Không biết có phải vì lần trước phát hành kịch quá thuận lợi hay không, mà gần đây Hàn Tịch tương đối xui xẻo.
Đầu tiên là những đồ hay dùng không biết đã cất ở đâu, tiếp theo là ví tiền mất tích, sau đó giấy tờ một mảnh cũng không thấy, vừa nghĩ tới việc phải đi làm lại mớ giấy tờ đó, Hàn Tịch lập tức mọc thêm một cái đầu nữa rồi.
Hàn Tịch rất ngại đi làm giấy tờ, đại khái là chán ghét thái độ lạnh như băng của nhân viên công vụ ở đó. Trước đây chứng minh thư này nọ của cậu đều là được mẹ dẫn đi làm, nhưng bây giờ cha mẹ quanh năm công tác ở nước ngoài, để lại một mình Hàn Tịch lười biếng ở trong nước. Vốn Hàn Tịch đã đồng ý với cha mẹ sau khi tốt nghiệp sẽ xuất ngoại, cuối cùng Hàn Tịch vẫn từ bỏ, cậu không nỡ rời xa cái ổ nhỏ gắn bó với mình lâu như vậy, cũng không muốn thay đổi cuộc sống từ lâu đã như vòng tròn luẩn quẩn của mình. Nói chung, Hàn Tịch không thích thay đổi.
Cha mẹ vắng nhà, hết thảy chỉ có thể dựa vào chính mình. Tự mình chủ động, cơm no áo ấm.
Tiết trời đầu hạ, nói lạnh không lạnh, bảo nóng không nóng, thi thoảng còn lất phất hạt mưa.
Hôm nay trời đổ mưa, mưa phùn rả rích, còn có làn gió nghịch ngợm lướt qua, dù có che ô cũng không tránh khỏi ướt áo ướt quần.
Hàn Tịch cẩn thận từng li từng lí che chắn cho sổ hộ khẩu, chạy tới đồn công an cách nhà khá xa. Người đối diện quả nhiên trưng ra khuôn mặt lạnh lùng, bộ dáng xa cách nói chứng minh thư trước tiên phải báo mất một tháng, làm lại thêm một tháng nữa. Hàn Tịch hỏi có thể xử lý nhanh một chút được không, đối phương lạnh nhạt đáp không được, Hàn Tịch bất đắc dĩ, nói mình có thể đóng thêm tiền, kết quả người ta khinh khỉnh ra chiều ghét bỏ mà trả lời một câu, thêm tiền cũng không được.
Hàn Tịch đành chịu thất bại, đành nhờ đối phương hỗ trợ làm giúp chứng minh thư tạm thời, đang định giải thích là chỉ dùng trong giao dịch ngân hàng, kết quả đang nói dở bị đối phương mất kiên nhẫn ngắt lời, ít nhất một tuần.
Nộp tiền, bước ra ngoài. Tâm trạng của Hàn Tịch không tốt chút nào.
Khi về đến nhà nửa người sũng nước, nửa kia cũng ẩm ướt không kém. Hàn Tịch dở khóc dở cười, chạy vào phòng tắm tắm gội, kết quả chưa chỉnh kĩ nước nóng, suýt chút nữa chết cóng.
Chưa qua ngày thứ hai, Hàn Tịch bị cảm rồi.
Nghẹt mũi đau đầu phát sốt toàn bộ đã tìm tới tận cửa, Hàn Tịch chẳng buồn đi khám, cũng lười uống thuốc, vậy nên cứ quấn mình trong chăn, mỗi ngày không ngủ cũng là ăn, giống hệt như con vật chăn nuôi nào đó.
Cũng may qua vài ngày, bệnh trạng đã đỡ đi nhiều, dù nước mũi vẫn sụt sùi không ngừng nghỉ, cuống họng còn đau nhức, nhưng Hàn Tịch cảm thấy đầu không còn đau như trước, cũng không sốt nữa, vậy đã tốt lắm rồi.
Vì vậy Hàn Tịch không nhịn được lại bật máy tính lên mạng.
Nghiện net đúng là bệnh khó chữa, mấy ngày không lên mạng so với ăn thiếu một bữa cơm đều khó chịu như nhau.
Đăng nhập cả QQ, YY, Hàn Tịch phát hiện, ngoại trừ Con Thỏ cùng Cỏ Bên Bờ hỏi thăm nguyên nhân vắng mặt của mình, cũng không còn tin tức gì nữa. Trong lòng nhàn nhạt dâng lên cảm giác mất mát, hòa quyện với tâm tình của một người quanh năm đơn độc, nhất thời Hàn Tịch có chút buồn rầu.
Ngay lúc Hàn Tịch đang nổi lên tâm trạng cô đơn trống trải của thiếu niên, lại xuất hiện một tin nhắn phá hỏng bầu không khí.
Minh Âm: làm phiền một chút, có ở đó không?
Nguyệt Vô Ảnh: ?
Minh Âm: muốn nhờ cậu giúp một việc, có được không?
Ngăn cách bởi khung trò chuyện của YY, Hàn Tịch cảm thấy thái độ rất nghiêm túc của đối phương.
Bản thân ngoại trừ công tác hậu kì, cũng không có sở trường gì khác, chắc hẳn tìm mình hỗ trợ hậu kì rồi.
Nguyệt Vô Ảnh: làm hậu kì sao?
Minh Âm: đúng vậy
Nguyệt Vô Ảnh: thật ngại quá, gần đây thân thể không được khỏe, không muốn nhận hậu kì.
Dù biết từ chối đại thần có thể làm đối phương lưu lại ấn tượng xấu, nhưng hiện tại sức khỏe Hàn Tịch không tốt, cậu là ăn ngay nói thật mà thôi.
Minh Âm: quấy rầy việc nghỉ ngơi của cậu thật có lỗi, nhưng tôi vẫn mong được cậu hỗ trợ hậu kì.
Hàn Tịch có chút phật ý, chẳng lẽ là đại thần thì bất kể người khác đau ốm cũng phải giúp anh làm hậu kì hay sao?
Minh Âm: lần này có ý nghĩa vô cùng quan trọng với tôi, tôi vô cùng thích kỹ thuật của cậu, hơn nữa cũng rất nể thái độ làm việc của cậu, cho nên xin nhờ cậu giúp một lần đi mà [mỉm cười]
Minh Âm: hơn nữa tôi cảm thấy, có lẽ cậu sẽ giúp tôi giữ bí mật. Đành nhờ cậy rồi!
Không thể không nói, con người ai ai cũng có tính hiếu kỳ. Hàn Tịch vốn hơi bực, nhưng thấy thái độ chân thành của đối phương, bực dọc cũng tan biến hơn nửa, sau đó người ta lại nói việc này có liên quan tới bí mật. Thôi được, Hàn Tịch thừa nhận cậu động lòng rồi.
Nguyệt Vô Ảnh: muốn làm gì vậy?
Minh Âm: tôi thu một ca khúc, định làm quà sinh nhật bất ngờ cho một người, hơn nữa tôi muốn dùng bài hát này tham gia giải đấu cover trên 5sing.
(một trang web âm nhạc tương tự mp3zing)Nguyệt Vô Ảnh: tôi hiểu rồi.
Minh Âm: vậy xin nhờ giúp đỡ.
Nguyệt Vô Ảnh: được.
Ca khúc nhanh chóng được gửi sang, Hàn Tịch có chút nôn nóng bật lên. Thôi được, cậu thừa nhận bản thân rất bà tám được chưa.
Nhạc đệm quen thuộc vang lên, “Không ai ngoài em”? Đại thần định tỏ tình?
“Quen biết cậu đã một thời gian rất dài rồi, bài hát này tặng cho cậu, chỉ muốn cậu biết được rằng, Sở Thần, tôi vẫn luôn nhìn cậu, từ quá khứ, đến tương lai, chẳng hề thay đổi.”Thanh âm nồng nàn êm đềm như dòng nước tưới nhuần nội tâm, âm hưởng quyến rũ không ngừng chạm tới sâu thẳm tâm hồn. Những lời êm dịu ấy lại làm người ta ngạt thở, Hàn Tịch vẫn tự xưng là người bình tĩnh, mà nghe được những lời như thế, cũng không khống chế được tê dại trong lòng.
Hàn Tịch bắt đầu hiểu được vì sao đại thần lại phải tìm đến mình, bởi vì bài hát tỏ tình ấy nếu nhờ những hậu kì kiêm fan hâm mộ làm, làm sao chắc chắn em gái đó có bị não ứ máu hay không nhịn được mà loan truyền ra ngoài hay không.
Hàn Tịch là người may mắn đầu tiên được nghe đại thần hát tỏ tình.
Sau đó cậu nghe đi nghe lại rất nhiều lần, thậm chí nghe cả phần thổ lộ kia.
Không phải Hàn Tịch chưa từng nghe giọng hát của đại thần, trước đây cậu đã biết đại thần hát rất hay, tràn đầy sức sống, làm cho người nghe nhiệt huyết sôi trào. Nhưng đây là lần đầu Hàn Tịch thấy đại thần hát tình ca, cậu giật mình phát hiện, tình ca của đại thần cũng dễ nghe như vậy, khiến người khác không kiềm nén được xúc động.
Đem khí chất đế vương trời sinh biến thành dịu dàng quấn quýt, có lẽ đại thần thực sự rất yêu người đó.
Trong lòng Hàn Tịch tràn đầy cảm khái, lại nghe hai ba lượt nữa, mới bắt tay vào công tác hậu kì.
Hậu kì lần này, Hàn Tịch đặc biệt cẩn thận, sợ mình sơ sẩy một lỗi nho nhỏ, sẽ giảm đi tình nồng ý đậm của đại thần.
Lăn lộn ba ngày ba đêm, Hàn Tịch mới cho ra đời tác phẩm khiến bản thân thỏa mãn. Hậu kì một bài hát mà tốn thời gian gần bằng bộ kịch hôm trước, Hàn Tịch bất đắc dĩ lắc lắc đầu, mở YY đại thần chờ đợi đã lâu, gửi nhạc sang.
Đại thần hồi đáp, không tệ chút nào, rất hài lòng.
Trong lòng Hàn Tịch có chút phân vân, cậu không biết đại thần là đang nói khách sáo, hay là thật sự ưng ý. Nhưng nghĩ tới bản thân đã nghe tới nghe lui bài hát này đến sắp phát ốm, cũng coi như không thẹn với lương tâm nghề nghiệp, vì vậy lại thấy yên dạ yên lòng.
Mọi việc đã sẵn sàng, chỉ chờ thời cơ chín muồi mà thôi.*
Còn năm ngày nữa mới tới sinh nhật Lâm Sở Thần, mà Hàn Tịch đã sốt ruột lắm rồi. Loại tâm trạng như mất hồn mất vía, ngày nào cũng kích động bất kể giờ giấc này làm Hàn Tịch buồn bực vô cùng, đâu phải mình đi tỏ tình, hồi hộp như thế là sao?
Cách sinh nhật Lâm Sở Thần hai ngày, Hàn Tịch không kìm nén được sự tò mò, hỏi thăm Con Thỏ về ca hội sinh nhật anh ta trên YY, bị Con Thỏ nhìn như người ngoài hành tinh cả buổi.
Không rõ khi nào đại thần sẽ up ca khúc của mình 5sing, là trước hay sau tiệc sinh nhật của Lâm Sở Thần?
Hàn Tịch cho rằng, trong tiệc sinh nhật của Lâm Sở Thần đại thần sẽ nói trước vài lời, như vậy, chắc hẳn bài này phải gửi sau.
Tiệc sinh nhật không biết sẽ phát sinh chuyện gì, đại thần sẽ nói cái gì?
Trước sinh nhật Lâm Sở Thần một ngày, Hàn Tịch mất ngủ.
Hàn Tịch ôm chăn gối, lăn qua lăn lại trên giường đếm cừu, hết cừu lại đếm sao. Đầu óc mệt mỏi rối tinh, nhưng mãi không chịu chìm vào giấc ngủ.
Sáng ngày sinh nhật Lâm Sở Thần, Hàn Tịch chợp mắt chưa đầy hai tiếng đã rời giường.
Tiệc tổ chức buổi tối, Hàn Tịch đành giương đôi mắt thâm quầng xem anime, xem xong phát hiện mới đến giữa trưa, vì vậy cậu lại tìm một film khác giết thời gian, hồi lâu mới thấy căn bản mình xem không vào.
Hàn Tịch vừa mệt vừa khó chịu kiên trì chịu đựng đến chiều, thực sự không nhịn được nữa, đặt báo thức trước tiệc sinh nhật 10 phút, liền chui vào chăn, lần này vừa ngả đầu xuống đã ngủ được ngay.
Đến lúc tỉnh dậy trời đã tối rồi, vẻ mặt Hàn Tịch mơ màng, đầu óc lộn xộn nghĩ mãi không nhớ ra mình định làm gì. Chờ tới lúc tỉnh hẳn, cậu cuống cuồng nhảy dựng lên, mở điện thoại, tiệc sinh nhật bắt đầu hơn nửa tiếng rồi. Hàn Tịch thiếu điều thổ huyết, cậu rửa mặt qua loa rồi ngồi phắt trước máy tính, ấn vào ca hội trên YY.
______________
* 只欠东风 : một điển cố trong Tam Quốc diễn nghĩa, trong trận Xích Bích, Chu Du muốn dùng hỏa công để phá thủy binh của Tào Tháo, nhưng chuẩn bị xong mới phát hiện thuyền bè quân Ngô chỉ dừng ở Đại Giang Tây Bắc, mà quân mình lại ở bờ Nam. Khi ấy mùa đông chỉ có gió Tây Bắc, nếu dùng hỏa công không những không đốt được thuyền địch mà ngược lại làm cháy quân mình, chỉ có thể đợi gió Đông Nam mới có thể hành động. Chu Du lo đến sinh bệnh liệt giường, Gia Cát Lượng đến bái phỏng dâng tặng một đơn thuốc:“Dục phá Tào công.Nghi dụng hỏa công.Vạn sự câu bị.Chích khiếm đông phong.”Tạm dịch:Muốn phá Tào côngPhải dùng hỏa côngVạn sự sẵn sàngChỉ đợi gió đông.Sau Gia Cát Lượng đoán biết được gió Đông Nam thổi tới, Chu Du liền phát động hỏa công, thuyền chiến của quân Tào chìm trong biển lửa, liên quân Tôn Quyền – Lưu Bị thừa thế xông lên, quân Tào chết hơn phân nửa. Một trận Xích Bích, thế chân vạc Tam quốc cơ bản hình thành.