Thủy Hỏa Giao Dung - Bằng Y Úy Ngã

Chương 60

Editor: nhatientri
Beta: Lam


Sáng sớm tháng tư, tiết trời se se lạnh, ánh sáng thái dương dát lên người làm cho người ta cảm thấy ấm áp dào dạt, ngay cả tâm tình cũng tốt hơn.
Ngồi dưới đất dựa vào cột đá, quyển sách kê trên đầu gối, Cố Úc Diễm ngáp một cái, một bộ dạng lười biếng, làm cho Nguyễn Mình Kỳ cạnh bên nhìn không được giơ tay lên đập vào đầu nàng một cái.
"Ai nha!". Kêu lên một tiếng, vừa mới híp mắt lại liền mở mắt, rất vô tội nhìn sang bên cạnh, "Tại sao lại đánh mình a?"
"Nhìn thấy cậu thì bực mình!". Căm giận nói, Nguyễn Minh Kỳ nhịn không được nâng tay muốn xoa cho nàng, Cố Úc Diễm vội vàng né sang bên cạnh, "Mình sẽ méc với Liên tỷ tỷ cậu khi dễ mình".
"Hừ hừ, mình sợ cậu a!". Trắng mắt liếc nàng một cái, Nguyễn Minh Kỳ lấy sách bên cạnh đặt lên đùi Cố Úc Diễm, " Cậu người này, rõ ràng có thể đi chơi hay đi làm thêm, lêu lổng ở đây làm gì?"
Trong nháy mắt hai người đã trở thành sinh viên sắp tốt nghiệp, sau năm ba thì lên năm bốn, suốt một năm đó, sinh viên ở luật học viện, đầu tiên là vì cuộc thi tư pháp mà bắt đầu tiến vào trạng thái liều mạng, cuộc thi tư pháp vừa xong, lại bắt đầu lao vào cuộc thi nhân viên công vụ, thi để làm nghiên cứu sinh, rồi lại chuẩn bị xuất ngoại, đủ lọai chuyện tình bận rộn, mãi cho đến khi các trường đại học ở khắp nơi khai giảng mới chấm dứt.
Cũng không biết vì sao lại trở nên thế này. Sau kỳ nghỉ đông vào năm ba, Cố Úc Diễm dường như thay đổi, cả ngày đều liều mạng đọc sách. Tuy trước kia cũng có đọc, nhưng nay lại có gì đó không giống với trước kia.
Vì vậy cuộc thi tư pháp ở năm bốn, Cố Úc Diễm cư nhiên dễ dàng lọt qua.
Hơn nữa thật lâu trước kia, Úc Diểm đã bắt tay vào làm luận văn tốt nghiệp, đến lúc Nguyễn Minh Kỳ chuẩn bị lâm vào khoảng thời gian đau đầu vì luận văn mới phát hiện, Cố Úc Diễm đã hoàn thành toàn bộ.
Cho nên, với tinh thần "Đơn độc đau khổ cũng không bằng cùng nhau khổ đau", Nguyễn Minh Kỳ đối với người bạn thập phần nhàn nhã này ghen tỵ đến mức muốn đá cho mấy cái để phát tiết.
"Mình chuẩn bị đi phỏng vấn a...". Lười biếng duỗi thắt lưng, tóc đã sớm dài đến vai, Cố Úc Diễm nhâng tay đem mấy sợi tóc tán loạn vén ra sau tai, "Tháng sau sẽ phỏng vấn a".
Nếu phỏng vấn trót lọt, nàng có thể công tác tại viện kiểm sát X thị.
"Vậy mà cậu còn xem mấy loại sách giải trí như thế này!". Nguyễn Minh Kỳ ném một cái xem thường, vỗ vỗ cuống tiểu thuyết ở trên đùi Cố Úc Diễm, "Xem sách chuyên ngành đi!".
"Xem một chút, biết đâu lại có lúc dùng đến". Vẫn là bộ dáng lười biếng trước kia, trên khuôn mặt trắng nõn non nớt lộ ra chút tự giễu, khí chất như vậy làm Nguyễn Minh Kỳ nhịn không được lắc đầu.
Loại khí chất lười nhác này, cũng không biết từ khi nào, Cố Úc Diễm luôn luôn như tiểu hài tử đã tập thành thói quen như vậy . Cho dù người kia cách đây một năm tự cách li mình với xã hội để chuyên tâm học hành, cũng không thể dưỡng thành loại khí chất như vậy a? Hơn nữa người này trước mặt ông bà ngoại còn đặc biệt thích giả bộ, luôn bày ra một bộ dạng cục cưng ngoan ngoãn...
"Cái gì mà không biết có dùng đến hay không a?". Nguyễn Minh Kỳ vỗ vỗ đầu nàng.
"Cậu không nghe mấy học tỷ nói sao?". Lắc đầu, bỏ sách qua một bên, Cố Úc Diễm ngã ra sau, dùng tay chống đỡ thân mình, híp mắt nhìn lên trời, "Nghe nói, kì phỏng vấn này rất khó".
Thấy nàng nói như vậy, Nguyễn Minh Kỳ ngẩn người, tự hồ thấy có lý, nhưng không đành lòng thấy nàng như thế, thở dài, "Hiện tại tình hình chính là như vậy a, cậu..."
"Huống hồ, mình còn cậy mạnh thi vào viện kiểm sát thành phố". Cố Úc Diễm không để nàng nói hết, lầm bầm làu bàu nói, "Nhưng nếu không tham gia vào kỳ phòng vấn này, thì còn cách nào khác sao?"
Nguyên bản nàng không tính thi vào viện kiểm sát thành phố, dù sao cái cương vị đó không phải là nơi mà sinh viên mới tốt nghiệp có thể mơ tới, nghe nói từ trước đến nay đều tuyển nghiên cứu sinh, nhưng không biết vì cái gì mà mấy năm nay, cứ nhiên cũng có sinh viên vừa mới tốt nghiệp, bất quá, đa số vẫn là nghiên cứu sinh.
Nhưng nhìn đi nhìn lại, cơ cấu tư pháp, các cơ sở viện kiểm sát ở nội thành, pháp viện, tư pháp cục, không biết vì sao mấy năm nay không chịu nhận thêm người nữa, Cố Úc Diễm rơi vào đường cùng, chỉ có thể thử nộp đơn vào viện kiểm sát thành phố.
Nghe được Cố Úc Diễm thấp giọng nói, biểu tình Nguyễn Minh Kỳ có chút phứt tạp, nghiêng đầu nhìn nàng một lát, sâu kín thở dài, tiếp tục đọc sách của mình.
Nàng đương nhiên biết lí do Cố Úc Diễm hiểu rõ kỳ thi này thật gian nan nhưng vẫn đăng ký, đơn giản....là vì muốn làm việc ở đây thôi.
Mà vì sao lại muốn ở lại đây, tuy rằng Cố Úc Diễm chưa bao giờ nhắc đến, nhưng nàng vẫn có thể ẩn ẩn hiểu được.
"Tính toán làm gì, cứ thuận theo tự nhiên thôi". Nghe Nguyễn Minh Kỳ thở dài, Cố Úc Diễm tưởng rằng nàng đang lo lắng cho mình, cho nàng một nụ cười an ủi, "Dù sao mình cũng có thể tìm được chỗ khác mà".
"Ân...".
Không khí lập tức trở nên im lặng, thân mình Cố Úc Diễm ngồi thẳng lên, vẫn nhìn bầu trời vạn dặm không mây, tay ở bên cạnh nắm chặt thành quyền.
TỐT NGHIỆP -- CÔNG VIỆC -- TƯƠNG LAI....
Còn có....
Miểu Miểu
Thời gian vẫn có thể làm cho người ta quên đi một đoạn tình cảm, nhưng có một số việc, cho dù có mất thêm vài chục năm nữa, nhưng vẫn chiếm một vị trí quan trọng trong lòng
"Tần tổng cư nhiên lại mời tôi ăn cơm, thật sự là làm cho người ta thụ sủng nhược kinh (được sủng ái mà sợ hãi) a". Ở một quán rượu xa hoa, Tần Thanh Miểu lạnh nhạt ngồi một chỗ, mà đối diện là Lệnh Hồ Huyên đang tươi cười quyến rũ và Thương Linh Lung mặt không chút thay đổi, mà một câu như vậy được nói ra, đương nhiên là đến từ Lệnh Hồ luật sư đại danh lừng lẫy rồi.
"Chỉ là có một chút chuyện muốn thỉnh giáo Lệnh Hồ luật sư thôi". Nâng khóe môi, lộ ra nụ cười thản nhiên, nhưng trong mắt không có một chút ý cười, Tần Thanh Miểu đưa thực đơn cho nàng, "Trước tiên nên gọi món ăn, lát nữa nói chuyện sau".
"Được". Lệnh Hồ Huyên thân là luật sư nổi tiếng ở X thị, đồng thời cũng là cố vấn pháp luật của tập đoàn Tần thị. Cũng có rất nhiều lần gặp mặt Tần Thanh Miểu, nhưng một Tần Thanh Miểu trong trẻo lạnh lùng như vậy, đại đa số thời điểm tuyệt nhiên chưa bao giờ chủ động như thế, duy chỉ có....
Tựa hồ là nghĩ đến cái gì, Lệnh Hồ Huyên đang cúi đầu xem thực đơn, trong mắt hiện lên một chút giảo hoạt, lại ngẩng đầu nhìn ánh mắt Tần Thanh Miểu, lại càng trở nên ý vị thâm trường.
Đợi khi đồ ăn được dọn lên hết, thân mình Lệnh Hồ Huyên dựa vào lưng ghế, tay đặt ở đùi lặng yên cầm tay Linh Lung, đổi lấy một cái xem thường của nàng, xong rồi mới cười với Tần Thanh Miểu một cái, "Như vậy, tôi rốt cuộc có thể giúp được gì cho Tần tổng đây?"
Tay đang cầm chén trà uống, Tần Thanh Miểu không lập tức nói chuyện, sau khi để xuống, đầu ngón tay vẫn đến trên mặt chén vuốt vài cái, "Tôi nghĩ rằng, Lệnh Hồ luật sư thân là luật sư nổi danh ở X thị, vậy chắc là rất hiểu biết giới tư pháp của X thị?".
"A....về vấn đề này....". Thanh âm kéo dài, ánh mắt nhìn Tần Thanh Miểu tăng thêm vẻ dụ dỗ, "Tần tổng hỏi cái này, làm cho người ta thật khó trả lời nha..."
Nhướng mi, đối với thái độ này của nàng cũng không có chút lung lay, hai tay Tần Thanh Miểu ôm ngực, lẳng lặng đối diện với nàng, sau một lát, rốt cuộc Lệnh Hồ Huyên cũng giơ mi lên, "Xem ra hôm nay Tần tổng đã chuẩn bị rất tốt?"
"Tôi chỉ muốn hỏi cô một vài chuyện thôi".
"Nhưng mà chuyện đó làm cho người ta thật khó xử...Cô làm cho người ta...a....". Khuôn mặt đang mang một bộ dáng cực kỳ mị hoặc bỗng nhiên hút một ngụm lãnh khí, "Khụ khụ....Ân, không biết là có chuyện gì, mời Tần tổng nói".
Có chút không hiểu vì sao Lệnh Hồ Huyên lại biến sắc nhanh như vậy, Tần Thanh Miểu chau mày, lơ đãng nhìn thấy Lệnh Hồ Huyên rất nhanh nghiêng đầu cười lấy lòng với Thương Linh Lung ở bên cạnh, không khỏi sửng sốt.
Đúng lúc này, cửa phòng bị gõ, Lệnh Hồ Huyên sửa sang lại quần áo rồi kêu phục vụ tiến vào, nhìn phục vụ bỏ lại đồ ăn rồi đi ra, lúc này mới chống cằm dựa bàn, "Nếu muốn đút lót, vậy Tần tổng đừng tìm tôi, tôi không nhận đâu".
Đôi mi thanh tú lập tức nhăn lại chặt chẽ, ánh mắt Tần Thanh Miểu nhìn Lệnh Hồ Huyên lại thêm vài phần lạnh lùng, ngữ khí lạnh như băng, "Lệnh Hồ luật sư lo lắng quá rồi".
"Ha ha, một khi đã như vậy, không biết là có chuyện gì". Nhìn Tần Thanh Miểu tựa hồ có chút tức giận, nhưng Lệnh Hồ Huyên cũng không để ý chút nào, "Nếu tôi không nhìn lầm, tựa hồ rất cẩn thận, hình như là đang tránh né người nào?"
Mím môi, Tần Thanh Miểu đang muốn uống trà thì lập tức ngẩng đầu nhìn Lệnh Hồ Huyên, hơi hơi hí mắt, nhưng không nói gì.
"Được rồi, không nói chuyện này, chúng ta nói đến vấn đề chính đi". Nhận ra mình đang nói chuyện mà Tần Thanh Miểu không muốn nhắc tới, Lệnh Hồ Huyên cười cười, cầm đũa gắp thức ăn bỏ vào bát của Thương Linh Lung, "Chúng ta vừa ăn vừa nói".
Đối với hành động của Lệnh Hồ Huyên quả thật thấy có chút kỳ quái, dù sao mình và nàng cũng không thân thiết đến độ không kiêng nể thứ gì, Tần Thanh Miểu nhíu nhíu mày, suy nghĩ trong chốc lát, ngắn gọn nói, "Cuộc phỏng vấn nhân viên công vụ?"
"A...". Đối với câu hỏi của nàng không có nửa điểm kinh ngạc, Lênh Hồ Huyên cươi cười, ánh mắt nhìn Tần Thanh Miểu lại càng phát ra thâm ý, "Giới tư pháp X thị".
Nói xong, thấy Tần Thanh Miểu im lặng không nói, ý cười càng sâu, "Viện kiểm sát thành phố".
Lại ngẩn đầu, vẻ mặt vốn lạnh nhạt giờ đây đã hơn vài phần kinh ngạc, hơn nữa, thêm vài phần lạnh lùng và cảnh giác.
"Chỉ đúng dịp thôi". Lệnh Hồ Huyên mỉm cười, "Còn nữa...nếu cô ấy không đậu, Tần tổng có muốn văn phòng luật sư của tôi tiếp nhận nàng không?"
"...". Cắn môi dưới, Tần Thanh Miểu nhìn Lệnh Hồ Huyên, một lát sau đã khôi phục bộ dáng bình tĩnh trong trẻo lạnh lùng, "Xem ra Lệnh Hồ luật sư đã quá lo lắng rồi".

Bình Luận (0)
Comment