Thủy Hỏa Giao Dung - Bằng Y Úy Ngã

Chương 110

Ngồi trên cái ghế nhỏ, ngửa đầu nhìn nữ nhân đang nghiêng người trên giường say ngủ, Cố Úc Diễm bĩu môi, vẻ mặt ủy khuất.
Vốn tưởng rằng nữ nhân này chỉ muốn dọa mình, nhưng thật sự lại đuổi mình xuống giường, buổi trưa đã không được ngủ với nàng, đến cả ngồi trên cái ghế sô pha bên cạnh nàng cũng không được, dù thế nào cũng phải ngồi trên cái ghế nhỏ này.
Ai oán nhìn dung nhan ngủ say ôn nhu của Tần Thanh Miểu, Cố Úc Diễm ngồi yên một chỗ, tay chống cằm, ánh mắt nhìn thẳng ngoắc, đến cuối cùng thật sự nhịn không được nữa, đứng dậy cẩn thận bước đến bên giường, dừng ở đó nhìn nàng một lát, cúi đầu muốn hôn lên môi nàng, lại bị một bàn tay lạnh lẽo ngăn lại.
Chớp chớp mắt nhìn Tần Thanh Miểu bỗng dưng mở mắt cười như không cười nhìn nàng, Cố Úc Diễm tỏ vẻ vô tội, "Miểu Miểu, tại sao chị lại không ngủ nga?'
"Nếu tôi ngủ, không phải sẽ vị em lợi dụng sao?". Híp híp mắt, tay dùng sức đẩy nàng ra, thanh âm Tần Thanh Miểu lạnh lùng, không chừa lại chút tình cảm nào.
"Ngô...ngô...'. Méo miệng, nhìn thấy nàng vẫn chưa tỏ vẻ nguôi giận, Cố Úc DIễm chỉ có thể quay lại cái ghế nhỏ một lần nữa, vẻ mặt đầy oán niệm.
Khẽ hừ một tiếng, làm như không thấy vẻ mặt buồn bực của Cố Úc DIễm, Tần Thanh Miểu cũng không có ý muốn ngủ nữa, mà ngồi dậy vuốt vuốt tóc, giơ giơ cằm về phía nàng, "Tới chỗ người đàn bà kia nhìn xem".
"Nha...."
Ánh nắng giữa trưa có chút bức người, hai người đi ra sân, Cố Úc Diễm theo thói quen nâng tay che ánh mắt, bởi vì chói mắt mà nhăn mi lại, nghiêng đầu nhìn khuôn mặt trắng nõn của Tần Thanh Miểu, chợt dừng bước, "Miểu Miểu, chờ em một chút nha'.
Nói xong, cũng không chờ phản ứng của Tần Thanh Miểu, xoay người vội vàng chạy vào nhà, sau đó lại vội vàng chạy ra, trong tay cầm một cái ô.
Mở ô ra che trên đầu nữ nhân, nghiêng ô qua, lúc này Cố Úc Diễm mởi lộ ra nụ cười toe toét ngốc nghếch, 'Được rồi, đi thôi'.
"Ân". Trên mặt vẫn như cũ không có một tia gợn sóng nào, thật giống như không hề để ý đến hành động quan tâm mình của Cố Úc Diễm, Tần Thanh Miểu thản nhiên lên tiếng, theo bước chân nàng men theo con đường nhỏ, tròng mắt thoáng hiện lên một tia nhu tình.
Hai người không nói gì suốt cả đường đi, Cố Úc Diễm không thèm để ý chút nào, nhưng khi nhìn thấy Tần Thanh Miểu quay mặt, rồi nghĩ đến mấy lời nói của Tần Thanh Miểu lúc mình giận giỗi, liền nhịn không được vui vẻ một trận, tươi cười trên mặt muốn giấu thế nào cũng không thể giấu.
Đợi cho đến lúc đứng ở trước cửa nhà Vương Vận Như, Cố Úc Diễm mới chợt ý thức đến một vấn đề.
Các nàng và Vương Vận Như không hề quen biết nhàu, chẳng lẽ để Tần Thanh Miểu cứ như vậy mà trực tiếp tới tìm bà ấy sao?
"Miểu....Miểu Miểu....". Thấy Tần Thanh Miểu muốn gõ cửa, Cố Úc DIễm vội vàng kéo nàng, ' Chị cứ như vậy mà gặp mặt bà ấy sao?'
"Chứ còn lựa chọn nào khác sao?'. Nhăn mi, tầm mắt Tần Tjanh Miểu dừng ở bàn tay Cố Úc Diễm đang kéo lấy cánh tay mình, "Tôi không cần phải khách khí với người đàn bà kia".
"Không phải...". Biết rõ nữ nhân trước giờ luôn bình tĩnh không thể giữ được sự bình tĩnh đó trước sự kiện lần này, cha làm chuyện có lỗi với mẹ mình, bất kì đứa con nào cũng sẽ có cảm giác tức giận, mà chuyện ám trong lòng Tần Thanh Miểu đã nhiều năm, giờ phút này có thể thấy được.... Nữ nhân bên ngoài của cha, dù có lí trí thế nào cũng sẽ xúc động, Cố Úc Diễm vội vàng kéo nữ nhân làm động tác gõ cưa, "Em sợ sẽ đả thảo kinh xà*"
Nếu không phải sợ đả thảo kinh xà,, thì nàng đã sớm nến cửa nhà Vương Vận Như rồi, nhưng sợ VƯơng Vận Như sẽ nói chuyện này cho Tần Thanh Dật, tiện đà yêu cầu Tần Thanh Dật dùng thủ đoạn với các nàng, cho nên mới kéo dài đến bây giờ.
Mày căng ra, Tần Thanh Miểu nhìn Cố Úc Diễm, vài giây sau thì nhẹ nhàng gật đầu, "Ân".
Nhưng làm thế nào để vừa gặp được Vương Vận Như, lại vừa có thể dò hỏi những chuyện các nàng đang thắc mắc đây?
"Tiểu Diễm, sao lại ở đây?'. Ngay lúc hai người đang lo lắng không biết làm thế nào để gặp Vương Vận Như, mẹ Nguyễn Minh Kỳ lại từ tiệm tạp hóa đi ra, thấy nàng liền mở miệng gọi một tiếng.
Nghe được thanh âm thì quay đầu lại, thấy mẹ Nguyễn Minh Kỳ, vốn liếc Tần Thanh Miểu một cái theo bản năng, sau đó thì vui vẻ, trực tiếp nghênh đón, nói ra ý tứ muốn gặp Vương Vận Như của mình và Tần Thanh Miểu.
Có chút tò mò đánh giá Tần Than Miểu, nghe Cố Úc Diễm hỏi mình có cách nào để gặp Vương Vận Như không, mẹ Nguyễn Minh Kỳ tuy răng không hai người bọn họ làm vậy vì mục đích gì, nhưng không hỏi nhiều, chỉ gật đầu, "Hai người theo sau ta đi, nghe ta và A Như nói chuyện".
"Dạ". Dùng sức gật đầu hai cái, Cố Úc Diễm kéo tay Tần Thanh Miểu đuổi theo nữ nhân đang tiến lên gõ cửa, không lâu sau liền thấy phiến cửa gỗ kia mở ra, đứng sau cánh cửa là một nữ nhân mặc đồ ngủ, nhìn sơ ra cũng có thể chắn rằng loại vải dệt của áo ngủ kia là hàng tốt, ngay sau đó liền cảm giác được tay bị nắm chặt.
Nhìn trộm Tần Thanh Miểu ở bên cạnh, chỉ có thể thấy vẻ mặt bình thản của nàng, Cố Úc Diễm đau lòng cũng không quản tay mình bị bàn tay lạnh lẽo kia nắm đến có chút đau, nhẹ nhàng nắm trở về bàn tay kia.
"Các người là....". Vương Vận Như tất nhiên không biết Cố Úc Diễm và Tần Thanh Miểu, chỉ mơ hồ cảm thấy nữ nhân trước mặt có chút quen mắt, khó hiểu.
"Tôi ở Nguyễn gia cách đây không xa". Mẹ Nguyễn Minh Kỳ nói không chút hoang mang, vẻ mặt thật thà phúc hậu tươi cười, "Còn đây là hai người con của Cố gia".
"Nga, có chuyện gì không?'. Nhẹ nhàng gật đầu tỏ vẻ hiểu được, Vương Vận Như lại nhìn qua Cố Úc Diễm và Tần Thanh Miểu, cuối cùng tầm mắt dừng trên người Tần Tanh Miểu, trong ánh mắt lộ ra vẻ nửa tin nửa ngờ.
"Tôi nghe lão Ngô nói cô muốn bán nhà, vừa lúc hai người này muốn mua một căn phòng nhỏ ở thôn ta". Rất tự nhiên nói, " Bọn họ đều làm việc ở thành phố, cô cũng biết đấy, giá cả ở thành phố không giống ở đây, hiển nhiên có xu hướng về nông thôn mua nhà".
Nghe nói vậy, vẻ hồ nghi trên mặt Vương Vận Như cũng giảm đi một chút, tất nhiên vẫn chưa tin tưởng hoàn toàn, nhưng vẫn nghiêng người, "Vào nhà rồi nói".
"Được". Mẹ Nguyễn Minh Kỳ cũng không giải thích thêm gì nữa, bước vào nhà, Cố Úc Diễm và Tần Thanh Miểu liếc nhau, rồi cũng đi theo.
Sau khi vào nhà xem xét thì thấy căn nhà bên ngoài tuy có chút cũ nát nhưng bên trong được trang hoàng không tệ, Tần Thanh Miểu liếc mắt một cái xem xét, liên có thể nhìn ra cách trang trí này hoàn toàn khác biệt với nông thôn, ánh mắt lạnh xuống.
"Ngô, Miểu Miểu, chị cảm thấy thế nào?'. Bởi vì thấy ánh mắt lạnh như băng của Tần Thanh Miểu nên lo lắng rồi lại nhìn qua Vương Vận Như vẫn chưa hoàn toàn tin lời của mẹ Nguyễn Minh Kỳ. Cố Úc Diễm quét mắt nhìn xùng quanh, đụng đụng cánh tay Tần Thanh Miểu, ý muốn nữ tử không biết đang nghĩ đến cái gì kia hồi phục tinh thần, gật gật đầu, "Nhìn không tệ".
"Ừ".
Mẹ Nguyễn Minh Kỳ thấy thế cũng nói, "Hai người nhìn xung quanh thử xem, dì có thể khẳng định với các con, căn phòng nhỏ này ở trong thôn ta là không tệ đâu, các con a, cũng chỉ vừa mới lập nghiệp, nên mua nơi này".
Không biết vì sao, nghe người này nói như vậy, Cố Úc Diễm bỗng nhiên có cảm giác mình và Tần Thanh Miểu đang thật sự có tính toán mua nhà kết hôn, hau má ửng đỏ, lại trộm nhìn Tần Thanh Miểu một cái, thấy nàng ôm ngực nhìn chung quanh, ngữ khí thản nhiên, "Tiểu Diễm, nơi này hứng ánh nắng mặt trời, rất thích hợp cho ông bà ngoại ở".
Trừng lớn mắt, hiển nhiên không nghĩ tới Tần Thanh Miểu sẽ nói như vậy, ngay sau đó rất nhanh phản ứng lại, đuổi theo bước chân Tần Thanh Miểu, nhìn nhìn cửa sổ, "Em cũng thấy vậy, đặc biệt là căn phòng kia, lúc sáng sớm ông ngoại có thể ở nơi này đọc sách".
Thấy hai nàng đối thoại giống như thật sự cần mua nhà tại nông thôn, tâm tình Vương Vận Như rốt cục cũng buông xuống, cười híp mắt nói với hai người, "Căn phòng nhỏ của tôi tuyệt đối là dùng nguyên liệu tốt nhất để xây, thời gian trôi qua lâu cũng không dễ gì hư hại, hai cô có thể yên tâm... Còn nữa a, nơi này cũng đã được trang trí a, nhìn chỗ này xem....."
Trực tiếp kéo tay Cố Úc Diễm tiến vào một căn phòng, chỉ vào từng chỗ nói, Vương Vận Như cố gắng đẩy mạnh tiêu thụ phòng ốc với hai người trẻ tuổi, Tần Thanh Miểu chợt mở miệng, "Nhà này tốt như vậy, tại sao phải bán đi?"
Hơi sững sờ, không nghĩ đến nữ nhân thoạt nhìn rất lạnh sẽ hỏi vậy, nhưng cũng không nghĩ nhiều, Vương Vận Như cười nói, "Không lâu nữa tôi sẽ rời đi, giữ lại cũng không ích gì, chẳng thà bán đi"
"Ôi, hóa ra là thật a". Nữ nhân theo sau vào nãy giờ không nói gì nhiều giờ khắc này lại mwor miệng, vẻ mặt tươi cười, "Tôi nghe nói A Như muốn lên thành phố a, đó là nơi tốt nhất, nông thôn làm sao có thể so với thành phố, cần gì có đó, ra cửa thì đi xe công cộng, về nhà bật điều hòa"
"Ha ha, cũng không có gì". Nghe nàng nói thế, Vương Vận Như tựa hồ lại càng đắc ý, "Nếu hai người muốn căn phòng này, tôi sẽ lấy giá hữu nghĩ cho hai người, không nhiều đâu"
"Nha, vậy thì tốt quá rồi, tôi nghe nói a Như là người hào phóng dễ nói chuyện nhất". Mẹ Nguyễn Minh Kỳ nịnh hót nói, mà thái độ này dừng trong mắt Vương Vận Như, lại càng xác định mấy người này là tới mua nhà, cười ha ha không nói lời nào.
"Ngô, dì, thành phố có rất nhiều áp lực" Cố Úc Diễm xác định nữ nhân lãnh đạm Tần Thanh Miểu không có khả năng mua căn phòng này, có chút không hiểu, nhưng vẫn cố ý lộ ra vẻ mặt buồn bực, "Đi làm phải chen chúc trong xe công xộng, giá cả thì cao gần chết, một tháng tiền lương không chống được bao lâu....."
"Đúng a, Minh Kỳ nhà tôi lúc gọi điện thoại trở về đều luôn than vất vả". Phụ họa theo, nữ nhân lắc đầu, lại nhìn về phía Vương Vận Như, "A Như a, lời thật thường khó nghe, cô đừng để ý a.... Mà tôi xem nhà này cô cũng đừng bán, vạn nhất ở thành phố gặp chuyện... Ôi chao..."
"Ha ha, cô yên tâm đi". Tựa hồ giống như đang nghe chuyện cười, Vương Vận Như cười ha ha, nếp nhăn nơi khóe mắt lộ rõ, "Tôi đây chính là đi làm bà lớn, người kia của tôi chính là chủ của công ty lớn, ra cửa đều là xe đưa xe đón, ở trong biệt thự, con tôi cũng cố gắng hiếu thuận, cuối cùng cũng để cho tôi an hưởng lạc phú"
Mắt chợt lóe lên, Tần Thanh Miểu nhìn nữ nhân đang nghĩ đến cuộc sống tương lai tốt đẹp, mấp máy môi.
"Con của cô?". Lúc này thì mẹ Nguyễn Minh Kỳ quả thật không phải là khách sao nữa, ánh mắt kinh ngạc, "Nhiều năm như vậy, tại sao chưa nghe cô nói,,,,:
"Ha Ha...". Lúc này Vương Vận Như cũng không nhiều lời nữa, chỉ cười nhẹ, tay vỗ về vòng ngọc xa xỉ trên cô tay phải, "Đúng vậy a, con tôi, đợi nhiều năm như vậy a..."

Bình Luận (0)
Comment