Gió lại bắt đầu nổi lên.
Trong gió mơ hồ mang theo một mùi hương, hương gỗ diệp nồng nặc, mùi của hoàng diệp héo úa khắp núi đồi.
Hàn khí trong cơ thể tán loạn khắp kinh mạch, gió lạnh thổi qua, Mục Thiếu Hoài co ro.
Tiếng gió kêu gào bên tai, thanh y nữ túm chặt lưng áo hắn, bỏ chạy về hướng tường sau của Mạnh phủ. Cách đó không xa, Lôi Giản mất râu vẫn truy đuổi không tha.
“Ha ha, Lôi đại hồ tử không có hồ tử (râu), thiệt buồn cười…” Hắn tìm vui trong khổ, cư nhiên còn nhàn rỗi cười trộm trong bụng. Lễ mừng thủy triều lần trước, bộ râu của Lôi Giản bị cháy sạch sẽ, đến bây giờ vẫn chưa dài ra, cái mặt như trẻ con nhìn qua thập phần buồn cười.
Thế nhưng, chỉ có Lôi Giản đuổi theo, không có sư huynh của hắn, không có Tiếu Dương…
Quả nhiên, so với nương tử chưa xuất giá, phân lượng của một sư đệ như hắn, liền nhẹ hơn rất nhiều a!
Đau nhức âm ỷ dưới đáy lòng tràn ra như thủy triều, tựa như dòng chảy ngầm bên dưới mặt nước tĩnh, mơ hồ nhức nhối mà liên miên bất tận.
Kỳ thực ban đầu hắn đã sớm bắt được đầu mối, bản năng lại luôn luôn không nguyện theo đuổi đến cùng.
… Cho tới hôm nay, rốt cuộc phải trồi lên mặt nước.
Nguyên lai –
Hắn đoán không sai a! Sư huynh thật sự đối sư tỷ…
Không những thế, bọn họ còn đính hôn ước!
Thường ngày đối chọi gay gắt, ầm ĩ khắc khẩu, bất quá chỉ là tình thú nho nhỏ của tiểu phu thê chưa thành thân.
Hắn chen vào giữa, tự mình đa tình, thật không biết tự lượng sức a!
Quả thực… chẳng khác nào một vai hề nực cười…
Phía sau vang lên tiếng chưởng phong giao kích, tiếp theo là thanh âm phích lịch đạn “tách tách ầm ầm” nổ tung, chắc hẳn Lôi Giản đã đuổi đến. Đáng tiếc hắn khí hư thể nhược, cả người lạnh run, lại bị khói đặc kia xông ngạt, đột nhiên trước mắt tối sầm, hôn mê bất tỉnh.
Trước mắt một mảnh tối tăm, không nhìn rõ bất cứ thứ gì. Mục Thiếu Hoài thăm dò thử cử động tay chân, lại phát hiện hàn khí trong đan điền chưa tan đi, cả người như rơi xuống hầm băng, toàn thân tê cóng, không thể động đậy.
Tiếng nước theo bốn phương tám hướng loáng thoáng truyền đến, vài phần tựa như tiếng róc rách của dòng suối nhỏ sau núi, nhẹ nhàng và thong thả.
Hắn nghĩ, hắn lại nằm mộng.
Tám tuổi năm ấy, hắn cùng sư phụ, sư tỷ tới Hải Ninh, định cư trên núi. Vài tháng sau, Tiếu Dương cũng tới.
Đó cũng là một ngày cuối thu, gió trên núi thật lớn, hắn rất lạnh, nhưng sư tỷ chưa may xong áo mới cho hắn, hắn buộc phải mặc một bộ y phục cũ mèm đơn bạc, thò lò hai hàng nước mũi theo sau sư phụ đi gặp khách nhân.
Hắn còn nhớ rõ, Tiếu Dương đến cùng nghĩa phụ Mạnh Hải của hắn. Cẩm y hoa phục, thần thái phấn chấn, một đôi mắt hồ ly sáng ngời, thiếu niên Tiếu Dương tuổi cũng xấp xỉ sư tỷ.
Sư phụ và Mạnh đại thúc huyên thuyên cả buổi, kể hắn là cô nhi, nghĩa tử của phủ doãn, đệ tử Đại đức Thiền Tông Thánh cư sĩ… Hắn trốn một bên nghe trộm, rất nhiều lời nói câu hiểu câu không, nhưng vẫn biết, thiếu gia nhà quan xinh đẹp trước mặt này, là một người nhận được thật nhiều ân sủng, một thiên chi kiêu tử danh xứng với thực.
Cùng kẻ nhỏ bé bình phàm như hắn hoàn toàn bất đồng.
Hút nước mũi, hắn nhàm chán định chạy đi. Thiếu niên lại tiến tới, cởi ngoại bào khoác lên người hắn, đôi mắt hồ ly lấp lánh tràn ngập tiếu ý: “Tiểu quỷ, ngươi mấy tuổi?”
Thật ấm… Hơn nữa, loại vải của y phục này, sờ lên liền biết nhất định rất quý.
Hắn bất giác túm chặt áo choàng ấm áp, nhất thời quên cả đáp lời.
Sau một khắc, thiếu niên không chút khách khí cốc hắn một cái rõ to, cười ha hả: “Thật là tiểu quỷ ngốc.”
Từ đấy về sau, trong Khâu gia ban, hắn có thêm một cái sư huynh.
Khi đó hắn vô cùng vui vẻ, vì ngoài sư tỷ ra, rốt cuộc cũng có đại ca có thể chơi đùa cùng hắn. Ân, nói thực tế hơn một chút, cả thức ăn cũng cải biến rất nhiều…
Vì nghĩa tử bái được thầy hiền, thúc tu (lễ vật bái sư) mà Mạnh Hải tặng Khâu sư phụ, chỉ riêng gạo trắng thịt khô đã xếp đầy một xe bò! Sau khi Tiếu nhị thiếu gia lên núi, quà vặt điểm tâm cho hắn càng không thiếu.
(
Thúc tu: Thời cổ đại, khi học trò bái sư sẽ tặng lễ vật, biểu thị lòng kính trọng, lễ vật đó gọi là “thúc tu”. Thúc tu được áp dụng từ thời Khổng Tử, thường là mười cân thịt khô.)
Cảm tình của hắn đối sư huynh, cứ như thế từng chút từng chút phát triển chăng. Cật nhân chủy nhuyễn, nã nhân thủ đoản (ăn của người phải nhu nhược, nhận lễ của người phải nhún nhường), ham ăn hại chết người a!
Mười hai năm thoáng chốc trôi qua, hai người đồng môn học nghệ, trở thành sư huynh đệ thân mật khắng khít.
Tiếu Dương luyện võ, hắn cũng luyện.
Tiếu Dương luyện thiền công Phật môn do thế ngoại ngũ tuyệt Thánh cư sĩ truyền thụ, nền tảng nhập môn chính là nội gia chính tông.
Còn hắn, chẳng qua chỉ là chút kỹ năng giang hồ phòng thân kiện thể học theo sư phụ. Hi hữu sư tỷ xinh đẹp đem bí kíp Thái Âm chân khí thầm truyền cho hắn; hắn sớm cũng luyện tối cũng luyện, ngày cũng luyện đêm cũng luyện, không dễ gì có cơ hội thực chiến, trước không nhắc đến địch nhân Gia Luật Phong, chính hắn lại chân khí tẩu tán, thất bại thảm hại.
Đều là nam nhân, vậy mà sư huynh cùng hắn hoàn toàn bất đồng.
… Tựa như, gần trong gang tấc, tay có thể chạm đến thái dương. Không thẹn với xuất thân hiển hách cùng ánh mắt trông đợi của mọi người, Tiếu Dương từng bước từ một thiếu niên vui vẻ hoạt bát trở thành một nam nhân thần tư anh khí. Văn võ song toàn, đọc nhiều binh thư, hơn mười tuổi đã gia nhập thủy quân do nghĩa phụ Mạnh Hải thống lĩnh, sở trường phát minh quân giới, lập được vô số chiến công, lấy danh hiệu “Thần nhãn” danh dương tứ hải, kỳ tài ngất trời, hào quang bốn phía.
Hắn vẫn luôn vẫn luôn nhìn sư huynh, ngẩng đầu ngước nhìn sư huynh…
Dẫu biết rõ sẽ bị bỏng, sao lại nhịn không được… muốn đến gần chứ?
Nói trắng ra, chính vì hắn bị hào quang kia lóa mắt, nhất thời đắc ý quên mất mình là ai đi.
Hắn là cái nam nhân không tư sắc, không tài cán, cả phụ mẫu là ai cũng không biết, văn không thành võ không tựu, lấy cái gì so sánh với sư tỷ kim chi ngọc diệp, mỹ mạo hoạt bát? Còn dám tương tư sư huynh thân là đồng giới tính, thất bại cho đáng đời!
Ai…
“Cái gì? Ngươi vừa ý tiểu tử họ Mục này? Liễu Tam Nương, ánh mắt quá kém đi?” Lời nói khinh miệt rẻ rúng bỗng truyền vào tai hắn.
“Ngươi xem… râu tóc không đủ, miệng còn hôi sữa!”
Một châm sắc bén, đâm trúng tử huyệt. Cho dù là sự thực, có cần phải nói chua ngoa như vậy không?
Hắn hít ngược vào một ngụm khí lạnh.
“Công phu tam cước miêu, một điểm kinh nghiệm đối địch cũng không!”
Loạn đao chém xuống, quá chuẩn xác dứt khoát! Trong nháy mắt liền đem chút ít tự tin sót lại của hắn chém giết không còn manh giáp.
Lòng hắn bắt đầu nghẹn ngào.
“Tướng mạo bình thường không có gì đặc biệt, cả tiểu bạch kiểm cũng tính không tới!”
Một tên xuyên thẳng ổ tim, phi thường đau đớn a! Chỉ một thoáng, hắn tâm như khô héo, bảo hắn mất hết hi vọng cũng không quá lời. Người nói câu này… đem hắn phê bình đến không đáng một đồng, muốn bức tử hắn sao?
Quá quá quá… Thực quá đáng.
Mục Thiếu Hoài phát hỏa một hồi, ra sức mở hai mắt.
Hắn tự khiêm tốn tự thương hại chính mình một chút là đủ rồi, người này là ai a? Còn không khách khí chế nhạo hắn như thế!
“… Ngươi tỉnh rồi?”
Mở mắt, phía trước là một gương mặt vô cùng tuấn tú. Có lẽ không ngờ được hắn đột nhiên tỉnh lại, ngữ khí có chút ngạc nhiên.
Hắn trừng to mắt, tử tử tế tế quan sát người nọ nửa ngày, thật lâu sau, phun ra một hơi: “Là ngươi.”
Không biết đã qua bao lâu từ ngày bị bắt, hắn tứ chi vô lực chân khí tan rã, nằm trên giường không thể nhúc nhích. Một vị hồng y quý công tử đang khoanh tay đứng bên giường, cúi người xem xét hắn.
Hắn còn nhớ, kịch chiến tại Mạnh phủ hôm ấy, sau khi Tiếu Dương đuổi đến từng gọi tên người này –
“Dã Lư Phong? (con la hoang điên)” Hắn nhớ hình như phát âm như thế.
Thịch! Sau ót quý công tử bạo nổi gân xanh: “Là Gia Luật Phong!”
“Nga? Người Khiết Đan!” Thù mới hận cũ toàn bộ bốc lên trong lòng, “Ngươi nói cái họ này sao lại khó nghe vậy chứ?”
Trong phòng chỉ có một ngọn đèn nhỏ như hạt đậu, ánh nến tỏa ra vòng sáng yếu ớt.
Gia Luật Phong trừng mắt nhìn hắn, gương mặt tú nhã bị bóng tối bao phủ, ánh mắt âm trầm. Da đầu Mục Thiếu Hoài bất giác tê dại. Hiện tại bản thân rơi vào tay địch, có lẽ không nên chẳng biết sống chết chọc giận hắn.
Lúc này, chỉ nghe Gia Luật Phong nói: “Mục tiểu huynh đệ, ngươi đã hôn mê ba ngày ba đêm, không biết ngươi ngủ có ngon không?”
Mục Thiếu Hoài nghi hoặc nhìn hắn. Giọng nói của Gia Luật Phong cực kỳ ôn nhu, rót vào tai lại có một loại cảm giác băng lãnh âm u, thật sự không hiểu hắn đang giấu dược gì trong hồ lô.
“Ân, ta rất khỏe. Nếu ngươi có thể thả ta đi càng khỏe nữa.” Hắn chậm chạp lên tiếng.
“Hì hì, tiểu huynh đệ, e rằng việc này không được nha.” Chợt có nữ âm nũng nịu chen ngang. Hắn ngẩng đầu nhìn, lại là một vị cô nương lộng lẫy mặc Hồ phục thanh sắc –
Trên cầu Bằng trước phường sách lớn ở Lâm An, bọn họ từng gặp mặt một lần. Tái ngộ lần thứ hai tại Mạnh phủ, hắn bị Gia Luật Phong điểm huyệt đạo không thể động đậy, bị cô nương này bắt đi…
Thanh y nữ chớp chớp mắt với hắn, yêu kiều nói: “Tỷ tỷ ta họ Liễu, người người ở Đông Hải gọi ta Long nữ Liễu Tam Nương, ngươi gọi ta một tiếng Liễu tỷ là được!”
“… Liễu tỷ?” Mục Thiếu Hoài không rõ vì cái gì nàng đối hắn thân thiết như vậy.
“Giường chiếu đệm chăn trong gian phòng này, xông hương bày biện, đều do chính tay ta bố trí, ngươi xem có vừa ý không?”
“…” Vừa ý? Từ khi nào tù nhân cũng có tư cách yêu cầu nơi ở cùng đãi ngộ a?
Thấy hắn mơ hồ lẫn lộn, Liễu Tam Nương khanh khách cười nói: “Ta tổn hao không ít tâm lực bố trí gian phòng này, vốn để chuẩn bị cho Thục Mẫn Đế Cơ.”
“Nhưng các ngươi không bắt được sư tỷ ta.” Mục Thiếu Hoài càng khó hiểu.
Ngày đó Tiếu Dương kịp thời đuổi theo Gia Luật Phong, cuối cùng vẫn cứu được Triệu Uyển. Thế nhưng, hắn lại rơi vào tay Hợp Hoan đảo…
So với công chúa điện hạ hoa dung nguyệt mạo, nam nhân phổ thông đến không thể phổ thông hơn như hắn có cái gì có thể mưu cầu?
Liễu Tam Nương liếc nhìn hắn, âm hiểm cười: “Nguyên bản, mục tiêu bắt buộc của Hợp Hoan đảo chúng ta xác thực là Thục Mẫn Đế Cơ… Chỉ là, nếu bắt được tiểu huynh đệ ngươi, nàng ta liền không còn giá trị lợi dụng.”
“Ách?” Tự tôn chịu đủ tàn phá thoáng chốc được sủng mà kinh.
Hiếm có a, có người cho rằng hắn ưu việt hơn sư tỷ tài mạo song toàn.
… Tuy rằng nghe qua có vẻ không có hảo ý.
Chuyện tốt không linh chuyện xấu ứng nghiệm. Quả nhiên, những lời kế tiếp của Liễu Tam Nương, triệt để nghiệm chứng dự cảm chẳng lành của hắn.
Có người nói hai mươi năm trước, Trung Nguyên có một Xá Nữ cung đỉnh đỉnh đại danh. Tương phản với Hợp Hoan đảo Thương Lãng Hải, cung chủ Xá Nữ cung là nữ nhân, sắc đẹp truyền xa, suất lĩnh rất nhiều nữ đệ tử làm mưa làm gió tại giang hồ. Các nàng lấy sắc dẫn dụ con cháu thế gia, thiếu niên háo sắc, dùng tâm pháp âm độc lấy tính khí nguyên dương của bọn họ, nhằm nâng cao công lực của chính mình.
Và tà công nữ ma đầu hoành hành giang hồ, được gọi là Xá Nữ huyền công.
Mục Thiếu Hoài tuy không mấy hiểu biết chuyện giang hồ, truyền thuyết này lại từng nghe sư tỷ kể qua, gật đầu nói: “Ta đã nghe nói qua.”
Liễu Tam Nương cười khẽ: “Vậy ngươi có biết, vị Xá Nữ phu nhân kia từng là thiếp thân cung nữ của Thục Mẫn Đế Cơ khi còn bị bắt làm tù binh Kim quốc năm đó? Còn phụng mệnh bảo quản bí kíp Thái Âm chân khí…”
Mục Thiếu Hoài minh bạch: “Ý ngươi nói Xá Nữ huyền công chính là Thái Âm chân khí?”
Nói một cách đơn giản, Xá Nữ phu nhân ỷ vào bản thân có chút năng lực lại tạo được danh hào, đặc biệt đem Thái Âm chân khí cải tên. Nhưng đổi thang mà không đổi dược, kỳ thực nàng ta cũng luyện cùng một loại công phu.
Khi nàng luyện thành Thái Âm chân khí, mượn thuật “phòng the” để hóa nhập nguyên dương và nội lực của kẻ khác, tăng công lực chính mình, mỹ danh gọi là “tẩm bổ”. Nói trắng ra, loại hành vi này chỉ tiên nhân có thể làm, tất nhiên dẫn đến giang hồ võ lâm nhân sĩ chính đạo hô đánh hô giết.
Bất quá, vẫn còn một điểm không muốn người biết, chính là –
Phúc họa tương nông – thiên cổ chí lý, người luyện thành Thái Âm chân khí hiển nhiên có thể dùng người khác tẩm bổ, kỳ thực cũng sẽ bị người xem như lư đỉnh luyện công, tẩm bổ lại cho người khác. Đây là nguyên lý “song tu” của đạo môn.
Ví dụ tốt nhất, sau khi Xá Nữ phu nhân xuất giá, hôn phu Lưu Thế Nghĩa của nàng thông qua nhục thể giao hợp thu nạp khí huyết tinh nguyên, nâng cao nội lực bản thân, một bước trở thành võ lâm minh chủ Giang Nam.
Cho nên, trong mắt những người có tâm cơ, chỉ cần dùng tốt “song tu” phòng the thuật, người luyện thành Thái Âm chân khí căn bản chính là một gốc linh chi thảo di động, vì người thành thân với hắn, không công gia tăng nội lực!
“Đảo chủ nhà chúng ta nghe sự tích về Xá Nữ phu nhân năm đó, thường cảm khái bản thân sinh không đúng thời, uổng phí bỏ lỡ một tuyệt đại báu vật nội lực thâm hậu. Cho nên, hắn nhất định muốn có được chủ tử của Xá Nữ phu nhân, Thục Mẫn Đế Cơ lưu lạc dân gian.” Liễu Tam nương mỉm cười nói rõ ngọn nguồn trước sau.
Mục Thiếu Hoài nhìn nàng, mồ hôi lạnh trên người chậm rãi chảy xuống.
Khó trách Hải bá vương của Hợp Hoan đảo có nhiều nữ nhân như vậy còn đánh chủ ý lên sư tỷ Triệu Uyển, chắc hẳn hắn muốn dùng sư tỷ luyện Thái Âm chân khí đi…
Nhưng thực tế trước mắt, sư tỷ Triệu Uyển đối luyện võ không hứng thú, lại luyến tiếc để tuyệt thế thần công thất truyền, do đó đem Thái Âm chân khí truyền cho hắn. Như vậy, hắn luyện thành Thái Âm chân khí, không phải liền trở thành lư đỉnh luyện công thượng hảo người người thèm nhỏ dãi sao?
Hải bá vương háo sắc thiên hạ đều biết, dù sao cũng không đến mức đối một nam nhân như hắn…
“Phạm vi ‘săn mồi’ của đảo chủ nhà chúng ta rất rộng, từ lão bà tám mươi cho đến nữ oa tám tuổi tất cả đều không cự tuyệt… Bất quá ngươi có thể yên tâm, hắn không có sở thích long dương.”
“May mắn may mắn…” May mà hắn là nam nhân. Hắn thở phào một hơi dài.
“Phì!” Liễu Tam Nương bật cười: “Tiểu huynh đệ, ngươi đã quên, đảo chủ nhà chúng ta không hảo nam sắc, nhưng ta lại là nữ nhân nha! Thái Âm chân khí ta nhất định muốn có, Mục tiểu huynh đệ a, ngươi đã định là người của tỷ tỷ ta!”
Những lời này nói với Mục Thiếu Hoài, đồng thời hướng đồng minh Gia Luật Phong chứng minh – Nàng cũng không phải là nữ nhân không có mắt!
“…” Hơi vừa thở ra nghẹn lại yết hầu, mặt Mục Thiếu Hoài đen đi một nửa.
Nói tới nói lui, đều là Thái Âm chân khí hại người rất nặng, dựa vào phương thức giao hợp, tổn người lợi mình, không lao nhọc mà gia tăng nội lực… Quả thực là đại bổ hoàn cho nhân thể nội lực, khó trách Liễu Tam Nương thèm muốn.
Nghĩ đến điểm này, hắn hít sâu một hơi, chậm rãi ngước mắt đối diện nàng: “… Ta minh bạch ý tứ của nàng. Nếu rơi vào tay nàng, ta cũng không có gì để nói. Muốn bá vương ngạnh thượng cung thì cứ tới đi!”
Hừ, chỉ cần hắn bảo trì tâm bình khí tĩnh, nữ nhân này còn có thể cường bạo nam nhân hay sao?
Liễu Tam Nương nhìn hắn, mỉm cười: “Tiểu huynh đệ, ngươi rất trấn định nha! Ngươi cho rằng bản thân không động dục niệm, ta một cái nữ nhân liền không cách nào hạ thủ có đúng hay không?”
Tay thon giơ lên, lấy ra một bình sứ nhỏ: “Đây là trấn đảo chi bảo của Hợp Hoan đảo chúng ta – kỳ dâm hợp hoan tán. Đảo chủ nhà chúng ta thuở thiếu niên vô tình có được phương thuốc này, không cẩn thận uống vào quá lượng dẫn đến tinh lực dư thừa, chín tuổi đã biết câu dẫn tỳ nữ trong nhà, mười tuổi bắt đầu đi thanh lâu tầm hoan, mười một tuổi cả hoa khôi nương tử thân chinh bách chiến đều không thỏa mãn được tinh lực hơn người của hắn, không thể làm gì khác hơn là giương buồn ra khơi tứ xứ hái hoa bắt bướm, hành tung đến nơi nào, bất luận là hoàng hoa khuê nữ, thiếu phụ nhà lành, cho đến danh kỹ, quả phụ, ni cô, nữ quan, chỉ có bỏ sót chứ không có buông tha. Cả Uy nhân (người Nhật theo cách gọi Trung cổ) ở hải ngoại cũng lưu truyền truyền thuyết “không đổ” của “Dạ dạ thất thứ lang”. Hì hì, chỉ cần ta cho ngươi uống một viên, bất quản ngươi có muốn hay không, cả đêm nhất định ‘kiên quyết không đổ’ nha!”
Mục Thiếu Hoài suýt chút nữa sùi bọt mép ngã xuống đất bỏ mạng. Nhìn Liễu Tam Nương cầm bình sứ từng bước tới gần, hắn mồ hôi như mưa. Hắn không muốn bị nữ nhân gian rồi sát a!
Đột nhiên kình phong từ đâu chợt nổi, Liễu Tam Nương kinh hãi vội vàng thối lui, chỉ thấy hồng ảnh lóe lên, bình sứ trên tay đã bị cướp đi.
“Liễu cô nương, ngươi tốt xấu vẫn là một nữ nhân, hạ dược bức gian, cường bạo nam nhân, việc này có phần quá khó coi đi?” Người xuất thủ chính là Gia Luật Phong.
Giữa phút chỉ mành treo chuông, Mục Thiếu Hoài cảm kích đến rơi lệ: “Gia Luật Phong, ngươi thật sự là người tốt!”
“… Bất quá ta là nam nhân, có làm việc này cũng không thành vấn đề. Vậy nên, lư đỉnh luyện công này nhường cho ta đi!” Hồng y quý công tử thong thả nói tiếp nửa câu còn lại.
“Lạch cạch” một tiếng, Mục Thiếu Hoài rớt cằm. Đường lang bộ thiền, hoàng tước tại hậu (bọ ngựa bắt ve, không biết chim hoàng tước phía sau). Nguyên lai vị này mới là ác nhân chân chính!
Liễu Tam Nương vô cùng tức giận: “Gia Luật Phong, ngươi muốn cùng ta đối địch có phải hay không?” Vừa rồi bảo nàng không có mắt nhìn, biết rõ ngọn nguồn lại đến tranh đoạt! Đáng hận!
“Nào có? Ta chỉ muốn tốt cho Liễu cô nương, nếu bị đảo chủ nhà ngươi bảo ngươi bên ngoài có nam nhân khác, chỉ sợ…”
“Ngươi đừng uy hiếp ta!” Tuy nói như vậy, Liễu Tam Nương vẫn có chút kiêng dè, ngữ điệu bất giác hạ thấp: “Hanh, cho dù ngươi đoạt được hắn, cũng vô dụng! Cái khác không nói, đối diện một nam nhân không tư sắc chẳng vóc dáng, ngươi lại không thích long dương, có thể cứng được hay không còn rất khó nói!”
Mục Thiếu Hoài sắc mặt tái xanh. Tỷ tỷ, ngươi nói tục thật là hùng hồn dễ hiểu…
Gia Luật Phong không chút hoang mang, lắc lắc bình sứ trong tay: “Ta vốn cũng lo lắng qua. Bất quá có trấn đảo chi bảo của Liễu cô nương là đủ rồi!”
“Ngươi!” Liễu Tam Nương hận nha, giậm chân xoay người, chăn bị tung lên, nàng bổ một chưởng vào khoảng không đem y phục đơn bạc trên người Mục thiếu Hoài chấn thành mảnh mảnh cánh hồ điệp.
Chỉ vào thân thể trần trùng trục của thanh niên, nàng hùng hổ rống to: “Gia Luật Phong, ngươi cho rằng cường bạo nam nhân đơn giản vậy a? Hảo, ta liền xem xem ngươi có thể tiếp tục hay không!”
Trên người lạnh lẽo, tâm tư Mục Thiếu Hoài cùng trầm xuống đáy cốc. Hắn chân khí tan rã, ngước mắt không người giúp, lại ở trong địa bàn của địch nhân, thấy thế nào cũng không khác thị cá trên thớt gỗ, chỉ có thể mặc người xâu xé, bảo không sợ mới là gạt người. Hắn nhân lúc vấn đáp trì hoãn thời gian, thật vất vả mới từng chút từng chút ngưng tụ chân khí trong cơ thể, giải khai huyệt đạo vốn đã nới lỏng. Nhưng trước mắt xem ra, tiền lang hậu hổ, e rằng chạy trời không khỏi nắng!
Tình thế cấp bách, hắn không thể làm gì khác hơn ngoài vận chân khí cón sót lại vào lòng bàn tay, dự định chờ đối phương đến gần sẽ bất ngờ liều chết phản kích. Nhưng thấp thỏm lo lắng hồi lâu, Gia Luật Phong vẫn đứng yên bất động.
Lẽ nào bị phát hiện? Trong lòng hắn bồn chồn.
“Ọc –” Dị thanh vang lên.
“…” Mục Thiếu Hoài mục trừng khẩu ngốc.
“Ọc, ọc –”
“…”
“Ọc, ọc ọc ọc –”
“…”
Gia Luật Phong nôn.
Hồng y quý công tử lòng dạ thâm sâu, văn nhã lãnh tĩnh, đột nhiên lao ra mép khoang thuyền, vịn khung cửa nôn thốc nôn tháo.
Ào ào sụt sịt, lạc hoa lưu thủy, hận không thể nôn hết cả mật xanh mật vàng.
“…” Mục Thiếu Hoài ngây dại nhìn hắn, lòng tự tôn đang rỉ máu.
Đúng vậy, hắn đã hiểu!
Không phải nam nhân nào cũng có thể điềm nhiên như không mà cường bạo nam nhân khác. Suy bụng ta ra bụng người, hắn hoàn toàn có thể thông hiểu cho một nam tính thân tâm kiện toàn, khuynh hướng tình dục bình thường.
Huống chi, hắn cũng chỉ mong sao nhờ vậy tránh được một kiếp.
Chỉ là, hắn lõa thể cư nhiên lại có lực sát thương lớn như thế…
Ô! Có cần phải tàn phá tự tôn của hắn đến vậy không?
“Ha ha ha ha ha, Gia Luật Phong, muốn tranh nam nhân với lão nương, ngươi còn sớm một trăm năm đi! Thân thể nam nhân quả nhiên khiến ngươi chán ghét đến buồn nôn sao?” Lời Liễu Tam Nương nói, một bước như sát muối vào vết thương của hắn.
Gia Luật Phong nôn một trận hôn thiên hắc địa, cuối cùng chầm chậm ngẩng đầu, khuôn mặt tuấn tú khó coi đến không ra nhân dạng.
“Câm miệng!” Hắn nghiến răng, “Ta…”
Lời còn chưa dứt, cả gian phòng bỗng nhiên chấn động kịch liệt. Mục Thiếu Hoài bất ngờ không phòng bị, suýt chút nữa lăn xuống giường. Liễu Tam Nương cũng phải nắm cột giường ổn định thân thể, tránh khỏi té nhào. Còn Gia Luật Phong?
“Ọc, ọc ọc ọc –” Vừa ngã trái ngã phải, vừa tiếp tục nôn không ngừng.
Thấy thế, Mục Thiếu Hoài và Liễu Tam Nương đều chấn động toàn thân, bốn tia nhìn lóe lên, không hẹn mà cùng bắn về phía hắn.
“Ngươi…”
Gian phòng tất nhiên sẽ không lay động một cách vô duyên vô cớ.
Chỉ vì hiện tại đoàn người bọn họ đang ở trên hải thuyền, xuôi về phía Thương Lãng Hải Hợp Hoan đảo. Hơn nữa thân thuyền rất lớn, lại chạy rất bình ổn, mới không phát hiện được nó đang chuyển động.
Nhưng khi biển nổi lên sóng gió, thân thuyền liền phát sinh chòng chành chấn động.
Mục Thiếu Hoài sinh trưởng tại phía Nam sông nước, Liễu Tam Nương càng quanh năm sinh sống trên biển, hiển nhiên chẳng quan tâm một rung động do chút gió chút sóng tạo thành. Nhưng Gia Luật Phong là người Khiết Đan, lớn lên ở Hắc Sơn phương Bắc, không cần kể đến biển, cả sông ngòi ao hồ lớn một chút cũng chưa thấy qua bao nhiêu, vì vậy không tránh khỏi –
Say sóng.
“Hóa ra…” Liễu Tam Nương thần sắc phức tạp.
“Ngươi là vịt lên cạn…” Mục Thiếu Hoài lẳng lặng tiếp lời. Đã nói thôi, thân thể hắn có kém cũng không đến nỗi làm người ta nhìn muốn ói.
Sắc mặt Gia Luật Phong tái xanh.
Tạo hóa trêu ngươi, chân tướng luôn luôn ẩn tàng giữa bình phàm lơ đãng.
Một trận trầm mặc khó xử bao trùm cả ba người.
Ngoài khoang thuyền chợt có nha hoàn vào bẩm báo, trên thuyền có ngoại nhân lẻn vào.
Gia Luật Phong cùng Liễu Tam Nương liếc mắt nhìn nhau, không muốn tại trận mất mặt, liền tự tiến lên dùng thủ pháp gia truyền ‘phách phách bạch bạch’ điểm một hơi ba mươi sáu đại huyệt quanh thân Mục Thiếu Hoài, bấy giờ mới dắt tay nhau đi ra.
Nguy hiểm thật nguy hiểm thật!
Mục Thiếu Hoài thở ra một hơi thật dài. Việc không nên chậm trễ, hắn vội vàng dùng chân khí tích trữ tại lòng bàn tay ban nãy để xung kích các huyệt đạo.
Kể cũng lạ, chân khí Gia Luật Phong dùng để chế trụ huyệt đạo của hắn lại mơ hồ phối hợp với chân khí của bản thân hắn. Sau khi chuyên tâm vận công, chân khí bị hắn không chút tốn sức thu nạp lấy, trái lại có tác dụng đánh sâu vào huyệt vị bị khống chế còn lại trên người.
Nhận được trợ lực ngoài ý muốn, hắn nhanh chóng giải khai toàn bộ huyệt đạo bị bế, nhịn không được bắt đầu suy nghĩ tin tức vừa nghe được.
Trên thuyền có người đột nhập?
Chiếc hải thuyền này cao thủ như mây, chỉ mình Gia Luật Phong và Liễu Tam Nương đã rất khó đối phó, hơn nữa chư đệ tử Hợp Hoan đảo người đông thế mạnh, quả thực không thua gì long đàm hổ huyệt! Là ai ăn gan hùm mật báo, dám đến đây mạo hiểm? Có lẽ, hắn nên thừa cơ mau mau đào tẩu…
Thế nhưng, vạn nhất là sư huynh tới cứu hắn, chẳng phải sẽ bỏ lỡ mất hắn sao?
Ách, quan trọng hơn chính là –
Hắn vô ý liếc nhìn thân thể trần trụi của mình. Liễu Tam Nương ra chiêu rút củi đáy nồi này hảo độc!
Hắn mất y phục, làm thế nào thoát thân? Chẳng lẽ, trần truồng mà chạy?
Đưa mắt nhìn quanh, hắn trông thấy tấm chăn rơi trên mặt đất khi thân tàu chấn động ban nãy, hấp tấp nhặt lên quấn lấy thân thể.
“Chít chít!”
Bóng trắng chợt lóe, một con vật nhỏ từ trong chăn chui ra, vừa kêu vừa nhảy. Đôi mắt nhỏ như đậu xanh xoay chuyển, bộ râu mảnh dài vểnh lên thật cao.
“Tiếu Bạch!” Hắn vừa kinh vừa hỉ.
Tiểu bạch thử chít một tiếng, vui sướng chạy đến mép giường, chỉ thấy nó cào cào móng vuốt, thân hình tròn vo ủi tới ủi lui, cư nhiên từ dưới chăn bông lăn ra một bình sứ nhỏ.
Mục Thiếu Hoài ngẩn người, vô thức cầm bình sứ lên, ngón tay mát lạnh, đến lúc này mới nghĩ ra có lẽ là kỳ dâm hợp hoan tán, e rằng nó đã rơi xuống khi Liễu Tam Nương và Gia Luật Phong tranh chấp. Vật nhỏ thông minh, lại đem nó giấu đi… Dâm dược này bá đạo như vậy, chắc hẳn cực kỳ trân quý, Liễu Tam Nương sẽ không mang nhiều theo tùy thân đi?
Tạ trời đất! Nói không chừng cái này có thể giúp hắn tránh được một kiếp đó chứ.
Vật nhỏ lập đại công, hắn nhịn không được vươn ngón tay, xoắn xoắn cái đuôi cùng nó chơi đùa. Tiểu bạch thử vui vẻ kêu chít chít, thập phần hoan hỉ chạy vòng quanh ngón tay, chơi không biết mệt, chốc lát sau liền chạy đến choáng váng, trợn tròn đôi mắt xoáy như vòng nhang muỗi ngã xuống lòng bàn tay chủ nhân.
“Hừ, xem ra ngươi vẫn rất vui vẻ tự đắc nha!”
Một nam âm phóng khoáng đột ngột vang lên, hắn kinh hãi ngẩng đầu, tay vừa đảo chưởng phong đã xuất ra.
“Ai ui! Thiếu Hoài ngươi lấy oán trả ơn!”
Giữa tiếng cười nghịch ngợm, nam nhân nghiêng đầu, gọn gàng tránh thoát khỏi một chưởng này. Hắn khoanh tay tựa vào cửa khoang thuyền, mái tóc đen nhánh rối bời không trật tự, tròng mắt nổi rõ tơ máu, dáng vẻ có chút tiều tụy.
“Uổng công nhị ca nhà ngươi lo lắng cho ngươi, tìm ngươi suốt ba ngày ba đêm không ngủ. Chậc chậc, xem ra bản nhị gia không nên tới nha…”
Nửa thật nửa đùa oán trách, nam nhân ngước mặt cười, đưa tay xoa xoa mũi. Tiếu dung rạng ngời tỏa sáng, lệnh toàn bộ vẻ hào sảng khắp thân hắn hóa thành lãng tử bất kham, ba phần phong lưu ba phần phóng túng, còn có ba phần ngả ngớn đa tình làm người ta hận đến nghiến răng nghiến lợi. Vầng trán không che giấu được thần thái tự tin, xán lạn chói mắt, tựa như căn bản không có bất luận kẻ nào trên đời có thể khiến hắn cảm thấy ngăn trở hay thất bại.
Vui sướng cực đại ầm ầm nổ tung trong ngực.
“Sư huynh!” Mục Thiếu Hoài cất tiếng gọi.