Thụy Khuyết Tình Sự

Chương 9

Khi Lục Phỉ tỉnh dậy liền cảm thấy xương cốt toàn thân đau nhức, đặc biết là thắt lưng tựa hồ muốn đứt rời, lại chỉ cần vừa động một chút, chỗ tư mật lập tức đau đến khiến nàng cơ hồ khóc ra tiếng. Lục Phỉ từ nhỏ đến lớn luôn được Hoàng đế phủng* ở trong lòng bàn tay mà bảo vệ, chưa bao giờ bị một vết thương nào nói chi cơn đau này, đủ cho nàng oa oa khóc lớn.

Chỉ là tuy Lục Phỉ đau đến chảy nước mắt, trong lòng lại vô cùng vui sướng ngây ngất, nàng cuộn tròn trong ổ chăn cười ngây ngô suy nghĩ: cuối cùng cũng trở thành phi tử của phụ hoàng.

Kỳ thật thân thể đau đớn tự bị nghiền nát cũng là do Lục Phỉ tự tìm, nếu nàng không ôm chặt Hoàng đế không chịu buông tay, tác cầu một lần lại một lần, Hoàng đế cơ hồ có thể thăng thiên làm thánh nhân đương nhiên sẽ dừng ngay sau lần đầu tiên—Hắn đau lòng miêu mễ của hắn nha, tiểu thân thể vừa mới biết chuyện làm sao có thể thừa nhận quá nhiều. Chỉ tiếc miêu mễ không hiểu cho hắn a…

Bất quá…Phụ hoàng không muốn thư nhụy của nàng mà lại tiến nhập từ hậu đình…

Lục Phỉ cắn ngón tay suy nghĩ, nàng có chút không rõ, tuy nàng biết hoan ái giữa nam tử là như thế nào, chỉ là nàng cho rằng nàng cùng phụ hoàng có thể tính là nam nữ mà…

Lục phỉ suy nghĩ say mê, hoàn toàn không chú ý đến Hoàng đế trở lại khi nào.

Hoàng đế là một hảo Hoàng đế, trừ bỏ sau ngày sinh nhật mười ba tuổi của Lục Phỉ hắn không lâm triều, ngoài ra ngày ngày đều chăm chỉ đúng giờ thượng triều.

Ngày hôm qua ôm ấp tiểu miêu mễ làm cho hắn tâm động, buổi sáng hôm nay vừa tỉnh dậy liền thần thanh khí sảng*, tuy rằng hắn rất muốn chờ miêu mễ đáng yêu của hắn mở mắt, nhưng khi chuông sớm vang lên, Hoàng đế vẫn là lưu luyến không rời buông ra miêu mễ, bất đắc dĩ đi lâm triều.

Hoàng đế hạ triều liến cấp tốc trở về, không ngờ chứng kiến miêu mễ của hắn dùng chăn cuộn bản thân như một cái gói lớn, nằm ở trên giường lăn qua lăn lại, trong chốc lát nhíu mày, trong chốc lát ngây ngô cười, khuôn mặt nhỏ nhắn sau khi trải qua tính sự tăng thêm vài phần dễ thương đáng yêu, một khi cười rộ lên liền khiến Hoàng đế vựng hồ hồ*.

Hoàng đế cách chăn ôm Lục Phỉ, nhẹ hôn khuôn mặt nhỏ nhắn non nớt của nàng, trêu chọc: “Ai, tiểu miêu nhi của trẫm, mới sáng sớm đang cười cái gì?”

Lục Phỉ chui ra ổ chăn, chỉ tiếc động tác quá mạnh liền đụng chạm vết thương khiến nàng đauđếnkhuôn mặt từ hoa hồng nở rộ biến thành hoa cúc héo rũ.

“Đau…”

Lục Phỉ nhịn không được rên rỉ cuộn thành một đoàn trong ổ chăn, còn không quên cọ cọ khuôn mặt của nàng lên khuôn mặt của Hoàng đế làm nũng.

Hoàng đế đau lòng, đêm qua hắn không thể tự kiềm chế trước sự hấp dẫn của tiểu miêu nhi nên dù biết đây là lần đầu tiên của miêu nhi, hắn vẫn tác cầu một lần tiếp một lần, bất quá trong lòng còn băn khoăng nên hắn không tiến vào thư nhụy của miêu nhi, kết quả sau khi chấm dứt, Hoàng đế bôi thuốc cho miêu mễ liền chứng kiến hoa huyệt của nàng tuy không xuất huyết lại sưng đỏ đến đáng sợ.

Đại khái lúc này dược hiệu đã hết.

“Hảo miêu nhi nhịn một chút, phụ hoàng bôi thuốc cho ngươi.”

Hoàng đế cầm lấy một bình sứ nhỏ,đổ ra nhũ cao* màu trắng trong bình, đặt Lục Phỉ nằm sấp trên giường, vừa nhấc chăn, thân thể trắng nõn liền phơi bày trong không khí. Lục Phỉ nhịn không được co rụt thân mình, Hoàng đế mỉm cười cúi xuống hôn lên sống lưng của nàng, ôn nhu nói: “Miêu nhi đừng động, phụ hoàng bôi thuốc cho ngươi.”

Lục phỉ thả lỏng thân thể, cảm giác có thứ gì đó được Hoàng đế bôi lên tiểu huyệt, đau đớn nhất thời được cảm giác mát lạnh thay thế, nàng khẽ rên một tiếng thoải mái.

Ngón tay của Hoàng đế cứng đờ, hắn thề là hắn phi thường trong sáng bôi thuốc, tuy rằng bên trong tiểu huyệt chặt chẽ cùng nóng bỏng khiến hắn có chút thất thần, bất quá hắn cũng không nghĩ nhiều lắm. Chính là sau khi nghe tiếng rên của Lục Phỉ thì trong đầu Hoàng đế liền miên man bât định, nào là mị thái của miêu nhi khi nằm trong lòng hắn, nào là tiếng rên rỉ nhỏ vụn vui sướng của miêu nhi, nào là nội vách tường của miêu nhi như đang mút vào dương vật của hắn…(=.=) Toàn những ký ức làm người ta mất hồn ầm ầm xông lên, dục vọng của Hoàng đế lại vô tình bị tiếng rên này đánh thức mà bắt đầu lan khắp toàn thân…

Hoàng đế thở dài, hắn phát hiện bản thân có lẽ sắp hóa thành sắc quỷ.

Nếu đổi lại là người khác, có lẽ Hoàng đế liền nhào vào tận tình thỏa mãn “dục vọng ăn uống” của mình, chỉ tiếc người khiến cho hắn vô pháp kiềm chế bản thân lại là miêu mễ mà hắn thương yêu, đối diện tình trạng thê thảm nơi hoa huyệt của miêu mễ thì Hoàng đế chỉ có thể mạnh mẽ áp chế dục vọng của hắn, thật nồng nhiệt hôn miêu mễ một cái rồi lập tức đi tìm nước lạnh giải quyết vấn đề…

Tình trạng của Hoàng đế thì bi thảm một chút nhưng là Lục Phỉ lại vô cùng hạnh phúc, đến mức dường như xung quanh nàng đang nở đầy phấn hồng hoa nhi, dù không xuống giường được nàng cũng không thèm để ý.

Khi Thái tử nghe thấy tiểu muội muội sinh bệnh mà đến thăm thì bắt gặp Lục Phỉ nằm trên giường cười một cách ngu ngốc cực kỳ. Thái tử bất đắc dĩ lắc đầu, không biết tiểu muội của mình đang nghĩ đến cái gì, vui vẻ đến chảy cả nước miếng luôn rồi.

“Phỉ nhi đang suy nghĩ cái gì ni? Giống hệt một tiểu miêu vừa thâu tinh*.”

Thái tử chỉ trêu chọc nàng, lại không biết rằng Lục Phỉ thật sự là thâu tinh tiểu miêu, thâu không phải của tôm cá nhãi nhép mà là nam nhân tôn quý nhất của đế quốc này, phụ hoàng của bọn họ, Hoàng đế bệ hạ.

Lục Phỉ chu chu đôi môi bé nhỏ: “Thái tử ca ca lại trêu chọc nhân gia!”

Thái tử trạc trạc cái mũi nhỏ của Lục Phỉ cười nói: “Còn nói không phải sao, nhìn ngươi vui vẻ đến độ muốn phi thiên luôn ni. Có phải phụ hoàng khen ngươi cái gì hay là cho ngươi món gì ngon a?”

Khen? Đôi mắt Lục Phỉ chuyển a chuyển “Phụ hoàng có khen ta nha!” Lục Phỉ kiêu ngạo nói, lại lập tức thẹn thùng đỏ mặt, ghé vào bên tai Thái tử nói nhỏ: “Phụ hoàng khen ta rất tuyệt ni…Phụ hoàng còn nói Phỉ nhi xinh đẹp nhất!”

Những lời này…đều là những lời hôm qua Hoàng đế khẽ cắn vành tai của Lục Phỉ ở trên giường nói ra.

Thái tử nghe xong giật mình kinh ngạc, thế nhưng hắn lại vô cùng trong sáng mà không nghĩ nhiều, chỉ xem như là lời khen ngợi của phụ thân đối với nữ nhi. Thái tử mỉm cười xoa xoa mái tóc dài của Lục Phỉ, từ tận đáy lòng nói: “Phỉ nhi của chúng ta đương nhiên là đẹp nhất!”

◆◆◆

Lục Phỉ lại dọn về Ngự Minh điện, phủ công chúa chỉ trừa lại mấy hạ nhân quét tước tạp dịch, còn lại bỏ trống.

Bất quá Lục Phỉ cũng đã mười ba tuổi, đã trưởng thành, các Hoàng nữ khác ở độ tuổi này đều bàn luận hôn sự nên cho dù Lục Phỉ không lấy chồng, mỗi buổi tối lại cùng Hoàng đế ngủ cũng không tránh khỏi bị người bàn tán.

Nhàn ngôn toái ngữ* đều bị Hoàng đế chặn đứng ở bên ngoài, Lục Phỉ không hề nghe được, mà cho dù nàng có nghe được chắc chắn cũng không thèm để ý—nên nhớ rằng lúc ban đầu là nàng chủ động câu dẫn* Hoàng đế a.

Có điều khi Hoàng đế nghe đến những lời này thì rất không vui, mà những lời Hoàng đế ghe được thì đều đã qua sự sàng lọc cẩn thận gắt gao của thiếp thân* đại thái giám bên người hắn, chỉ là như vậy vẫn khiến hắn tức giận vô cùng thì không biết những lời nói bị lược bớt còn có uy lực đến mức nào nữa.

Hoàng đế không muốn miêu mễ của hắn bị người nói xấu—huống chi hắn cũng có chút tư tâm muốn lưu danh anh minh trong sách sử. Thế nhưng Hoàng đế không thể buông miê mễ, miêu mễ cũng không muốn ly khai hắn, vì vậy Hoàng đế quyết định suy nghĩ giải pháp để hắn có thể quang minh chính đại* cùng miêu mễ của hắn ở bên nhau.

——————————————————

*Phủng: sủng ái.

*Thần thanh khí sảng: sinh lực tràn đầy ^ ^

*Vựng hồ hồ: ngẩn ngơ.

*Nhũ cao: thuốc dạng keo, giống gel ấy ^ ^

*Thâu tinh: ý anh Thái tử là Phỉ nhi giống như miêu tinh đi trộm dương tinh của nam giới a >”< *Nhàn ngôn toái ngữ: lời nói bàn tán, đồn thổi. *Câu dẫn: quyến rũ á nha ^ ^ *Thiếp thân: tùy thân, luôn đi theo bên cạnh, rất thân cận. *Quang minh chính đại: đường hoàng, rõ ràng,…
Bình Luận (0)
Comment