Năm Yến Thánh Vũ bảy tuổi, lần đầu tiên cậu ra nước ngoài. Bố mẹ bảo, đi thăm anh trai. Cậu ngồi trên máy bay rất rất lâu, chưa bao giờ cảm thấy một chuyến đi lại dài đến thế, cứ như thể đã bay vòng quanh Trái Đất vài lần.
Cậu hỏi: "Tại sao anh lại đi đến một nơi xa như vậy?"
Bố mẹ không trả lời.
Giống như lúc cậu hỏi, tại sao lại chuyển đến Lương Thành, không bao giờ quay về Giang Châu nữa. Bố mẹ cũng không trả lời. Có lẽ, thế giới của người lớn có rất nhiều câu hỏi khó trả lời.
Yến Thánh Vũ không thích ngồi máy bay quá lâu, mệt lắm. Tiếng máy bay ầm ầm, khó chịu vô cùng. Nhưng cậu muốn gặp anh trai, nên ngồi máy bay lâu đến mấy cũng không sao.
Yến Vũ và Lê Lý đến sân bay đón họ, Yến Thánh Vũ lập tức lao đến ôm lấy chân Lê Lý, cô mỉm cười xoa đầu cậu.
Yến Thánh Vũ hỏi: "Chị ơi, chị sắp kết hôn với anh trai em rồi phải không?"
Lê Lý cười nói: "Đúng vậy, em thích không?"
"Thích ạ." Yến Thánh Vũ hỏi tiếp, "Kết hôn rồi, có giống như bố mẹ không?"
"Đúng thế."
Cậu thấy khi chị nói câu này, mặt hơi đỏ, nụ cười rất hạnh phúc.
Anh trai cũng cười hiền lành, nói: "Yến Thánh Vũ, em lớn rồi."
"Em sắp vào tiểu học rồi." Cậu nhân cơ hội lẻn sang bên cạnh anh trai, bàn tay nhỏ bé sờ vào tay áo anh, nói, "Anh ơi, em lâu lắm rồi không gặp anh, nhớ anh lắm. Em sợ lắm, nếu không gặp được anh nữa, em lớn lên, anh sẽ không nhận ra em."
"Anh sẽ nhận ra, anh đã xem em trên video call rồi."
"Thế không giống." Yến Thánh Vũ lại lén nắm lấy tay anh trai, tay anh lớn và rất ấm áp.
Lễ cưới của Yến Vũ và Lê Lý vô cùng đơn giản.
Ngày hôm đó là sinh nhật 22 tuổi của anh trai, họ cùng bố mẹ đến tòa thị chính ký giấy đăng ký kết hôn. Anh mặc vest đen, chị mặc váy ngắn bồng bềnh màu trắng, trên đầu cài một chiếc mạng che mặt trắng muốt, trên tay cầm một bó hoa hồng nhỏ màu hồng nhạt.
Vị mục sư cử hành một nghi thức rất đơn giản cho họ, hỏi, thưa anh Yến Vũ, anh có đồng ý lấy cô Lê Lý làm vợ, yêu cô ấy, chung thủy với cô ấy, dù ốm đau hay khổ đau, không rời xa, cho đến khi cái chết chia lìa hai người, anh có đồng ý không?
Yến Vũ nói: "Tôi đồng ý."
Yến Thánh Vũ thấy anh trai mím môi cười, mắt đỏ hoe. Cậu chưa bao giờ thấy anh trai khóc, có chút tò mò nên cứ nhìn chằm chằm vào anh.
Vị mục sư lại hỏi Lê Lý một lần nữa, khi chị cũng nói "tôi đồng ý", Yến Thánh Vũ thấy nước mắt anh trai lập tức lăn dài, như những viên bi thủy tinh trong suốt.
Chị tiến tới ôm lấy anh trai, họ ôm nhau rất chặt, như thể đối phương là điều quan trọng nhất trên thế giới này.
Khi đó, Yến Thánh Vũ còn nhỏ, chưa hiểu thế nào là tình yêu. Nhưng khoảnh khắc ấy, trái tim ngây thơ nhỏ bé của cậu đã rung động, một cảm giác ấm áp khó tả dâng lên trong lòng. Cậu thấy khung cảnh đó thật đẹp, thật hạnh phúc.
Năm Yến Thánh Vũ mười tuổi, cậu lại cùng bố mẹ và dì Hà Liên Thanh đến thăm anh trai. Lần này, họ ở lại cả kỳ nghỉ đông.
Yến Vũ và Lê Lý ra sân bay đón họ, Yến Thánh Vũ vẫn từ xa đã chạy đến ôm lấy Lê Lý. Cậu thích chị lắm, ban nhạc của chị nổi tiếng toàn cầu, rất nhiều bạn học của cậu đều nghe nhạc của họ, ai cũng thấy tay trống Lili là người ngầu nhất. Trong lòng cậu tự hào lắm.
Cậu quay đầu lại nhìn Yến Vũ đầy thiết tha: "Anh ơi."
Yến Vũ khẽ "ừm" một tiếng, đưa tay xoa đầu cậu. Ngoại trừ hồi nhỏ khi cậu ngủ gật ở tiệm cắt tóc, hay mệt lử sau khi chơi ở công viên giải trí, nhiều năm như vậy, anh trai chưa bao giờ chủ động chạm vào cậu.
Yến Thánh Vũ sững sờ, cảm nhận được đó là một tín hiệu, liền lao đến ôm chặt lấy eo anh, nói: "Anh ơi em nhớ anh lắm. Anh có nhớ em không?"
Yến Vũ không trả lời thẳng, nhưng cũng không đẩy cậu ra, nói: "Em lại lớn rồi."
"Em mười tuổi rồi đó!" Yến Thánh Vũ tự hào nói.
Yến Vũ lái xe đưa cả nhà đến ngôi nhà của anh và Lê Lý ở ngoại ô. Đó là một khu dân cư rất yên tĩnh và hài hòa, ngôi nhà của họ nằm riêng biệt trên một ngọn núi xanh ở rìa khu dân cư, rất tĩnh lặng.
Tuy là mùa đông, nhưng trên núi toàn là cây thông, cây tùng xanh tươi, rất đẹp. Lê Lý nói, mùa xuân tràn ngập hoa dại màu hồng, màu trắng, mùa thu phủ đầy lá cây màu đỏ, màu vàng. Bốn mùa đều là cảnh đẹp.
Yến Thánh Vũ nói: "Giống như nơi tiên ở!"
Điểm đến là một biệt thự màu trắng, có sân vườn xinh đẹp với hồ bơi và bãi cỏ. Xe vừa dừng, hai chú chó lớn từ cửa chó của ngôi nhà chui ra, vẫy đuôi chạy tới vui vẻ.
Một con Samoyed trắng muốt, một con Alaska nâu.
Yến Thánh Vũ đã nhìn thấy chúng trong cuộc gọi video, liền vui vẻ gọi: "Sữa! Kẹo Caramel!"
Vu Bội Mẫn hỏi: "Mèo đâu?"
"Trên mái nhà."
Vài người ngẩng đầu nhìn lên, một con mèo mướp đang nằm trên gác mái tầng trên cùng, lạnh lùng nhìn xuống mọi người.
Hà Liên Thanh gọi nó: "Lê Hoa!"
Mèo mướp không thèm để ý đến bà, đứng yên không nhúc nhích, đuôi cũng không thò ra.
Lê Lý cười: "Nó chảnh lắm."
Đợi họ vào nhà, không biết từ lúc nào mèo mướp đã lẻn xuống, cọ cọ vào ống quần của Yến Vũ vài vòng rồi nhảy lên sofa nằm.
Yến Thánh Vũ nói: "Em thấy con mèo đó rất giống chị."
"..." Lê Lý cười không nói nên lời, "Sao em lại nghĩ như vậy?"
"Cảm giác thôi mà."
"Anh không thấy giống. Đúng không?" Chị quay đầu nhìn Yến Vũ, lại thấy khóe môi anh cũng nở một nụ cười rất nhạt.
Yến Thánh Vũ nói: "A! Anh trai cũng thấy vậy!"
Lê Lý nói: "Anh dám."
Yến Vũ liền nói: "Ừm. Không giống."
Yến Thánh Vũ: "Sao lại như thế được?!"
Yến Thánh Vũ cảm thấy con mèo đó rất ngầu, rất cá tính. Sau này còn phát hiện ra, con mèo đó rất yêu anh trai. Dù nó không biết nói, chỉ là một con mèo, nhưng nó dường như có thể cảm nhận được tâm tư nhạy cảm của anh trai.
Khi Yến Vũ và Lê Lý làm việc, Lê Hoa không đến quấy rầy. Nhưng khi Yến Vũ thẫn thờ, nó dường như có thể phân biệt được anh đang suy nghĩ về công việc hay đang lo nghĩ chuyện gì đó. Nếu là vế sau, nó sẽ lén lút đến bên cạnh anh, nhảy lên đùi anh, kêu meo meo và dùng đầu cọ vào anh liên tục.
Yến Thánh Vũ còn nghe chị nói, ban đêm anh trai đi vệ sinh, mèo mướp sẽ lập tức bò ra khỏi ổ, vừa ngáp vừa ngồi xổm trong nhà vệ sinh bầu bạn cùng anh. Samoyed và Alaska cũng vậy, luôn lờ đờ bò dậy để đi cùng chủ.
Yến Thánh Vũ nghĩ, bây giờ anh trai đã có rất nhiều người thân rồi. Họ đều rất yêu anh.
Vì thế, anh trai đã thay đổi. Anh ấy đã biết cười nhiều hơn trước.
Khi anh và chị cùng nấu ăn, chỉ cần nói vài câu là có thể bật cười; khi anh và chị cùng nằm trên sofa xem phim, có khi là những đoạn phim không buồn cười, anh cũng sẽ quay đầu nhìn khuôn mặt chị, nhìn một lúc, rồi vô ý nở nụ cười; mỗi ngày anh và chị cùng nhau dắt chó đi dạo, luôn cười tươi khi ra khỏi nhà, cười khi về nhà; ngay cả những chú chó cũng luôn mang một khuôn mặt tươi cười; cuối tuần họ lái xe vào thành phố chơi, triển lãm tranh, bảo tàng, hòa nhạc ngoài trời, chỉ cần có chị bên cạnh, mọi chuyện đều có thể khiến anh mỉm cười.
Đương nhiên, anh trai vẫn dành rất nhiều thời gian mỗi ngày trong phòng nhạc để luyện tỳ bà. Mèo và chó trong nhà cũng thích âm nhạc, thật kỳ diệu là chúng thích đàn tỳ bà nhất. Mỗi khi anh trai chơi tỳ bà, chúng đều vây quanh, vẫy đuôi lắng nghe một cách chăm chú. Đôi khi, Alaska còn "a hú" một tiếng đúng nhịp, anh trai sẽ cười híp mắt, nhưng tay vẫn không ngừng chơi đàn tỳ bà.
Yến Thánh Vũ nghe bố mẹ trò chuyện, biết rằng anh trai vẫn yêu đàn tỳ bà, cũng đang làm album nhạc số, nhưng không phát hành nữa, cũng không lên sân khấu nữa.
Yến Thánh Vũ biết tại sao, cậu đã mười tuổi, một vài chuyện, lờ mờ cũng biết được đôi chút.
Vì biết, trái tim nhỏ bé của cậu nảy sinh một nỗi xót xa và buồn bã không nên có ở lứa tuổi này.
Anh trai của cậu tốt đến vậy, là người tốt đẹp nhất trên thế giới này, tại sao lại như thế chứ. Cậu rất buồn, nhưng cậu còn quá nhỏ, không biết phải làm sao.
Một đêm, cậu thức dậy định đi uống sữa, nhìn thấy anh trai ở phòng khách tầng hai, ngồi trên thảm, cúi đầu. Đã khuya rồi, mọi người đều đang ngủ say, nhưng mèo và chó đều vây quanh anh, bầu bạn cùng anh.
Yến Thánh Vũ thấy tai Samoyed rũ xuống, đôi mắt trông rất buồn, nhìn chủ nhân của nó. Alaska cũng áp sát vào người anh, khẽ cọ cọ. Mèo meo meo rất nhẹ, như đang an ủi.
Không hiểu sao, Yến Thánh Vũ thấy rất buồn, đột nhiên bật khóc. Nhưng cậu trốn sau tủ quần áo, không phát ra tiếng động nào.
Một lát sau, Yến Vũ ôm mèo và chó, cọ cọ vào chúng, rồi cầm quả bóng đồ chơi bên cạnh lên. Lúc này, những chú chó vui vẻ hẳn lên, chơi trò chơi với anh. Mèo cũng yên tâm nằm một bên, nhìn chúng chơi.
Cửa phòng ngủ mở ra, chị Lê Lý mắt còn ngái ngủ bước ra, lẩm bẩm: "Em cứ tưởng anh rớt xuống toilet, không ngờ nửa đêm lại trêu chó."
Chị ngồi xuống thảm, đưa tay xoa đầu Samoyed, Samoyed cười toe toét thơm chị: "Mấy đứa này, sao ban đêm lại có nhiều năng lượng vậy, làm bố không ngủ được?"
"Tự dưng anh không muốn ngủ, nên rủ chúng nó ra chơi cùng." Yến Vũ nói.
Lê Lý nhìn anh, không nói gì, đưa tay chạm vào má anh.
Anh khẽ nghiêng đầu, áp má mình vào lòng bàn tay chị.
Trong đêm tĩnh mịch, họ nhìn nhau, không nói lời nào, rất dịu dàng.
Bỗng nhiên, ánh mắt chị chuyển ra ngoài cửa sổ, nói: "Tuyết rơi rồi."
"Ừm." Yến Vũ nói, "Rơi nửa đêm rồi, dày lắm."
Lê Lý đi đến bên cửa sổ ngóng nhìn, hỏi: "Anh muốn ra ngoài dạo tuyết không?"
Yến Vũ sững người, mỉm cười: "Muốn."
Họ thay áo khoác lông dày và giày đi tuyết, hai chú chó lớn cứ quấn quýt. Hai người xỏ giày cho chó, dắt dây, rồi ra ngoài đi dạo trong đêm tuyết rơi.
Yến Thánh Vũ bò ra cửa sổ nhìn, trên mặt đất tuyết phủ dày lắm, trắng xóa một màu. Ánh trăng chiếu vào, trong núi sáng như ban ngày.
Anh và chị mỗi người dắt một chú chó, đi xa dần trong đêm tuyết. Họ dường như đang nói những chuyện vui vẻ, có tiếng cười nhẹ nhàng, nhưng không nghe rõ lời nói, chỉ có vài dấu chân còn lại trên nền tuyết.
Yến Thánh Vũ uống xong sữa, định đợi anh trai họ về. Nhưng cậu buồn ngủ quá, trong nhà sưởi ấm đầy đủ, ấm áp vô cùng. Cậu ngã xuống sofa tầng một và ngủ thiếp đi. Không biết qua bao lâu, trong cơn mơ màng, cậu cảm thấy cái mũi ướt át của chú chó ngửi ngửi mặt mình, anh trai bế cậu lên và đặt lên giường trong phòng khách. Nệm êm ái, chăn tơ ấm áp.
Cái Tết năm đó, Yến Thánh Vũ trải qua rất vui vẻ. Anh trai tuy phần lớn thời gian vẫn điềm tĩnh, chỉ rất hiếm khi đặc biệt tĩnh lặng và trầm mặc, nhưng trái tim non nớt của một đứa trẻ có thể cảm nhận được rằng, anh trai đang sống rất hạnh phúc – cây đàn tỳ bà mà anh yêu nhất và chị Lê Lý đều ở bên cạnh anh.
Sau đó, mỗi năm Yến Thánh Vũ đều cùng bố mẹ và dì Hà Liên Thanh đến thăm. Đôi khi, vào kỳ nghỉ hè, cậu tự mình đến.
Và vào mùa xuân năm cậu mười bốn tuổi, bố mẹ đã xin nghỉ học cho cậu, cả nhà cùng bay sang. Khi đó, anh trai, 29 tuổi, sắp tổ chức buổi độc tấu tỳ bà cá nhân.
Đã mười năm trôi qua.
Cũng trong khoảng thời gian đó, Yến Thánh Vũ mười bốn tuổi đã lên chức chú – chị dâu đã sinh một cặp song sinh.
Trong suốt chuyến bay, bố và mẹ rất xúc động, không ngủ được một chút nào. Họ nói chuyện rất nhỏ, thỉnh thoảng lại rơi nước mắt.
Yến Thánh Vũ cũng không ngủ, cậu nghĩ, lần này gặp anh trai, sẽ chạy đến ôm anh một cái thật thật chặt.
Và cậu đã thực sự ôm anh trai một cái thật chặt.
Ngày buổi độc tấu diễn ra, Yến Thánh Vũ thấy rất nhiều người hâm mộ đã đến, ai cũng cầm hoa tươi, ai cũng vừa cười vừa khóc.
Cậu lén lút vào hậu trường, thấy anh trai và chị dâu ngồi đối diện, họ nắm chặt tay nhau, đầu tựa vào nhau, không nói gì cả.
Một lúc lâu, chị dâu đứng dậy, anh trai cũng đứng dậy. Anh đi sang một bên để gắn móng giả vào tay. Yến Thánh Vũ nhân cơ hội này chạy tới, gọi một tiếng anh trai.
Anh trai liếc nhìn cậu, không cười. Gần đến giờ lên sân khấu, anh có vẻ nghiêm nghị hơn, lông mày hơi nhíu lại.
Cậu nói: "Anh ơi, anh có sợ không?"
"Hơi hồi hộp, nhưng không sợ."
"Anh ơi, anh đã khỏi bệnh rồi phải không?"
Anh dừng lại một chút, nói: "Chắc là chưa. Nhưng mỗi ngày, đều tốt hơn ngày hôm trước."
Yến Thánh Vũ không nói gì nữa, cậu thấy lông mày anh trai khẽ nhíu lại, giống như một chiến binh sắp ra trận. Cậu dõi theo bóng anh rời đi, trên sân khấu, ánh đèn giống như một cái hang trắng.
Chị dâu đứng ở hậu trường, khẽ cắn ngón tay. Yến Thánh Vũ đứng bên cạnh chị, lặng lẽ bầu bạn.
Cậu thấy, ngay khoảnh khắc anh trai bước vào ánh sáng đó, cả khán đài vang lên tiếng vỗ tay long trời lở đất. Yến Vũ đi đến trước ghế ngồi xuống, bình tĩnh cúi đầu.
Cả hiện trường tĩnh lặng đến mức có thể nghe thấy tiếng kim rơi, hơi thở như ngưng lại.
Tưởng chừng đã đợi một thế kỷ, anh đột nhiên ngước mắt, những ngón tay rắn rỏi lướt thẳng trên dây đàn.
Một tiếng đàn tỳ bà, như vạn ngàn binh mã.
Mười năm ẩn mình và tích lũy, vỡ nát và tái tạo, hủy diệt và tái sinh, tất cả đều được truyền vào anh và cây đàn tỳ bà trong đêm nay, như một dòng thác lũ.
Đây là lần đầu tiên Yến Thánh Vũ được tận mắt xem anh trai biểu diễn, cậu không hiểu nhiều về đàn tỳ bà, nhưng cậu dường như ngay lập tức bị cuốn vào thế giới của anh, nhìn thấy một chiến binh không ngừng rút kiếm chiến đấu, lội ngược dòng, những thành lũy cũ kỹ bị phá hủy, một thế giới mới tốt đẹp hơn mọc lên.
Cậu đã khóc đầm đìa, nhớ lại hôm trước khi đợi hành lý, bố đã nói với cậu: "Thánh Vũ à, sau này con phải yêu thương anh trai con, anh con đã phải trải qua nhiều điều khó khăn."
Khi ấy, cậu đã gật đầu. Bố không cần dặn.
Yến Thánh Vũ sẽ mãi mãi yêu anh trai.
(Hết Plan B)