Thủy Tinh Cầu

Chương 7

Vương Bán Tiên khẽ gật đầu nói :

- Đúng thế nữ nô...

- Chẳng lẽ y có thể...

- Đúng vậy, y có thể cứu người được... đó là việc sáu, bảy năm về trước. Nếu chẳng nhờ y thì mạng già này đã mất từ lâu.

- Lão tiền bối, người kể rõ chuyện này xem sao?

Vương Bán Tiên nói :

- “Tuy năm xưa Vương Nhất Quyền ta học được nghề bói toán, nhưng chưa đạt đến cảnh giới Bán Tiên này, nhưng đó là do người thiên hạ đồn đại, tại vì ta đã phán đoán sanh tử cho ba người. Nếu như quả thật ta là Bán Tiên cũng không đến nỗi có một lần suýt nữa phải mất mạng.

Sự việc đã xảy ra như thế này đây :

Cách đây sáu năm về trước, một hôm ta hữu sự đi ngang qua Cửu Lĩnh sơn bỗng nhiên bị một con rắn độc cắn một phát. Độc thế bộc phát thần tốc, đi chưa được nửa tiếng đồng hồ, một chân phải ta sưng phồng to như thùng thước, đồng thời ta từ từ bắt đầu mất đi tri giác.

Chẳng may ngay lúc đó trời lại mưa to, khi ấy ta chỉ quan tâm lo tìm một nơi đụt mưa mà thôi, lại quên lửng vấn đề độc phát nhiên tốc, ta lê lết tìm đến một ngôi nhà khủng bố!”

Vương Hoa ngạc nhiên nhiên cắt lời, nói :

- Ngôi nhà khủng bố?

- “Đúng thế, ta đã trông thấy có vài bộ xương trắng hếu ở phía trước ngôi nhà ấy, mà bên trong căn nhà thì tối thui chẳng thấy gì hết... tối thui đến đỗi trông thật kinh người.

Lúc đó ta cũng bất kể khủng bố thế nào đi nữa vẫn cứ mạnh bạo đánh liều bước vào căn nhà đó. Ta vừa đặt chân vào trong nhà thì mặt mày tối xẩm té ngã ra đất luôn.

Thình lình...

Một tiếng cười lành lạnh khủng bố bỗng vang tới. Ta liền sanh nghi là gặp ma quỷ, nhưng khi đó, ngoại trừ ta chỉ còn biết khủng hoảng sợ hãi, ngoài ra chẳng còn biết gì hết.

Chẳng mấy chốc, nữ nô ấy xuất hiện và y đã dùng khăn bịt mặt nên ta không thể đoán y được bao nhiêu tuổi. Y hỏi ta tại sao lại tìm vào đây, ta liền chiếu theo sự thật xảy ra nói lại cho y nghe. Y hỏi ta là ai, ta đã trả lời rằng người giang hồ đều gọi ta là Vương Bán Tiên! Quả thật, ta chẳng ngờ chính ba chữ Vương Bán Tiên đã cứu sống ta.

Y nói rằng y sớm đã nghe nói danh tự của ta, hiện giờ y có thể cứu sống ta nhưng với một điều kiện... phải giải một nghi nan cho y.

Ta hỏi y, chất độc đã công vào nội tâm, liệu y có thể cứu sống ta chăng? Y mỉm cười nói: ngươi cứ yên tâm, bất luận loại kịch độc gì trong thiên hạ này chỉ cần người trúng độc chưa tắt thở, ta đều có khả năng giải cứu được hết...”

- Thế rồi y cứu lão tiền bối ư?

- Đúng thế, quả nhiên y đã cứu thoát ta. Thế rồi y viết một chữ “bát” ra và hỏi ta người đó chết hay sống? Sau khi ta xem qua rồi liền trả lời cho y rằng người đó chưa chết. Lúc ta sắp sửa rời khỏi ngôi nhà ấy đã hỏi tên tuổi của y. Y bảo rằng chính y cũng không biết tên tuổi của y kêu là gì, và bảo ta cứ gọi y là Nữ Nô được rồi. nên bây giờ ta sực hồi tưởng lại, có lẽ nữ nô ấy có thể giải được loại độc mà Chương Vĩnh Kỳ đã trúng phải.

Vương Hoa trầm tư giây lát nói :

- Lão tiền bối, lão có cho rằng Chương Thiếu Đường đang thực hiện âm mưu gì chăng?

- Đương nhiên y phải mưu tính gì rồi. Nếu không họ sớm đã giết chết phụ thân ngươi. Nếu họ muốn giết Chương Vĩnh Kỳ thì chuyện dễ dàng như trở bàn tay thôi.

- Thế tại sao họ không giết chết y?

- Chính vì bên trong ắt phải có uẩn khúc gì đây, ngoại trừ Chương Vĩnh Kỳ ra chắc không có bất cứ một ai có thể giải đáp vấn đề này rồi.

Vương Hoa im lặng gật đầu.

Vương Bán Tiên hỏi :

- Tình hình ngươi vào đây thế nào?

Vương Hoa bèn thuật lại tình hình đi vào Thông Thiên quan cho Vương Bán Tiên nghe một phen. Nghe kể xong, Vương Bán Tiên thở dài nói :

- Thế thì Chương cô nương chẳng biết ngươi là Vương Hoa rồi?

- Đúng thế, y chưa biết. Ta không thể cho y biết điều này được.

- Chương cô nương si tình thương ngươi, đúng ra ngươi phải cho y biết ngươi là ai.

Vương Hoa lắc đầu nói :

- Khách, như thế không có lợi gì cho hai bên cả. Đồng thời ta trông thấy y chẳng có chút an toàn gì tại Thông Thiên quan cả, cũng như lúc ta nói chuyện trong phòng khách, họ đã âm thầm theo dõi.

- Quả thật như thế...

Vương Hoa nói :

- Lão tiền bối, vãn bối phải dẫn người rời khỏi đây. Vì gia phụ đã liên lụy làm lão phải chịu năm năm lao tù, thưa lão tiền bối...

- Tiểu tử, ngươi hãy tự đi ra một mình, chớ quan tâm ta làm gì nữa vì ngươi còn rất nhiều việc cần làm. Ta tuy không phải là người giang hồ nhưng bằng hữu ta đều là những người giang hồ hết. Ngươi còn cần phải báo thù, há có thể vì ta mà đình trệ?

Mau rời khỏi đây đi.

- Lão tiền bối...

- Chớ quan tâm đến ta nữa. dù gì ta cũng đã chịu đựng được năm năm rồi, chẳng lẽ không chịu được một năm vài tháng nữa sao?

Vương Hoa nhỏ xuống hai giọt ngấn lệ, nói :

- Lão tiền bối...

- Chớ thương tâm nữa, cao thủ trong Thông Thiên quan đông như ong kiến, đồng thời họ phòng vệ rất cẩn mật. Ngươi phải hết sức cẩn thận mới được, mối thù hằn của cha mẹ ngươi chỉ trông ngóng vào mỗi một mình ngươi mà thôi.

- Vâng, vãn bối biết điều này.

- Thôi đi đi!

Vương Hoa buồn bã gật đầu nói :

- Thế thì vãn bối tạm thời xin cáo biệt.

- Thận trọng nha.

Hắn lẳng lặng ra khỏi phòng giam, nhân đó tiện tay gài cửa phòng lại, bước vào căn phòng giam mình lúc nãy ném xâu chìa khóa xuống cạnh xác chết gã đại hán có thân hình vạm vỡ, sau đó mới cất bước rời khỏi bí lao.

Vương Hoa đã bất kể sanh tử mạo hiểm vào trong Thông Thiên quan để tìm gặp Vương Bán Tiên và đã giải được những việc mà hắn thắc mắc trước kia.

Tại sao Chương Thiếu Đường tạm quyền Quan chủ Thông Thiên quan này phải sát hại thân huynh hắn?

Đương nhiên Vương Hoa không thể nào hiểu được, ngoại trừ hắn giải được độc cho Thông Thiên Thần Quân bằng không hắn không cách nào biết được sự việc này hết.

Hắn mò mẫm trong nhà lao một hồi, cuối cùng tìm ra một cửa ngõ nhỏ. Thì ra trong cửa nhỏ có một cầu thang bằng đá đi hướng lên trên.

Hắn lên tận bậc thang trên cùng thì phát hiện một miếng đá vuông nằm án ngữ ở đấy. Hắn liền dùng sức đẩy tảng đá ấy sang một bên, tức thì trông thấy trước mặt là một gian thạch thất xinh đẹp.

Trong thạch thất tịch lặng như tờ, không thấy một bóng người nào hết.

Vương Hoa đảo mắt quan sát giây lát mới bước vào thạch thất rồi tiến thẳng qua cánh cửa chánh để đi ra ngoài.

Bên ngoài là một đình viện khá rộng rãi.

Vương Hoa do dự giây lát liền lượn mình lướt tới một tòa lầu cao ở giữa sân viện.

Ở khoảng giữa tòa lầu cao có một chiếc cửa sổ lấp lánh những ánh đèn từ bên trong soi ra. Vương Hoa lượn mình lướt tới cạnh cửa sổ một cách nhanh nhẹn. Hắn dùng ngón tay điểm nhẹ vào cửa sổ một cái, phóng mắt nhìn vào bên trong, tức thì ngẩn người tại chỗ luôn. Hắn đã trông thấy trong đại sảnh có hai người, một ngươi là Chương Thiếu Đường và một người bịt mặt toàn thân bận đồ đỏ.

Người bịt mặt dừng bước đứng một chỗ nói :

- Chương Thiếu Đường, chẳng lẽ ngươi không có biện pháp nào hết?

- Vâng...

Chương Thiếu Đường cung kính vâng lên một tiếng.

- Chương Thiếu Đường, ta gia hạn cho ngươi thêm một tháng nữa. Nếu ngươi không tìm ra manh mối chắc ngươi biết hậu quả thế nào rồi chứ?

- Vâng!

- Ngoài ra ngươi cần phải đặc biệt chú ý một việc nữa.

- Xin nghe.

- Cách đây vài hôm có một thiếu niên vào thành Nhạc Châu, trông hắn có vẻ là con trai của y. Ngươi hãy đặc biệt chú ý điểm này...

- Hạ tọa xin ghi nhớ lời dặn này.

- Hừ!

Bỗng nhiên Vương Hoa nghe thấy một tiếng động lạ ở phía bên trái, hắn giật mình quay đầu nhìn sang.

Có một bóng người đang ẩn núp ở phía sau cây Đông Thanh.

Vương Hoa rùng mình nhủ thầm trong bụng, rõ ràng người này không những đã nghe lén được đối thoại của hai người trong khách sảnh, đồng thời cũng phát hiện cả mình luôn.

Trong khi Vương Hoa giật mình kinh hãi thì bỗng nhiên người núp ở phía sau cây Đông Thanh lượn mình lướt sang sân viện hoa viên.

Vương Hoa cũng phi thân bám theo sau luôn.

Hai bóng người thấp thoáng giữa hư không một cái nhanh như điện xẹt lại hạ xuống đứng yên bất động trên mặt đất ngay.

Vương Hoa đã trông thấy rõ bộ mặt của đối phương, cũng là một người bịt mặt nữa.

Thình lình...

Người bịt mặt xoay người phi thân phóng bay tiếp.

Thân pháp của người bịt mặt này thần kỳ kinh người nhưng thân pháp của Vương Hoa cũng chẳng kém, hắn chỉ thoáng chuyển mình một cái thì đã đứng chặn đầu đối phương lại.

Hai lần phi thân, họ đã chạy xa cả vài chục trượng.

Người bịt mặt cất tiếng cười lạnh lùng.

Vương Hoa lạnh lùng khẽ hét, nói :

- Ngươi là ai?

- Còn ngươi?

Vương Hoa lạnh lùng hỏi :

- Các hạ không phải là người trong Thông Thiên quan ư?

- Ngươi chớ thắc mắc điều này làm gì... tiểu tử, ngươi cả gan thật, đã xông thẳng vào Thông Thiên quan...

Vương Hoa thoáng rùng mình, nói :

- Ngươi là ai?

- Ta đã nói ngươi chớ thắc mắc điều này rồi mà...

- Bằng hữu, ta không thể lưu lại ngươi...

- Vì ta đã phát hiện bí mật hành tung của ngươi ư?

- Đúng thế!

- Nhưng chính ngươi cũng đã phát hiện ta vậy?

- Nhưng mà có lẽ ngươi là người của Thông Thiên quan?

- Người của Thông Thiên quan thì sao?

- Phải giết phức đi mới được!

Đối phương cười nham hiểm nói :

- Chỉ ngại rằng ngươi chẳng có bản lãnh như thế!

- Thế thì hai ta đụng thử xem nào!

Vương Hoa dứt lời, lượn mình lướt tới nhanh như cắt, đồng thời vung chưởng tấn công luôn.

Thân pháp thần tốc thật kinh người.

Rõ ràng người bịt mặt ấy đã giật mình kinh hãi nhưng y chỉ ngây người trong tíc tắc cũng chuyển mình thấp thoáng một cái, phóng ra một chưởng mãnh liệt kinh người luôn.

Thế xuất thủ của đôi bên kinh người nhanh tốc không hơn không kém. Hai bóng người chớp nhoáng, xoay chuyển liên tiếp, đồng thời đôi bên đã song song đánh ra chưởng thứ ba.

Hai bên trao đổi với nhau ba chiêu liên tiếp, nhưng vẫn chưa phân được thắng bại.

Thình lình...

Người bịt mặt phát ra một tiếng gầm hét long trời lở đất :

- Ngươi tìm chết chăng...

Tiếng gầm hét như sấm nổ này chẳng những làm tất cả những người trong Thông Thiên quan đều có nghe thấy, có thể người ở cách xa cả một dặm đường cũng nghe thấy luôn.

Vương Hoa giật mình kinh hãi.

Ngay lúc đó...

Người bịt mặt vừa dứt tiếng hét kinh người thì xuất thủ tấn công hai chiêu liên tiếp liền, đánh bạt Vương Hoa lùi ra xa cả một trượng, sau đó thình lình lượn mình nhảy vào trong rừng ngay.

Vương Hoa giật bắn người lên lần nữa.

Kế đó bên trong Thông Thiên quan đã vang lên một tiếng hét thật dài, vài bóng người nhảy vọt tới nhanh như hồn ma bóng quỷ hiện thân vậy.

Vương Hoa giật mình kinh hãi nhủ thầm :

- Mình không thể bại lộ thân phận vào lúc này được, phải tìm cách cướp Thông Thiên quan chủ ra khỏi Thông Thiên quan đã.

Huống hồ cao thủ trong Thông Thiên quan đông như ong kiến, song quyền khó đối địch với họ không sai. Muôn một có điều chi sơ sẩy thì phí hết công lao đã khổ tâm sắp đặt từ lâu.

Hắn suy nghĩ tới đây cũng lượn mình chạy vào rừng luôn.

Thoáng trông thấy có vài tòa lầu viện trong rừng, Vương Hoa đã nhanh như cắt nhắm ngay một đỉnh lầu chẳng có đèn đuốc nhảy vọt tới.

Sau lưng hắn đã vang tới những tiếng gầm hét inh ỏi không ngớt.

Xem tiếp hồi 8 Điền sư gia
Bình Luận (0)
Comment