Nhìn Hữu Bình Dương bị giữ bên cạnh Mộ Dung Mao đứng đối diện với mình, Thụy Miên hỏi: “Ngươi muốn làm gì?”
Mộ Dung Mao tuy điềm đạm nói, nhưng trong ánh mắt không giấu vẻ toan tính âm mưu: “Ngươi chỉ cho ta chỗ cất giấu Vọng Nguyệt Ước và Huyền Bích Kiếm, ta sẽ tha cho hai người các ngươi một con đường sống. Nếu ngươi cố giấu giếm, ta không thể đảm bảo sự an toàn của Hữu Thái Phi. Ta tuyệt không nhất thời khẩu huệ(1).”
(1) Nhất thời khẩu huệ: nói mà không làm
Thụy Miên suy tính chớp nhoáng, đúng như nàng nghi ngờ, Hữu Bình Dương được đưa đến mật thất là do Mộ Dung Mao có chủ đích dùng bà để ép buộc nàng nói ra thông tin về bảo vật. Chuyện Đắc Di có được thanh bảo kiếm chắc chắn đã đến tai Mộ Dung Mao, không chỉ do Lý Tư làm nội gián báo lại mà việc này còn có các danh phái trong giang hồ khác xác nhận, nên không thể dùng lý lẽ để chối cãi. Nhưng còn Vọng Nguyệt Ước, Đắc Di chưa một lần để lộ ra tung tích viên ngọc với người ngoài Hội Tam Bảo. Nàng có thể dựa vào đây mà xoay xở.
Thụy Miên bình tĩnh đáp: “Ta không biết hai thứ ngươi nói là đang ở đâu. Người giữ ta và Hữu Bình Dương ở đây với ý định thúc ép Đắc Di, nhưng ngươi đã nghĩa kỹ chưa? Đắc Di đúng là đã thu thập được một thanh kiếm quý, hôm trước đã bị người đột nhập vào phủ lấy đi mất. Còn Vọng Nguyệt Ước mà ngươi nói đến, ta hoàn toàn không biết gì.
Những gì người nghe được tất cả là từ Lý Tư? Lý Tư vốn là gián điệp ngươi cử đi theo Đắc Di, hắn luôn nóng lòng muốn chứng tỏ bản thân, tìm mọi nguồn tin liên quan đến Đắc Di để báo cáo lại cho ngươi. Trong những mật báo này, liệu có mấy việc mà hắn đã chính mắt nhìn thấy, đâu lại là thứ mà hắn chỉ nghe qua người khác thuật lại?
Không những thế, việc Lý Tư thầm yêu Vân Mai, vì nàng ta sẵn sàng làm mọi việc, điều này ngươi có biết? Vậy mà hắc y nhân tay sai của ngươi ra tay tàn độc, một đao đã cướp đi mạng sống của nàng ta trước mắt Lý Tư. Liệu hắn có vì việc này mà ôm hận, đưa cho ngươi thông tin không chính xác, muốn làm hỏng kế hoạch của ngươi, trả thù cho người thương?"
Nàng dứt lời thì thấy trong mắt Mộ Dung Mao ánh lên nét nghi hoặc.
Giọng nói của hắc y nhân bất chợt lạnh lẽo vang lên: “Ngươi đừng xảo biện, Lý Tư sẽ không dám phản bội.”
Thanh âm chết chóc phát ra từ hắc y nhân thấm vào người Thụy Miên làm nàng run sợ, nhưng nàng vẫn cố gắng hiên ngang không rời mắt khỏi Mộ Dung Mao, thầm cầu mong hắn dao động. Hắn leo lên được đến chức tể tướng, nhất định là người đa nghi không dễ tin tưởng một ai.
Nàng chỉ mong có thể kéo dài thời gian, làm cho Mộ Dung Mao nghi ngờ Lý Tư, tránh để lộ thông tin về Vọng Nguyệt Ước. Nếu Mộ Dung Mao biết nàng đang mang trên người viên ngọc, thì nàng và Hữu Bình Dương chắc chắn sẽ đối mặt với nhiều nguy hiểm.
Mộ Dung Mao giữ im lặng làm không khí vô cùng căng thẳng. Mãi một lúc sau hắn mới nói: “Cho người gọi Lý Tư đến đây.” Hắc y nhân bí ẩn chỉ im lặng không nói câu gì.
Thuỵ Miên mừng thầm trong bụng. Nàng đoán rằng đến lúc này việc nàng và Lý Tư chưa quay về phủ đã gây ra nhiều nghi ngờ. Nếu nàng có thể chĩa mũi nhọn sang phía Lý Tư, làm Mộ Dung Mao nghi ngờ hắn, nàng có thể kéo dài thời gian, ắt mọi người sẽ tìm ra nơi hai người bị giam giữ. Chẳng phải bọn họ còn có Ưng Nhãn thần thú nổi danh biết tìm người của Bửu Toại hay sao?
Lý Tư đến nơi, lôi xềnh xệch theo hắn là một người bị bịt mặt. Hắn cúi rạp người xuống làm lễ với Mộ Dung Mao, nói: “Tướng chủ cho gọi thuộc hạ?”
“Người nói Đắc Di đang giữ thanh Huyền Bích Kiếm? Chính mắt ngươi nhìn thấy?” Mộ Dung Mao hỏi.
Lý Tư thành khẩn trả lời: “Thuộc hạ không tận mắt chứng kiến, nhưng do chính thân tín của Đắc Di là Lê Ba kể cho.”
Thuỵ Miên nhớ lại lúc Phương Thanh Liên trao cho bọn họ bảo vật trên Phương Kiếm phái, Lý Tư không có mặt, lúc đó hắn đang bận chăm sóc cho Bửu Toại bị thương. Vậy nên việc thanh bảo kiếm phản ứng với Đắc Di, chứng minh nó là Huyền Bích Kiếm là việc Lý Tư không chính mắt nhìn thấy.
Thuỵ Miên thấy nét mặt của Mộ Dung Mao lúc này càng thêm phần nghi ngờ, nàng liền nhân cơ hội nói: “Lê Ba thân thiết với ngươi như vậy, lại là người của Đắc Di. Lê Ba kể với ngươi về Huyền Bích Kiếm, lẽ nào là do Đắc Di sai khiến, muốn đánh lạc hướng người, muốn thử xem ngươi có trung thành hay không?”
Lý Tư bất ngờ trước những lời Thuỵ Miên vừa nói, chắp hai tay hướng về phía Mộ Dung Mao giải thích: “Thuộc hạ có thể đảm bảo Lê Ba sẽ không nói dối. Hắn nói với thuộc hạ về việc Đắc Di đã được Phương trưởng môn của Phương Kiếm phái trao cho Huyền Bích kiếm. Hơn nữa, thanh kiếm hôm trước chúng ta có được là giả, thuộc hạ đã nghe Lê Ba buột miệng nói ra. Thuộc hạ chắc chắn thanh kiếm thật vẫn được giữ ở chỗ Đắc Di. Hắn tin tưởng Thuỵ Miên nàng ta như vậy, hắn sẽ nói cho nàng ta biết Huyền Bích Kiếm thực sự được cất giữ ở đâu.”
Thuỵ Miên đôi co: “Ngươi đừng có nói lung tung, hoá ra trong phủ hôm trước có kẻ đột nhập là do ngươi chỉ điểm. Thanh Huyền Bích kiếm gì đó mà ngươi nói đến, chưa từng tồn tại, ta cũng chưa từng nhìn thấy. Ta chỉ biết thanh kiếm mà Đắc Di có được trên Phương Kiếm phái, là một thanh kiếm quý, ngoài ra không có gì đặc biệt, không hơn không kém.”
Thuỵ Miên tự tin rằng đối với những người không có mặt trong gian phòng bảo vật của Phương kiếm phái hôm đó, họ chỉ được biết thanh kiếm mà Phương Kiếm phái cất giữ lâu nay là bảo kiếm quý giá, hình dáng tròn méo ra sao, không ai dám chắc.
Mộ Dung Mao chậm rãi nhìn Lý Tư, lúc này trong giọng đa nghi bội phần: “Vậy là không phải người nhìn thấy mà tất cả là do ngươi nghe được từ nô tài bên cạnh Đắc Di?”
Lý Tư luống cuống xác nhận: “Thưa chủ tử, sự thật đúng là như vậy.”, nhưng vội vàng quỳ sụp xuống nói: “Vậy còn Vọng Nguyệt Ước, chính mắt ta thấy viên ngọc đã được giao cho đám người Đắc Di tại Mật Ngư Nhĩ. Ta cũng đã nhìn thấy viên ngọc phản ứng với máu của Đắc Di, điều này không thể sai.”
“Ta không hiểu người đang nói về viên ngọc nào?” Thuỵ Miên vờ chối bỏ. Sự toan tính ngày càng lớn từ Mộ Dung Mao tỷ lệ thuận với vẻ hoảng hốt của Lý Tư, không khí trong mật thất vô cùng căng thẳng.
Đúng lúc này, hắc y nhân cất tiếng: “Nàng ta đang nói dối, nàng ta cố tình giả bộ để kiếm thêm thời gian đợi đồng bọn bên ngoài đến giải cứu.”
Thuỵ Miên giật mình nhìn sang phía hắc y nhân; hắn im lặng nãy giờ không nói, chính là do đã biết Thuỵ Miên đang diễn kịch. Mộ Dung Mao như nghe được điều gì hợp lí, liền tỉnh táo lại, gật đầu ra hiệu cho hắc y nhân: “Người nói phải.”
Hắc y nhân nhìn về phía Lý Tư đang quỳ dưới đất nói: “Ngươi đưa hắn lại đây.”
Lý Tư lúc này đứng dậy, nhanh nhẹn kéo người đang bị bịt mặt lại gần, mở khăn trùm đầu của hắn ra. Thuỵ Miên thấy người này có chút quen thuộc, nàng giật mình nhận ra mình đã gặp hắn một lần. Hắn là một trong những ám vệ của Đắc Di đã theo bảo vệ bọn họ trong rừng tre lúc nàng và hắn hẹn hò. Ánh mắt hắn đã mất vẻ lanh lợi sắc bén, đôi mắt vô cảm đen nhánh nhìn vào hư không. Lý Tư nói: “Đây là ảnh vệ của Đắc Di. Hôm trước ngươi đã nhìn thấy những gì, mau chóng nói ra.”
Người ám vệ dùng giọng đều đều không cảm xúc trả lời: “Trong rừng tre, Đắc Di chủ tử đã trao cho Thuỵ Miên cô nương một hộp gấm, trong đó có một viên ngọc lấp lánh ánh sáng. Đắc Di công tử nói đây là tín vật của hai người bọn họ.”
Thuỵ Miên thất sắc, nhìn người ám vệ không tự chủ nói ra bí mật của nàng.
Mộ Dung Mao nhìn nàng độc ác, nói: “Nếu người không chịu khai thật, ta nhất định sẽ cho ngươi thấy, ta không phải nói giỡn.”
Thuỵ Miên cố gắng trấn tĩnh nói: “Ta quả thật không biết hắn đang nói gì.”
Nàng vừa dứt lời thì hắc y nhân đã đến bên người ám vệ đang trúng Khẩu Tà chú, một đao kết liễu mạng sống của hắn. Máu tanh ộc ra trong mật thất. Đến lúc chết khuôn mặt hắn vẫn bất động thanh sắc(1), không chút phản ứng đau đớn. Thuỵ Miên kinh hãi thét lên.
(1) Bất động thanh sắc: không thay đổi sắc mặt, tỉnh bơ
Mộ Dung Mao nhếch mép hài lòng, quay sang nhìn hắc y nhân chỉ đạo. Không mất chút thời gian nào, hắc y nhân lần này lại gần Hữu Bình Dương, giơ tay nhét vào mồm nàng ta một viên thuốc rồi đánh vào cổ họng nàng một chưởng, ép nàng uống xuống.
Vừa nuốt viên thuốc vào, Hữu Bình Dương liền mất bình tĩnh, gào thét kinh hoàng. Nàng ta vùng thoát khỏi tay hai nô tài đang giữ lấy mình, nằm xụp xuống đất, ôm lấy bụng quằn quại đau đớn. Thuỵ Miên hoảng hốt vội tiến đến xem nàng ta ra sao.
Hữu Bình Dương không ngừng gào thét, mồ hôi chảy đầm đìa trên mặt, gân xanh bắt đầu phập phồng hai bên thái dương. Thuỵ Miên luống cuống cố gắng bình tĩnh bắt mạch mà không thể vì Hữu Bình Dương liên tục lăn lộn, cơn đau làm nàng ta dường như có thể chết đến nơi.
Thuỵ Miên cuống quýt nhìn về phía hắc y nhân mà hỏi: “Người đã làm gì Hữu Bình Dương?”
Mộ Dung Mao mỉm cười hả hê nói: “Nếu ngươi còn không chịu khai ra tung tích của hai bảo vật, ta nhất định sẽ không tha cho Hữu Bình Dương, nàng ta chỉ có thể tiếp tục đau đớn, lục phủ ngũ tạng bằm nát xáo trộn, dẫn đến thổ huyết mà chết.”
Thuỵ Miên cố gắng bắt mạch cho Hữu Bình Dương lần nữa nhưng không thể phát hiện ra thuốc mà bà bị cho uống là gì. Đúng lúc này nàng ta bỗng ngừng la hét, từ nơi khoé miệng phun ra một ngụm máu đỏ rực. Sau đó, nàng ta trợn mắt nằm vật xuống, cả người co giật dữ dội.
Thuỵ Miên nhìn thấy cảnh tượng trước mắt gào lên: “Dừng lại đi, dừng lại, ta nói, ta nói cho ngươi biết.”
Hắc y nhân cúi xuống điểm vào huyệt nhân trung của Hữu Bình Dương khiến bà ngừng cơn co giật, cơ thể yên tĩnh lại, nhưng gương mặt vẫn nhăn nhó đau đớn, mồ hôi khắp người chảy ra ướt đẫm y phục đang mặc.
Mộ Dung Mao rút ra một viên thuốc tròn màu xanh nhạt, giơ đến trước mặt Thuỵ Miên mà nói: “Hữu Bình Dương chỉ là được điểm huyệt tạm thời để cầm cự. Ngươi nói cho ta biết, thuốc giải độc này ta sẽ cho nàng ta uống. Chỉ cần người giấu giếm hoặc nói dối, Hữu Bình Dương lần tới sẽ thực sự vong mạng.”
Thuỵ Miên nhìn Mộ Dung Mao căm phẫn. Nàng biết hắn không dọa nạt mà sẽ làm thật. Con người này độc ác không từ thủ đoạn, không phải người có thể giỡn mặt được.
Thuỵ Miên nói: “Huyền Bích Kiếm đang ở trong tay của Đắc Di. Thanh kiếm lần trước các ngươi có được là giả. Còn Vọng Nguyệt Ước, Đắc Di đúng là đã có được.”
Hắc y nhân nói: “Hôm trước khi ta đột nhập Hữu Phủ, chỉ tìm thấy thanh kiếm giả, còn viên ngọc, ngươi cất giữ nó ở đâu?”
Thuỵ Miên biết chuyện Vọng Nguyệt Ước được Đắc Di đưa cho nàng làm tín vật đã bị bại lộ, đó là lí do thích khách xuất hiện lục tung đồ đạc trong phủ của nàng. Mộ Dung Mao độc ác, nói là làm, sẽ không chần chừ hại chết Hữu Bình Dương nếu như nàng còn cố tình giấu giếm. Nàng không thể vì viên ngọc mà làm liên luỵ đến tính mạng mẫu thân của Đắc Di.
Thuỵ Miên vô kế khả thi(1), liền giơ tay lục tìm trong túi áo bí mật của mình, lôi ra một hộp gấm. Ánh mắt Mộ Dung Mao loé lên thèm thuồng, chăm chú quan sát. Hắn háo hức nhìn về phía hộp gấm trên tay nàng, khuôn mặt giật giật cùng nụ cười thâm hiểm nơi khoé môi càng làm hắn thêm phần tà ác.
(1) Vô kế khả thi: không có kế sách
Thuỵ Miên mở nắp hộp ra, để lộ ra viên ngọc như ánh châu, to tròn như quả trứng. Ánh sáng toả ra từ viên ngọc tuy mờ ảo, nhưng vẫn lấp lánh đẹp đẽ trong mật thất tăm tối. Hình dáng của viên ngọc phản chiếu trong mắt Mộ Dung Mao, từ hai hốc mắt hắn hiện lên hai chấm xanh trắng làm cả khuôn mặt hắn biến dạng.