Thủy Tinh - Cửu Nguyệt Hi

Chương 29

Theo đợt không khí lạnh mới tràn về, Giang Châu hoàn toàn bước vào mùa đông.

Buổi sáng Lê Lý đánh răng, nước trong ống lạnh buốt đến mức có thể làm răng tê cứng. Trên đường đi, chậu rau trước cửa nhà hàng xóm hay bồn hoa cũng đều phủ đầy sương giá.

Nhiều ngày liền trời u ám, càng khiến bầu không khí thêm ảm đạm. Khu phố cũ mất đi sự nhộn nhịp, khắp nơi đều xám xịt, vắng lặng.

Đã gần một tuần kể từ khi kỳ thi tuyển sinh toàn tỉnh kết thúc, Trường Nghệ thuật Giang Châu sớm đã quay lại lịch học bình thường.

Trước đây Lê Lý khá ghét Giang Nghệ, nhưng sau hai tháng học ở trung tâm Nhạc Nghệ, cô cảm thấy Giang Nghệ cũng không đến nỗi khó chịu như trước. Ngay cả nhìn thầy Bì gần đây cũng thấy thuận mắt hơn một chút, chủ yếu là vì ông vừa làm một việc tốt —

Theo lệ thường, cuối năm thành phố Giang Châu sẽ tổ chức chương trình biểu diễn mừng năm mới. Đây là hoạt động lễ hội lớn do chính quyền đứng ra chủ trì, hơn nữa do Giang Châu vốn có nguồn lực nghệ thuật dồi dào, nên mỗi năm chương trình này đều có tiếng vang ở các khu vực lân cận.

Với một sân khấu quan trọng như vậy, các đơn vị tham gia vì danh tiếng dĩ nhiên không dám làm qua loa.

Trong phần hòa tấu nhạc cụ, Giang Nghệ thường chọn một đến hai tiết mục từ lớp khối trên. Năm ngoái, thầy Bì trực tiếp "chỉ định" học sinh biểu diễn.

Nhưng năm nay, ông lại chia bản nhạc theo từng bè cho mọi người, yêu cầu luyện tập trong thời gian tới, đến lúc đó sẽ chọn ra người xuất sắc để tham gia hợp tập.

Sau khi nhận bản nhạc, Lê Lý luyện tập rất chăm chỉ.

Đêm giao thừa, Lê Huy sẽ được xem chương trình truyền hình trực tiếp mừng năm mới trong trại giam. Dù tay trống là nhân vật ít nổi bật nhất trong hòa tấu, và giữa hơn chục người cũng khó mà tìm thấy; nhưng chắc chắn Lê Huy sẽ ngồi trước TV để tìm bóng dáng cô. Nếu thấy được cô, chắc chắn anh sẽ rất vui trong đêm năm mới.

Có lẽ đây là mong đợi và niềm vui duy nhất của cô dạo gần đây.

Sau kỳ thi, Yến Vũ vẫn chưa quay lại trường.

Ngoài anh ra, lớp còn thiếu hai bạn khác, đều là những người có chuyên môn xếp hạng thấp và gia cảnh bình thường. Có lẽ họ đã biết kết quả sẽ không khả quan, nên không định tốn thời gian nữa, đi làm trước, đợi tốt nghiệp thì quay lại lấy bằng.

Thỉnh thoảng, nhìn hai chỗ ngồi trống đó, Lê Lý lại nghi ngờ liệu sự kiên trì của mình có ý nghĩa gì không.

Sau kỳ thi tuyển sinh toàn tỉnh, lại phải chuẩn bị cho kỳ thi tuyển sinh riêng của các trường.

Trong vài tuần này, học sinh lần lượt chọn trường, hẹn lịch học tiếp với giáo viên chuyên ngành. Lê Lý cân nhắc giữa khả năng biểu diễn và điểm văn hóa, ước lượng ban đầu chỉ có thể thi vào các trường hạng hai, hạng ba, mà học phí đều không rẻ.

Cô nhớ lời Trần Ân từng nói, con đường âm nhạc, với người bình thường, có lẽ là con đường cụt.

Vậy với người bình thường nhưng không có tiền thì sao?

Nghĩ tới đây, cô mở ví WeChat nhìn, số dư 2.589 tệ — số tiền cô kiếm được từ việc làm thêm trong hai tháng qua.

Bên cạnh, Tạ Hàm vừa ngồi xuống, Lê Lý tắt màn hình.

"Nghe nói Yến Vũ hình như bị bệnh."

"Ai nói?"

"Vừa đi vệ sinh nghe mấy bạn lớp khác bảo, có người hôm qua thấy cậu ấy xuất viện."

"Bệnh gì?"

"Thì không biết."

Lê Lý nghĩ một lát, bất giác giật mình: "Cậu ấy có đi thi không?"

"Tớ làm sao biết được?"

Cô mở điện thoại, gửi cho anh một tin nhắn: "Anh vẫn ổn chứ?"

Định nói thêm gì đó thì trong lớp vang lên một giọng nữ chanh chua:
"Ai là Tạ Hàm? Hả?"

Người bước vào đeo túi xách, sắc mặt đầy sát khí, từ trang điểm đến quần áo đều lòe loẹt, quyến rũ và già dặn.

Lê Lý có chút ấn tượng về cô ta — học trên một khóa ở trường nghề bên cạnh, tên là Chu Tĩnh Dao. Khi còn học, cô ta yêu Trình Vũ Phàm, tay anh chị số một trường họ. Hồi ở trường nghề, Chu Tĩnh Dao nổi tiếng là một "lọ dấm chua" điên cuồng, ghen tuông đủ kiểu, từng đe dọa và bắt nạt không ít nữ sinh. Sau khi tốt nghiệp, Trình Vũ Phàm tiếp tục lăn lộn ngoài xã hội, còn "chị Chu" này thì vào học ở Trường Cao đẳng Nghề Giang Châu.

Tiếng quát của cô ta khiến cả lớp im phăng phắc. Không ít ánh mắt đổ dồn về phía Tạ Hàm. Chu Tĩnh Dao đảo mắt một vòng rồi sải bước tới:
"Ai là Tạ Hàm?"

Tạ Hàm chưa từng thấy kiểu khí thế này, bị khí thế hung hăng của đối phương làm cho sợ đến quên mất trả lời.

Lê Lý ngẩng lên hỏi: "Làm gì?"

Chu Tĩnh Dao tưởng cô là Tạ Hàm, thấy cô để mặt mộc, ăn mặc đơn giản nhưng gương mặt lại có nét cá tính khiến người ta khó quên, lập tức nổi điên: "Nhìn là biết loại rẻ tiền, đi quyến rũ bạn trai người ta. Cô còn biết xấu hổ không? Sau này đi đường thì coi chừng đấy!"

Lê Lý hiểu rõ Tạ Hàm — dù có mê trai và hay làm trò ồn ào, bản chất vẫn là cô gái ngoan. Bảo cô ấy đi tán tỉnh bạn trai người khác, lại còn là loại như Trình Vũ Phàm? Hoàn toàn không thể.

Lùi một vạn bước, nếu thật sự có chuyện đó, thì cô còn phải ngạc nhiên "bé Tạ Hàm" nhà mình đã lên tay rồi.

Lê Lý nhàn nhạt hỏi:
"Chị làm ầm ĩ cái gì vậy? Bạn trai quản không nổi thì đóng cửa mà dạy dỗ, chạy tới đây phát điên gì chứ? Trong đầu chị đặc quánh như vừng à?"

Đối phương không ngờ Lê Lý chẳng hề sợ mình, rất bất ngờ, liền tức giận:
"Cô biết tôi là ai không? Biết bạn trai tôi là ai không? Cô dám—"

Lê Lý ngắt lời:
"Tôi dạy chị cách giải quyết tận gốc nhé. Lấy cái dây xích chó buộc vào cổ Trình Vũ Phàm, rồi buộc đầu kia vào thắt lưng chị. Sau này anh ta mà nhìn cô nào một cái, chị tát cho một phát; anh ta mà xin số ai, chị đạp cho một cú giữa hạ bộ. Đơn giản thế thôi, việc gì phải làm ầm lên?"

Tạ Hàm vốn đã được lòng mọi người trong lớp, Lê Lý nói vậy lập tức khiến xung quanh vang lên một tràng cười khúc khích.

Chu Tĩnh Dao đỏ bừng mặt, cổ nổi gân, mắt như muốn lòi ra.

Lê Lý bực mình:
"Còn đứng đây làm gì, biến nhanh lên!"

Hướng Tiểu Dương:
"Biến đi!"

Các bạn khác cũng phụ họa:
"Học sinh cũ trường nghề chạy qua đây quậy phá, buồn cười thật."

Chu Tĩnh Dao vốn định dựa vào thân phận bạn gái Trình Vũ Phàm để dằn mặt, không ngờ gặp phải Lê Lý — khí chất ngang tàng, rõ ràng không dễ chọc, nên lập tức bỏ đi.

Tạ Hàm vội vàng giải thích.

Thì ra lần trước Hướng Tiểu Dương chơi bóng rổ ngoài sân, Tạ Hàm đi ngang qua, đứng xem một lúc. Trình Vũ Phàm thấy cô cười tươi, giọng trong trẻo nên muốn làm quen, liền hỏi Hướng Tiểu Dương xin số QQ.

Tạ Hàm tưởng là bạn học nên đồng ý, nhưng sau đó phát hiện không quen, cũng chẳng nói chuyện gì. Trình Vũ Phàm cũng chẳng nhắn tin cho Tạ Hàm, chắc chỉ là hứng lên nhất thời, xong rồi quên bẵng.

"Tớ cho cậu xem, thật đấy, tớ không hề nói chuyện với anh ta." Tạ Hàm vội vàng lấy điện thoại ra.

Lê Lý chặn lại: "Không cần xem, tớ tin cậu. Với lại, dù có nói chuyện thì sao, anh ta là người chủ động thêm cậu, cậu đâu biết anh ta là hạng gì."

"Làm sao bây giờ? Cô ta có tìm cậu gây sự không?" Tạ Hàm lo lắng đến mức gần như khóc.

"Ai dám tìm tớ gây sự?" Lê Lý cười khẽ, xoa đầu cô bạn.

Tạ Hàm vẫn lo lắng, định nói gì đó thì điện thoại Lê Lý sáng lên: "Tớ có việc, không nói nữa."

Là một tin nhắn.

yanyu: "Sao thế?"

LL: "Lâu rồi anh không tới trường."

Tin nhắn vừa gửi đi, tim Lê Lý khẽ run lên.

"Lâu rồi" — hai chữ này sao nhìn cứ như mang theo chút nhớ nhung xen lẫn oán trách?

Cô mở lịch ra đếm, cũng chỉ mới sáu ngày mà thôi.

Cô ấn giữ tin nhắn, định rút lại, thì dòng chữ "yanyu" trên khung chat biến thành "Đối phương đang nhập..."

Anh ấy đã nhìn thấy rồi.

Ngón tay Lê Lý khựng lại, treo lơ lửng trên màn hình.

"Đối phương đang nhập..." lại biến thành "yanyu".

Anh ấy không trả lời nữa.

Cánh tay Lê Lý bắt đầu tê dại, cô lập tức gõ tin nhắn gửi đi: "Câu vừa nãy là Tạ Hàm nói."

Cùng lúc đó, yanyu: "Chiều tới."

Lê Lý: "..."

Cô chợt thấy mình như kẻ "giấu vàng dưới gốc cây" nhưng lại cắm biển báo, mà ba chữ kia của anh lại mang đầy ẩn ý.

"Trời ơi là trời..." — cô ủ rũ, úp mặt xuống bàn học.

...

Trước giờ học buổi chiều, Lê Lý tới phòng giáo viên tìm cô giáo dạy trống jazz — Lý Du — để hẹn lịch học tuần sau. Lý Du phụ trách hai lớp nhạc cụ với bảy học sinh trống jazz. Đến giai đoạn ôn luyện cho kỳ thi tuyển sinh, mỗi học sinh chọn trường khác nhau, tiến độ ôn tập cũng khác, nên tất cả đều học 1 kèm 1, cần sắp xếp trước.

Lý Du hỏi cô định đăng ký những trường nào. Thấy thầy Bì cũng ở trong phòng, cô đáp:
"Đại học Hà Thị và Đại học Mẫn Thị."
Đều là các trường tổng hợp.

"Được đấy. Nhưng có thể thêm một trường nữa — Học viện Nghệ thuật Lan Thành."

Ngành âm nhạc của Lan Nghệ còn tốt hơn cả Hà Đại và Mẫn Đại, đồng nghĩa yêu cầu điểm văn hóa cũng cao hơn.

Thực ra đây cũng là dự định của Lê Lý, nhưng cô không muốn nói ra lúc này.

Quả nhiên, thầy Bì lên tiếng:
"Chuẩn bị tốt cho Hà Đại và Mẫn Đại là được rồi, đừng mơ cao quá, phải chắc chắn, vững vàng."

Lý Du nói:
"Chúng ta vẫn khuyên học sinh chọn vài trường an toàn, thêm một trường để thử sức mà. Cấu hình này bình thường thôi, học sinh khác cũng làm vậy."

Thầy Bì khẽ "hừ" một tiếng đầy khinh miệt, cúi đầu xoay xoay lá trà trong cốc, định nói gì đó; Lê Lý không buồn nghe, đứng dậy bước ra khỏi phòng.

Gió bắc lạnh buốt trên cầu vượt cũng không xua nổi hơi nóng hầm hập trên mặt cô. Cô căng mặt, bước nhanh vào lớp nghệ thuật từ cửa sau đúng lúc chuông reo, và chợt thấy — Yến Vũ đã tới, ngồi ở hàng cuối nhóm bốn, đang nhìn cô.

Lê Lý lập tức nhận ra sắc mặt mình trông khá đáng sợ, liền quay đi, gượng gạo ngồi xuống chỗ mình — hàng cuối nhóm ba, chỉ cách Yến Vũ một lối đi.

Cô bình tĩnh lại một chút, liếc sang thì thấy anh đang cúi đầu đọc sách, vẻ mặt yên tĩnh nhưng trông tinh thần không tốt lắm.

Giờ ra chơi, anh gục xuống bàn ngủ. Lê Lý đặt một viên chocolate lên bàn anh.

Nhưng tiếng chuông vào học vẫn không đánh thức được anh.

Anh ngủ rất say — tiếng đàn piano, tiếng nhịp gõ, tiếng bạn học tập hát, tiếng trò chuyện xen lẫn tiếng cười rộ trong lớp... từng đợt từng đợt, vậy mà chẳng khiến anh tỉnh.

Lê Lý thỉnh thoảng liếc anh vài lần, anh vùi cả gương mặt trong cánh tay; chỉ khi trở mình vài lần mới lộ ra nửa khuôn mặt cùng tóc mai, đôi mắt vẫn nhắm chặt, giữa lông mày nhíu lại.

Tiết học kết thúc, thầy Bì bước vào, thông báo danh sách tham gia Hội diễn Văn nghệ cấp thành phố.

"Violin: Thôi Nhượng, Tiểu Bút.

Piano: Trần Ân.

Clarinet: Tiểu Nghiên.

Cổ tranh: Tiểu Chỉ.

Nhị hồ: Hướng Tiểu Dương.

..."

Thầy đọc hơn mười cái tên, cuối cùng: "Trống jazz: Từ Xán Xán."

Lê Lý nhìn sang thầy Bì, đúng lúc ông quét ánh mắt qua cô, rồi vô tình lướt đi:
"Các bạn tham gia hội diễn thì cùng lớp Nhạc cụ 1 bắt đầu từ ngày mai, mỗi tối sau giờ học sẽ tập luyện. Thôi Nhượng, em theo tôi lên phòng giáo viên một lát."

Thầy Bì vừa đi, Tạ Hàm liền tức tối: "Rõ là thầy Bì công tư lẫn lộn! Từ Xán Xán đánh cũng hay đấy, nhưng làm sao bằng cậu được?!"

Lê Lý nói: "Không sao. Dù sao mình cũng phải chuẩn bị thi đại học, thời gian gấp thế này, không rảnh để tập diễn."

Không biết từ khi nào Yến Vũ đã tỉnh, xách cặp rời khỏi lớp.

Lê Lý liếc qua — viên chocolate trên bàn anh đã biến mất.

Tạ Hàm vẫn bức xúc: "Nhưng cậu vốn muốn biểu diễn mà, đúng không? Cậu còn luyện khúc đó bao nhiêu lâu rồi!"

"Không hẳn là rất muốn." Lê Lý nói, "Đi thôi, tranh thủ ra giành phòng nhạc."

Cô ngoái lại, Yến Vũ đã biến mất ở cửa, chắc là về nhà rồi.

...

Thôi Nhượng là trưởng nhóm nhạc, thầy Bì gọi anh lên phòng để giao lịch tập luyện và các việc liên quan.

Khi gần xong, Thôi Nhượng nói:
"Thầy Bì, thật ra Lê Lý dù là trống jazz, timpani hay tam giác, đều giỏi hơn Từ Xán Xán."

"Tôi thấy cũng tương đương. Với lại bài này nhịp trống ít, không quan trọng lắm, khán giả cũng chẳng nhận ra. Chủ yếu là Lê Lý khó bảo, đến lúc lại ảnh hưởng buổi tập."

Thôi Nhượng còn định nói thêm thì có tiếng gõ cửa.

Thầy Bì: "Vào đi."

Là Yến Vũ. Cặp sách khoác hờ trên vai, sắc mặt không tốt lắm.

Thầy Bì mỉm cười: "Em xin nghỉ à?"

"Không." Yến Vũ bước vào, giọng nhạt: "Thầy, em muốn tham gia hội diễn, có thể thêm một tiết mục không?"

Thầy Bì lập tức tươi hẳn: "Tất nhiên rồi! Trường vốn định để em diễn một tiết mục, nhưng mẹ em bảo dạo này sức khỏe em không tốt..."

Nghe vậy, Thôi Nhượng liếc nhìn anh.

Yến Vũ cắt ngang: "Chỉ là cảm cúm thôi, không sao."

"Được, được. Em muốn diễn gì? Cần phối hợp thế nào cứ nói. Chọn bài chưa? Trong thư viện nhạc của trường có nhiều bản phối sẵn, cứ thoải mái chọn."

"Ở trường cũ em có một bản khá hay, nhưng bản nhạc ở nhà. Mai em mang đến cho cô Điền Phương Viên phụ trách dàn dựng xem."

"Được."

"Bài đó cần một violin và một trống jazz, khi nào diễn thì nhờ bạn trong lớp giúp."

"Hay quá! Kết hợp nhạc phương Tây với nhạc dân tộc, lãnh đạo thành phố sẽ rất thích!" Nói xong, thầy Bì sực nhớ lớp họ chỉ có hai người đánh trống jazz — Từ Xán Xán và Lê Lý — liền nói:
"Lớp Nhạc cụ 1 toàn dân học nhạc phương Tây, có năm tay trống rất giỏi, chắc chắn sẵn sàng diễn với em."

Yến Vũ đáp: "Không cần, Lê Lý là được."

Thôi Nhượng lại liếc nhìn anh.

Nhưng Yến Vũ không nhìn lại, chỉ chăm chú nhìn thầy Bì.

Thôi Nhượng chợt nhận ra — Yến Vũ luôn như vậy, bất kể khi nào, đều rất tĩnh, rất kiên định; làm gì cũng không bận tâm đến những người ngoài lề.

Thầy Bì hơi bất ngờ, cười: "Em mới tới, lại hay xin nghỉ nên không rõ. Lê Lý là học sinh khá bướng bỉnh, nóng tính, thiếu kỷ luật. Rất dễ làm hỏng buổi tập và cả buổi diễn của em. Con bé đối xử với người khác cũng không mấy thân thiện. Một cô gái mà còn dữ hơn cả con trai, rất khó gần."

Nghe xong, Yến Vũ vẫn chỉ nói: "Em thấy Lê Lý rất tốt."

Thầy Bì hơi sững, nhưng đoán chắc Yến Vũ là dạng thiên tài âm nhạc, chỉ quan tâm đến chuyên môn, không để ý chuyện con người. Mà trống jazz của Lê Lý quả thật không tệ. Việc anh không nghe lời khuyên, chắc là vì quá chú tâm vào âm nhạc, EQ hơi thấp — cũng dễ hiểu.

"Được thôi. Nếu giữa chừng có vấn đề gì, em muốn đổi người thì cứ nói với tôi, đừng ngại nó."

Trước câu này, Yến Vũ không trả lời, ánh mắt hơi lạnh. Thầy Bì chỉ nghĩ chắc anh khó chịu vì mệt.

Lúc này, Thôi Nhượng lên tiếng: "Thầy Bì, em muốn tham gia nhóm nhạc của Yến Vũ."

Thầy Bì ngạc nhiên: "Thời gian gấp thế này, em tập cả hai bên thì không kịp đâu."

"Em rút khỏi nhóm trước. Lớp Nhạc cụ 1 có nhiều violin, đủ người thay." Nói xong, Thôi Nhượng liếc sang Yến Vũ.

Yến Vũ bình thản: "Được."

Lão Bì cũng hiểu, người như Thôi Nhượng – một thiên tài violin – tất nhiên sẽ muốn hợp tác với những người giỏi hơn. Khi anh diễn chung với những người khác trong trường, quả thực nổi bật hẳn lên.

"Được." Ông lại thở dài, "Nhưng mà Lê Lý rất có ác cảm với em, hai người có hợp nhau không?"

Thôi Nhượng im lặng.

Lão Bì vẫn chưa từ bỏ: "Hai đứa đều quá xuất sắc, Lê Lý chắc chắn sẽ kéo lùi tiến độ, không được, vẫn nên đổi một tay trống khác..."

"Không đổi." Yến Vũ bỗng ngắt lời.

Ngay cả Thôi Nhượng cũng hơi sững lại, anh thấy trong mắt Yến Vũ lại hiện lên ánh nhìn ấy: "Tôi nói không có vấn đề, thì sẽ không có vấn đề."

Bầu không khí trong phòng làm việc bỗng rơi vào một khoảng lặng kỳ dị. Vài giây ấy, lão Bì như bị chấn động, không nói tiếp được.

Yến Vũ hơi cúi mắt, giọng nhẹ hơn nhưng thái độ không hề thay đổi: "Bản nhạc đó rất thuận lợi cho tay trống, không có kỹ thuật gì quá khó. Ngày mai tôi sẽ đưa cho cô giáo Điền Phương Viên xem, cô ấy nhìn là biết không thành vấn đề."

...

Mùa đông trời tối nhanh, chưa đến năm giờ rưỡi, bên ngoài cửa sổ đã một màu mực đen.

Lê Lý đang ở phòng nhạc làm bài tập về nhà môn xướng âm mà thầy để lại. Lần đầu, cô vừa đàn vừa hát còn hơi vấp; càng về sau cao độ càng lệch, tiết tấu càng loạn. Đến lần thứ năm mới tạm trôi chảy, nhưng gần hết lại khựng một nhịp.

Cô lập tức bực bội, đóng nắp đàn "cạch" một tiếng, ném bài tập sang một bên.

Không khí lạnh lẽo, nắp đàn lạnh lẽo, ngay cả giấy vở cũng lạnh buốt khi chạm vào.

Cô ngồi yên một lúc, lắng nghe tiếng đàn tập từ các phòng nhạc khác vang lên từng hồi, cuối cùng vẫn không cam lòng, lại ngồi vào bộ trống jazz, rút dùi ra tập. Nhưng vừa đánh một loạt nhịp, cô lại theo thói quen mà gõ ra bài tập luyện cho hội diễn văn nghệ.

Tiếng trống bỗng dừng lại đột ngột.

Cô mạnh tay gõ vào chũm chọe treo, "choang" một tiếng chói gắt.

Âm vang của chũm chọe còn chưa dứt, đã có người gõ cửa phòng.

Qua ô kính dọc trên cửa, Lê Lý thấy Yến Vũ.

Anh đẩy cửa vào, một tay giữ chiếc tai nghe đeo cổ, nói: "Phòng nhạc hết chỗ rồi, anh mượn chỗ này được không?"

"Tưởng anh về nhà rồi." Lê Lý ngạc nhiên, "Chiều em thấy anh không được khỏe."

"Không sao." Anh dụi mắt, "Chỉ là cảm thôi, nên buồn ngủ."

"Nặng không?"

"Ngủ một giấc là đỡ nhiều rồi."

"Thật chứ?" Cô vẫn hơi nghi ngờ.

Yến Vũ mỉm cười nhạt: "Giờ anh trông có giống là không khỏe không?"

Cô nhìn anh một lượt: "Cũng không hẳn. Vào đi. À mà, anh thi liên thông chưa?"

"Rồi. Lúc chờ vào thi, anh ăn socola của em"

Lê Lý mím môi cười, lại nói: "Không biết ai bảo anh nhập viện, em tưởng..."

"Không." Anh quay lưng đóng cửa, giấu đi gương mặt, "Chỉ là bị cảm nên truyền nước thôi."

"Vừa nãy thầy gọi anh lên phòng làm việc." Yến Vũ đặt cặp bên chân đàn piano, lấy ra kẹp nhạc và bút chì, "Trường muốn anh diễn một tiết mục. Tối nay phải viết bản phối."

"Anh làm ở đây đi. Nhưng," Lê Lý giơ dùi trống, "không làm ồn anh chứ?"

"Không đâu." Anh ngồi xuống ghế piano, cầm bút, bỗng hỏi: "Em không ghét hội diễn văn nghệ chứ?"

"Sao vậy?"

Cây bút trong tay Yến Vũ xoay một vòng rồi dừng lại: "Tiết mục của anh cần một tay trống jazz. Muốn mời em tham gia, được không?"

Đôi mắt Lê Lý hơi mở to, nhưng không đáp ngay. Ngón tay cô xoay dùi trống, đầu dùi gõ nhẹ xuống mặt trống, "cốc" một tiếng nhỏ.

Bên ngoài rõ ràng đủ loại âm thanh tập nhạc, nhưng căn phòng nhỏ này lại yên tĩnh đến lạ.

Lê Lý cúi mắt, không trả lời, đầu dùi trống chậm rãi miết trên mặt trống, phát ra âm thanh khô khan, khe khẽ.

Ánh mắt Yến Vũ dõi theo đầu dùi đang di chuyển trên mặt trống, môi anh khẽ mím lại.

"Sao anh không tìm người khác?" Giọng cô không lớn, ngẩng lên, "Lớp Một cũng có mấy tay trống giỏi mà."

Hàng mi dài rậm của Yến Vũ hơi cụp xuống, rồi lại ngẩng lên, đôi mắt đen láy của thiếu niên nhìn thằng: "Anh không quen người lạ."

Bình Luận (0)
Comment