Thủy Tinh - Cửu Nguyệt Hi

Chương 126

 

Trò chơi xếp hình mà Yến Vũ chơi tên là "Ngôi nhà thủy tinh". Hồi mới vào cấp hai, Sư Khải đã giới thiệu cho anh để thư giãn đầu óc.

Sau này Sư Khải chơi trò khác, nhưng Yến Vũ chỉ chơi trò xếp hình đó.

Không phải vì anh thích trò chơi xếp hình đến mức nào, mà chỉ đơn giản là đã quen tay. Mỗi khi qua một màn, "Ngôi nhà thủy tinh" lại rơi ra một vật phẩm, như thảm, hồ bơi, đèn đường, máy pha cà phê, gạch lát hoa văn.

Người chơi có thể dùng những vật phẩm đó để xây dựng đường phố và nhà cửa trên một khu đất trống.

Yến Vũ chọn một khu đất dựa núi kề biển. Mặc dù chơi trò này, nhưng anh không nghiện, chỉ chơi một lát khi cần thư giãn. Nhưng qua nhiều năm, tích tiểu thành đại, anh đã xây dựng được một con phố trong "Ngôi nhà thủy tinh", có vườn hoa giữa phố, tiệm bánh ngọt, nhà hàng, cửa hàng ô tô, tiệm đàn...

Anh chỉ chơi các màn cơ bản, không khám phá thêm, chơi hai ba năm mới phát hiện ra chức năng ẩn của "Ngôi nhà thủy tinh" – mỗi vật phẩm đều có thể giấu một bí mật. Nghĩa là người chơi có thể viết một đoạn văn bản không quá 140 ký tự dưới dạng nhật ký.

Trong những khoảnh khắc nào đó ở thành phố Tây, Yến Vũ đã mở một vài vật phẩm, một lá cờ, một chiếc ghế, một viên gạch lát. Anh nhìn vào khung văn bản nhật ký trống, muốn viết gì đó.

Anh cảm thấy mình nên nói gì đó, đừng quá im lặng, nhưng ngón tay lơ lửng trên bàn phím điện thoại rất lâu, cuối cùng, không gõ được một chữ nào.

Anh im lặng một cách triệt để.

Nếu một ngày nào đó, anh rời đi, anh thậm chí không muốn để lại dù chỉ một lời trong lòng mình ở trong trò chơi.

Khởi đầu

Lần đầu tiên anh ghi nhật ký là sau khi đến học ở trường Nghệ thuật Giang. Khi đó, các công trình khác trong "Ngôi nhà thủy tinh" đã được anh mở khóa và xây dựng xong xuôi, anh bắt đầu xây dựng một ngôi nhà, là một tư gia có vườn.

Trên tường rào của sân nhà "tư gia", anh viết hai chữ cái la tinh.

Nhật ký hàng rào: lili

Ngày hôm đó anh đứng trên bục giảng, nghe thấy cô ấy hét "Báo cáo", là cái giọng nói đã từng mang bánh dính đến nhà anh và cãi nhau với Yến Hồi Nam. Cô gái có khuôn mặt bướng bỉnh, đôi mắt đen trắng rõ ràng, không có gì đặc biệt lắm.

Cho đến khi cô ấy nói: "Tôi không đứng." Anh mới nhìn cô ấy một lần nữa, ghi nhớ khuôn mặt đó. Giờ ra chơi, nghe thấy có người gọi cô ấy là Lili. Anh nghĩ, có phải là Lili trong "li li nguyên thượng thảo" không?

Lần thứ hai, anh ghi vào đèn hoa mộc lan ở cột cổng.

Nhật ký đèn hoa mộc lan: Trong lớp học nhìn thấy ráng chiều rất đẹp, khoảnh khắc đó cảm thấy đã đủ rồi, ngày mai có rời khỏi thế giới này cũng không sao.

Hơi tiếc vì chỉ có mình tôi nhìn thấy, thì cô ấy đã đến.

Tại sao lại ghi lại hai đoạn này, anh không biết.

Nếu nói có cảm xúc rõ ràng, không hề có.

Anh là một người rất chậm nhiệt.

Nếu phải giải thích, có lẽ là một sự tình cờ, quen tay mà thôi.

Vì vậy, thuận tay viết vào nhật ký ghế nằm trong vườn:

Nhật ký ghế nằm: Cô ấy đã bấm còi.

Nhật ký bàn nhỏ: Hôm nay đi cho mèo ăn, lại nghe thấy tiếng còi xe của cô ấy.

Cô ấy là một người đặc biệt. Ít nhất, anh chưa từng gặp người nào như cô. Dám cãi nhau với giáo viên, đứng ra bênh vực một học sinh mới chuyển trường không quen biết, bấm còi xua đuổi những người tò mò, khi hiểu lầm anh thì trực tiếp tìm anh chất vấn, phát hiện mình sai thì thẳng thắn xin lỗi, luôn mạnh mẽ, trực diện, thẳng thắn, chân thật.

Không hiểu sao, anh muốn gặp cô, dù không nói chuyện. Đôi khi lại muốn nói gì đó với cô ấy, dù là những cuộc đối thoại vô nghĩa. Nhưng anh thực sự không giỏi ăn nói, nói một chữ thôi cũng khó khăn.

Lần đó ở cửa siêu thị Mã Tú Lệ giúp cô khiêng thùng, đó là một hành động vô thức. Anh vốn đang nghe nhạc, thấy cô ấy bận rộn, liền thuận tay tiến lên. Nhưng sau khi khiêng xong, anh lại không muốn đi, trốn vào trong kệ hàng, nhanh chóng nhắn tin cho mẹ, nói là tiện đang ở siêu thị nhỏ mua đồ, có cần mang gì về không, lập một danh sách. Nếu không, một người không biết nói dối như anh, nhất thời thật sự không thể bịa ra nhiều món đồ. Trời đất ơi, khi anh đứng trong kệ hàng chờ mẹ gửi danh sách đến, anh đã rất căng thẳng.

Giả vờ không tìm thấy kem đánh răng ở đâu, nước tương ở đâu, đã cống hiến hết khả năng diễn xuất của mình rồi.

Trong "Ngôi nhà thủy tinh", ngôi nhà của anh đang dần được xây dựng.

Anh vẫn không thường xuyên ghi nhật ký, đôi khi chơi rất nhiều màn mới ghi một lần. Nội dung cũng tùy hứng.

Nhật ký đường sỏi: Chỉ có thể thổi một bản sáo trúc cho cô ấy.

Nhật ký hồ bơi trong vườn: Qua đường đừng đeo tai nghe.

Nhật ký phao bơi: Thắng được một đồng xu từ máy gắp thú.

Nhật ký dù che nắng trên ban công: Không muốn đến trường... muốn đến trường... không muốn... muốn...

Trường học không có gì, chỉ có Lê Lý.

Tại sao lại như vậy, Yến Vũ không biết.

Anh chỉ biết, Lê Lý là một người kiên cường, dũng cảm, và mạnh mẽ. Giống như cỏ dại trên bờ đê, trên bãi bồi, trong xưởng tàu phế liệu. Anh không nhịn được muốn nhìn cô ấy nhiều hơn, cảm thấy cô ấy tràn đầy sức sống. Cũng không hiểu sao lại muốn bảo vệ sức mạnh đó trong người cô ấy, luôn cảm thấy sức mạnh đó rất quý giá.

Lần đó ở Thủy Hội, anh bản năng đứng ra chắn ống kính của Cao Hiểu Phi; trong lớp học, anh chắn chiếc bàn đối phương đá tới. Đánh nhau trong lớp, chuyện này trước đây anh tuyệt đối sẽ không làm. Vậy tại sao lại làm một hành động không thuộc về mình? Vì cô ấy sao? Không biết, không phải là suy nghĩ rồi mới làm. Có lẽ chỉ là để đáp lại vài lần cô ấy đã bảo vệ anh.

Nhưng anh phát hiện, sức mạnh của anh dường như đã trở lại một chút.

Trước đây, anh chưa bao giờ nghĩ đến việc bảo vệ một ai đó, anh còn không bảo vệ được chính mình, nhưng, anh lại có thể bảo vệ cô ấy, có được một chút giá trị tồn tại.

Tối hôm đó cô ấy xông vào nhà vệ sinh nam tìm anh, anh rất bất ngờ, nhưng cũng không quá bất ngờ. Đây chính là chuyện mà Lê Lý có thể làm.

Cô ấy nói: "Yến Vũ, đừng sợ. Bọn họ đều là hổ giấy."

Anh không sợ, anh chỉ đau. Cái đau thấu tận xương tủy, cái đau không thể kiểm soát. Tại sao bản thân của quá khứ lại không có khả năng phản kháng. Khoảnh khắc đó, sự căm ghét và ghê tởm bản thân đạt đến đỉnh điểm.

Anh cũng không thể kể cho cô ấy nghe.

Anh quá ghê tởm chính mình, quá đau đớn, về nhà sau đó anh khó thở và nôn mửa không ngừng, nằm thoi thóp trong bệnh viện nhiều ngày. Sau khi xuất viện, anh lại nhốt mình trong căn phòng tối tăm, không muốn nghĩ gì cả.

Nhưng... anh nghe thấy tiếng còi xe của cô ấy, đang đi khắp các ngõ ngách.

Có một ngày, Yến Vũ từ xa nghe thấy tiếng còi xe máy của cô ấy, nén lại cơn đau đầu dữ dội, khoác áo lên lầu. Anh từ từ tiến lại gần lan can, rướn đầu ra, ánh mắt vượt qua những mái ngói đỏ, tìm kiếm trong ngõ. Lê Lý đội mũ bảo hiểm đi xe máy đến. Anh lén lút nhìn cô từ xa.

Khi cô ấy đi ngang qua nhà anh, cô ấy lại hơi giảm tốc độ, nhìn vào nhà anh vài lần.

Tim anh đập mạnh, lo lắng lùi lại, rồi lại cẩn thận nhìn ra. Cô nhìn vài lần rồi đi. Tim anh cũng dần bình ổn lại.

Sau này nhiều lần, chỉ cần anh ở nhà, tiếng còi xe lúc cô giao hàng đều sẽ gọi anh lên sân thượng. Mỗi lần cô ấy đều giảm tốc độ nhìn vào nhà, nhưng cô chưa bao giờ nhìn lên sân thượng, không biết cũng không phát hiện ra người mà cô muốn nhìn thực ra đang lẳng lặng nhìn cô ấy từ trên mái nhà.

Anh thực sự muốn trở thành bạn với cô ấy, muốn nói gì đó.

Anh đã cố gắng, vào cái đêm cô ấy say rượu.

Anh đã cố gắng rất nhiều để nói gì đó, để cô ấy hiểu một chút về mình, nhưng anh không thể nói ra được. Giống như một người đã lâu không nói chuyện, đã quên mất cách phát âm.

Chức năng "tâm sự" trong cơ thể anh đã mất đi từ nhiều năm trước.

............

Đêm hôm đó, phản ứng sinh lý đột ngột đã lật đổ nhận thức của anh.

Yến Vũ luôn nghĩ rằng mình là người vô tính. Không thích đàn ông, không thích phụ nữ. Một người b*nh h**n như anh, về mặt sinh lý sẽ không có bất kỳ h*m m**n nào với ai. Nhưng hóa ra, anh là một người có sinh lý bình thường, anh vốn dĩ nên là như thế này.

Và anh cũng cảm nhận rõ ràng, Lê Lý có lẽ... thích anh. Anh rất hoảng sợ, cô ấy chỉ thấy bề ngoài anh đẹp, làm sao biết được bên trong anh là một đống đổ nát.

Đêm đó, phản ứng đầu tiên, cú sốc tâm lý và sinh lý, anh ngạc nhiên, hoảng loạn, khó chịu, rồi xấu hổ, đau khổ đến mức mất ngủ cả đêm.

Nhưng đến ban ngày, anh không hiểu sao lại đưa chìa khóa cho cô ấy. Điều này có nghĩa là, anh và cô ấy có quan hệ với nhau. Ừm, muốn có quan hệ với cô ấy, dù chỉ một chút.

Anh vẫn muốn nhìn thấy cô ấy, dù chỉ là bóng lưng.

Cô ấy bước xuống từ con thuyền đang đậu trên đất liền, anh không chơi đàn tỳ bà, chỉ nghe tiếng bước chân, phân biệt quỹ đạo di chuyển của cô ấy, chờ đợi nhìn cô ấy rời khỏi con thuyền.

Nhưng không ngờ, ngay khoảnh khắc cô đi qua mạn thuyền, cô cũng quay đầu lại nhìn anh.

Ánh nắng, mạn thuyền, gió sông, bầu trời xanh. Khoảnh khắc đó được kéo dài rất lâu. Một cảm giác nhẹ nhàng nào đó từ từ, rất nhỏ nhẹ lan tỏa đến khắp cơ thể anh. Có lẽ, cảm giác đã lâu không có đó gọi là hạnh phúc.

Cho đến khi cô ấy chạy đi rất xa rồi, cảm giác đó vẫn còn say say trong cơ thể anh.

Anh muốn ở bên cô, dù không làm gì cả, dù xung quanh có rất nhiều người.

Nếu không phải là cô, anh không thể nào đi dự tiệc liên hoan cùng bạn bè. Xiên nướng cũng không phải là món anh thích ăn. Nhưng anh muốn ở bên cô lâu hơn một chút. Bản thân Lê Lý là một loại ma lực.

Nhật ký đĩa trái cây trên bàn trà: Hy vọng trời cứ mưa mãi, và trời thật sự đã mưa mãi.

Nhật ký lọ hoa trên bàn trà: Lén lút nghiêng ô, che khuất tầm nhìn; cố tình đi sai đường, sợ cô ấy phát hiện. May mà cô ấy không thấy. Thế là, cùng nhau đi chung một chiếc ô lâu hơn một chút.

Ngày hôm đó cùng cô ấy lẻn vào xưởng nhỏ ăn vụng bánh gạo, khi trốn sau cánh cửa, tim anh đập rất mạnh, máu chảy rất nhanh, trời ơi, đột nhiên rất muốn ôm cô ấy, hoặc chạm vào cô ấy. Rất muốn. Anh rất hoảng loạn, không biết tại sao mình lại có ý nghĩ này, giống như một kẻ b**n th**.

Anh bối rối chạy về nhà, sau khi hoàn thành kỳ thi chung, cảm xúc đột ngột suy sụp, lại vào bệnh viện.

Sau khi xuất viện, anh vẫn lặng lẽ lên sân thượng, lén nhìn bóng dáng cô cưỡi xe máy đi qua. Nhìn cô mỗi lần đều quay đầu nhìn về phía nhà anh, trái tim anh từ từ được xoa dịu.

Không biết từ lúc nào, lá đã rụng hết, trời đã lạnh. Một ngày, cô ấy nhắn tin cho anh, nói anh lâu rồi không đến trường.

Cô ấy đang nhớ anh. Yến Vũ có chút vui, là niềm vui duy nhất trong một thời gian dài.

Thực ra anh ghét trường học, trường học chẳng có gì tốt đẹp, nhưng trường học có Lê Lý. Anh muốn nói chuyện với cô ấy, nhưng buồn ngủ quá, gần đây đổi thuốc mới, đang trong giai đoạn thích nghi, buồn ngủ lắm. Mơ hồ nghe cô ấy rất để tâm đến buổi biểu diễn đó. Anh đoán, là muốn anh trai nhìn thấy. Thế là anh quyết định tặng cô ấy một món quà năm mới, đi tìm lão Bì.

Sau khi về nhà, mẹ rất lạ, con không phải nói không muốn biểu diễn sao? Anh trả lời, không phải mẹ nói, muốn con kết bạn nhiều hơn, hòa nhập với mọi người sao?

Anh không có cách nào làm những việc khác cho cô, nhưng hẳn là có cách để cô ấy tìm lại niềm vui khi biểu diễn.

Anh nghiêm túc lắng nghe âm nhạc của cô ấy, rất nhiệt tình, nhưng mang tính cảm xúc nặng nề. Nhớ lại cô ấy nói không muốn đến trường, niềm vui giảm sút. Anh muốn cô ấy cảm nhận được niềm vui của âm nhạc thực sự cao cấp, nên đã sáng tác một bản nhạc không quá khó nhưng có tính biểu diễn. Lặng lẽ xem như là món quà năm mới tặng cô ấy. Dùng để đáp lại sự tin tưởng "anh không cần nói em cũng biết" của cô ấy.

Luôn muốn gặp cô ấy.

Cùng cô ấy, mưa hay tuyết đều trở thành chuyện đáng mong đợi.

Nhật ký giấy dán tường: Khi đứng ngoài nhà nhìn tuyết, nghe ra tiếng bước chân của cô ấy. Đêm tuyết rất đẹp, cô ấy cũng rất đẹp.

Nhật ký thanh treo rèm: Nếu chủ động đề nghị giúp cô ấy ôn bài, cô ấy có cảm thấy phiền, áp lực không. Làm thế nào để nói với cô ấy đây?

Ngày tuyết đầu mùa, anh vốn đã về nhà, lúc ăn cơm lại thấy tuyết rơi, đẹp quá, muốn đi cùng cô ấy, thế là lại đến trường. Kết quả quá vội vàng, đi được nửa đường lại quên đeo hộp đàn, cô ấy chắc chắn sẽ phát hiện có gì đó không đúng. Thế là anh lại quay đầu chạy về lấy. Gần tan học tối, anh sợ đến muộn sẽ lỡ mất cô ấy, nên chạy một mạch trong đêm tuyết.

Nhưng cô ấy vẫn không xuống lầu, anh từ xa nghe tiếng trống, thở hổn hển, lặng lẽ chờ đợi cô ấy.

Lúc đó, tuyết đang rơi, tiếng nhạc cụ từ các phòng học nghệ thuật dần tắt, cuối cùng chỉ còn lại tiếng trống của cô.

Lê Lý trong tuyết, giống như một nàng tiên. Anh chưa bao giờ nghĩ đến, chưa từng suy xét kỹ lưỡng, liệu có thích hay không, dường như không thể nghĩ, không muốn nghĩ, chỉ là bản năng mà làm, mà đến gần.

Đôi khi, cũng rất đau khổ, không muốn đến gần. Nếu đến quá gần, sẽ có một ngày, cô sẽ nhìn thấy những vết sẹo của anh. Anh không biết phải đối mặt như thế nào.

Anh chưa từng nói "chúc ngủ ngon" với ai, không nắm bắt được trọng lượng của từ này.

Nhưng cô đã trả lời "chúc ngủ ngon" ngay lập tức. Khoảnh khắc đó, trên mặt anh không có nụ cười, nhưng trong lòng lại là biểu tượng cảm xúc cười đáng yêu đó.

Vì yêu, Yến Vũ đã nảy sinh rất nhiều cảm xúc chưa từng có trước đây.

Giận dữ là một cảm xúc rất xa lạ. Cao Hiểu Phi khiến anh tức giận, anh cũng không biết tại sao mình lại đánh người, nhưng khi hoàn hồn lại, đã đứng trong văn phòng rồi. Xung động, chưa bao giờ có trong từ điển của anh. Không biết ai đã thêm nó vào.

Bực bội, cũng là một cảm xúc rất xa lạ đối với anh. Khi bị cô giơ ngón giữa trước mặt ở quán bar, anh đã bực mình.

Người khác thì không sao, nhưng tại sao cô lại làm hành động này với anh, nên anh có chút bực mình, cũng là điều đương nhiên.

Định bỏ đi vì giận dỗi, lại nghi ngờ cô ấy uống nhiều nên làm loạn. Anh lo cô ấy say rượu gặp chuyện, nhỡ bị người khác lợi dụng. Cuối cùng anh đã quay lại. Rõ ràng rất ghét đám đông, nhưng vẫn phải chen vào, vừa bực tức vừa cúi xuống ngửi mùi rượu. Không ngờ, cô ấy lại tỉnh táo. Anh rất khó hiểu, càng giận hơn. Sau này trên đường thấy cô ấy đổ nước ở cửa siêu thị Mã Tú Lệ, nhất thời không muốn để ý, nhưng đã đi xa rồi, lại quay đầu trở lại, muốn tìm hiểu xem chuyện gì đã xảy ra.

Nhưng anh không giỏi ăn nói, đã cố gắng hết sức, cũng không hỏi ra được điều gì.

Nhật ký rèm cửa sổ phòng khách tầng một: Con gái rốt cuộc nghĩ gì trong đầu vậy...

Anh thực sự muốn trở nên thân thiết với cô ấy, muốn xích lại gần, giống như một người trong bóng tối bản năng muốn đến gần một tia sáng. Không thể kiểm soát, thúc đẩy từ bên trong, muốn chạm vào.

Ngày cô say rượu lần nữa, Nhật ký tủ giày phòng khách: Đôi dép đi trong nhà mới mua, suýt nữa bị cô ấy phát hiện.

Lửa bếp sưởi ấm, có cô ấy ở đó, đêm đông, trở nên rất ấm áp. Trái tim anh tan chảy một chút, anh hy vọng cô ấy say, lại hy vọng cô ấy không. Tại sao không nói gì đó với cô ấy nhỉ? Là muốn nói, dường như cuối cùng cũng có một người, khiến anh có chút muốn mở miệng nói gì đó. Nhưng, anh dường như đã quên mất cách nói chuyện.

Và cô ấy lại mềm nhũn nhào vào người anh. Cảm giác mềm mại, đầy đặn đó không thể xua tan.

Đây... là con gái sao?

Con gái, thật... tuyệt vời. Một giọt nước mắt rơi xuống, vỡ tan trên mặt đất, như thủy tinh vỡ.

Tại sao lại khóc, có lẽ là thực sự thích cô ấy rồi.

Cả đời này anh chưa từng dính dáng đến từ "tự ti". Nhưng khoảnh khắc nhận ra mình thích Lê Lý, anh đã trải nghiệm một cảm xúc xa lạ, đau khổ, méo mó, xấu hổ - sự tự ti.

Anh đứng trước gương, nhìn những vết sẹo đầy trên người mình, lặng lẽ rơi lệ. Sao anh lại xấu xí đến thế.

Nhưng, vẫn thích thôi.

Vì vậy rất để tâm. Muốn giúp cô ấy, lại sợ cô ấy nhạy cảm, đành mượn cớ tìm người luyện tập. Kết quả giữa chừng có rất nhiều người đến hỏi, thực ra anh hơi mệt, nhưng thấy cô ấy đang ghi chép, anh lại giảng giải vô cùng chi tiết.

Mỗi ngày có thể nhìn thấy cô ấy ở trường, cuộc sống có thêm một chút ngọt ngào nhè nhẹ, nhưng, rất nhanh lại tan biến.

Đêm giao thừa, anh một mình đi đến bờ sông, bị cơn gió lạnh thổi đến mất hết cảm giác. Bố nói anh phải cố gắng, phải nhìn thoáng hơn. Có phải là anh không cố gắng, không kiên cường không? Có thể lắm.

Anh quyết định trầm mình xuống sông, cắt đứt mọi đau khổ.

Sắp bước một chân ra, điện thoại sáng lên, số hiển thị là Lê Lý. Một cuộc điện thoại của cô ấy đã kéo anh ra khỏi vực sâu. Buổi biểu diễn đó là món quà anh định tặng cô ấy, chưa kịp tặng đã thất hẹn, không hay lắm. Rất không hay. Dù thế nào, cũng phải nói với cô ấy một tiếng chúc mừng năm mới.

Vì vậy, đêm hôm đó, cứ đừng chết đã. Muốn gặp Lê Lý một lần nữa.

Đêm đó, điều anh nhớ sâu sắc không phải là màn trình diễn trên sân khấu, mà là trong phòng chờ, khi ý thức anh mơ hồ, cô ấy đã đón lấy nửa vòng tay anh.

Nhật ký thảm: Lê Lý rất mềm, rất thơm, rất thư giãn.

Trong lòng anh, cô ấy là một điều tuyệt vời biết bao. Điều tuyệt vời duy nhất trên thế giới này.

Nhật ký bệ cửa sổ bằng đá cẩm thạch: Cô ấy nói, cùng đi Đế Châu xem đi. Anh cũng nghĩ vậy.

Đêm giao thừa không chỉ có những điều tốt đẹp, khi Trình Vũ Phàm gây sự, anh đã thực sự nghiêm túc. Nhưng Lê Lý lại nắm chặt tay anh, bảo vệ anh ở phía sau, muốn bảo vệ anh. Anh không thể tưởng tượng được, sao cô ấy lại kiên cường bất khuất đến thế. Cô ấy nói, những người cô ấy quan tâm đều đã ra đi. Vậy... anh là người cô ấy quan tâm sao?

Nhật ký gối tựa: Nếu không đến thành phố Tây, bây giờ sẽ như thế nào? Đã quen cô ấy từ lâu rồi sao?

Nếu đã quen cô ấy sớm hơn, số phận có khác không, mình có trở thành một người tốt hơn không. Nếu có thể làm lại, có thể bắt đầu lại không? Làm lại đi, kiếp sau, trước khi gặp âm nhạc, hãy gặp Lê Lý trước.

Những suy nghĩ này nảy ra trong lòng anh khi gội đầu cho cô ấy.

Vì vậy, khi cô ấy với mái tóc dài bồng bềnh đột nhiên tiến lại gần anh, anh đã không lùi bước, thậm chí còn có chút mong đợi điều gì đó sẽ xảy ra. Vừa mong đợi lại vừa sợ hãi, sợ để lộ ra những vết sẹo.

Nhưng cô ấy lại quay đi. Có lẽ, nếu đến gần hơn một chút, cô ấy đã có thể nhìn thấy.

Tiêu rồi. Anh thực sự thích cô ấy rồi. Trên đường về nhà, hơi ấm của tiệm cắt tóc tan biến, anh cảm thấy rất lạnh. Khi tắm, nhìn thấy bản thân mình, lại càng thấy xấu xí hơn.

Anh tìm thấy bức ảnh chụp chung với cô ấy lúc kết thúc buổi biểu diễn, lưu lại. Sống thêm một ngày, đổi lấy bức ảnh với cô ấy, đáng giá. Anh đã nhìn bức ảnh đó rất lâu, rồi đến ngôi nhà gỗ bên bờ sông. Anh muốn chết đi, nhưng lại không muốn. Vừa đấu tranh, trong cái lạnh của mùa đông, anh lấy nước lạnh dội vào người, muốn dập tắt những cảm xúc tiêu cực của bệnh trầm cảm trong đầu, kết quả là bị sốt.

Những ngày bị bệnh, anh vô tình phát hiện tên người dùng của cô ấy đã đổi từ LL thành lili, giống như là một cặp với yanyu.

Thế là anh muốn cùng cô ấy đi thi, từ chối đi cùng bố mẹ. Nếu có thể cùng cô ấy đến Đế Châu, dường như cũng không tồi. Cuối cùng cũng có một chút chuyện đáng vui. Chỉ là ngày hôm đó đứng trên cầu, đột nhiên có một sự thôi thúc muốn nhảy xuống. Không biết tại sao lại có ý nghĩ này, dường như hoàn toàn không thể kiểm soát.

Nhưng, cô ấy ở bên cạnh. Anh đã kìm hãm được sự thôi thúc đó. Sau đó, có chút sợ hãi, sợ làm cô ấy sợ.

Khoảnh khắc đó, anh ghét bệnh trầm cảm biết bao. Giá như không bị bệnh thì tốt rồi.

Trước khi đến, anh cũng đã lo lắng, bố mẹ không có ở đây, nhỡ có chuyện gì. Nhưng... có lẽ cũng nên để cô ấy biết một chút. Tùy duyên vậy. Xem có chuyện gì bất trắc không.

Kết quả, thực sự đã có chuyện bất trắc.

Sau khi trở về Giang Châu, anh lại nằm viện một thời gian dài, buổi chiều Lê Lý đến thăm anh, họ ngồi trên mái nhà nhìn bồ câu, tháng năm thật bình yên. Sống, là tốt.

Khi cô ấy rời đi, cô ấy đã xoa "đầu" anh.

Yến Vũ trở về phòng, ngồi thẫn thờ rất lâu. Trong quá khứ nhiều lần, khi cố gắng đấu tranh, không để mình từ bỏ, anh sẽ xoa đầu mình; an ủi bản thân, nói với chính mình: Yến Vũ, không sao đâu, không có gì cả, mày không bị thương, không sao đâu.

Nhưng ngày hôm đó, cô ấy đã xoa đầu anh.

Một sức mạnh rất sâu sắc, được truyền từ bóng bàn tay cô ấy đến khắp cơ thể anh.

Nhật ký chăn tơ trong phòng ngủ: Cô ấy đã xoa "đầu" tôi.

Khi đó anh nghĩ, hay là, thử ghi lại những mặt tối tăm, đau khổ trong lòng vào ngôi nhà thủy tinh đi, nhưng cuối cùng, không một lần nào.

Anh cảm thấy, làm như vậy sẽ làm bẩn ngôi nhà của anh.

Ngôi nhà của hai người

Trước đây, trong "Ngôi nhà thủy tinh" có một cậu bé, đi đi lại lại trên phố, trong các cửa hàng. Khi Yến Vũ xây dựng ngôi nhà riêng, cậu bé đó mỗi ngày đều chạy lên chạy xuống trong ngôi nhà chưa hoàn thành.

Khi còn ở trường Phụ thuộc Tây Âm, có lần Yến Vũ qua màn, vô tình phát hiện ngoài vật liệu xây dựng và đạo cụ trò chơi, giải thưởng còn có thể chọn một người bạn đồng hành cho "tôi (cậu bé)".

Yến Vũ mở ra, thấy hàng trăm hình ảnh nhân vật nam nữ già trẻ. Anh nhìn một cái, không chọn ai cả.

Trong thế giới của anh vĩnh viễn chỉ có một cậu bé đó đi đi lại lại, "cậu ấy" một mình xây dựng vườn hoa giữa phố, tiệm bánh mì, tiệm hoa... một mình đến rạp chiếu phim, cửa hàng nhạc cụ... một mình xây dựng ngôi nhà riêng, sửa sang vườn...

Nhưng một ngày nào đó sau khi trở về Giang Châu, sau một lần qua màn, Yến Vũ đã chọn một cô bé cao lớn, và cô bé đã xuất hiện trong thế giới của "anh (cậu bé)".

Từ đó, trên phố có thêm cô bé đó đi đi lại lại.

Có lúc, cô bé không đi cùng cậu bé; hai người ở hai đầu phố, mỗi người làm việc của mình. Có lúc, cô bé sẽ gặp cậu bé, hệ thống sẽ để họ đối thoại.

Yến Vũ lúc này mới phát hiện, hóa ra cậu bé trong trò chơi biết nói chuyện. Cậu ấy không phải là một người câm.

"Cậu đi đâu đấy?"

"Tớ đi mua kem."

"Kem gì?"

"Dâu tây."

"Thôi được, tạm biệt."

"Tạm biệt."

Họ bàn về thời tiết, vườn hoa, kẹo, phim...

Rồi sau này, cô bé đến thăm ngôi nhà mà cậu bé đã xây dựng, đi theo cậu ấy lên lầu xuống lầu, còn hỏi: "Phòng này dùng để làm gì?"

"Phòng đàn."

"Oa, tuyệt thật." Cô bé nói.

Kể từ khi cô bé đến, số lần Yến Vũ dùng nhật ký đã tăng lên so với trước, nhưng vẫn không thường xuyên.

Nhiều lúc, anh vẫn chỉ lặng lẽ chơi game, nhặt đạo cụ, trồng cây lê trong vườn, đặt vịt cao su vào hồ bơi, sơn lại ngôi nhà, lắp cửa sổ và cửa ra vào, trang bị đèn, treo rèm, lát sàn.

Sau đó, anh lặng lẽ nhìn cậu bé nói chuyện với cô bé vài câu, rồi thoát game. Đợi đến lúc rảnh rỗi tiếp theo, lại mở thế giới này ra.

Anh nên viết nhật ký nhiều hơn, thậm chí, anh nên nói chuyện với Lê Lý nhiều hơn, những lời sâu thẳm nhất trong lòng. Nhưng, rất khó. Không phải anh không muốn, hay không tin tưởng, mà là không biết. Có lẽ, cũng không cần thiết nữa.

Khi một người dần mất đi giọng nói, không còn biết cách kể chuyện, anh ta sẽ cho rằng kể chuyện là một việc xa lạ và không cần thiết.

Ngay cả điện thoại của anh cũng luôn yên lặng, không có bất kỳ thông báo nào.

Lê Lý không biết, do thói quen luyện đàn, điện thoại của anh trước đây luôn để chế độ im lặng. Tất cả thông báo của các ứng dụng đều tắt. Tất cả mọi người đều được cài đặt chế độ không làm phiền, không báo tin, trừ cô ấy ra.

Cô ấy, đối với anh là một ngoại lệ.

Vì cô, anh đã hiểu ra một số người và một số việc mà trước đây anh không hiểu và cũng không quan tâm.

Khi ở thành phố Tây, gặp lúc trời mưa to, anh sẽ thấy những chàng trai cõng các cô gái lội nước. Anh không hiểu hành động này. Trước đây, trong tất cả những cơn mưa lớn, anh đều một mình.

Nhưng ngày hôm đó, anh đã hiểu.

Nhật ký đèn bàn trên bàn làm việc ở phòng sách tầng hai: Mưa to, đã cõng cô ấy. Hoàn chỉnh rồi.

Nhật ký một bó hoa bên cạnh đèn bàn: Yêu cô ấy quá...

Yến Vũ yêu cô ấy, rất chắc chắn. Anh biết, cô ấy cũng yêu anh, rất rõ ràng. Chuyện này, con trai mở lời thì tốt hơn. Dường như mọi thứ đến rất tự nhiên, họ đã ở bên nhau.

Lúc đó, anh đã quyết định, anh sẽ từ từ kể cho cô ấy nghe chuyện của mình, từ từ mở lòng với cô ấy, từ từ tốt hơn.

Đêm chia tay ở Long Môn, anh đã thấy sức sống của cô ấy, cũng thấy sự yếu đuối và hoang mang hiếm thấy. Anh rất đau lòng, một cảm xúc mơ hồ dâng lên, anh không nỡ để cô ấy một mình lang thang cô độc. Tình yêu là sự xót xa nhỉ. Cuối cùng, anh đã quyết định lao về phía cô ấy.

Khoảnh khắc đó, anh và cô ấy chắc chắn đã trở thành chỗ dựa của nhau. Từ nay nương tựa vào nhau mà sống.

Họ có một tổ ấm nhỏ của riêng mình, Lê Lý viết trên biển số nhà: "Tổ ấm nhỏ của YY và LL".

Yến Vũ sững người một chút, điều này giống hệt với những gì anh nghĩ - ngôi nhà anh xây trong trò chơi xếp hình "Ngôi nhà thủy tinh", trên biển số nhà cũng viết "yy&ll". Cậu bé và cô bé mỗi ngày đi đi lại lại trong ngôi nhà.

Giống như anh và cô ấy. Khi anh nấu ăn còn cô ấy ôm anh từ phía sau, tim anh mềm nhũn, thậm chí có chút muốn rơi lệ, thật là không có chí khí mà. Nhưng lại giống như đã lấy lại được áo giáp, muốn vì cô ấy, từng bước đi tiếp thật tốt.

Ngoài việc tâm sự với cô ấy, anh cũng dần ghi nhật ký thường xuyên hơn trong ngôi nhà thủy tinh.

Nhật ký đàn violin: Đã kể chuyện gia đình với Lê Lý, bất ngờ thấy thoải mái.

Nhật ký cửa tiệm cắt tóc: Sao lúc luyện đàn cũng nghĩ đến cô ấy vậy.

Nhật ký bếp nấu ăn: Cửa hàng tiện lợi không có món snack tôm mà cô ấy thích ăn, cô ấy thật buồn bã. Đáng yêu quá.

Nhật ký thảm ở hành lang tầng hai: Khi đi tàu điện ngầm cô ấy buồn ngủ quá, gục vào lòng anh ngáp một cái thật to. Đáng yêu quá. Ngáp xong còn nói, không phải muốn ăn thịt anh đâu. Càng đáng yêu hơn. Sao cô ấy đáng yêu thế này.

Rất nhiều những chuyện nhỏ nhặt hằng ngày, đều được ghi lại trong vô số những chi tiết nhỏ trong ngôi nhà.

Nhật ký một cuốn sách trên giá sách: Cuộc thi rất quan trọng, nên muốn đi cùng em. Bởi vì em quan trọng hơn.

Nhật ký ấm nước: Cảm thấy không cần để ý đến Phương Lỗi và bọn họ, không quan tâm. Nhưng Lê Lý, đã nói chính xác những lời trong lòng anh.

Nhật ký tủ quần áo: Phải mua cho cô ấy nhiều chiếc váy đẹp. Những gì cô ấy muốn, cô ấy thích, đều muốn tặng cho cô ấy.

Nhật ký khung ảnh: Ngồi cùng cô ấy ngắm biển, rất hạnh phúc. Lần sau phải cùng nhau đi ngắm biển đẹp hơn.

Nhật ký piano trong phòng đàn: Muốn cùng cô ấy bạc đầu răng long.

Nhật ký cầu thang: Phải nói với cả thế giới, cô ấy là bạn gái của mình.

Trước đây ở trường, dù là vì cô, anh đã nói với lão Bì rằng anh và cô ấy không có quan hệ gì, nhưng đã làm tổn thương cô ấy. Lúc đó anh đã quyết định, bất cứ lúc nào, dù đối mặt với ai, cũng phải đường đường chính chính nói rõ mối quan hệ giữa anh và cô ấy. Để cô ấy yên tâm.

Nhật ký bức bích họa ở hành lang: Giữa lúc luyện tập quay đầu nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc của cô ấy, có một cảm giác ấm áp và hạnh phúc.

Đúng thế, rất hạnh phúc.

Anh đã giữ lại tất cả những điều tốt đẹp trong ngôi nhà thủy tinh, còn những nỗi đau thì không ghi lại.

Bệnh trầm cảm quá nặng, cảm giác xấu hổ và nhục nhã khó mà xóa bỏ hoàn toàn, đôi khi thậm chí, dường như có ánh sáng đối lập, góc tối lại càng đen hơn. Khi biết được mình có thể sống một cuộc sống như thế nào, sống cùng với một người như thế nào, vết sẹo ở chỗ đó lại càng trở nên dơ bẩn hơn.

Và nỗi đau luôn ập đến bất ngờ, anh rất khó chống đỡ.

Giống như sau vòng thi đầu tiên của Tuyền Vọng, ở khách sạn đột nhiên rất muốn cô ấy; cuộc điện thoại của Tạ Hàm cắt ngang tất cả. Anh ngồi một mình trong phòng, sự đè nén và nghẹt thở ập đến. Ngày hôm đó, anh đã khóc tựa vào vai cô ấy, kể rất nhiều chuyện. Có thể khóc được, nói được, chính là tiến bộ nhỉ.

Anh không ngừng lặng lẽ tự động viên mình, phải kiên trì. Bởi vì khi cô ấy cầu nguyện, anh biết cô ấy đang cầu xin điều gì. Sao anh lại không biết được chứ? Anh hy vọng cô ấy tâm tưởng sự thành biết bao, nên phải cố gắng hơn nữa. Tối hôm đó ngồi trên chiếc ghế đẩu tròn, anh cũng có thể cảm nhận được, cô ấy đang rất trân trọng ôm lấy anh đã vỡ vụn, vì thế anh lại càng muốn cố gắng hơn, sống thật tốt.

Chỉ là, giữa lúc đó không hiểu sao lại để tâm đến vẻ ngoài, rõ ràng trước đây chưa bao giờ để ý, thậm chí còn ghét nó. Mấy năm trước khi muốn chết, đã nghĩ đến việc trước khi chết sẽ rạch nát khuôn mặt này. Nhưng cô ấy thích khuôn mặt của anh. Không biết vì sao, lại có chút để tâm rồi, luôn hy vọng cô ấy có thể thích anh hơn một chút. Dù sao, anh dường như không có gì đáng để cô ấy thích cả.

Đúng thế, nhìn cô ấy bơi dưới ánh nắng, cảm thấy cô ấy thật đẹp, hoàn hảo đến mức phát sáng. Còn anh chỉ có thể đi lại vào ban đêm, với một cơ thể tàn tạ, xấu xí, dơ bẩn.

Ngày hôm đó, anh nhìn cuộc sống lẽ ra mình phải có, đột nhiên cảm thấy không cam lòng, bất lực, trống rỗng. Bệnh trầm cảm siết chặt lấy anh, anh muốn chạy trốn, đi nhảy xuống biển. Nhưng cô ấy ở gần đó, anh không thể bỏ lại cô ấy; anh vẫn muốn sống, phải nghiến răng mà đấu tranh để quay trở lại.

Sau khi trở về Đế Châu từ đảo, anh tưởng rằng mình có thể đối phó được, có thể vượt qua, sẽ ổn thôi. Nhưng vẫn làm tổn thương cô ấy.

Đêm đó, cô ấy ngồi trên đường phố mùa đông hút thuốc, anh luôn đứng phía sau cô ấy, nhìn cô ấy khóc không ngừng. Anh chưa bao giờ tự trách và đau khổ đến thế. Anh biết, bệnh của anh cũng đang giày vò và làm tổn thương cô ấy. Sự mất kiểm soát của bản thân, là nỗi buồn lớn nhất của người bị trầm cảm.

Trên suốt quãng đường đó, anh đã muốn nói, chia tay đi, Lê Lý sẽ được giải thoát, sẽ không bị anh làm gánh nặng nữa. Đúng thế, anh không nên là gánh nặng của cô ấy. Nhưng anh không thể nói ra.

Anh yêu cô ấy biết bao, yêu quá nhiều rồi. Vì thế dù khoảnh khắc đó tự ghét bản thân đến cùng cực, nhưng vẫn không nỡ, sợ hãi khi tinh thần yếu đuối sẽ đưa ra quyết định sai lầm, nên chỉ có thể về Giang Châu trước.

Uống thuốc tỉnh dậy nhìn thấy cô ấy, anh uất ức, chua xót đến mất kiểm soát.

Anh muốn sống, muốn đối xử hoàn toàn chân thành, thẳng thắn với Lê Lý. Anh rõ ràng đã được cô ấy cứu rỗi hết lần này đến lần khác, anh không muốn thất bại. Anh không muốn thất bại hơn bất kỳ ai, giống như một người rơi xuống đầm lầy điên cuồng bám lấy sợi dây cứu sinh.

Cố gắng hơn nữa đi Yến Vũ, mày có thể leo ra ngoài. Đừng để bóng tối kéo mày xuống nữa. Dù không còn sức, cũng hãy cắn răng. Sẽ ra được, sẽ thoát khỏi bóng tối.

Không thể thua, tuyệt đối không thể thua.

Đúng thế, anh hết lần này đến lần khác rơi vào đêm đen, cô ấy hết lần này đến lần khác nắm chặt tay anh. Rất đau khổ, mọi người đều đau khổ. Nhưng anh không muốn buông ra, muốn nắm chặt cô ấy, cố gắng thêm một chút, vùng vẫy thêm một lần. Có thể sống sót. Có Lê Lý ở đó, có thể, sống sót, Yến Vũ.

Không còn đàn tỳ bà nữa, niềm tin sụp đổ, thế giới trong mắt anh bắt đầu méo mó.

Anh rất hoài nghi, thực sự không hiểu, tại sao việc hòa hợp với thế giới lại khó khăn đến vậy. Liên tục muốn đến gần, muốn thích nghi, nhưng lại liên tục bị hất ra, bị nghiền nát.

Nhưng dù vậy, vẫn muốn ở lại thế giới này, thế giới có xưởng tàu phế liệu, ngôi nhà nhỏ, sông Trường Giang, biển cả, sân khấu, thế giới có đàn tỳ bà và Lê Lý. Đã hứa với cô ấy, sẽ sống thật tốt. Dù là một con diều đang chao đảo, anh cũng không muốn làm đứt sợi dây nhỏ trong tay cô ấy.

Huống chi, anh đã thành công. Anh đã nhiều lần tự mình ngăn chặn ý nghĩ rời đi, anh đã nhiều lần cảm nhận được ý nghĩa của cuộc sống, vẻ đẹp của sinh mệnh. Anh thậm chí cảm thấy bản thân mình cũng rất tốt đẹp, không hề xấu xí.

Anh cũng bị cô ấy dẫn dắt, bước ra khỏi sự tự ti, yêu thương chính mình.

Điều này cho thấy, có thể chiến thắng.

Vì vậy, hãy dốc toàn lực đi, đứng vững, bước tiếp. Ngã một lần, thì đứng dậy một lần; ngã một lần, thì đứng dậy một lần; có thể bước tiếp. Chỉ cần nắm chặt tay Lê Lý là được. Có thể làm được.

Nhật ký bậc thang: Ngồi trước bàn nhỏ, nhìn cô ấy ăn chè trôi nước, vui vẻ kể chuyện hôm nay đã học được gì, rất may mắn, đã không chết.

Nhật ký đèn chùm: Dưới khán đài xem cô ấy biểu diễn, tim đập rất nhanh, cơ thể nóng ran. Cảm thấy, sống thật tốt, tim có thể đập, máu có thể sôi. Có sức sống, là một chuyện rất hạnh phúc. Lê Lý thật tuyệt vời. Không thể diễn tả được thích cô ấy nhiều đến mức nào.

Nhật ký máy gắp búp bê trong phòng chơi game: Có lẽ là vì cao nguyên, ánh nắng ở Đại Lý rất rực rỡ, Lê Lý ở Vân Nam càng đẹp hơn. Có lẽ mình nhìn cô ấy cả đời cũng không thấy chán.

Nhật ký con thú nhồi bông trên kệ: Cô ấy nói không muốn ra ngoài, cứ lăn lộn trên giường. Thế là mình cũng lăn vào lăn cùng cô ấy. Sao cô ấy đáng yêu thế.

Dường như không cần phải viết chữ "yêu em", tất cả đã được điền đầy vào lâu đài.

Chỉ là, vẫn sẽ nhớ đến đàn tỳ bà. Không thể buông bỏ. Làm sao có thể buông bỏ.

Nhật ký ghế sofa đơn trong phòng ngủ: Kiếp này thực sự yêu đàn tỳ bà, nhưng nếu kiếp sau vẫn chỉ có đàn tỳ bà, chi bằng làm một hạt bụi; nhưng, nếu kiếp sau gặp Lê Lý trước, thì làm một thiếu niên chơi tỳ bà một lần nữa cũng không sao.

Nhưng, đừng buồn, cố gắng thêm một chút. Sắp xếp lại những mảnh vỡ, và bắt đầu lại.

Nhật ký đèn hành lang: Thích không khí ở đây, muốn đến đây làm nhạc, cùng với Lê Lý.

Vì vậy, kiếp này hãy sống thật tốt cùng Lê Lý. Cùng cô ấy, thoát khỏi nơi này, xây dựng cho mình một thế giới hoàn toàn mới. Cố lên, kiên trì đến ngày đó.

Tháng Tám, ngày mưa bão ở Giang Châu, họ đã bị ướt. Khi hoàng hôn buông xuống, ánh sáng trong nhà mờ đi, Yến Vũ có chút buồn bã, nhưng Lê Lý ở bên cạnh đang ngủ say, gương mặt thanh thản. Anh chơi trò xếp hình, cảm nhận được hơi ấm của cô ấy, lại thấy hoàng hôn cũng trở nên đẹp đẽ.

Khi đó, anh chơi xếp hình, qua một màn, nhận được một cặp gối mềm.

Nhật ký gối: Yến Vũ, xoa đầu này, không sao đâu. Cứ bước tiếp đi, mọi chuyện sẽ tốt thôi.

(Toàn truyện hoàn)
 

Bình Luận (0)
Comment