Hàn Tịch năm nay hai mươi mốt, vừa tốt nghiệp đại học. Đừng nên tính toán chi li tuổi tác của cậu, thôi được, cậu đi học sớm một năm, hiện tại chính là kẻ nhàn rỗi thảnh thơi trong nhà. Cuộc sống đại học của Hàn Tịch muôn phần bình thản không có gì đặc sắc, ngay cả chuyên ngành cậu chọn cũng là hệ kinh tế đã hết hot từ lâu càng ngày càng không đáng giá đồng tiền bát gạo. Nếu như đề cập đến điểm không tầm thường trong cuộc sống của Hàn Tịch, đó chính là sở thích nghiệp dư của cậu, cosplay, phối âm cùng hậu kì các loại.
Ban đầu Hàn Tịch chỉ lặng lẽ một mình cos, tự mình kiếm vải vóc, tự mình tìm thợ may, tự mình nghiên cứu chế qua chế lại đạo cụ, lại tự mình trang điểm, sau đó bỏ tiền thuê người chụp ảnh, khâu hậu kì cũng do chính mình đảm nhận, cuối cùng phát hành ảnh chụp cũng là tự mình thuê một diễn đàn nho nhỏ đăng lên.
Dần dần, Hàn Tịch cùng với thợ chụp ảnh Xanh Xanh Cỏ Bên Bờ trở nên thân thiết hơn. Xanh Xanh Cỏ Bên Bờ vẫn luôn thấy Hàn Tịch là một người kì lạ, cảm giác cậu là người vô dục vô cầu, nhưng đối với chuyện cosplay yêu cầu đặc biệt cầu kì nghiêm khắc, lúc mới đầu Xanh Xanh Cỏ Bên Bờ nhìn thấy trang phục đạo cụ cos của Hàn Tịch, thầm nghĩ, gã này chắc chắn là một cậu ấm có tiền, về sau mới phát hiện, những thứ ấy hơn nửa đều là Hàn Tịch một mình tỉ mẩn hoàn thành. Kết quả là Xanh Xanh Cỏ Bên Bờ nâng Hàn Tịch lên địa vị tinh anh trong xã hội, cho đến khi quen thân với Hàn Tịch hơn, Xanh Xanh Cỏ Bên Bờ mới phát hiện, Hàn Tịch người này có thể xưng thần rồi.
(Xanh Xanh Cỏ Bên Bờ – Thanh thanh hà biên thảo青青河边草 là bộ film chuyển thể từ tiểu thuyết “Sáu giấc mộng” của Quỳnh Dao.)Tóm lại, trong giới cos Hàn Tịch nổi tiếng khiêm tốn khiêm tốn rất khiêm tốn, nói theo xu hướng hiện nay, đó là sự khiêm tốn rất phong độ. Hàn Tịch dựa vào năng lực của chính mình từ diễn đàn nho nhỏ dần dần thuyết phục được rất nhiều người, có người ngưỡng mộ phong cách cos tinh tế lộng lẫy của Hàn Tịch, lại có một bộ phận khác tự xưng là fans hâm mộ thấu hiểu khát vọng theo đuổi cos chuyên sâu của Hàn Tịch. Nói chung Hàn Tịch trong giới cos chính là dáng vẻ mê người, khí chất xuất chúng, làm việc cẩn trọng, đa tài đa nghệ, là vị đại thần nắm giữ ngôi vương, có một không hai.
Nói tới lĩnh vực cos của Hàn Tịch, thì không thể không nhắc tới chuyện Hàn Tịch gia nhập giới võng phối.
Đó là một ngày cuối tuần nắng chiếu rạng rỡ, bầu trời sáng sủa không một gợn mây, Hàn Tịch vừa chụp xong ngoại cảnh đang thu dọn đồ đạc chuẩn bị về nhà, liền nghe được tiếng chuông điện thoại của Xanh Xanh Cỏ Bên Bờ rộn rã vang lên.
Chỉ có trời mới biết giọng ca này đẹp đến nhường nào, đến mức làm cho Hàn Tịch phải chấn động.
Hàn Tịch đam mê cổ phong
(thơ, văn phong cách cổ xưa), hơn nữa đặc biệt yêu thích thể loại cao nhất, cổ phong bách chuyển thiên hồi
(trăm xoay ngàn chuyển). Nhạc chuông của Xanh Xanh Cỏ Bên Bờ chính là loại này, tiếng ca như có như không linh hoạt kì ảo, một khúc hát tang thương, kể một hồi chuyện cũ bi ai. Lần đầu tiên Hàn Tịch vội vã đến thế hỏi Xanh Xanh Cỏ Bên Bờ bài hát ấy từ đâu mà có, quả thực làm cho Xanh Xanh Cỏ Bên Bờ hốt hoảng vô cùng. Sau đó Hàn Tịch mới biết được đây là một ca khúc ED kịch truyền thanh, cải biên từ tiểu thuyết “Giấc mộng mưa bay” gì đó.
Hàn Tịch khi về nhà liền search Baidu
(trang tìm kiếm tương tự Google) kịch truyền thanh “Giấc mộng mưa bay”, từ đó mới biết hóa ra trên đời còn tồn tại một loại hình – võng phối. Hàn Tịch mở ra nghiền ngẫm một hồi lại một hồi kịch cổ phong, từ lý tưởng hào hùng bôn ba giang hồ hiệp nghĩa cho tới tình ái tan tan hợp hợp day dứt vấn vương, nói chung sau đó, Hàn Tịch bị Thế giới thanh âm ấy cuốn vào, chẳng thể nào thoát ra được.
Hàn Tịch bắt đầu dốc lòng nghiên cứu kỹ thuật hậu kì kịch truyền thanh, dần dần lạnh nhạt giới cos, nhân vật Ảnh Vô Yên cũng càng ngày càng ít xuất hiện, thậm chí thường xuyên mai danh ẩn tích một thời gian dài. Nhiều người phỏng đoán rằng, Vô Yên đại nhân chắc hẳn là bận rộn công chuyện rồi. Trong khi mọi người mỏi mòn chờ đợi tin tức trở lại của đại thần, Hàn Tịch tạo ra Nguyệt Vô Ảnh, một ID riêng biệt dùng trong giới võng phối.
Nhắc tới cũng thực trùng hợp, Xanh Xanh Cỏ Bên Bờ quen biết một người chuẩn bị kịch truyền thanh mười phần sắc bén, được rồi, cô ấy chính là Con Thỏ Không Ăn Cỏ Gần Hang. Ban đầu Hàn Tịch đối với hai cái ID Cỏ ơi Cỏ à này hết mực im lặng, về sau phát hiện người ta chính là một đôi mới cảm thấy bình thường trở lại. Tên gọi cũng thực là phiền phức, Cỏ qua Cỏ lại. Dù sao có cơ hội chậm rãi tiếp xúc với quá trình làm kịch truyền thanh, Hàn Tịch cũng cảm thấy vui vẻ lắm rồi.
Hàn Tịch là một người chịu thương chịu khó lại có kỹ thuật chuẩn xác, đối với Con Thỏ Không Ăn Cỏ Gần Hang mà nói quả thực là vàng trong cát, đúng là nhặt được báu vật. Con Thỏ dạy cho Hàn Tịch kiến thức về võng phối y chang mẹ dạy con, từ chuẩn bị, biên kịch tới quá trình làm kịch truyền thanh. Hàn Tịch rất ngoan ngoãn, Hàn Tịch học rất nhanh, lại làm cho Con Thỏ có cảm giác thực thỏa mãn, ngoại trừ thấy đứa nhóc này tính cách có chút kì lạ, Con Thỏ có thể chấm Hàn Tịch 99 điểm.
Bộ kịch đầu tiên của Hàn Tịch có tên là “Đồi gió”, thuần túy màu xưa sắc cũ, tác giả nguyên tác tài hoa hơn người, trong tác phẩm không thiếu thơ ca, phân nửa cũng là tác giả tự sáng tác. Con Thỏ thân là chuẩn bị phải đem hết công sức chín trâu hai hổ mới nhận được sự cho phép của tác giả, khi ấy Phù Thế Phàm Âm còn chưa thành lập, “đệ” của Con Thỏ cũng không có bao nhiêu, không trâu bắt cho đi cày, Hàn Tịch cùng Xanh Xanh Cỏ Bên Bờ một người xứng nhân vật nam thứ nhất, một kẻ đóng nam thứ hai, Con Thỏ tự mình làm nữ nhân vật chính. Thôi được, ngày ấy vẫn là một thời kỳ trong sáng, đam mỹ còn chưa tung hoành khắp mọi nơi.
Khi ấy võng phối vừa phát triển, tùy tiện đăng một tin tuyển người vẫn có thể tìm được những âm giọng không tồi, hơn nữa thái độ người phối âm cũng rất tốt, cho nên tổ kịch “Đồi gió” cứ như vậy mà thùng thùng thằng thằng từng bước nổi danh.
Bất kể là chuyện gì, bước đi đầu tiên luôn gian khổ vạn phần.
Hàn Tịch tuy nắm được rất nhiều kiến thức lý thuyết, nhưng thực tế khi phối âm, cậu luôn bị Con Thỏ cùng Cỏ Bên Bờ phàn nàn “Cmn đại ca à ông nói chuyện không có tí tình cảm nào àaaaaa”…Hàn Tịch nghĩ bản thân đọc thoại rất chứa chan rồi, vì sao cậu cảm thấy sau mỗi lần mình nói xong, không khí bên phía Con Thỏ cùng Cỏ Bên Bờ vốn là một mảnh tối đen lại càng thêm u ám…
Viu một cái đã qua hai ngày tập luyện, Hàn Tịch không có một xíu tiến bộ nào, Con Thỏ cùng Cỏ Bên Bờ đã sắp ngã quỵ.
“Thì ra là như thế, tôi biết rồi”
“…Xanh Xanh à, anh nhận xét một chút xem”
“…thôi thôi…”
“Cmn lão nương bảo anh nhận xét thì anh nhận xét đi, đàn ông con trai gì mà lèo nhèo quá vậy?”
“…Cái đó, Vô Yên à…không! Vô Ảnh à…những lời này biểu cảm không đúng..Ông nói thật sự quá là không có cảm giác luôn, cụ thể thì tôi cũng không diễn tả được…cái này…”
“Vô Ảnh giọng của ông quá lạnh nhạt biết không? Những câu này rõ ràng là nhân vật chính không nỡ, nhưng lại có cảm giác muốn buông tay mà! Cảm giác mâu thuẫn như thế ông có hiểu không!!”
(bản gốc tác giả dùng là Cản cước 赶脚[Gǎnjiǎo], là từ mạng gần âm với Cảm giác 感觉[Gǎnjué])“Để tôi thử lại lần nữa xem…”
“Rốt cuộc ông chưa từng yêu ai hay saooo!!”
“Cái này…hình như chủ đề đang chuyển sang hướng kì quái thì phải…”
Hàn Tịch bây giờ vẫn nhớ rõ lúc trước hai người đó tận tình hướng dẫn, chỉ dạy từng li cho cậu đến nỗi cùng nhau hộc cả máu. Hiện tại cậu đã có thể khống chế tốt giọng nói của mình rồi. Thuở ban đầu ngây thơ trong sáng, dần dần trở thành một loại hồi ức đẹp đẽ trong lòng.
Thực vất vả thu xong “Đồi gió”, Con Thỏ cùng Cỏ Bên Bờ vui đến tận trời, Hàn Tịch cũng yên lặng tận hưởng cùng bọn họ, biến thành một cái bóng đèn tuy công suất không lớn nhưng cũng đủ chiếu sáng lập lòe.
Khâu hậu kì lại càng đầu tắt mặt tối, khi ấy Hàn Tịch còn chưa có khả năng một mình gánh vác toàn bộ việc hậu trường, chẳng qua trong tổ hiếm người am hiểu hậu kì, Hàn Tịch liều mình tìm thầy học đạo, sau đó tự kỉ buồn bực giam mình trong phòng làm đi làm lại. Không có kinh nghiệm chọn BGM
(background music, nhạc nền) nên chỉ có thể thủ công thử từng bài một, mấy ngày này Hàn Tịch nhanh chóng bị các loại ca khúc cổ phong tẩy não, ngay cả lúc ngủ trong đầu cũng tự động phát ra nhạc nền…
Trải qua một phen tôi luyện cực kì bi thảm đó về sau, Hàn Tịch gửi thành phẩm cho mọi người trong tổ kịch, tất cả đồng lòng nhất trí dành tặng cậu một lời khen. Có lẽ trên đời thực sự có cái gọi là khả năng thiên phú đi.
Cho đến bây giờ, những người lúc trước cùng phối “Đồi gió” cũng gió đẩy nước trôi mau chóng thành danh trong giới, còn Hàn Tịch chỉ an ổn ở mức độ bình bình mà thôi. Hơn nữa thời gian sau đó Hàn Tịch chủ yếu làm công tác hậu kì, không tham xứng kịch thường xuyên, tên tuổi lại càng thêm nhạt nhòa.
Con Thỏ thấy Hàn Tịch an phận như vậy, có chiều tiếc nuối rèn sắt không thành thép, nhưng nghĩ tới Hàn Tịch một mực cần cù chăm chỉ làm hậu kì, suy nghĩ linh tinh mỗi lần đến miệng lại nuốt trở vào.
Hàn Tịch rất hài lòng với tình hình hiện tại, bắt đầu từ “Giấc mộng mưa bay” mà gia nhập giới võng phối. Thi thoảng lồng tiếng một lần, sau đó vì muốn sáng tạo ra bộ kịch làm người người cảm động mà cố gắng làm hậu kì. Mỗi khi đọc được nhận xét của người khác nói “Thật tuyệt vời” “Vô cùng có cảm giác”, thực vui vẻ giống như lúc còn nhỏ đạt điểm cao được người lớn trong nhà ngợi khen.
Như vậy là đủ rồi.
_____oOo_____
Tâm sự của tác giả : hố mới dự tính viết không dài lắm, bản thảo có chuẩn bị trước một ít, chỉ cần không có gì thay đổi thì không có vấn đề gì, hoan nghênh nhảy vào hố ~ các bạn thân mến của tui ~