Thủy Tinh - Cửu Nguyệt Hi

Chương 39

Đêm giao thừa, đợt không khí lạnh tràn về, Giang Châu đột ngột hạ nhiệt.

Buổi trưa, Yến Vũ về nhà, thấy những vũng nước đọng ở chỗ trũng trong khu Phường Thu Dương đã đóng băng. Mấy hôm nay trời xấu, trên dây phơi quần áo treo phơi không nhiều, nhưng lại thấy không ít túi lưới treo củ cải phơi khô và cá muối; máu cá đông lại thành những sợi băng dài, đung đưa giữa không trung.

Trên đường về nhà, bếp nhà này tỏa ra mùi thơm của món khoai tây hầm móng giò, cửa sổ nhà kia vang lên tiếng bố mẹ mắng con. Ở con ngõ bên cạnh, hàng xóm lại cãi nhau om sòm. Lũ trẻ tan học đạp xe vun vút lướt qua bên cạnh.

Về Giang Châu hơn ba tháng, Yến Vũ dần dần cũng quen với sự ồn ào và hỗn loạn của Phường Thu Dương.

Vừa bước vào nhà mình, anh đã ngửi thấy mùi canh cá. Ra đến cửa bếp, máy hút mùi kêu ù ù, trên bếp đang ninh một nồi canh cá vàng nấu với cần tây, Yến Hồi Nam đeo tạp dề, đang thái đậu phụ.

Thấy con trai về, ông nói: "Hôm nay có người ở quê mang cá lên bán đi ngang qua cửa hàng, bố nhìn là biết cá vàng này bắt ở ruộng, mua về hầm canh cho con uống. Lại đây nếm thử xem vừa miệng chưa."

Yến Vũ đặt hộp đàn tỳ bà xuống, đi tới múc nửa muỗng canh, thổi rồi nếm thử, vị ấm nóng, tươi ngon.

"Có cần cho thêm muối không?"
"Vừa rồi."
"Đậu phụ chưa cho, phải thêm chút muối." – Yến Hồi Nam trút đậu phụ từ dao vào nồi, bỏ thêm chút muối, rồi nói: "Xới cơm đi, mẹ con sắp về."

Yến Vũ vừa xới cơm xong thì nghe tiếng cổng. Rất nhanh, giọng của Vu Bội Mẫn vang lên cùng tiếng giày cao gót: "Yến Hồi Nam, hôm nay anh vào bếp à? Trời, ngoài lạnh quá."

"Gặp cá vàng đồng ruộng, nghĩ thằng con trai thích ăn." – Yến Hồi Nam bưng nồi canh ra bàn, đặt lên bếp cồn.

Ba người ngồi quây quần bên bàn, hơi nóng từ nồi canh bốc lên nghi ngút, mùi thơm lan tỏa. Bên cạnh còn có rổ lá cần tây chờ cho vào nồi, thêm món tỏi tây xào, hẹ vàng xào thịt, và ít chân giò hầm bắp ngô còn lại từ hôm qua.

Yến Hồi Nam gắp cho Yến Vũ một con cá nhỏ mềm, kèm vài miếng măng non và phần non nhất của cần tây, dặn:
"Ăn nhiều vào. Cả nhà ăn hết nồi này trong một bữa luôn nhé."
"Vâng."
"Ngon không?"
"Ngon." – Thịt cá mềm, canh thì tươi ngọt. Uống xong một bát, cái lạnh trong người tan đi quá nửa.

Vu Bội Mẫn lại múc cho anh thêm bát nữa, hỏi:
"Tối diễn, cần bố mẹ đến xem không?"
"Không cần."
"Ở Giang Châu mấy buổi diễn này dễ thôi, chẳng có gì đáng xem." – Yến Hồi Nam nói, gắp cần tây cho vào nồi, "Đăng ký trực tuyến rồi chứ?"

Ông hỏi là hỏi kỳ thi vào Nhạc viện Đế Âm.

"Rồi."
"Tốt. Lên được Đế Âm thì... mẹ nó chứ, bố phải đến cổng Nhạc viện Tây Âm treo bảng chúc mừng. Tốt nhất là hai đứa kia trượt hết." – Yến Hồi Nam nghiến răng.

Vu Bội Mẫn dưới gầm bàn khẽ đá vào chân ông.

Yến Vũ chỉ im lặng uống canh, không biểu cảm gì.

Vu Bội Mẫn nói:
"Nó đỗ Đế Âm là chuyện ai cũng đoán được, anh không cần phải nói."
"Nhưng có người cứ nghĩ—" – Yến Hồi Nam bỏ dở câu, gắp lá cần tây đã chín cho vào bát của con trai.

Vu Bội Mẫn nhắc:
"Chín chưa, nấu thêm chút!"
"Chín rồi. Ăn thế này mới ngon!"

Lá hơi sống, vị đắng nhẹ, Yến Vũ cũng không nói gì.

Bố hỏi:
"Hôm trước con lên Đế Châu, thầy Cung có trả thù lao không?"
"Bố muốn à?" – Yến Vũ hỏi lại.
"Cái đó con giữ lấy, bố chỉ hỏi thôi." – Yến Hồi Nam vừa gỡ xương cá vừa than, "Vẫn là mắt bố tinh, cá này đúng là cá đồng, thơm, mềm. Chậc, món thế này mà uống chút rượu thì—"

Vu Bội Mẫn liếc ông một cái.

"Bỏ rồi, không uống." – Hôm nay tâm trạng Yến Hồi Nam khá tốt, ngoan ngoãn nghe lời, vừa ăn vừa nhìn con trai, gọi:
"Con trai."
"Vâng?" – Yến Vũ ngẩng lên.
"Hôm nay là ngày cuối cùng của năm, bước sang là năm mới rồi. Chuyện cũ, bỏ qua hết đi. Không có gì to tát cả. Hãy nhìn về phía trước. Năm sau rất quan trọng, cũng rất đáng mong chờ, vào được Đế Âm, theo được thầy Cung, tương lai con sẽ rộng mở vô hạn. Còn mấy kẻ kia, đến đèn hậu xe con cũng chẳng thấy được. Cố lên nhé, con trai! Bố tin ở con."

Yến Vũ lặng nhìn ông một lúc, rồi cúi mắt xuống.

Lê Lý vừa ra khỏi cổng nhà lại quay vào, đi đến trước xưởng nhỏ.

Hơi nước trắng xóa khắp căn phòng, Hà Liên Thanh quấn khăn, đeo khẩu trang, đang xếp bánh bột nếp trong xửng hấp.

Lê Lý gọi: "Mẹ."
Hà Liên Thanh quay lại: "Sao thế?"

Lê Lý đứng ở cửa, không bước vào, nói:
"Con có vé gia đình xem chương trình Tất niên, mẹ muốn đi không? Có tiết mục của con."

Hà Liên Thanh đặt công việc xuống, lau tay vào tạp dề, đi lại:
"Xem đến mấy giờ?" – Từ khi chồng mất, con trai vào tù, bà bị suy nhược thần kinh, ngủ rất kém, phải ngủ trước mười giờ tối, nếu không cả đêm sẽ trằn trọc.

"Tiết mục của con lúc chín giờ, cũng khá sớm."
"Được chứ. Mẹ chưa từng đến Nhà hát thành phố bao giờ."
"Đi nhé. Xem xong mẹ cứ về trước, không cần đợi con."
"Ừ."

Lê Lý bước đi vài bước, rồi quay đầu lại nói với bà:
"Anh con cũng sẽ thấy con đấy."

Là học sinh nghệ thuật, Lê Lý đã nhiều lần đứng trên sân khấu, nhưng đều ở những góc khuất ít ai chú ý – cô chưa từng tham gia tiết mục nào dưới hai mươi người.

Sáu giờ tối, vào hậu trường trang điểm. Trong phòng gió nóng yếu, cô thấy hơi lạnh, giữa chừng còn rùng mình mấy lần. Không rõ là lạnh hay do hồi hộp.

Tạo hình lần này là búi nửa đầu, phối với sườn xám. Khuôn mặt cô đường nét thanh tú, dáng người trẻ trung, mềm mại. Trang điểm xong, cô ra hậu trường tập lại. Giữa đường, Thôi Nhượng mở cửa bước vào, gọi một tiếng: "Lê Lý."

Hai người đồng thời quan sát đối phương, đều hơi ngẩn ra.

Thôi Nhượng mặc một bộ vest, phong thái hiên ngang. Trên mặt anh vẫn chưa trang điểm, nhưng tóc mái đã được chải ngược lên, khiến lông mày và đôi mắt càng thêm rõ nét, sáng sủa.

Tối nay, Lê Lý cũng đặc biệt xinh đẹp. Chưa cần nói đến gương mặt như tranh vẽ, chỉ riêng bộ sườn xám ôm sát, tôn lên vóc dáng thướt tha và khí chất thanh tao, đã khiến người ta khó rời mắt.

Thôi Nhượng lấy lại tinh thần, nói: "Cậu có liên lạc của Yến Vũ không? Chiều nay anh ta biến mất, giờ vẫn chưa đến."

"Có." Lê Lý lập tức bấm gọi.

"Tu— tu—" Không ai bắt máy.

Tiếng chuông vang chừng mười lần, vẫn không ai nghe.

Khi Lê Lý hơi nhíu mày, thì bên kia bắt máy. Không biết có phải vì cách qua điện thoại hay không, mà giọng Yến Vũ nghe rất lạ, rất thấp:
"Alo?"

Bên kia tạp âm rất lớn, tiếng gió rít mạnh, thỉnh thoảng khiến tai Lê Lý đau nhói.

"Yến Vũ? Anh đang ở đâu?"

Ống nghe vang lên tiếng sột soạt, như điện thoại đang cọ vào áo khoác, hoặc thứ gì đó đang cào xước.

"Trên taxi, đợi chút, anh kéo kính xe lên."

Tiếng gió chấm dứt, xung quanh đột nhiên yên ắng hẳn. Giọng Yến Vũ vọng lại như từ nơi rất xa, rỗng và mơ hồ:
"Xin lỗi, anh hơi choáng đầu, nghỉ ở nhà nên đến muộn. Sắp tới rồi."

"Choáng nặng không? Vẫn diễn được chứ?"

"Tốt hơn rồi. Sắp đến. Em đợi anh 20 phút."

"Được."

Lê Lý nói lại tình hình cho Thôi Nhượng.

Thôi Nhượng bảo: "Trong túi tôi có thuốc đau đầu, lát nữa đưa anh ta."

"Sao cậu lại mang loại thuốc này?"

"Đôi khi tập luyện căng quá, cũng đau đầu." Thôi Nhượng ngập ngừng một chút, hỏi:
"Yến Vũ... hình như sức khỏe không tốt?"

"Hình như là vấn đề về dạ dày, với lại hay bị hạ đường huyết."

Thôi Nhượng gật đầu, lại liếc nhìn cô một cái rồi mới khép cửa đi.

Lê Lý lập tức nhắn cho Yến Vũ: "Không gấp, cứ từ từ."

Thêm một câu: "Em đợi anh."

Yến Vũ không trả lời.

Gần 20 phút sau, điện thoại sáng lên. Tin nhắn từ anh: "Còn 100 mét."

Lê Lý khoác áo phao, chạy ra ngoài.

Vừa xuống lầu, đến bên trong cửa xoay của đại sảnh, cô đã thấy Yến Vũ bước xuống taxi. Anh mặc toàn đồ đen, kể cả chiếc áo len bên trong. Trong bóng tối, gương mặt anh trắng đến mức có phần dọa người.

Chàng trai áo đen, gương mặt tái nhợt.

Lê Lý chợt nhớ ra, mình từng thấy hình ảnh này ở đâu. Hôm đó cũng lạnh, cô đứng trên con thuyền qua sông.

Yến Vũ vừa xuống xe đã thấy cô, liền chỉnh lại hộp đàn tỳ bà trên lưng, bước qua cửa xoay tiến lại gần, thậm chí khẽ mỉm cười:
"Hôm nay em đẹp lắm."

Lê Lý hơi sững lại.

Cô rất hiếm khi thấy anh cười, nhất thời cảm giác dáng vẻ đó... không giống anh thường ngày.

"Chuyên viên trang điểm cũng khéo tay. Thôi Nhượng chắc hóa trang xong rồi. Anh nên nhanh lên." Lê Lý vừa nói, vô thức đưa tay lên, vô tình chạm vào ngón tay anh — lạnh buốt như băng.

Cô ngạc nhiên: "Bên ngoài lạnh vậy sao?"

"Không khí lạnh tràn về, nhiệt độ giảm." Anh đáp.

Lê Lý trêu:
"Tay lạnh thế này, lát nữa chơi tỳ bà nổi không?"

Ai ngờ Yến Vũ thong thả nói: "Ai biết được? Biết đâu làm hỏng cả buổi diễn."

Lê Lý ngoái lại nhìn anh.

"Sao thế?"

"Nghe không giống kiểu anh hay nói."

Khóe môi anh khẽ nhếch: "Vậy em nghĩ anh sẽ nói kiểu gì?"

Lê Lý hơi ngẩn người, mơ hồ cảm thấy hôm nay anh khác lạ. Nhưng lúc đó họ đã đến thang cuốn, cô chỉ nói:
"Phòng hóa trang ở..."

"Không hóa trang. Anh muốn nghỉ một lát." Anh ngắt lời.

Lê Lý đành dẫn anh đến phòng tập. Trên đường, cô kín đáo quan sát vài lần. Anh không có vẻ gì là trầm lặng hay u uất, chỉ là ánh mắt có chút xa xăm, có lẽ vì bộ đồ đen tuyền.

Vào phòng tập, Lê Lý rót cho anh ly nước nóng.

"Em cứ tập đi, đừng bận tâm anh." Anh nói.

"Nếu anh khó chịu quá, có thể hủy tiết mục này."

"Nếu khó chịu vậy, anh đã không đến." Anh khẽ nhướng mày, giọng nhẹ: "Không sao. Em chơi lại một lần cho anh nghe."

"Được." Lê Lý cởi áo khoác, ngồi xuống trước bộ trống.

Ánh mắt Yến Vũ vẫn hơi lạnh lẽo, nhưng lại vô thức dõi theo dáng người trong chiếc sườn xám của cô. Khi cô ngồi xuống, vạt áo thêu hoa màu mực xẻ nhẹ ở đùi, lộ ra một khoảng da trắng mịn. Ánh mắt anh lập tức dời đi, nhưng đúng lúc đó lại chạm vào ánh nhìn của cô.

Có cảm giác như vừa bị bắt quả tang, anh liếc sang tường, mím môi.

Lê Lý không để ý, rút dùi trống, bắt đầu chơi. Những ngày này cô tập luyện điên cuồng, nên bản nhạc đã thuần thục.

Khi đánh xong tiếng trống cuối cùng, cô quay lại tìm anh, thì thấy anh nhắm mắt, đầu hơi gục xuống, tay vẫn giữ ly giấy, nhưng người lại từ từ nghiêng. Độ nghiêng mỗi lúc một lớn, cho đến khi anh gần như sắp ngã khỏi ghế, cô lập tức lao đến.

Đầu anh khẽ dựa vào bụng cô, tay thõng xuống, ly nước rơi xuống sàn, bắn tung tóe.

Tim cô đập dồn dập, cúi nhìn anh.

Anh vẫn chưa tỉnh, ngoan ngoãn tựa vào người cô. Tóc đen như mây, lông mi dài rũ xuống.

Qua lớp vải mỏng của sườn xám, cô cảm nhận được hơi thở anh — ấm nóng, đều đặn, thấm qua da thịt ở nơi trái tim cô.

Tim cô bỗng mềm đi, như vũng nước ấm lan rộng trên sàn.

Bên ngoài, tiếng hát từ sân khấu vọng lại, mơ hồ không rõ.

Không biết cô đứng như vậy bao lâu, cho đến khi tiếng gõ cửa vang lên. Nhân viên hậu trường đẩy cửa vào, Thôi Nhượng theo sau.

Yến Vũ bừng tỉnh, chỉ thoáng ngơ ngác một giây, ánh mắt liền thay đổi, vừa ngang ngược vừa sắc bén. Nhân viên bảo anh đi thay đồ vì sắp đến lượt. Lê Lý lập tức cùng mọi người chuẩn bị dàn trống, căn phòng trở nên náo nhiệt.

Anh bước ra, lướt qua Thôi Nhượng. Thôi Nhượng ngoái lại, chỉ cảm thấy khí thế của chàng trai áo đen ấy mạnh đến bất ngờ.

Trước đó, khi cánh cửa mở, Lê Lý đã hoảng loạn. Không rõ có chuyện gì, Thôi Nhượng mơ hồ đoán rằng cô có chút ngưỡng mộ Yến Vũ, nhưng không biết Yến Vũ nghĩ gì. Với người như anh ta, lúc còn ở nhóm nhạc trường Tây Âm, chắc hẳn không thiếu người theo đuổi.

Sắp đến giờ diễn, anh không nghĩ nhiều nữa, đi ra hậu trường.

Lê Lý vội vào nhà vệ sinh. Ngồi trên bồn cầu, chẳng hiểu sao cô lại lấy điện thoại ra tìm kiếm: "Vì sao con người lại tự sát?"

Nhưng tín hiệu quá kém, không có mạng, đành bỏ.

Khi cô đến sát sân khấu, Thôi Nhượng đã chờ.

Trước họ là một tiết mục hài kịch, hiệu ứng vui nhộn khiến khán giả cười nghiêng ngả. Khi nhóm hài chào kết, tiếng vỗ tay vang dội.

Yến Vũ xuất hiện. Anh thay bộ đồ cổ điển đen tuyền, cổ áo đứng tôn lên khí chất quý phái và tinh khiết. Ôm đàn tỳ bà, mắt nhìn vào khoảng không, gương mặt có chút xa cách. Lúc này, diễn viên hài rời sân khấu, nhân viên bắt đầu bày trống và ghế.

Lê Lý hít sâu, nhìn vào bóng tối trước khán đài.

Bên cạnh, Yến Vũ bất ngờ gọi: "Lê Lý."

Cô quay lại, thấy anh đưa tay ra, trên tay là một viên kẹo tỳ bà.

Cô mỉm cười, nhận lấy, bóc vỏ bỏ vào miệng. Vị ngọt thanh, mát, xen chút đắng, khiến đầu óc tỉnh táo hẳn.

"Đừng căng thẳng, hãy tận hưởng sân khấu." Anh nói.

Cô gật đầu. Anh lại thản nhiên thêm: "Không sao đâu, có lỡ cũng chẳng ai nghe ra."

Cô bật cười, bao nhiêu căng thẳng tan biến.

Đến lượt họ.

Ba người đứng thành hình tam giác chéo. Ghế đen của Yến Vũ ở giữa, hơi lệch phải, gần khán giả nhất; Thôi Nhượng đứng giữa, lệch trái, cũng gần khán giả; bộ trống của Lê Lý đặt ở trung tâm, sát màn, xa khán giả nhất.

Ánh sáng trên sân khấu rực rỡ, khiến khán đài tối om. Lê Lý gần như không nhìn thấy khán giả, nhưng thấy rõ những đốm đỏ trên các máy quay. Giờ này, chắc anh trai cô đang nhìn.

Bỏ hết tạp niệm, cô ngẩng đầu, ánh mắt kiên định và lạnh lùng. Cổ tay mảnh khảnh vung lên, tiếng trống từ nhỏ đến dồn dập, mạnh mẽ như tre non sau mưa vươn lên, lại như đàn ngựa hàng vạn con từ xa lao tới, vó dồn dập, bụi tung mịt mù.

Trên màn hình lớn bên cạnh sân khấu, nữ tay trống oai phong, dùi trống như những hạt mưa rơi dồn dập giữa mặt trống và chũm chọe; tay chân phối hợp nhịp nhàng, mái tóc dài tung bay theo nhịp điệu.

Máy quay chuyển cảnh — bàn tay trắng của chàng trai áo đen khẽ gảy vài nốt trên dây tỳ bà, tiếng đàn vang lên sắc bén như lưỡi dao xé toạc không khí, ngay lập tức áp đảo tiếng trống.

Khán giả chấn động, lại thấy những ngón tay đó tung hoa trên dây đàn — biến hóa dồn dập. Trước mắt như hiện lên hình ảnh một thiếu niên tướng quân khoác giáp trụ, cưỡi chiến mã xông lên dẫn đầu hàng vạn binh mã.

Tiếng vỗ tay vang dội khắp khán phòng.

Tiếng trống dồn dập như bầy ngựa đang phi nước đại, còn ngón tay trên dây tỳ bà càng lúc càng nhanh, nhanh đến mức hóa thành nghìn bàn tay vô hình, siết chặt trái tim của tất cả người nghe trong khán phòng. Khi mọi người dưới sân khấu nín thở tập trung, tiếng trống dần lắng xuống, tỳ bà lại càng thêm mãnh liệt.

Trên màn hình lớn độ nét cao, không một khoảnh khắc nào có thể nhìn rõ ngón tay cậu thiếu niên đang bay vút trên dây đàn, chỉ còn lại một làn sương trắng mờ như hoa rơi khắp trời. Cú sốc thị giác này khiến người ta há miệng mà không nói nên lời.

Trên sân khấu, thiếu niên áo đen tóc đen như mực, da trắng như tuyết, thân hình gầy gò như một cây cung đang căng hết cỡ. Rõ ràng trông yếu ớt, nhưng quanh người lại tỏa ra sức mạnh có thể kéo ngàn cung, bắn vạn mũi tên, Anh khẽ cúi đầu, tóc mái theo nhịp rung của cơ thể mà rung động bay nhẹ, ngước mắt lên, ánh nhìn lạnh lẽo như ánh trăng.

Trái tim khán giả cũng bị siết chặt trên dây tỳ bà ấy, lại vang lên một tràng pháo tay không kìm được.

Sau khúc dồn dập, tiếng tỳ bà khẽ rơi xuống, chuyển sang mềm mại du dương. Như từ hoang mạc gió cát mịt mù bỗng bước vào ốc đảo tĩnh lặng, suối reo róc rách, chim hót hoa nở.

Lúc này, khán giả mới thấy rõ những ngón tay kỳ diệu trên dây đàn – thon dài, cân đối; gương mặt trắng trẻo của thiếu niên đã từ vẻ lạnh lùng, sát phạt chuyển sang yên bình, dịu dàng.

Bên cạnh, chàng trai mặc vest kéo vĩ violin, khi thì tươi sáng, khi thì sâu lắng; tựa như một chàng trai khác đang cưỡi ngựa bên kia bờ suối trong ốc đảo. Gió xuân khẽ lay, ánh nắng chan hòa.

Lê Lý chìm đắm trong đó, lại giơ tay lên; nhịp điệu cơ thể từ cao trào khi nãy chuyển sang linh hoạt, tinh nghịch. Trên gương mặt thiếu nữ rạng rỡ, cô say sưa đánh trống, tiết tấu vui tươi, hòa quyện tuyệt vời cùng violin và tỳ bà.

Chỉ là, bất chợt trong một khoảnh khắc, tiếng trống biến mất, tỳ bà cũng không còn, chỉ còn lại tiếng violin chần chừ, dò dẫm, hoang mang, rồi rời đi. Tỳ bà lại nổi lên, ai oán, than thở, khiến người ta đứt ruột xót lòng, rồi bất ngờ dâng trào. Ốc đảo tan biến, trời đất đổi màu, gió cát che kín bầu trời. Chàng trai đứng trên lưng ngựa phi nhanh, giương cung, lắp tên, mũi tên xé gió.

Khúc tỳ bà dạt dào trăm vòng khúc quanh cuốn theo toàn bộ tâm trí của mọi người trong khán phòng, đưa họ phiêu du trong cõi mộng ảo, chẳng còn biết mình đang ở đâu, hôm nay là ngày nào.

Lê Lý như bị một sức mạnh vô hình dẫn dắt, bỗng dốc toàn lực, tiếng trống vang dội như tiếng vó ngựa và tiếng gươm giáo va chạm, quấn lấy và đuổi theo tỳ bà; violin cũng trở lại, hùng tráng, bi thương. Ba luồng âm thanh tranh đấu, quần thảo, khán phòng như chìm vào bóng tối vô tận, không còn một tiếng động. Ngay cả những người chờ sau cánh gà cũng ngừng lại. Toàn bộ khán phòng chỉ còn lại ba người trên sân khấu với kỹ thuật tỏa sáng rực rỡ.

Cho đến khi, tiếng trống và violin đột ngột dừng, tỳ bà phát ra một tiếng rền như tiếng ngựa hí, rồi đột ngột kết thúc.

Tay Yến Vũ, violin của Thôi Nhượng, và dùi trống của Lê Lý đồng loạt bay lên không trung.

Trong bóng tối của khán phòng, im phăng phắc, chỉ có những trái tim nóng bỏng đang đập cuồng loạn. Tựa như cơn bụi mù sau khi ngàn quân vạn mã vừa đi qua. Nhưng trên sân khấu rõ ràng chẳng có ngàn quân vạn mã, chỉ có ba thiếu niên tuyệt đẹp.

Có người lấy lại được tinh thần trước, bắt đầu vỗ tay. Rồi nhiều người nữa tham gia; đột nhiên, tiếng vỗ tay vang dội như sấm rền khắp khán phòng.

Bầu không khí sôi sục, như muốn thổi bay cả mái nhà:

"Trời ơi, học sinh trường nào đây? Quá đỉnh!"

"Chúa ơi, tôi nghe mà khóc luôn. Nhìn xem, mắt tôi ướt hết rồi."

"Tôi chẳng biết gì về âm nhạc, mà nghe quên cả bản thân! Nổi hết da gà!"

"Cứ run mãi. Chưa bao giờ thấy màn biểu diễn nào hay đến vậy! Quá chuyên nghiệp!"

Yến Vũ khẽ cúi đầu, khép năm ngón tay lại ấn trên dây tỳ bà, vô thức chu môi nhẹ; sau đó quay sang nhìn Lê Lý.

Lê Lý và Thôi Nhượng vẫn còn ngơ ngác, chưa thoát ra khỏi màn trình diễn vừa rồi. Phần biểu diễn của Yến Vũ đã dẫn dắt cả hai đạt đến phong độ cao nhất từ trước đến nay.

Lê Lý mồ hôi ướt đẫm, tim đập dồn dập trong lồng ngực, thậm chí còn cảm nhận được mạch đập nơi cổ tay. Cô đã chơi hết sức mình, quá nhập tâm, đến mức tự khiến chính mình xúc động. Quá đã! Lần đầu tiên trong đời, cô cảm nhận được thành tựu và niềm vui lớn lao từ một màn biểu diễn.

Trong đầu cô rối bời, cả người vẫn còn choáng váng. Ngẩng lên, bắt gặp ánh mắt Yến Vũ đang nhìn mình, anh khẽ nghiêng cằm về phía khán giả, ra hiệu đã đến lúc cúi chào.

Lê Lý lúc này mới hoàn hồn, nhanh bước đi về phía anh. Khi đến sát mép sân khấu, cô mới nhận ra, dưới khán đài là vô số khán giả đang mỉm cười và vỗ tay!

Cô vô thức nhìn sang Yến Vũ, và khoảnh khắc đó, trong đôi mắt cô như bừng sáng ngàn vì sao.

Yến Vũ ôm tỳ bà, ánh mắt khẽ liếc sang cô, khóe môi nhếch lên một nụ cười rất nhẹ, rồi cúi đầu chào khán giả.

Bình Luận (0)
Comment