Bữa cơm này thực sự là rất im lặng.
Cố Úc Diễm vẫn đang đắm chìm trong chuyện tình của anh mình, Tần Thanh Miểu vẫn duy trì bộ dáng lạnh như băng không nhiều lời, mà người ngày thường thích nói chuyện nhất là Đường Vận giờ phút này dùng ánh mắt đăm chiêu nhìn hai người.
Trước là đưa Đường Vận trở về, sau đó hai người cùng nhau trở về chỗ của Tần Thanh Miểu, sau khi đổi giày đi vào phòng khách, Cố Úc Diễm lại mở miệng, "Em vừa mới suy nghĩ, anh hai quả thật không có đưa cho em cái gì, cũng không nói với em điều gì".
Dừng một chút, lại tiếp tục nói, "Trước khi anh ấy gặp chuyện không may, lần cuối cùng chúng em gặp mặt, là trước ngày cuối tuần, anh nói sắp có bộ phim điện ảnh mới, thoạt nhìn là loại em thích, đến lúc đó đưa em đi xem..."
Lẳng lặng đứng ở đó nghe Cố Úc Diễm nói, Tần Thanh Miểu không một lời, mặt âm trầm như nước.
Mà Cố Úc Diễm nhìn cô như vậy, trong lòng lại bắt đầu không yên, "Em là... em là nói thật, chị tin em đi."
Giương mắt, cao thấp đánh giá nàng một hồi lâu, Tần Thanh Miểu bỗng nhiên xoay người hướng về phòng mình, chỉ chừa lại một mình nàng ngơ ngác đứng ở nới đó.
Mãi cho đến cửa phòng, người đã muốn mở cửa ra lại đột ngọt dừng cước bộ, thanh âm lãnh đạm, "Ngày mai tôi đi công tác, khoảng một tuần, em muốn đi đâu thì đi đi."
Nói xong, đi thẳng vào, khép cửa lại.
Yên lặng đứng ở nơi đó, trong đầu trì độn lặp lại lời nói của Tần Thanh Miểu, thẳng đến khi hồi phục tinh thần lại mới ý thức được nàng vừa đề cập qua vấn đề gì, đi qua vài bước đến trước cửa phòng Tần Thanh Miểu, nâng tay gõ cửa.
Trong phòng hồi lâu cũng không có động tĩnh gì, ngay tại lúc Cố úc Diễm ủ rũ tính về phòng mình, cửa phục rốt cục mở ra, Tần Thanh Miểu đã thay đổi áo ngủ, khuôn mặt tinh xảo giờ phút này mệt mỏi hơn ban ngày, "Lại làm sao vậy?"
"Em... em muốn nói, những điều em nói là sự thật". Vừa nhìn thấy nàng như thế thì không tự chủ được mà đau lòng, nhịn không được bước tới phía trước, gắt gao khắc chế cảm giác muốn đem người kia ôm vào trong lòng, Cố Úc Diễm nho nhỏ giải thích, "Chị tin em đi".
"Nếu chỉ có mấy lời vô nghĩa này, em có thể đi ngủ". Tần Thanh Miểu lạnh lùng nói, nâng tay tính đóng cửa.
"Em... em là nói thật... không phải vô nghĩa..." Người vẫn bất an không yên lập tức nóng nảy, vội vàng muốn kéo tay áo nàng, Tần Thanh Miểu dự đoán được nên lui về sau một bước, nhíu mi, "Trở về phòng đi".
"Em.. em.."
"Không nên lại chọc tôi tức giận". Nhìn chằm chằm khuôn mặt nhỏ nhắn rối rắm, Tần Thanh Miểu bỗng dưng nhớ tới một chuyện, ngực hơi hơi đau, mệt mỏi trong mắt rõ ràng, ngữ khí tuy rằng vẫn đạm đạm, nhưng Cố Úc Diễm lại từ trong đó nghe ra bất đắc dĩ cùng thở dài.
Khổ sở lui về sau vài bước, trong lòng có điểm ủy khuất, còn lại là đau lòng người trước mặt này, nhưng xúc động ngày kia cũng không còn bóng dáng, Cố Úc Diễm lui lại mấy bước, "Được... em không làm phiền chị nữa... chị mau nghỉ ngơi đi."
Tần Thanh Miểu nhìn nàng một cái thật sâu rồi tính đóng cửa, nhưng lại bị lời nói của Cố Úc Diễm làm cho dừng lại.
"Đúng rồi! Cái kia... em... em sẽ ở chỗ này... ở tại chỗ này chờ... chờ... chờ chị trở về..." Lời nói lắp bắp còn chưa xong, cửa đã một lần nữa bị khép lại, Cố Úc Diễm quay đầu trở về phòng mình, đem mình quăng lên giường, kéo chăn qua trùm hẳn lên đầu, sau đó không nhúc nhích nữa.
Tần Thanh Miểu ở trong phòng, một mình một người lạnh nhạt đứng ôm ngực dựa vào tường, trầm tư nhìn ra ngoài cửa sổ,
Di động trên bàn vang lên, đem ánh mắt mê ly trở về, Tần Thanh Miểu bắt điện thoại, "Vận Vận"
Nắm di động nghe bạn tốt nói không sót một chữ, nàng thở dài, "Mình tin tưởng em ấy... Ừ, mình biết, chuyện này ngày mai mình sẽ qua đó xử lí".
Đưa điện thoại để lại trên bàn, Tần Thanh Miểu có chút mệt mỏi ngồi xuống, nhớ đến vẻ mặt hoang mang vội vàng muốn giải thích của Cố Úc Diễm, ánh mắt nhu hòa vài phần.
Chính là bởi vì từ đầu đã đoán được như thế... cho nên, mới không tính hỏi a.
Ban đêm, Cố Úc Diễm ở trên giường lăn qua lộn lại, mãi cho đến gần sáng mới ngủ. Mà Tần Thanh Miểu sau khi uống mấy viên an thân thì ngủ mất.
Sáng hôm sau, nữ nhân sau khi thay giày cao gót thì tính ra ngoài, nhưng do dự một lúc thì lại đi đến trước phòng Cố Úc Diễm, nhẹ nhàng mở cửa đi vào, cúi đầu nhìn người đang ôm gấu bông ngủ say, ánh mắt ôn nhu, nhưng cũng rất mau lại giãy giụa.
Đầu ngón tay vô thức chạm vào trán người đang ngủ say, sau đó vì nàng đắp hảo chăn, nhẹ nhàng đi ra ngoài, một lần nữa đóng cửa lại.
Cố Úc Diễm ngủ đến trưa mới tỉnh, khi tỉnh lại phản ứng đầu tiên là chạy ra ngoài, cũng không để ý đến việc giữa mùa đông nên đi chân trần trên sàn rất khó chịu, đợi cho đến khi từ phòng Tần Thanh Miểu đến thư phòng, ngay cả phòng bếp cũng dạo qua một vòng, mới trở về phòng ôm lấy gấu bông dại mặt ra.
Khoảng một tuần... rốt cuộc là trước, hay sau?
Liền ngơ ngác như vậy ngồi ở trên giường, trong đầu cũng không biết suy nghĩ cái gì, sau một giờ, di động rung lên mới đem tinh thần trở về. Sau khi nghe được bên kia nói vài câu, nhanh chóng xuống giường thay đổi quần áo rồi đi ra ngoài, không lãng phí thời gian đi đến thẳng bệnh viện.
Ở phòng bệnh, Nguyễn Minh Kỳ đang cầm khăn mặt lau lau cho người đang nằm, nghe được thanh âm đẩy cửa cùng tiếng thở hồng hộc của bạn tốt tiến vào, nhịn không được liếc cái xem thường, "Tiểu Diễm, cậu gần đây làm sao vậy, cả ngày mất hồn mất vía".
"Ách, mình ngủ dậy trễ". Cố Úc Diễm ngượng ngùng trả lời, tầm mắt dừng ở mặt Mục Hề Liên trên giường bệnh, trong lòng không khỏi một trận áy náy.
Tuy nói Nguyễn Minh Kỳ và Mục Hề Liên đã biết nhau ngay từ rất nhỏ, vừa vặn lại là tỷ tỷ cạnh nhà nàng, cho tới nay người được thương yêu nhất vẫn là nàng nha. Lần này Mục Hề Liên nằm ở đây, nàng lại không thể chiếu cố nàng như thế, đều là Nguyễn Minh Kỳ làm... Nay thậm chí nàng còn cảm thấy Tần Thanh Miểu lại trọng yếu hơn so với Mục Hề Liên.
Càng nghĩ càng áy náy, Cố Úc Diễm tiến lên từng bước nắm lấy cái khăn Nguyễn Minh Kỳ đang giúp Mục Hề Liên lau mặt, ánh mắt Nguyễn Minh Kỳ chợt lóe lên, "Mình làm được một nửa rồi, cậu cũng đừng làm phiền".
Ngượng ngùng cười cười, Cố Úc Diễm lại cảm ơn Nguyễn Minh Kỳ, "Minh Kỳ, cảm ơn cậu".
"Cảm ơn cái gì..." , Nguyễn Minh Kỳ liếc nàng một cái, "Mình là chăm sóc chị Liên, cũng không phải cậu".
Nói xong, lại tiếp tục nói, "Hơn nữa, chúng ta cùng chăm sóc, mình chỉ làm mấy việc vụn vặt này, còn cậu..."
Nguyễn Minh Kỳ chân chờ, nghĩ đến chuyện Cố Úc Diễm bị bao nuôi cũng không phải chuyện dễ chịu gì, cũng không biết nói sao.
Ngược lại Cố Úc Diễm, tại một khắc này, đối mặt với bằng hữu cùng mình lớn lên từ nhỏ, mà trên giường là người mà ngoài ca ca thì nàng ấy chính là người hiểu rõ mình nhất — Mục Hề Liên, cũng không muốn một mình chịu áp lực nữa.
"Minh Kỳ, mình có chuyện muốn nói với cậu". Hai tay ở hai bên người nắm thành quyền, Cố Úc Diễm hít một hơi thật sâu nói.
"Ừ, cậu nói đi". Đem khăn lông đưa tới bồn nước ấm vắt vắt vài cái, Nguyễn Minh Kỳ không chú ý đến Cố Úc Diễm giờ phút này đang rất khẩn trương, vẫn tiếp tục chà lau thân mình Mục Hề Liên.
"Mình... mình". Không biết bạn tốt sẽ cảm thấy thế nào sau khi biết chuyện mình thích nữ nhân, Cố Úc Diễm trong đầu một trận khẩn trương, ngực bị đè nặng, "Mình thích Tần Thanh Miểu".
"Hả... Cái gì?", Hãy còn đang lau cánh tay Mục Hề Liên tùy ý ừ một tiếng, ngay lập tức quay đầu, vẻ mặt khiếp sợ, "Cậu thích ai?"
"Tần Thanh Miểu". Câu đầu tiên nói ra miệng, thì câu sau cũng dễ dàng nói, Cố Úc Diễm nhìn thẳng hảo bằng hữu của mình, tuy rằng nói đột ngột như vậy tim như muốn nhảy ra cổ họng, lại vẫn tiếp tục nói, "Chính là... chính là chị ấy... cậu cũng biết, là người bao nuôi mình".
"Mình đương nhiên biết là bao nuôi..."Bỏ khăn mặt vào bồn, tuy rằng kinh ngạc muốn vội vã ép hỏi Cố Úc Diễm, nhưng Nguyễn Minh Kỳ vẫn cẩn thận đắp hảo chăn cho Mục Hề Liên, rồi mới hướng về phía Cố Úc Diễm đi hai bước, đang nói một nửa lại sửa miệng, "Mình biết Tần Thanh Miểu là người phụ trách thuốc men cho chị Liên, .... nhưng mà Tiểu Diễm, chị ta là nữ nhân đó!"
Lời vừa nói ra miệng, trong đầu Nguyễn Minh Kỳ rất nhanh hiện ra hành vi kỳ quái của Cố Úc Diễm trong khoảng thời gian này, trong mắt xẹt qua một tia giật mình.
"Tiểu Diễm, không phải là cậu đã thích chị ta từ rất lâu về trước đấy chứ?"
Hai người đều không chú ý vào lúc này, trên giường, lông mi của người đang nhắm mắt từ từ run rẩy, sau đó lại không có động tĩnh gì nữa.