Thuyền Trưởng Đam Mê (The Captain Of All Pleasures)

Chương 11

“Việc này thật đáng hổ thẹn,” Nicole nghe thấy một trong những thủy thủ lão luyện của nàng lẩm bẩm trên boong tàu.

Đó chỉ là lời nói giảm. Chỉ một giờ trước, họ đã mất bánh lái, và tàu Bella Nicola đã hoàn toàn bất lực. Con tàu đẹp đẽ, vương giả với cờ Hoa Kỳ của họ đã bị quăng quật tứ phía, mất kiểm soát – trở thành mối đe dọa cho những tàu đánh cá rải rác trên mặt nước của bờ biển Brazil.

Sau vài giờ, họ cũng đặt được bánh lái tự tạo giúp họ tới gần bờ hơn để kêu cứu. Quan trọng hơn là họ đã có thể ra khỏi tầm nhìn trước khi những chiếc tàu khác trong cuộc đua có cơ hội trông thấy họ. Nicole biết thế là nông cạn – nhưng nàng thà chết đuối còn hơn để Sutherland trông thấy họ như thế này.

Nàng lắc đầu nguầy nguậy, chỉ để cúi xuống lần nữa khi nhìn lên cái cẩu. Họ chắc chắn là đã tìm được sự giúp đỡ.

Tàu Bella Nicola đang được một con tàu chở đầy gà vịt kéo đi.

Kể cả trong cơn hỗn loạn của những trận bão liên tiếp trên Vịnh Biscay, mà Derek âm thầm tin là phần hay nhất của việc đi biển, trí óc anh vẫn không ngừng nghĩ về Nicole. Rõ ràng cô ta đã dọ thám các đối thủ cạnh tranh. Tất cả các đối thủ, nếu anh là một phần của bản danh sách nào đó.

Quỷ thật, anh đã nhìn thấy cô ta quan sát biểu đồ của anh. Và giờ khi cô ta đã biết anh định đi xa về phương nam đến đâu, họ đang cố đánh bại anh. Đến lượt anh lại phải đi gần tới biển Nam Cực hơn cả mức dự định.

Khi tìm thấy Nicole anh sẽ… quỷ thần thiên địa ơi, anh không biết anh sẽ làm gì.

Trong chưa đầy sáu ngàn dặm, anh kiên nhẫn theo sau Bella Nicola, hiếm khi chệch khỏi hải trình nam tây nam. Anh đã vượt qua các đối thủ khác và khá hài lòng với vị trí của mình, mặc dù Nicole dẫn đầu, và anh gần như chắc chắn bị cô ta bỏ xa dần. Anh không hề nghi ngờ việc mình sẽ bắt kịp ở Biển Phương Nam – không con tàu nào mạnh hơn tàu của anh trong những vùng biển đó.

Khi họ tới gần mũi tây của Nam Mỹ và mặt nước đã có màu xanh lục rất thường thấy trên những bãi đá ngầm ở đây, thủy thủ của anh phát hiện vài chiếc tàu đánh cá địa phương cách bờ biển sáu mươi dặm. Muốn nhanh chóng khẳng định được vị trí thứ hai của mình, Derek tiến lại gần và ra hiệu cho họ. Dân địa phương tiến tới trong những chiếc thuyền gỗ và nói rằng chiếc Desirade đã đi qua đây.

Cả boong tàu lặng đi. Tin tức Tallywood dẫn đầu làm tất cả mọi người choáng váng. Kể cả khi chiếc Desirade là một con tàu siêu hạng, Tallywood cũng không bao giờ đạt được phân nửa vận tốc của nó. Với kiểu điều khiển tàu vênh vang và bất cẩn, hắn là một kẻ bị cộng đồng hàng hải căm ghét.

Bản thân tin tức Tallywood dẫn đầu đã rất đáng kinh ngạc, nhưng Derek còn biết rằng tàu Bella Nicola đã bị kéo vào cảng Recife, Brazil.

Bị kéo ư?

Anh nghĩ về vị trí mạnh của họ hiện nay, về những con tàu anh đã vượt quan trên Vịnh Biscay và dọc đường. Anh sẽ dễ dàng chiếm vị trí dẫn đầu của Tallywood khi họ tiếp tục đi về phương nam, rồi rẽ sang hướng đông về phía Châu Phi và Mũi Hảo Vọng, nhưng Derek có thể tranh thủ tạm ngừng. Nicole chắc sẽ không tranh chức dẫn đầu được trong thời gian này, và cô ta là đối thủ chính của anh. Hay ít nhất tàu của cô ta là đối thủ chính. Sau khi ra lệnh cho thủy thủ của anh tới Recife, anh đi vào khoang của mình để thay đồ.

Anh mỉm cười, một nụ cười quỷ quái, khi anh nhớ ra một lý do tuyệt vời khác để dừng lại ở Recife – lý do có tên nhà thổ của Quý bà Maria Delgado…

Không một chút cảnh báo, giấc mơ hai đêm trước tràn ngập tâm trí anh. Trong đó, Nicole đang nằm trên giường anh, hoàn toàn khỏa thân bên cạnh anh, hai bàn tay vội vã của nàng xoa khắp cơ thể anh. Anh quay sang và với lấy nàng, kéo nàng ấn chặt vào suốt chiều dài trần trụi của cơ thể anh.

Anh ngửa đầu nàng ra để nhận cái miệng tìm kiếm của anh, và nàng háo hức đón môi anh, trượt lưỡi nàng vào để nhẹ nhàng liếm anh. Bàn tay anh lướt ở phía trước nàng, chỉ dừng lại để ấn ngón cái trên hai núm vú.

Anh chà vào hai đỉnh nhọn hết lần này đến lần khác trong khi tấn công miệng nàng, cho đến khi nàng bắt đầu rít lên không kiểm soát được, ưỡn người vào vật sưng phồng của anh, khiến anh muốn bùng nổ bên trong nàng.

Những tiếng rên rỉ khàn khàn nho nhỏ thoát ra khỏi khuôn miệng mềm mại của nàng khiến anh muốn chiếm nàng đến tuyệt vọng, muốn lao mình vào nàng không thương tiếc cho đến khi làm cho nàng run rẩy quanh anh và thét lên tên anh. Nhưng mỗi một lần anh điều chỉnh để nàng nhận lấy anh, nàng đều né tránh, di chuyển điên cuồng. Cuối cùng, nàng để cho anh trèo lên nàng, hai cánh tay anh đặt ở hai bên và chân anh nằm giữa hai chân nàng khi miệng anh ngấu nghiến miệng nàng lần nữa.

Đột nhiên nàng chấm dứt nụ hôn, và anh cảm thấy nàng sắp sửa chuồn khỏi anh lần nữa. Để giữ nàng ở chỗ anh muốn, anh nhanh chóng choãi rộng hai chân qua người nàng và giam cầm hai đùi nàng để toàn bộ cơ thể anh ấn cơ thể nàng xuống. Nhưng rồi nàng đặt hai bàn tay nhỏ bé trên ngực anh và, trước khi anh có thể ngăn cản, nàng đẩy anh ra khi nàng lùi dần xuống người anh cho đến khi anh ở ngang với vai và đầu nàng. Anh quá choáng không thể di chuyển nổi – quá khuấy động không thể nghĩ được gì. Và khi nàng ngậm anh vào và đưa cái miệng nóng bỏng, ẩm ướt của nàng tới với anh, anh không biết anh có thể ngăn mình không phun vào nàng hay không…

Giật bắn người trên giường, anh đã tỉnh dậy từ một giấc mơ gợi dục mạnh mẽ nhất mà anh từng có. Khi áp lực dâng đầy trong anh, anh rên lên trong bóng tối. Anh nắm lấy mình, định tự giải quyết, nhưng bàn tay thô ráp trượt trên vật ấy là một sự thay thế tồi tệ của da thịt, hay khuôn miệng mềm mại của đàn bà.

Sự cương cứng đau đớn của anh không dịu đi, và với mỗi giây anh phải chịu đựng, anh thề sẽ khiến cô ta trả giá vì đêm nay. Cô ta đã khiến anh lâm vào cảnh này – phải trải qua những giấc mơ dục vọng dữ dội hơn bất kì lúc nào trong đời, kể cả khi anh còn là thằng nhóc mới lớn. Càng quyết tâm hơn, anh thề rằng anh sẽ tìm một người đàn bà ở trạm dừng chân tiếp theo và sử dụng cô ta cho đến khi Nicole bị gạt vào sâu trong tâm khảm anh một cách chắc chắn.

Và giờ thì anh có thể.

Khi họ cập bến Recife lẫn trong vô số con tàu đứng chật bến cảng chính, Derek biết được thiệt hại của Bella Nicola chỉ là một cái bánh lái bị vỡ. Họ đang sửa và sẽ lên đường trong nửa ngày tới. Nhưng tới lúc đó thì anh cũng đã có được một hoặc là hai người đàn bà, chất đầy tàu với đồ tươi sống và ra đến biển lớn rồi.

Khi anh tìm đường qua khu chợ đặt gần bến cảng, anh hầu như không nhận thấy mùi hôi thối hay tanh tưởi. Những ý nghĩ của anh tập trung vào trong.

Anh không thực sự quyết định đến gần tàu của cô ta. Anh chỉ thấy mình đang bước tới đó, và để hợp thức hóa hướng đi của mình, anh thuyết phục mình rằng anh chỉ đang trên đường tới nhà thổ của Maria. Hay là không cách xa đó lắm. Khi anh tới chỗ chiếc tàu không tì vết, anh hỏi người thủy thủ đang cọ rửa boong tàu liệu anh có thể nói chuyện với cô Lassiter không. Gã đàn ông phớt lờ anh.

Yêu cầu được lên tàu bị một gã thủy thủ khác từ chối. Trừ khi Derek muốn bắt đầu một cuộc chiến giữa thủy thủ của anh và của họ, anh sẽ phải rút lui. Anh yêu cầu gặp Nicole lần cuối, và lần này được Chancey trả lời khi ông ta bước tới sau anh. Derek từ từ lùi lại, chuẩn bị lâm chiến.

Gã đàn ông to lớn chỉ nhìn chằm chằm vào anh, đánh giá. Cuối cùng, ông ta nói. “Mi chạm vào nó lần nữa – mi sẽ chết,” rồi thản nhiên bước lên tàu.

Derek nhìn lại con tàu của cô ta lần cuối. Anh sẽ thích có Nicole hơn, nhưng vào thời điểm này anh phải tạm chấp nhận.

Đã ra quyết định, anh tìm đường tới tòa dinh thự lịch sự kiểu Tây Ban Nha nhìn ra bến cảng. Dinh thự Delgado là tòa nhà lớn nhất và ấn tượng nhất trong thành phố, và nếu anh nhớ đúng thì nội thất của nó cũng tương xứng với vẻ bề ngoài. Những căn phòng rộng rãi, quý phái, và được trang trí theo kiểu thuộc địa với rất nhiều cây cối. Vài phút sau khi anh bước qua cánh cửa gỗ nặng nề, một người lính gác dẫn anh vào một phòng làm việc trang nhã.

Khi anh bước vào, Maria Delgado nhìn lên từ cuốn sổ kế toán của bà. Bà lơ đãng gạt những chướng ngại khiến bà trông giống một vị hiệu trưởng hơn một tú bà. Anh gặp bà ta rất nhiều năm trước khi còn là một chàng trai trẻ trên chuyến ra biển Thái Bình Dương lần đầu tiên, và thỉnh thoảng anh hài lòng nhớ lại những kinh nghiệm của mình trong nhà thổ cao cấp này.

“Thuyền trưởng Sutherland, thật tốt thấy cậu lại thăm chúng tôi một lần nữa.” Bà ta mỉm cười ấm áp khi đứng dậy bắt tay anh. “Đã quá lâu rồi.” Đúng là đã lâu, nhưng người ta không thể nói được gì từ cách cư xử của bà ta. Dường như bà ta không hoàn toàn ngạc nhiên khi anh đến đây sau biết bao năm ấy. Và bà ta chăm chú quan sát anh.

“Tất nhiên, cậu được hoan nghênh hoàn toàn.” Quý bà Delgado không bao giờ thất bại trong việc sàng lọc từng khách hàng tiềm năng trước khi cho phép anh ta lui tới chỗ bà. Anh nhớ lại rất nhiều khách quen đã đùa rằng các khách hàng mới nên mang tới những lời ngợi khen Maria chỉ để vào được nhà thổ tuyệt vời của bà ta.

Anh nắm tay bà ta trong tay mình. “Thật tốt khi gặp lại bà, thưa bà. Trông bà vẫn xinh đẹp như mọi khi.” Và đúng là như vậy. Dù đã ngoài bốn mươi, bà có một vẻ trẻ trung khiến đôi mắt sẫm màu sáng lấp lánh. Mái tóc đen dày dặn chưa hề điểm bạc.

“Tôi cho là chúng ta phải đưa cậu vào và ra nhanh nhất có thể. Phải không?”

Derek nhìn chằm chằm vào bà ta ngạc nhiên cho đến khi bà ta hỏi, “Cậu đang tham gia Vòng đua Vĩ đại?”

“Tôi xin lỗi, tôi đã hiểu lầm. Phải, tôi đang tham gia cuộc đua, nhưng chúng tôi dẫn đầu tương đối vì thế tôi có chút thời gian.”

“Hiểu rồi.” Bà ta mỉm cười và nghiêng đầu sang một bên khi chăm chú nhìn anh. Kì lạ, khi Maria nghiêng đầu như thế, bà ta khiến anh nhớ đến Nicole.

Cách cư xử lạ lùng của bà ta khiến cho tóc gáy anh dựng đứng. Anh mừng vì mình đã chuẩn bị để bị sốc, vì bà ta hỏi một cách bí ẩn, “Vậy, hôm nay cậu thích gì nào, quý ngài? Tôi đang nghĩ trông cậu có tâm trạng dành cho một cô tóc đỏ mảnh mai, eo thon với đôi mắt xanh sẫm. Đúng không nào?”

Mặt trời chỉ vừa lên đến ngọn khi anh tìm đường đi xuyên qua dinh thự để ra về. Mặc dù Derek nên bỏ chạy khỏi đây sau việc anh vừa mới làm, anh lại miễn cưỡng bước đi một cách lạ lùng, và bước chân anh đang chậm lại.

“Ồ, Thuyền trưởng Sutherland?” Maria gọi theo sau anh, và anh rên lên trong lòng. “Thuyền trưởng Sutherland…”

Anh không muốn nghe về những hành động của mình từ bà ta, nhưng trông bà ta không giống như là anh có thể dễ dàng tránh né được. Đôi mắt đeo kính của bà ta có cái nhìn kiên quyết.

Anh dừng lại trên lối đi và chờ bà ta bước tới, tự hỏi tại sao trông bà ta lại rất hài lòng.

“Thuyền trưởng, cậu không cần phải trả cho Juliette nhiều đến thế. Như thế là quá nhiều kể cả cho một ngàn phút với cô ta,” bà nói với nụ cười quỷ quyệt, “chứ chưa nói đến năm phút.”

Môi anh mím lại. Điều cuối cùng anh cần lúc này là bị một tú bà người Brazil tinh tế cười nhạo. “Tôi đã trả cho Julia như thế -“

“Juliette,” Maria chen ngang.

“Juliette nhận từng ấy tiền,” anh nghiến răng, “là bởi vì cô ta không ngớt khóc lóc.” Và bởi vì anh muốn xoa dịu sự hổ thẹn của mình.

“À, thưa ngài, tôi chỉ đùa thôi,” bà ta nói với một nụ cười. “Cậu đã rất tử tế. Đặc biệt là vì tôi được nhận hai mươi phần trăm,” bà ta trêu. “Nhưng giờ tôi biết cậu phải đi. Tôi chỉ yêu cầu cậu chọn lối đi đằng đông, xuôi theo những bậc thang đó.” Bà ta chỉ. “Cậu sẽ đi qua khu vườn ngang qua ngôi nhà nhỏ của tôi, cậu sẽ thấy những bông hoa đáng yêu nở rộ khắp nơi.”

“Tôi sẽ phải bỏ qua,” anh nói, không chút hối hận nào trong giọng mình. “Tôi có rất ít hứng thú với thực vật học.”

“Tôi e là cậu sẽ xúc phạm đến tôi,” bà ta nói bằng giọng bướng bỉnh, nụ cười biến mất. “Tôi không hề đưa ra lời mời thăm tư xá cho bất kì người đàn ông nào.”

Anh nhìn bà ta, biết rằng trong chuyện này có gì đó không đúng. Nhưng tâm trí anh đang rất lộn xộn và anh không muốn phải tranh cãi với người phụ nữ này, trông bà ta rất kiên quyết.

“Theo ý bà, thưa bà,” anh nói với cái gật đầu ngắn gọn. “Ngay dưới những bậc thang này à?” Trước cái gật đầu của bà ta, anh quay đi, nghĩ rằng ngày hôm nay đang ngày càng kì lạ hơn. Anh bước vào khu vườn và thấy nó đúng là xinh đẹp nhưng không đến mức kinh thiên động địa như Maria nghĩ.

Ngôi nhà của bà ta bao gồm một nhà chính và hai chái nhà phụ, tách biệt với dinh thự nhờ khu vườn cũng như một cái cổng vững chãi, giờ đang để ngỏ. Ngôi nhà xinh xắn, nhưng không hoành tráng như tòa dinh thự. Hành vi của Maria từ sáng nay là rất đáng ngại –

Những ý nghĩ của anh bị chen ngang bởi một cuộc chuyện trò giữa hai người phụ nữ vẳng tới từ một cánh cửa hé mở ở một trong hai chái nhà phụ.

Một người có giọng thuộc địa Anh rất nặng, anh cá là giọng Anh-Ấn. Bằng giọng điệu khàn khàn, nghiêm túc, cô ta nói, “Nào, xin em thả lỏng ra. Và cởi thêm một cái cúc áo nữa.” Có phải Maria muốn anh vô tình đụng phải cái gì đó ở đây không? Tò mò, anh chậm lại ngoài cánh cửa.

Anh chết điếng trước lời nhận xét tiếp theo của cô gái.

“Em phải thả lỏng, Nicole à. Hãy tin chị. Khi chị xong việc với em, em sẽ cảm thấy như một người phụ nữ hoàn toàn mới. Nên hãy bỏ những lo lắng ra khỏi đầu em đi. Chú Chancey sẽ chăm sóc con thuyền của em –“

“Tàu.”

“Ừ thì tàu. Giờ, hít một hơi dài để chị có thể kết thúc với em trước khi em phải đi nào.”

Không thể nào cô ta đang nói về Nicole của anh; việc đó là không thể. Nhưng giọng nói êm ái, âm điệu lạ lùng của nàng mà anh nhận ra ngay lập tức, lại đang trả lời, “Sasha, sẽ không đau chứ.”

“Tất nhiên rồi, ngốc ạ.”

Toàn bộ cơ thể anh căng thẳng khi anh di chuyển tới gần hơn. Có phải anh đã mất trí rồi không, hay Nicole Lassiter đang ở trong nhà riêng của một tú bà người Brazil cởi đồ trước mặt một phụ nữ? Bàn tay anh bắn tới nắm đấm cửa nhưng lập tức dừng lại. Anh nên lắng nghe, tìm hiểu thêm về nàng. Kiểu như nàng đang làm cái gì ở đây với một phụ nữ.

“Em chưa từng làm chuyện này trước đây.”

“Đáng lẽ em nên làm,” cô gái kể lể. “Nó làm đàn ông phát điên lên.”

“A, nhột quá!”

“Thôi vặn vẹo ngay, Nic.”

Derek, với hàm răng nghiến chặt, nghe thấy một khoảng dừng, rồi một mệnh lệnh đanh thép hơn. “Đã bảo yên mà!”

“Chị phải thông cảm cho em chứ. Lần cuối chị nhờ người làm cho là khi nào?”

“Chị tự làm lấy. Chị có thể dạy em nếu ta có nhiều thời gian hơn.” Lạy Chúa, họ đang nói về cái gì thế này? Nicole có vẻ tiếc rẻ. “Em ước em có nhiều thời gian hơn. Em nhớ mọi người ở đây,” cô ta nói thêm trước khi cười khúc khích.

“Chị cũng nhớ em – Nic, chị không thể tiếp tục cho đến khi em ngừng rung bụng lên như thế.”

Đủ rồi. Máu anh sôi lên. Hàm răng nghiến chặt, anh đá tung cánh cửa và hít vào thật mạnh, thở ra lớn tiếng trước cảnh mà anh khám phá ra. Một người phụ nữ phương Đông ăn mặc hoàn chỉnh, mặc dù hơi thiếu vải đang cúi xuống một Nicole nửa ở trần. Đến lúc này anh mới nhận ra là rất may người phụ nữ đã giật tay ra ngay khi Nicole bật dậy, nếu không nàng sẽ lãnh một đường mực đỏ vạch lên đến tận cổ.

Một cảm giác cực kì nhẹ nhõm trào qua anh. Người phụ nữ đang trang trí cơ thể Nicole với mehndi[5] truyền thống của Ấn Độ bằng mực đỏ. Môi anh cong lên một nụ cười, một việc không có gì ngạc nhiên, nếu xét đến sự thỏa mãn kinh khủng của anh khi tìm thấy nàng, và thấy rằng nàng chẳng dính dáng gì đến chuyện ở đây. Maria đã hiểu đúng thứ anh muốn, anh nghĩ với tiếng cười trong lòng.

“Sutherland! Anh làm gì ở đây?” Nicole la lên. Nàng có biết chiếc áo sơ mi hở hang và làn da được tô điểm của nàng khiến anh ra sao không nhỉ?

“Tôi cũng có thể hỏi cô cùng câu đó. Tôi đã chắc chắn sẽ gặp lại cô – tôi chỉ không trông đợi cuộc gặp trong nhà của một tú bà,” anh trả lời. Rồi anh nghẹn thở khi nhìn thấy toàn bộ hình trang trí dây leo được vẽ trên làn da màu kem của nàng. Nó vòng quanh eo nàng như một sợi dây chuyền, và rồi, với kiểu hoa lá cành uốn éo, nó bò lên bụng nàng để gặp nhau tại một điểm giữa hai đồi ngực. Trong một khoảng khắc, anh biết rằng kí ức về đôi mắt mở lớn và cơ thể đang tô điểm một cách hoang dã của nàng sẽ còn ở lại với anh cho đến hết đời.

Nàng quá ngạc nhiên nên không thể làm được bất kì việc gì ngoại trừ nhìn chằm chằm vào anh, cho đến khi nàng nhìn thấy cái nhìn nóng bỏng đang rà soát cơ thể nàng. Hai bàn tay nàng bay lên để kéo hai vạt áo sơ mi lại với nhau.

“Ôi, không, em không được,” cô gái Ấn Độ, Sasha, ra lệnh bằng giọng cứng rắn khi cô ta tét vào tay nàng. “Đoạn cuối còn chưa khô.”

Nàng bắn cho cô gái cái nhìn bị ức chế và di chuyển tới một bên giường. Trong lúc giận dỗi, nàng xoay mình lại với anh để cài khuya. (còn gì nữa đâu mà che với đậy, hihi)

Nàng dừng lại khi nhận được một cú nhéo tai từ Sasha. “Chị xin lỗi, Nic à. Nhưng em không được làm gì hỏng mehndi đâu.”

Cô gái quay sang Derek, hai đôi bông tai lớn của cô ta kêu lanh canh khi đôi mắt bồ câu nhìn lướt qua anh. Rồi cô ta dành cho Nicole một cái nhìn ngạc nhiên, thẳng thừng. “Anh ta là Sutherland mà em đã nói tới?”

Nicole nhăn mặt trước câu hỏi, và một màu đỏ giận dữ trộm lướt quá mặt nàng. Derek ngạc nhiên nhưng hết sức hài lòng vì nàng đã nói về anh với cô gái này.Và rõ ràng là với cả Quý bà Maria nữa.

Nicole liếc xuống. Rõ ràng, nàng nghĩ nàng đã che được hết những phần quan trọng, vì thế nàng xoay người lại để đối mặt với Sutherland. Nhưng trước đó đã bắn cho Sasha cái nhìn như gào lên, Giờ thì chị vui chưa?

Sasha nhìn lại Derek và mắt mở lớn sợ hãi, lẩm bẩm cái gì đó như là ma thuật kì diệu. Khi Nicole nhìn Derek, khuôn mặt nàng nhanh chóng chuyển từ sự hài hước cảnh giác sang tức giận vô bờ, cho đến khi cuối cùng nàng cũng chuyển ánh mắt sang chỗ cô gái kia. “Chị vừa nói gì đấy?”

“Hình mehndi đó rất mạnh. Nó đang hiệu quả đấy.”

“Đang hiệu quả rồi ư?” Nicole thốt lên. “Chị nói nó sẽ mang may mắn đến cho em và xua đuổi ma quỷ. Nhưng ngược lại, sự xuất hiện của Sutherland là điều không may và anh ta không bị xua đi, vì thế em cho là cái thứ này –“ nàng nhìn xuống ngực mình –“chắc chắn không hiệu quả.”

Sasha nhướngg một bên chân mày vào nàng. “Không, không, Nicole à. Em không thấy bông sen ở đây à?” Cô ta lật áo Nicole lên và chỉ vào một hình vẽ rất đẹp, một bông hoa nhiều cánh trên cái bụng phẳng của nàng. “Chị vẽ cái đó để cầu sự sinh trưởng và tình yêu. Và rồi người yêu của em vụt hiện ra và bước qua cửa! Chắc chắn là nó hiệu quả rồi.”

Cằm Nicole rớt xuống. “Sutherland không phải người yêu của em! V-và chị có thể tin là bọn em sẽ không cần bất kì may mắn nào với sự sinh trưởng, bởi vì sẽ không có – không có –“

“Việc gieo trồng nào?” anh nói thêm một cách hữu ích khi nén lại tiếng cười.

“Việt gieo trồng á?”

Nàng phát điên vì anh đang trêu nàng, nhưng anh không thể ngăn mình. Anh thấy mình rất thích trêu nàng.

“Một lần nữa, anh đang làm gì ở đây?” nàng hỏi.

Anh nhìn toàn cảnh giữa Sasha và Nicole trong vẻ hài hước dí dỏm. Nhưng nụ cười của anh tắt ngấm khi một bên ve áo của Nicole chạm vào núm vú cứng, hồng hồng của nàng hiện rõ dưới lần vải lanh. Mụ mị cả người, anh khó mà tin mình có thể nói năng đàng hoàng được, vì thế để trả lời anh cười với nàng, hi vọng trông nó không có vẻ háu đói như anh đang cảm thấy, và trả lời câu hỏi của nàng bằng một câu hỏi. “Cô nghĩ tôi đang làm gì ở một nhà thổ?”

“Ồ, đi ra ngay!” Nàng ném một chiếc gối lụa mà anh dễ dàng né tránh và không để ý thấy áo sơ mi của nàng thậm chí còn bị hở rộng hơn. “Anh không có quyền vào đây. Đây là nhà riêng! Nếu anh tới để mang tôi đi thì anh sẽ nhanh chóng nhận ra là không thể được.”

Anh có thể không đến đây với đúng mục đích ấy, nhưng mang nàng đi thì chính xác là thứ anh đang nghĩ đến. Nhưng để cho nàng nghĩ như thế thì… Nụ cười nửa miệng của anh được thay thế bằng nụ cười khinh khỉnh. “Đừng tự đánh giá mình quá cao, công chúa – tôi không tới đây vì cô.”

Nàng chớp mắt ngạc nhiên, và anh có thể thề rằng anh đọc được cái nhìn hối tiếc trong mắt nàng trước khi nàng chuyển thành một người đàn bà giận dữ. “Sasha, làm ơn đi gọi Berto và lôi người đàn ông này ra khỏi đây. Bằng vũ lực!”

“Dì e là chúng ta không thể làm thế,” Maria nói khi bà ta bước qua Derek để vào phòng, váy áo lụa và mùi hương quyến rũ của bà ta yểu điệu rớt lại sau. Trước một cái gật đầu của bà, Sasha rời khỏi phòng, và Maria tiếp tục nói với họ, “Chúng ta đã có một thỏa thuận cho đến khi cậu ấy quyết định ra về. Con là con gái nhỏ của dì, nhưng cậu ấy lại là một khách hàng tốt,” bà ta nói khi ghim chặt vào Derek cái nhìn thẳng thừng.

Anh suýt đỏ mặt. Để đổi đề tài, anh nói, “Maria, tôi muốn một lời giải thích cho việc tại sao con gái của Jason Lassiter lại ở một nơi thế này. Ngay bây giờ.”

“Nơi thế này? Cậu làm nó nghe có vẻ ghê tởm. Mặc dù chắc chắn trước đây cậu chưa từng phàn nàn.”

Anh tức điên khi thấy Nicole cố không cười trước lời phản đối của Maria.

“Một câu trả lời!”

Maria trả lời bằng giọng nói bình thản. “Con bé như là con gái tôi.”

Maria nhìn vào cái miệng há hốc của Sutherland và nén lại một nụ cười. Việc này sẽ vui lắm đây.

“Như con gái bà?” anh cố nói.

“Phải, tôi đã biết con bé được mười lăm năm.” Bà dừng lời trước khi hỏi, “Cậu biết nó được bao lâu rồi?”

Sutherland dành cho bà cái nhìn gay gắt, sốt ruột. “Làm sao bà biết cô ấy?”

Maria nhìn Nicole dò hỏi. Nicole trả lời, “con không ngại đâu.”

Tuy nhiên Maria vẫn do dự. Bà chỉ là một phần của câu chuyện. Hơn nữa, bà không nghĩ mình có thể che giấu được tình cảm dành cho Jason nếu nói về ông. Nhưng thế thì sao nào? Nicole đã biết. Có vẻ như tất cả mọi người đều biết. Ngoại trừ Jason.

Và Maria cảm thấy Nicole sẽ không phiền nếu Sutheland biết thêm về cô bé. Một cách miễn cưỡng, bà bắt đầu kể, “Tôi đang đọc sách ở đây vào một đêm nọ thì một người đưa tin mang tới cho tôi một yêu cầu cấp bách. Một vị thuyền trưởng người Mỹ đang mất vợ ông vì ca sinh khó.”

Bà dừng lời và nuốt khan. “Không ai, kể cả một bác sĩ ở đây chịu giúp họ vì có một vài trường hợp sốt vàng da đã được phát hiện trên một con tàu Mỹ vào tuần trước đó. Tôi cũng sợ, nhưng ý nghĩ một người phụ nữ tội nghiệp nào đó… Tôi không có kĩ năng bà đỡ, nhưng trong nghề của mình chắc chắn tôi đã phải giúp vài đứa trẻ được sinh ra. Đó là điều người Mỹ đã nghĩ đến khi ông ta cho gọi tôi.”

Maria bắt gặp cùng một nỗi buồn quen thuộc khi bà kể tiếp, “Khi tôi lên tàu, những tiếng thét vang vọng trên những cầu cảng vắng vẻ. Tôi rảo bước, nhưng khi tôi nhìn thấy người phụ nữ, tôi biết rằng đã quá trễ. Chị ấy đã mất quá nhiều máu. Tất nhiên, Jason Lassiter là thuyền trưởng. Tôi chưa từng nhìn thấy một con người nào đau đớn đến mức ấy.” Giọng bà hạ xuống thành tiếng thì thầm.

Đi tới bên Nicole, bà nhìn xuống cô gái bà đã yêu như con đẻ và vuốt một lọn tóc ra sau tai nàng. Bằng giọng mạnh mẽ, bà tiếp tục, “Ông ấy không quan tâm chuyện tôi là tú bà. Tất cả những gì ông ấy quan tâm là người vợ trẻ. Chúng tôi đã chiến đấu suốt đêm đó, và cuối cùng một bé gái sơ sinh đã chào đời. Nhưng cả hai đều quá yếu và trong vòng một giờ hai người lần lượt ra đi.”

Bà dừng lời khi nhìn thấy đôi mắt ậng nước của Nicole. Sutherland cũng nhìn thấy, nhưng trông anh ngạc nhiên, như thể bắt đầu hiểu được anh biết về Nicole và Jason ít thế nào. Kéo ánh mắt trở lại Maria, anh ra lệnh, “Tiếp đi.” Bà ta chỉ nhướngg mày lên với anh cho đến khi anh miễn cưỡng nói thêm, “Làm ơn.”

“Jason… không thể nguôi ngoai.” Bà nhớ cái đêm định mệnh ấy rất rõ ràng, như thể bà vẫn còn nghe được tiếng ông gào khóc, đập phá bất kì thứ gì trong tầm tay. “Không một thủy thủ nào của ông ấy có thể ngăn ông.”

Bà lơ đãng vuốt mái tóc óng ả của Nicole. “Trái tim tôi đau xót cho họ, người vợ bé nhỏ quá dũng cảm và người chồng yêu thương chị quá sâu đậm. Tôi bắt đầu thu xếp cho đám tang của chị và của đứa bé. Ngay khi tôi chuẩn bị ra về, Nicole chạy tới bên tôi. Nó thật là một đứa trẻ xinh đẹp. Nó sợ hãi và la khóc, và khi tôi bế nó lên để dỗ nó, nó bám chặt lấy tôi như thể sẽ không bao giờ buông tay. Tôi bảo người thủy thủ là tôi sẽ mang nó đi cùng và buộc anh ta phải để chúng tôi đi. Nó ngủ trong vòng tay tôi đêm đó, và tôi đã yêu nó kể từ khi đó.”

Sutheland dừng lại, dường như đang tiêu hóa hết những gì bà kể cho anh ta, nhưng rồi một thớ thịt giật giật trên cằm anh ta. “Chuyến viếng thăm đến đây là hết,” anh ta đột ngột nói khi sải bước đến chỗ Nicole và tóm cánh tay nàng. “Cô đi theo tôi trở lại tàu.”

“Maria!” Nicole la lên, cố thoát ra.

“Bất kì điều gì anh cần nói với Nicole đều có thể nói tại đây,” Maria nói bằng giọng uy quyền.

“Maria, làm ơn! Dì đừng cho anh ta ở lại! Người này đã săn lùng Chancey và con ở London, còn treo giải thưởng hậu hĩ –“

“Cô biết à, chết tiệt?” anh cào bàn tay không qua tóc. “Tại sao cô lại trốn tôi?”

“Tại sao à? Anh tưởng tôi ngu chắc?” nàng hỏi, cuối cùng cũng giật tay ra khỏi vòng kìm kẹp của anh. “Anh đang tìm tôi để trả thù.”

“Đó có phải là thứ tôi đang tìm không?”

“Anh còn muốn gì ở tôi sau đêm đó được nữa?”

Maria nhìn hai người cãi qua lại vafbieets rằng điều Nicole vừa nói đã chọc tức Sutherland kinh khủng. Chắc chắn là nếu người này đã treo giải thưởng để tìm con bé sau một thoáng quen biết như thế thì anh ta còn muốn ở con bé nhiều hơn thế. Nhìn vào Nicole đáng yêu của bà và nhìn cái cách hai người thét vào mặt nhau, bà không thể thấy làm thế nào anh ta có thể dửng dưng.

Nhưng thay vì nói với cô bé như vậy, anh ta chỉ đơn giản nhìn từ từ khắp người cô bé. “Phải, đó là kết luận duy nhất.”

Ôi trời ơi, có lẽ mình đã mắc sai lầm khi hi vọng cho hai người này.

“Tất nhiên là thế rồi. Thấy chưa, Maria…” Nicole quay ánh mắt khẩn nài về phía bà. “Anh ta muốn trả đũa con cho đêm đó. Dì đừng để anh ta.”

“Bà ta chẳng có quyền gì mà nói cả,” anh quát.

“Tất nhiên là có, thuyền trưởng ạ,” Maria phản pháo. “Nếu tôi gọi thì lính gác sẽ đến ngay và ngăn cản cậu. Hoặc cậu có thể lịch sự hơn và nói chuyện với con bé ở đây. Nhưng tôi cảnh báo cậu, nếu cậu dám lên giọng, cậu sẽ bị đuổi vĩnh viễn. Hiểu chưa?”

Anh ta nhìn từ bà sang Nicole, rồi cuối cùng khẽ gật đầu.

“Chà, thế cũng được,” Nicole tức tối. “Anh ta có thể chọn ở lại, nhưng con không phải thế. Bỏ tay tôi ra, đồ quái vật.”

“Đêm đó trong phòng tôi cô đã không nghĩ tôi là quái vật…”

Marie theo dõi họ khi họ cãi nhau qua lại. Bà chưa từng nhìn thấy hai người hợp với nhau hơn.

Hay hai người hoàn toàn không hiểu gì về sự thật đó hơn những người này.

Sự lạnh lẽo trong trái tim gã thuyền trưởng sẽ không thể ngăn cấm được khao khát không ngơi nghỉ của anh ta với Nicole. Và anh ta sẽ không cố đào thải đam mê và nhiệt huyết của Nicole bởi vì anh ta khao khát điều đó. Nicole, đầy những bốc đồng và phiền toái, cần sự trấn áp của một người đàn ông có ý chí bằng thép. Nó cũng cần bản năng giới tính đen tối của anh ta để thỏa mãn nó.

Đúng như bà đã nghĩ, người đàn ông này không thể gạt con bé ra khỏi tâm trí anh ta. Điều đó, cộng với hành xử của Derek với Juliette, đã làm cho bà hạ quyết tâm.

Lùi lại cánh cửa, Maria mỉm cười. “Cặp tình nhân bé nhỏ của tôi, tôi nghĩ tôi sẽ để hai người lại đây và tự giải quyết với nhau một lát.”

Bà đóng sầm cánh cửa và khóa chiếc cửa gỗ sồi nặng nề. (có bà dì tâm lý thế này thích thật)
Bình Luận (0)
Comment