Thủy Thần

Chương 55

“Nếu tỉnh rồi thì đừng giả vờ nữa.”

Lục Mạch Niên vừa đảo mắt quan sát những quả câu trong suốt lơ lửng trước mặt vừa cất tiếng nói khiến bộ dạng nằm yên bất động như đang say giấc kia của Dương Lam liền có phản ứng. Hai mắt đang nhắm chặt khẽ động đậy rồi từ từ hé mở, nàng nuốt xuống một ngụm nước bọt, chống tay từ tốn ngồi dậy, ánh mắt khẽ đảo nhìn Lục Mạch Niên, đoạn một tay đưa lên che miệng ngượng ngạo ho nhẹ vài tiếng. Sau đó nâng tay sờ sờ đôi mắt mình, nói: “Ta cũng không biết mình thiếp đi lúc nào, xin lỗi vì làm lỡ thời gian của chàng.”

Nàng chẳng muốn giả vờ, chỉ là thật sự nàng cũng vừa mới tỉnh dậy, lại không biết nên mở miệng nói câu gì với hắn đầu tiên. Trong lòng lo ngại đôi mắt vì đã rơi lệ một trận như lũ tràn đê kia của nàng sẽ sưng húp lên nên vẫn còn đắn đo có nên ngủ thêm giấc nữa hay không, vừa hay có thể ở cạnh hắn lâu thêm một chút. Ngược lại không ngờ hắn ấy thế mà lại tinh tường như vậy, chưa gì đã phát hiện nàng đã tỉnh, lại còn hiên ngang bắt tại trận việc giả vờ mất hết mặt mũi này của nàng.

“Được rồi, tỉnh rồi thì mau tìm đường ra ngoài.”

“Ừm, ta biết rồi.”

Dương Lam gật đầu nhìn Lục Mạch Niên, đoạn nhanh chóng đứng dậy tiến đến chỗ hắn. Phiến đá với những dây leo hoa phía sau nàng cũng theo đó bỗng chốc biến mất chỉ để lại một khoảng không trống rỗng như ban đầu. Ngay cả vụn rơi của hoa hay lá, tàn vết của phiến đá nặng dưới thềm kính cũng không có, cứ như vốn dĩ chỗ đó từ đầu đến cuối chẳng có thứ gì xuất hiện cả.

“Theo ta thấy nơi đây được một nguồn năng lượng chính duy trì, những quả cầu trong suốt này nếu ta đoán không nhằm thì chính là những công cụ hấp thu năng lượng chuyển đến mắt trận trong bí cảnh. Những quả cầu này tuy nhiều nhưng rất dễ phá vỡ, chúng ta lại không thể không có phương hướng mà đi vòng vòng nơi này để tìm mắt trận chưa rõ hình dáng thế nào kia. Chi bằng cứ dùng chút pháp thuật phá vỡ những quả cầu này, khiến bí cảnh nơi đây tổn hại một chút may ra sẽ thấy được điểm bất thường để tìm mắt trận.”

Dứt câu, Lục Mạch Niên hai tay vận thuật chú khiến một luồng pháp thuật lấp lánh xen lẫn những cánh hoa xuất hiện bay quanh thành một quỹ đạo theo sự điều khiển của hắn, đoạn hướng thẳng hai đầu ngón tay đến một quả cầu trong suốt trước mặt, khiến luồng pháp thuật kia dưới chỉ đạo của hắn phóng thẳng đến chỗ quả cầu đó làm nó tức khắc vỡ tan như bọt nước rồi biến mất khi chưa kịp chạm mặt kính dưới chân. Mà Dương Lam tuy không rõ cơ quan vận hành của bí cảnh này như thế nào, nhưng trong đầu vẫn mặc định việc nghe theo lời Lục Mạch Niên nói. Nàng không chút đắn đo lấy Ám Dạ kiếm ra, đoạn phi thân đến chỗ những quả cầu đó, một người một kiếm cứ thế chém vỡ từng quả cầu.

Hai người hợp sức không ngừng hủy hoại những quả cầu trong suốt trong bí cảnh, hết cái này đến cái khác cứ thế vỡ tan rồi biến mất khiến bí cảnh vì thế mà bắt đầu có động thái, bề mặt kính trong suốt dưới chân chợt ầm ầm mấy tiếng rồi rung chuyển.

Lục Mạch Niên phát hiện điểm bất thường, khẽ cau mày thu lại pháp thuật, đoạn lập tức nhìn sang Dương Lam, lên tiếng nhắc nhở: “Không ổn rồi, dừng lại đã.”

Dương Lam ngoảnh đầu nhìn Lục Mạch Niên, đoạn xoay người phóng đến đứng cạnh hắn.

Hai người đứng đối lưng vào nhau, đảo mắt nhìn những quả cầu trong suốt kia đang lần lượt di chuyển lên cao rồi giản nỡ hòa vào nhau tại ra một mặt kính trong suốt trải dài giống hết mặt kính dưới chân nàng và hắn đang đứng. Khiến mọi thứ xung quanh bỗng chốc đều trở nên trống rỗng cô tịch, ngược lại thuận tiện cho việc quan sát hơn.

“Có phải là thứ đó?” Dương Lam khẽ cau mày nhìn vật đang lơ lửng phát ra ánh sáng xanh ở đằng xa kia, hình dạng hệt như chiếc sừng của Yểm thú đã cùng nàng xảy ra ẩu đả.

Lục Mạch Niên xoay người lại hướng Dương Lam, đôi mắt liền lập tức sáng rỡ, hắn nói: “Chính nó, là mắt trận của bí cảnh, chúng ta phá hủy nó thì bí cảnh này cũng sẽ vỡ theo.”

Dương Lam gật đầu đáp lại lời Lục Mạch Niên, đoạn cùng hắn nhanh chóng phi thân phóng đến chỗ chiếc sừng đang lơ lửng kia. Lại chưa đi được một đoạn bao xa thì phía trên đầu chợt ào xuống một cơn mưa mang những hạt chất lỏng lấp lánh ánh xanh dị thường khiến Lục Mạch Niên phải dừng lại.

Hắn với một tay níu lấy cánh tay Dương Lam kéo nàng về, lại không ngờ lực đạo vung ra có chút mạnh khiến cả người nàng như mất đà, ngay lập tức đầu dúi thẳng vào vòm ngực to lớn của hắn. Tim chợt nảy lên, nàng ngẩng đầu nâng mắt nhìn hắn, liền trông thấy đôi con ngươi thấp thoáng lo lắng đang ẩn hiện gương mặt nàng, ngũ quan khôi ngô tuấn tú mang nặng vẻ thờ ơ lúc này bỗng dưng có chút dịu dàng. Tay kia của hắn khẽ vung lên tạo ra một vòng kết giới che chắn cơn mưa dị thường kia đang ào ào đổ xuống.

Trong khoảnh khắc ấy, Dương Lam cứ nghĩ bản thân nàng hoa mắt nhìn nhầm, liền bất giác chớp mắt một cái đã vô tình bị Lục Mạch Niên nhanh chóng buông tay, cả người lùi về sau hệt như muốn nhanh chóng tránh xa nàng. Còn chưa kịp để nàng cảm nhận rõ hơn mùi hương hoa cỏ êm dịu loáng thoáng trên người hắn, còn chưa kịp để nàng soi thêm lần nữa gương mặt mình nơi đáy mắt hắn.

“…” Là do nàng hoa mắt nhìn nhầm rồi.

Dương Lam miệng khẽ nở một nụ cười thoáng nét buồn nhìn Lục Mạch Niên, hắn lại ngoảnh đầu nhìn sang hướng khác như lảng tránh ánh mắt của nàng.

Cơn mưa kia rơi xuống kết giới liền tạo ra từng lớp vòng tròn nhỏ to hệt như chuyển động của mặt nước khi vô tình bị ai ném thứ gì đó vào, hơn nữa còn khiến kết giới sáng lên một cách kì lạ khi vô tình tiếp xúc với nó. Nghĩ chắc rằng thứ chất lỏng kia có thể chứa độc tố, mà kết giới này của hắn có vẻ chẳng thể duy trì lâu được, nếu cứ bị động đứng yên một chỗ cũng không phải cách hay, liền quay sang nhìn Dương Lam, nói: “Công chúa đứng đây đợi ta.”

Dương Lam một tay tóm chặt lấy tay Lục Mạch Niên lo lắng, hỏi: “Chàng định một mình tới chỗ nó?”

Lục Mạch Niên đáp: “Không lẽ người muốn cả hai cùng chôn thân ở đây?”

“Ta sẽ đi, chàng cứ ở đây đợi ta.”

Dứt câu Dương Lam xoay người định xông ra ngoài liền bị tay Lục Mạch Niên nhanh tay ghì chặt lại, hắn cau mày khó chịu nói: “Người nghĩ chỉ cần dùng thanh kiếm của người chém vài nhát thì sẽ hủy được nó à? Với chút linh lực bất ổn hiện giờ của người? Người ngây thơ rồi quá đấy. Tốt nhất là người đừng làm lỡ cơ hội thoát khỏi nơi này của ta, an phận đứng trong kết giới này là đã giúp ta rồi.”

Dương lam cắn răng nhìn hắn, nói: “Vậy thì chàng giữ vòng Hộ Linh của ta đi.”

“Không cần.” Lục Mạch Niên dứt khoác buông lời.

Hắn chỉ có thể tạo kết giới cố định một chỗ chứ không thể tạo một kết giới quấn thân cùng di chuyển, hơn nữa kết giới hắn tạo ra sợ sẽ chẳng chống đỡ được cơn mưa dị thường này đến khi hắn hoàn tất việc tiếp cận chiếc sừng kia. Nếu lúc này hắn lấy vòng Hộ Linh của nàng đi há chẳng phải để nàng gặp nguy hiểm sao. Hắn không dám đem tính mạng nàng ra đánh cược, càng chưa nói đến việc một Hoa Thần cao ngạo như hắn sao có thể nấp sau một nữ nhân để dồn việc nguy hiểm như thế cho nàng, huống hồ hiện tại thương thế của nàng vẫn còn chưa hồi phục hoàn toàn. Hắn đã phí sức cứu nàng, càng không thể để nàng ngu ngốc làm uổng phí đóa Huyết Đăng thảo của hắn.

“Buông ra đi.”

Lục Mạch Niên giãy tay ra khỏi tay Dương Lam, càng không để nàng nói thêm bất cứ gì hắn đã phi thân phóng thẳng người ra khỏi kết giới. Còn không quên vung tay tạo thêm một tầng kết giới khác chồng lên kết giới cũ, đoạn lao hết tốc lực về phía chiếc sừng đang lơ lửng kia, lại không tránh khỏi việc bị cơn mưa kì lạ kia xả vào người. Từng giọt nước rơi thắm vào cơ thể Lục Mạch Niên phát ra mấy tiếng “xèo xèo” như tiếng thả thịt vào dầu sôi, ăn mòn y phục lẫn da thịt đến tuôn máu khiến Dương Lam trông thấy không khỏi bàng hoàng. Nàng lòng như có lửa đốt, sốt vó định lao ra khỏi kết giới bảo vệ nhưng không ngờ kết giới vừa nảy Lục Mạch Niên tạo thêm lại chứa thuật cấm thoát.

Mưa Thủy Ngân!

Lục Mạch Niên mặt mày tái nhợt, cả người mất sức liền khụy một gối xuống, vung tay tạo ra một kết giới nhỏ bao quanh người hòng ngăn cản cơn mưa Thủy Ngân. Cả người loan lỗ vết thương do thủy ngân ăn mòn vẫn đang rỉ máu không ngừng, hắn một tay ôm ngực, miệng bất giác phun ra một ngụm máu tươi, đoạn cắn răng gắng gượng, đôi mắt kiêng định nhìn đến chiếc sừng của Yểm thú còn cách hắn khoảng hơn gần năm mươi trượng kia.

“Lục Mạch Niên! chàng không được di chuyển nữa, chàng đứng yên đó, mau mở kết giới cho ta. Chàng có nghe ta nói không? Mau mở kết giới cho ta, Lục Mạch Niên!”

Dương Lam không chút kiên nhẫn vừa hét to vừa ra sức đập mạnh vào kết giới đến nổi hai tay ứa máu. Ngược lại Lục Mạch Niên vờ như chẳng nghe thấy, ngoan cố không từ bỏ ý định khiến bản thân càng thêm thê thảm.

Thương thế của Dương Lam vừa mới khỏi cũng không phải là hoàn toàn hồi phục, nếu Lục Mạch Niên hắn còn không nhanh chóng phá vỡ bí cảnh này đưa nàng ra ngoài, sợ rằng vòng Hộ Linh kia của nàng có lợi hại đến mấy cũng không thể chống đỡ được cơn mưa Thủy Ngân chết tiệt này, nàng sớm muộn cũng sẽ bị cơn mưa này ăn mòn đến mục xương mà chôn xác ở đây thôi.

Lục Mạch Niên hít một hơi nồng nặc mùi huyết tanh vào bụng, đoạn cắn răng phóng người ra khỏi kết giới, tiếp tục lao như bay về phía chiếc sừng đang phát sáng kia. Mà Dương Lam đồng thời cũng rút Ám Dạ kiếm điên cuồng chém mạnh vào kết giới hắn dùng để nhốt nàng, đến khi Lục Mạch Niên hai mắt lờ đờ ngã xuống mặt kính trong suốt dưới chân, yếu ớt nhận lấy từng giọt thủy ngân đang không ngừng thấm vào y phục ăn mòn cơ thể, lộ cả xương trắng đến rợn người.

“Lục Mạch Niên!!”

Dương Lam hai mắt đỏ hoẻn hét to gọi tên người nam nhân ngu ngốc trước mắt, đoạn một kiếm chém xuống tách đôi kết giới phần nào đã yếu đi bởi cơn mưa trong bí cảnh đang cầm chân nàng, rồi lao người vượt qua cơn mưa thủy ngân phóng như bay đến chỗ Lục Mạch Niên với kết giới màu vàng nhỏ do vòng Hộ Linh phát ra.

Còn người chàng thật đúng là khẩu thị tâm phi. Rõ ràng lo lắng cho nàng, rõ ràng muốn bảo vệ nàng mà ngay cả tính mạng bản thân cũng không màng đến, vậy mà ngoài mặt lại luôn tỏ ra cao ngạo khiến nàng hết lần này đến lần khác tổn thương. Cái gì mà vướn tay vướn chân, cái gì mà không cần món đồ ma tộc bảo vệ. Chàng vốn biết kết giới chàng tạo không thể giữ được lâu lại nên mới để nàng giữ lại vòng Hộ Linh mà thôi. Vạn năm rồi, đã vạn năm rồi chàng mới để ý đến nàng, vậy tại sao còn nở lòng nào muốn đẩy nàng ra? Rốt cuộc là trong đầu chàng nghĩ gì? Lòng chàng khiến nàng chẳng thể thấu được.

Dương Lam với tay ôm trọn lấy thân người đầy thương tích của Lục Mạch Niên, đỡ hắn ngồi dậy tựa đầu vào lòng nàng. Y phục của hắn giờ đầy nhuộm đầy máu tươi không còn nhìn rõ màu sắc ban đầu nữa. Nàng đau lòng rơi lệ, ôm hắn áp sát vào người nàng, cố dùng cả thân người nàng che chắn bảo bọc cho hắn vì giới hạn kết giới của vòng Hộ Linh quá nhỏ không đủ cho hai người.

Nàng ấy thế lại không kiềm lòng nổi mà rơi lệ trước mắt hắn.

Lục Mạch Niên cắn răng nói: “Công chúa tới đây làm gì, chẳng phải ta đã bảo người đừng làm vướng tay vướng..”

“Ta không làm vướng tay vướng chân chàng, càng không cho chàng chết trước mắt ta, chàng đừng nghĩ vì ta thích chàng mà muốn làm gì làm, ta sẽ giúp chàng ra khỏi đây. Chàng ghét ta như vậy, càng không thể vì ta mà chết được.”

Lời Dương Lam nói khiến Lục Mạch Niên như nghẹn lại, gương mặt đẫm lệ của nàng tựa hồ thứ vũ khí sắt nhọn cứa một nhát thật sâu vào tim hắn đau đớn khôn cùng. Một giọt lệ nóng lăn dài trên má nàng khẽ rơi xuống má hắn, liền khiến cơ thể hắn dấy lên một loại cảm giác bỏng rát da thịt như bị một mồi lửa lớn thiêu đốt, còn tra tấn hơn là bị cơn mưa thủy ngân kia xối vào người.

Hắn khó khăn nâng tay giữ lấy tay nàng hòng ngăn cái suy nghĩ ngu xuẩn lúc này của nàng lại, chỉ thấy nàng vẫn lại nở nụ cười ôn nhu thoáng nét buồn ấy nhìn hắn, cơ thể liền như bị điểm huyệt đến cứng đờ người. Nàng nhẹ nhàng gỡ tay hắn xuống rồi lấy vòng Hộ Linh trong người ra đặt lên tay hắn.

Mắt Lục Mạch Niên như hằn lên tia lửa, quát: “Nàng điên rồi ư?”

Đúng vậy, nàng điên rồi. Vì yêu hắn nàng thật sự đánh mất cả bản thân mình. Vì yêu hắn, nàng không nỡ nhìn hắn gặp nguy hiểm, càng không muốn hắn xảy ra bất trắc gì.

Dương Lam buông Lục Mạch Niên ra rồi đứng dậy, liền nhận được tiếng gằng giọng sốt vó lo lắng của hắn: “Dương Lam! Nàng dám làm chuyện ngu xuẩn thì đừng trách ta, cơn mưa này là mưa thủy ngân đấy, nàng đừng không biết lớn nhỏ mà…”

“Chàng gọi tên ta rồi.” Dương Lam lại mỉm cười.

“Ta…” Lục Mạch Niên khựng lại.

“Chàng xem, chàng gọi tên ta như vậy có phải hay hơn không, cứ lúc nào cũng một công chúa hai công chúa, ta nghe đến ngáy lắm rồi. Chàng yên tâm đi, ta sẽ không sao đâu, ta còn phải bám theo chàng dài dài, bám chàng đến khi nào chàng chấp nhận ta mới thôi, trước lúc đó ta sao có thể yếu đuối bỏ mạng chứ.”

Dứt câu Dương Lam phi người bay đến chiếc sừng trước mặt, sau lưng vẫn còn nghe rõ tiếng gọi tên nàng của Lục Mạch Niên. Âm giọng gào thét tận tâm can đó của hắn không rõ là vì lo lắng cho nàng hay là vì tức giận, dẫu vậy vẫn khiến lòng nàng ấm áp hẳn ra. Chỉ là cơn mưa thủy ngân này hệt như lời hắn nói, thật sự rất đáng ghét. Từng giọt cứ không ngừng rơi thắm vào cơ thể nàng, từng chút từng chút ăn mòn da thịt nàng đau đớn không thể tả. Lại nghĩ đến việc hắn vì nàng mà đi một đoạn đường dài như thế, hứng chịu đau đớn thế này cũng không kêu ca một tiếng khiến lòng nàng lại càng đau hơn.

Nàng dừng lại đứng trước chiếc sừng Yểm Thú đang lơ lửng phát sáng, cả cơ thể đau đớn đẫm đầy máu, chi chít vết thương lộ cả xương trắng đến rợn người. Nàng dùng hết sức lực vung thanh Ám Dạ kiếm mang theo linh lực không ngừng chém xuống nhưng chiếc sừng thép cứng cáp kia không chút hề hấn gì. Cơn mưa thủy ngân vẫn rơi, Lục Mạch Niên đôi mắt vằn đầy tia máu nhìn Dương Lam mà lòng như vỡ nát, miệng vẫn không ngừng gọi nàng, mà nàng cũng học theo hắn, vờ như chẳng nghe thấy. Cả cơ thể đau đến nổi mất hết cảm giác, nàng cắn răng dồn hết sức lực lẫn linh lực một nhát kiếm chém xuống cắt đôi chiếc sừng khiến cơn mưa thủy ngân kia theo đó cũng ngừng đi. Phía trên đầu chợt nứt ra từng đường rọi thẳng những tia sáng chói mắt như muốn xuyên qua bí cảnh.

Nàng làm được rồi.

Dương Lam thở phào nhẹ nhõm, cả người lúc này không còn chút sức lực buông thõng ngã ra sau liền lập tức nhận được một bàn tay ấm ấp đỡ lấy, đôi mắt lờ mờ của nàng còn loáng thoáng nhìn thấy gương mặt tái mét của Lục Mạch Niên. Hắn ấy vậy mà giải được thuật định thân của nàng rồi, lại không hiểu sao đôi mắt hắn lại đỏ như thế, hay là do nàng đang trong lúc mơ hồ nên không nhìn rõ?

Dương Lam mệt mỏi khép mắt lại, cảm nhận một thứ chất lỏng ấm nóng từ đâu rơi xuống da mặt, bên tai còn nghe thấy giọng nói có chút run rẩy của hắn: “Nàng sẽ không sao đâu, chúng ta về thôi, ta đưa nàng ra khỏi nơi này, đã không sao rồi.”
Bình Luận (0)
Comment