Thụy Mỹ Nhân

Chương 25

“Tội lỗi, tội lỗi... Tội lỗi, tội lỗi... A di đà phật... A di đà phật...”

Cố lão nhân hôn mê, nhưng thật may mắn, thân thể luôn khỏe mạnh, tim mạch cũng không có vấn đề gì, rất nhanh đã tỉnh lại. Sau đó bắt đầu không ngừng lải nhải, tuy nói rằng lải nhải, như Cố Tiểu Mãn trừ bỏ “Tội lỗi” cùng “A di đà phật” ra, còn lại không lọt vào tai được câu nào nữa.

“Cha, cha không có bị gì đi?”

Lão nhân cái dạng này có điểm không được bình thường, Cố Tiểu Mãn đang lo lắng, vừa rồi có phải bị kích động quá mức hay không...

“Nha đầu... Người xuất gia không biết nói dối, cha hỏi ngươi, vừa rồi các ngươi là đang làm cái gì?”

Ngồi ngay ngắn, nghiễm nhiên một bộ dáng đại sư.

“...”

Cố Tiểu Mãn đang lo lắng, phân vân nên giải thích với cha mình như thế nào.

“Hôn môi.”

Mạc Thanh Hàn ngược lại không nghĩ nhiều lắm, lập tức trả lời.

“Ách ~~~ Tiểu Hàn?”

Cố Tiểu Mãn giật mình.

“...”

Cố lão nhân thiếu chút nữa mắt lại trợn trắng. Sau đó lại liên tiếp “Tội lỗi”, “A di đà phật”.

“Người xuất gia tứ đại giai không (1), không màng thế sự. Theo lý cha không nên quản nhiều, bất quá cha vẫn phải khuyên nhủ các ngươi, các ngươi hiện giờ còn nhỏ, có rất nhiều chuyện còn chưa thấu đáo rõ ràng, chớ nên quyết định hấp tấp.”

“Vậy khi nào mới có thể quyết định?”

Mạc Thanh Hàn là hảo hài tử, không biết liền hỏi.

“...”

Này, ngẫm lại cũng không nhỏ, đều đã 20, nhưng tính ra cũng không lớn... Tới khi nào mới quyết định được?

“Khoảng... Vài năm nữa đi.”

“...”

Cố Tiểu Mãn còn đang lo lắng.

“Nga.”

Mạc Thanh Hàn đã một hơi đồng ý.

“Ôi chao?!”

Lập tức xoay người, khó tin nhìn Mạc Thanh Hàn. Đây là có ý gì? Đây là có ý gì?

“Vậy vài năm tiếp theo ta sẽ không cùng Tiểu Mãn kết hôn.”

Lời nói ra không sợ chết người.

“...”

Cố lão nhân hôn mê hôn mê hôn mê.

“Tiểu Hàn?!”

Hoàn cảnh này, nếu cảm thấy vui vẻ, có phải hay không nên thực xin lỗi lão nhân nhà mình?

“Đây không phải là trọng điểm được không?”

Lão nhân rốt cục nhịn không được hô lên.

“Vậy thì là cái gì?”

Bộ dáng căn bản là không hiểu rõ chuyện gì.

“...”

Cố Tiểu Mãn cảm thấy được có lẽ Mạc Thanh Hàn không biết, con gái thích con gái, là chuyện tột cùng không tầm thường. Nhưng mà... Lúc trước cái người nói “Tiểu Mãn là nữ, như thế nào sẽ có ‘tình yêu’ thích”, hình như cũng là Mạc Thanh Hàn. Nếu như vậy, Mạc Thanh Hàn hẳn là cũng biết, con gái thích con gái là có điểm không đúng a? Như thế nào...Cố Tiểu Mãn hồ đồ.

“Nữ tử cùng nữ tử, vốn không tầm thường.”

“...”

Lão nhân hôm nay quả nhiên bị kích động, nói chuyện càng phát ra quái dị.

Mạc Thanh Hàn vẫn là chưa thông suốt:

“Lúc trước ta nói Tiểu Mãn là nữ sinh, cho nên ta không thể có tình yêu, nhưng các nàng nói cho ta biết, là nữ tử cũng không có vấn đề gì. (Có ai nói như vậy sao?) Như thế nào bây giờ lại bảo là không được?”

Hoang mang, thật sự hoang mang.

“...”

Cố lão nhân nhận ra, mình và mỹ nữ này, căn bản là bất đồng ngôn ngữ.

“Nha đầu, ngươi cần phải hiểu rõ.”

Vẫn là dời đi, hỏi con gái của mình, ít nhất nơi đó có tiếng nói chung.

“Con đã suy nghĩ kĩ.”

Cố Tiểu Mãn trịnh trọng trả lời.

“... Ngươi hiện tại không được bình tâm, lời nói ra đa số không là thật, hẳn là nên cùng nàng tách ra vài ngày, đợi bình tĩnh lại rồi trả lời cha.”

“Không được.”

Cố Tiểu Mãn còn chưa lên tiếng, Mạc Thanh Hàn đã mở miệng nói:

“Ta muốn cùng Tiểu Mãn ngủ. Tiểu Mãn đi rồi, ta không ngủ được.”

Cố lão nhân một lần nữa bị dọa:

“Ngươi ngươi ngươi! Các ngươi đã muốn... Đã muốn ngủ cùng một chỗ?!”

Cố Tiểu Mãn gật đầu:

“Chúng ta ngủ cùng nhau đã lâu rồi.”

“...”

Lão nhân lại hôn mê. Lần này không dễ dàng tỉnh lại. (´Д`)

Cố Tiểu Mãn lo lắng kiểm tra nhịp tim cùng hơi thở của lão nhân nhà mình. Hoàn hảo hoàn hảo, không có gì trở ngại. Sau đó có điểm khó hiểu lầm bầm lầu bầu:

“Chẳng lẽ ta chưa có nói cho cha biết chuyện ta với Tiểu Hàn đã ngủ cùng nhau ngay từ đầu sao?”

Bởi vì lão nhân đột nhiên đến thăm, nhưng lại té xỉu, Cố Tiểu Mãn và Mạc Thanh Hàn đành phải lưu lại chăm sóc hắn. Sắc trời dần dần tối sầm, nhưng Cố lão đầu vẫn không có dấu hiệu tỉnh lại... Lần này té xỉu có hơi lâu.

“Tiểu Hàn, hay là ngươi về trước đi. Hôm nay có thể ta phải ở lại đây, cha chưa tỉnh, ta không yên tâm rời đi.”

Cố Tiểu Mãn nhìn sắc trời, nói với Mạc Thanh Hàn.

“Tiểu Mãn phải ở lại đây?”

Mạc Thanh Hàn những lời này mặc dù là hỏi Cố Tiểu Mãn, nhưng mắt vẫn nhìn Cố lão đầu nằm trên ghế salon.

“Đúng vậy.”

“...”

Mỹ nhân thẳng tắp nhìn chằm chằm người từ nãy giờ vẫn không nhúc nhích.

“...”

“...”

Yên tĩnh thời gian dài, Mạc Thanh Hàn quả nhiên phi thường, vẫn không rời mắt khỏi Cố lão đầu:

“Không sao, ta cũng ngủ lại đây.”

Đột nhiên nói như vậy.

“Sao? Tiểu Hàn ngủ lại đây?”

Có chút kinh ngạc.

“Ân, ta gọi điện thoại về nhà báo một tiếng.”

Như trước gắt gao nhìn chằm chằm Cố lão đầu.

Nha đầu ngươi ngàn vạn lần không thể đáp ứng!

Cố lão đầu giả chết kia trong lòng nóng nảy. Ngay cả như vậy cũng không đuổi được nàng đi sao? Nha đầu ngươi ngàn vạn lần phải phòng bị a! Không thể để cho nàng ngủ lại.

“Ách...Vậy, ta đi chuẩn bị cái chăn to to chút.”

Cố Tiểu Mãn hoang mang rối loạn đi lại phía tủ.

Lệ tuôn rơi. Nha đầu không có tiền đồ, lão bà ta thực xin lỗi ngươi..・゜゜・(/。\)・゜゜・.

Mạc Thanh Hàn như trước đứng tại chỗ, gắt gao nhìn Cố lão đầu nằm trên ghế salon.

Cố lão đầu trên trán túa mồ hôi.

“Ngủ ngon.”

Mạc Thanh Hàn nói với người trên ghế salon.

“...”

Nàng căn bản là biết hắn giả vờ xỉu! Cố lão đầu thiếu chút nữa nhảy dựng lên.

Buổi tối Cố Tiểu Mãn tẩy sạch lớp trang điểm, đem mấy món ban chiều mua hâm nóng lại, coi như là cơm chiều. Ăn cơm xong, từ trong phòng mang ra chăn, đáp lên người Cố lão đầu.

“Dày như vậy, có nóng hay không?”

“Tối có thể lạnh.”

Vừa tung chăn vừa trả lời.

“Không mang thúc thúc vào phòng sao?”

“...Cũng định như thế, nhưng ôm không nổi.”

Thật sự quá béo. Mặc dù nếu để Mạc Thanh Hàn ôm, dựa vào quái lực kia, chắc là có thể... Nhưng mà... Nam nữ thụ thụ bất thân, hơn nữa chỉ cần nghĩ đến hình ảnh kia liền... —_—|||||||

“Cứ như vậy đi, béo như vầy, đông lạnh cũng rất tốt.” (`∀´)Ψ

Thôi đi, cha, con xin lỗi.

“Chúng ta ngủ thôi, Tiểu Mãn.”

“Ân.”

“...”

Cố lão đầu đã hoàn toàn ngủ mất.

Sáng hôm sau, Cố lão nhân vẻ mặt bi thảm ngồi trên ghế salon.

Hắn ngủ quên, hắn ngày hôm qua thế nhưng ngủ quên a a a! Không biết nha đầu cùng nữ sinh kia thế nào.

Cửa phòng Cố Tiểu Mãn đóng, Cố lão nhân nhìn chằm chằm cánh cửa kia, vẫn là không có dũng khí mở ra. Nếu lỡ nhìn thấy cái không nên thấy...

Lão bà, ta xin lỗi ngươi một lần nữa.

Cố Tiểu Mãn mở cửa, đi ra.

“Cha tỉnh rồi à?”

Nhìn lão nhân nhà mình đang ngồi, vẻ mặt như giẫm phải ***, nhịn không được quan tâm hỏi.

“Nha đầu, ngươi không có bị gì đi?”

“? Cha nói gì? Con thì bị gì?”

“...”

Đã hoàn toàn bênh vực người ngoài sao? Lão bà ta thực xin lỗi ngươi a a a!

Vì thế, lại nói tiếp:

“Cha không cho phép ngươi cùng nàng một chỗ.”

“Cha sao lại bị động kinh nữa rồi?”

“Nếu ngươi với nàng cùng nhau, cha... cha liền xuất gia.”

“... Cha hồ đồ a? Cha đã xuất gia rồi.”

“...”

“Cha không cho phép ngươi cùng nàng một chỗ.”

“Như thế nào cha lại lặp lại câu lúc nãy?”

“Nha đầu, ngươi cùng cha trở về tự lý.”

“... Cha xuất gia một mình đã tịch mịch, còn muốn lôi kéo con theo sao?”

“...”

“Cha không cho phép ngươi cùng nàng một chỗ.”

“Được được được, cha không cho phép.”

“Nha đầu ngươi đáp ứng rồi sao?”

“Ừ, cha tiếp tục không cho phép đi.”

“...”

“Cha không cho phép ngươi...”

“Cha trước uống miếng trà, chút nữa hẳn tiếp tục không cho phép.” 且_(・_・)

“...”

Lão bà ta thực sự thực sự rất xin lỗi ngươi. Nha đầu của chúng ta đã muốn theo phe người ngoài.

“Cha.”

“...”

Áp dụng thái độ coi thường.

“Cha đừng giận con.”

“...”

Ta làm sao có thể không tức giận?

“Con cũng biết, cùng là nữ tử, không nên như vậy.”

“...”

Đã biết còn làm?

“Chính là, cha. Lúc mẹ của con mất, con đột nhiên phát hiện, đời người chết là hết, nhân sinh này bất quá trăm năm, thật sự là quá ngắn ngủi. Trăm năm trôi qua, người sẽ rời đi, không ai bầu bạn. Cho nên, con mới nghĩ muốn ít nhất ở cuộc sống ngắn ngủi này, sẽ không làm cho bản thân hối hận.”

“...”

Viện cớ! Lúc mẹ ngươi mất ngươi mới có mấy tuổi? Một đứa nhỏ miệng còn hôi sữa lại có thể hiểu nhiều như vậy? Chính là...

“A di đà phật, thiện tai thiện ta... Nghiệt duyên.”

Cuối cùng cũng chỉ có thể nói một câu như vậy.

Trong phòng, Mạc Thanh Hàn dựa vào cánh cửa, im lặng lắng nghe. Chậm rãi nắm chặt tay của mình.

Ngươi thế nhưng nói ra như vậy, ta làm sao có thể buông tay ngươi đây?

“Nha đầu!”

Cố lão nhân bên ngoài lại đột nhiên nghĩ tới gì đó, kêu lớn lên:

“Nha đầu, các ngươi đã tiến triển tới mức nào rồi?”

“Ôi chao?! Cha, ý cha là gì?!”

“Trừ bỏ hôn môi, còn có thân cận địa phương nào khác không?!”

“...”

Bên trong cách cửa, Mạc Thanh Hàn vểnh tai, chăm chú nghe. Địa phương khác? Còn có thể thân mật ở địa phương nào nữa?

“Không có! Ngoại trừ miệng, nơi nào cũng chưa.”

“Trên người không có bị gần gũi?! @#%¥...”

Liên tiếp những điều Mạc Thanh Hàn chưa từng nghe qua vọt ra.

“Đã nói là không có! Chúng ta còn chưa tới mức độ này đâu!”

Khắp phòng, nơi nơi đều là thanh âm rống to của Cố Tiểu Mãn.

Mạc Thanh Hàn bỗng dưng tỉnh ngộ!

Thì ra, nữ nhân trong lúc đó, có thể như vậy a... ∑(O_O;)

Mạc Thanh Hàn thụ giáo!

————————————————-

(1) Tứ đại giai không: “Tứ đại” là nói thân xác của chúng ta do 4 nguyên tố: đất, nước, lửa, gió hợp lại mà thành. “Giai không” là tứ đại trở về với tứ đại, tựa như nói cát bụi trở về các bụi. Có thể hiểu là: thế gian tất cả đều là hư vô.
Bình Luận (0)
Comment