Thuyền Trưởng Đam Mê (The Captain Of All Pleasures)

Chương 21

Sự cả gan của nàng ngay trước ánh mắt giết người của Sutherland làm cả đến Nicole cũng phải kinh ngạc. Nàng đã rời khỏi anh. Rời khỏi anh mà chẳng làm gì khác ngoài nới lỏng một phần dây buộc.

“Nicole, đừng có làm thế,” anh ra lệnh, giọng anh trầm và hăm dọa.

Nàng đã giải thích rằng nàng còn có trách nhiệm với những người khác. Rằng ước mong lớn nhất của nàng là được ở lại với anh trong lúc này. Nếu nàng chỉ phải lo cho bản thân mình, thì nàng sẽ ở lại, nàng đã nói với anh thế, nhưng nàng không thể tin tưởng anh hoàn toàn được.

Khi nàng nhìn thấy phản ứng của anh, nhìn thấy cơn giận bị che lấp một cách khó nhọc, nàng trở nên e ngại.

Anh nghiến rằng trèo trẹo, “Em sẽ đi đâu? Ai sẽ chăm sóc em?”

Chăm sóc nàng ư? Những câu hỏi của anh chọc tức nàng vừa đủ để lòng can đảm của nàng trở lại. “Với tiền của anh, tôi sẽ có thể tự chăm sóc mình được. Hơn nữa, tôi có bạn bè trên cảng, những người sẽ cho tôi một nơi để ở. Đừng tìm tôi. Anh sẽ không bao giờ tìm thấy, và tôi tin rằng thế là tốt nhất… Điều tốt đẹp gì sẽ đến từ chuyện này chứ?”

Lời nhận xét cuối cùng của nàng làm anh càng giận hơn. Đôi mắt anh xiên vào nàng. “Điều tốt đẹp gì ư? Chết tiệt, Nicole, điều vừa xảy ra giữa chúng ta không xảy ra với bất kì ai. Nếu đó là lý do vì sao em đang bỏ đi – bởi vì chẳng có gì tốt đẹp đến từ chuyện này – thì em đã bị mù rồi.”

Nàng nói với anh bằng một giọng nhỏ lí nhí, “Không, thành thực mà nói, đó không phải là lý do. Mặc dù việc này là sai trái, nhưng em rất muốn… được cùng anh lần nữa. Em nghĩ trải qua vài tuần trên giường anh sẽ giống như trên thiên đường.”

Dường như anh hơi dịu xuống trước thú nhận của nàng; nàng tận dụng khoảng khắc ấy để chạy ra cửa.

Hai ngày tiếp theo của đời nàng vô cùng tồi tệ giống như đêm cuối ấy đã vô cùng tuyệt vời. Nỗi lo anh hoặc thủy thủ của anh có thể tìm thấy nàng không bao giờ nguôi ngoai. Tệ hơn, nhiệm vụ của nàng buộc nàng phải đi lại trong đám thủy thủ om sòm tập trung trên các bến tàu. Thời tiết quá ấm khiến nàng khó mà mặc áo khoác dày được, vì thế nàng phải đi ra ngoài mà không có nó. Nàng không muốn làm mình bất an, nhưng dường như những người đàn ông cứ nhìn chằm chằm vào nàng. Nàng tự hỏi một cách ngớ ngẩn là có phải họ cảm nhận được điều nàng đã làm hay không. Họ có thể nhìn thấy sự thay đổi trong nàng hay không nhỉ?

Bất chấp mọi sự khó chịu của nàng, khoảng thời gian này rất hữu ích. Nàng đã thuyết phục được một vị thuyền trưởng mang tấm ngân phiếu tới Cape. Anh ta sẽ đưa nó cho một đầu mối của nàng ở đó, và nàng hi vọng là sẽ bảo lãnh được tất cả bọn họ. Nàng cũng đã thảo vài lá thư cho cha nàng và Maria – thậm chí cả cho bà ngoại nàng – và gửi chúng qua một tá các kênh khác nhau.

Nicole ngồi đằng sau một chiếc xe ngựa bẩn thỉu, lơ đãng gặm quả táo mà nàng đã mua, cố quyết định xem phải làm gì. Nàng đã đi tới một điểm mà nàng không biết có thể xa cách anh thêm nữa được không. Nghĩ về cái đêm mà nàng bỏ đi, mọi việc họ đã làm… mọi việc nàng đã làm với anh… nàng muốn nhiều hơn nữa.

Nhưng như thế không công bằng với chính nàng và với anh. Anh không có chỗ trong tương lai của nàng. Nó sẽ phải kết thúc ngay khi mới bắt đầu, và nàng không biết liệu nàng có còn tự nguyện rời xa anh một lần nữa được không.

Chancey sẽ nhanh chóng tới đây, nếu thực sự ông đã được thả sau khi họ ra khơi. Ông sẽ chẳng cho nàng lựa chọn nào trong chuyện này. Khi nàng tự thuyết phục mình rằng tương lai của nàng sẽ không bị quyết định bởi việc nàng thiếu ý chí khi đối đầu với Sutherland, mà bởi một người Ai-len nóng tính, nàng từ bỏ. Nàng phải tận dụng từng giây từng phút có thể với Sutherland trước khi họ bị chia cắt – nếu anh còn muốn có lại nàng.

Hạ quyết tậm, nàng ném lõi táo xuống nước và bắt đầu cuốc đi bộ dài trở lại con tàu. Nàng khó mà nhận thức được ánh hoàng hôn rực rỡ hay âm thanh mờ dần của các cửa hiệu đang đóng cửa bởi nàng quá mải mê suy nghĩ. Một kí ức từ thưở nàng mới mười bốn cứ khăng khăng hiện lên trong trí óc nàng.

Đó là một trong những ngày tiến gần đến xích đạo, khi mà bầu trời hòa nhập hoàn hảo với mặt biển rộng và bao bọc mọi thứ trong một quả bóng xanh dương khổng lồ. Nhàn rỗi và buồn chán, nàng cùng cậu bé giúp việc vặt đã dùng dây thừng treo lên đến giữa cột buồm. Nàng không thể nhớ đó là ý tưởng của nàng hay của cậu bé kia, nhưng hai đứa đã thả dây trên mặt nước, và trước khi cha nàng có thể tóm được họ, từng đứa một lặn xuống nước từ độ cao đó. Khi nàng nghĩ về Sutherland, nàng cũng có cùng một cảm nhận sắc ngọt như thế trong bụng, như thể nàng đang nhảy từ trên trời xuống. Đó chẳng phải là lý do mà họ đã gọi việc đó là phải lòng (Nd: falling into love – rơi vào tình ái) hay sao?

Ôi, Chúa ơi, nàng không cần phải yêu Thuyền trưởng Sutherland.

Nàng suy xét lại tình huống của mình. Nếu anh muốn nàng sau cái cách nàng đã đối xử với anh, nàng sẽ phải chủ động khép chặt lòng mình. Mặc dù có vẻ như nàng không thể từ chối chiếc giường của anh, nàng phải đảm bảo là nàng không đánh mất trái tim mình nhiều hơn mức hiện nay nữa. Nàng đã hứa sẽ lấy chồng khi trở về, và nàng không hề có chút ảo tưởng nào về chuyện một kẻ hoang đàng như Sutherland được có mặt trong danh sách các tấm chồng đáng mong ước của bà ngoại nàng. Đó là còn chưa kể tới mối thù của cha nàng với người đàn ông ấy.

Đã gần nửa đêm khi cuối cùng nàng cũng tới được tàu Southern Cross.

“Tạ ơn Chúa cô đã về,” một trong ba thủy thủ trên boong nói khi nàng bước lên tàu. Tất cả họ trông đều đặc biệt vui mừng khi thấy nàng.

Nàng nhướng một bên lông mày lên. “Các anh nhớ tôi sao?” nàng chào bằng một câu hỏi.

“Có chứ. Thuyền trưởng đang quát vào mặt chúng tôi và thét gọi ra lệnh.”

“Đó là vì cô,” một thủy thủ khác kết thúc với cái nhìn u ám. Những đồng bạn của anh ta đang lắc đầu nhấn mạnh, và nàng phải mỉm cười.

“Cô làm thuyền trưởng lo lắm đấy, Cô Lassiter. Ông ấy không ăn. Không ngủ quá vài tiếng kể từ khi cô bỏ đi. Cô đi tiếp đi.” Anh ta chỉ tay cho nàng đi qua. “Cô biết đường rồi đấy.”

Khi nàng đi vào phòng anh, ánh sáng rất mờ. Anh đang nằm trên giường, quay mặt khỏi nàng, và có vẻ như đang ngủ. Ý tưởng xích gần lại cơ thể dài thượt, cứng rắn của anh khiến nàng vội vã cởi quần áo. Đáng lẽ nàng phải tìm một chiếc áo sơ mi của anh để mặc vào, nhưng nàng không muốn đánh thức anh. Không, thực ra, nàng chỉ đơn giản muốn da mình chạm da anh. Nàng khẽ khàng trượt vào và dịch tới chỗ anh.

Ngay khi nàng sắp sửa đặt đầu xuống mép chiếc gối của anh, anh nói, “Tôi không biết em có trở lại không.”

Nàng dè dặt đặt bàn tay lên tay anh. Cơ thể anh cứng lại vì căng thẳng. “Em không biết anh có nhận lại em không.”

Anh không hề mảy may thư giãn. Chính xác thì anh giận đến mức nào nhỉ?

“Tôi đã đi tìm em – tôi lo lắng khi em ở ngoài đó một mình.”

“Đó có phải là lý do duy nhất không?” nàng di chuyển những ngón tay xuống tấm lưng rộng của anh.

Anh hít vào một hơi khi các bắp thịt co giật. “Không. Tôi muốn em ở cùng với tôi.” Anh quay sang đối diện với nàng. “Ở đây.”

“Em sẽ ở lại lâu chừng nào có thể,” nàng trả lời thành thật, và dường như anh chấp nhận điều đó.

Anh ngồi dậy, từ từ kéo tấm chăn khỏi nàng, đặt nó qua hai núm vú đã cứng lên và nhạy cảm của nàng, để nàng nằm khỏa thân. Nàng với lên để hôn anh, nhưng anh ấn nàng xuống, vuốt ve nàng.

Anh đặt một cánh tay nàng lên trên đầu, rồi đến tay kia, nhìn lướt xuống dưới, tới chỗ hai đồi ngực và eo nàng. Khi nàng run rẩy, anh mỉm cười. Rồi anh chà môi mình ngang qua xương đòn của nàng, liếm và khẽ nhấm trước khi hạ xuống hai núm vú. Nàng muốn kêu lên vì khoan khoái khi anh đưa một bên vào miệng mình và mút mạnh.

Anh mê hoặc nàng, chà răng mình trên nàng, đẩy hai bờ ngực của nàng gần nhau để thưởng thức từng bên một. Quá nhiều đối với nàng đến mức nàng hầu như không biết anh đã buộc hai cổ tay nàng lại với nhau bằng một sợi vải.

Khi nàng biết, nàng cố giật tay thoát ra.

Anh chỉ cười trước những nỗ lực của nàng. “Chúng ta có một trận đấu cần phải gỡ hòa,” anh hứa với nàng, lời lẽ gay gắt. Di chuyển trên nàng như một con mãnh thú, anh kéo mạnh dây để buộc chặt nàng vào giường.

“Giờ, tôi sẽ có em.” Anh đưa hai bàn tay trở lại với nàng. Chúng thô ráp và nóng. “Theo cách của tôi.”

Nàng không hề biết phải trông đợi gì từ người đàn ông này. Anh sẽ làm gì với nàng? Sợ hãi bắn xuyên qua người nàng, nàng chiến đấu chống lại những nút buộc và gạt tay anh ra khi anh chà qua ngực nàng lần nữa.

Sutherland tiếp tục vuốt ve nàng, chà lòng bàn tay phẳng qua núm vú nàng. Anh đổi vị trí, để cho vật cứng rắn của mình chạm vào chân nàng và những cú chạm điêu luyện của anh xuống thấp hơn, thấp hơn nữa, làm dịu đi sự chống cự của nàng. Một bàn tay anh gạt hai chân nàng tách ra trong khi anh đưa tay kia vào trong nàng.

Mê dại. Anh trêu chọc bên trong nàng, kích động nàng ẩm ướt hơn nữa. Cho đến khi anh dừng lại một cách độc ác.

Hai bàn tay anh đưa lên ngực nàng để giữ chúng trong khi anh cúi xuống. Nàng nhấc hông lên để chạm anh, tìm kiếm những ngón tay ban phát của anh, nhưng anh lờ nàng đi. Nàng đã ở quá gần, và giờ nàng đang thoi thóp, ở rìa miệng vực để cầu xin anh chạm vào nàng lần nữa. Nàng đã bắt anh phải trải qua chuyện này. Giờ nàng đã hiểu. Anh sẽ không có chút xót thương nào.

“Sutherland, làm ơn…” nàng thút thít.

“Gọi tôi bằng tên,” anh ra lệnh bằng giọng trầm, nóng bỏng. “Tôi muốn nghe em gọi tên tôi.”

“Derek! Xin anh…”

Cuối cùng, anh cũng di chuyển để đặt mình vào giữa hai chân nàng, nhưng thay vì tung mình vào nàng như đã từng làm trước kia, anh ôm lấy mông nàng bằng những ngón tay xòe rộng, chặt chẽ và nâng nàng lên cho anh. Cho môi anh.

“Tôi đã muốn nếm em từ hàng tháng nay rồi,” anh nói ngay phía trên nàng, quá gần tới mức nàng có thể cảm thấy hơi nóng từ miệng anh. Rồi anh hôn nàng ngay ở cái nơi mà nàng đã cầu xin anh vuốt ve bằng cơ thể mình, khiến nàng bật người khỏi giường, vào cái lưỡi đón lõng của anh.

Việc này sai rồi! Nàng vặn vẹo thoát ra.

Anh ấn nàng xuống giường, thật mạnh, rồi ngẩng đầu lên bắt gặp ánh mắt nàng. “Em sẽ không từ chối tôi điều này. Em sẽ không bao giờ từ chối tôi.” Quấn cánh tay anh quanh hông nàng, anh kéo nàng lại gần miệng mình hơn, ép chân nàng quành quanh vai anh. Anh cầm tù nàng như thế khi chà lưỡi lên xuống nàng, bên trong nàng, và cao hơn… chiếm lấy điểm nhạy cảm ấy trong miệng mình, và mút. Nàng thấy hồn xiêu phách lạc…

“Không, Derek, không. Không phải thế này…” Nàng tan chảy, dâng trào, ướt rượt bên dưới môi anh. Không hề rời môi khỏi nàng, anh vươn tay lên và trêu đùa với núm vú của nàng trong ngón tay mình.

Không hề báo trước, sự điên dại ào qua nàng, chính là sự sung sướng vô hạn đã khiến nàng nâng người lên cho anh, để tiến gần hơn đôi môi cứng rắn của anh, cái lưỡi thông thái của anh đang chà sát bên trong nàng. Anh thô bạo vắt ra từng gam khoái lạc trong nàng. Hết đợt sóng tuyệt vời này đến đợt sóng tuyệt vời khác, cực khoái của nàng đến với từng cú chạm của lưỡi anh.

Mê mụ. Nàng nằm yếu ớt, và cuối cùng cũng mở mắt ra.Hơi thở của anh gấp gáp, và cái nhìn anh dành cho nàng nói rằng anh cũng thích thú việc này nhiều như nàng.

Anh không cho nàng thời gian để hồi phục, để hiểu được mọi chuyện đã xảy ra, trước khi anh đặt nàng lên mình và đẩy mạnh vào nàng trong một cử động chóng vánh. Nàng rên lên vì ngây ngất. NÀng không hề nghĩ mình có thể cảm nhận lại nó sớm như thế, nhưng anh biết nàng muốn gì, nàng cần gì.

“Derek! Vâng!” Sự co thắt trong cơ thể nàng bắt đầu một lần nữa, áp lực bên trong tụ lại một cách điên cuồng để nổ tung. Với cú đâm tiếp theo của anh, nó đã chiếm lấy nàng. Anh nén những tiếng rên của nàng bằng môi mình.

Trước khi nàng ngừng thắt lại quanh anh, anh với tay lên và tháo sợi dây trói nàng. Rồi, rút ra khỏi nàng, anh xoay người nàng lại, kéo hông nàng thẳng lên cho đến khi nàng quỳ trên tay và đầu gối, buộc chân nàng giãn ra rộng hơn. Anh đang làm gì vậy? Tại sao –

Anh dùng ngón tay mình để phơi bày phần da thịt thầm kín của nàng ra cho anh. Không! Việc này không đúng. Nàng chưa từng cảm thấy lõa lồ hơn thế này. Nhưng những thôi thúc đen tối chiếm giữ nàng. Nàng muốn mình dễ bị tổn thương, muốn đặt mình vào vòng kiềm tỏa của anh.

Rồi anh hôn phía trong nàng. Nàng lạc mất tâm trí… Nàng run rẩy, rên rỉ, ưỡn lưng và tách hai đầu gối ra xa hơn. Anh đặt một bàn tay bên dưới nàng, giữa hai ngực nàng, và chạy dọc xuống cơ thể nàng cho đến khi ôm vào nơi miệng anh đã từng để, đưa một ngón cái vào trong nàng. Anh thật ranh ma. Anh đã biến nàng thành như bây giờ - đã đi quá xa không còn cứu vãn nổi. Ngay khi nàng cảm thấy bản thân đã hoàn toàn đầu hàng, anh dập vật cương cứng vào trong nàng.

“Quá chặt, quá ướt,” anh gầm gừ. Hai bàn tay to lớn của anh nắm eo nàng, ép nàng xuống chiều dài của anh. Lưng nàng cong lên khi anh xoa bóp mông nàng.

“Phải rồi, Nicole… lùi lại. Tới với anh.”

Lời nói của anh khiến nàng rên lên. Anh kéo tóc nàng, buộc nàng áp vào ngực mình, vẫn đi vào trong nàng ở bên dưới. Giờ hai bàn tay anh xoa khắp phía trước nàng, chà vào núm vú nàng, khiến nàng hổn hển. “Derek, làm ơn. Xin anh…” nàng cầu xin, nhưng không biết mình xin cái gì.

Ngực nàng rung lên với từng cú đâm hoang dại, và anh ôm lấy chúng, bao phủ chúng hoàn toàn, nâng chúng lên để mang nàng lại gần anh hơn. Để mang tai nàng kề môi anh, khi anh thì thào, “Em là của anh. Của anh!”

Bàn tay anh trượt xuống ấn hai ngón thô bạo vào núm nhỏ của nàng. Anh dịch chuyển nó lên và xuống, một cách cứng rắn, lên và xuống… nhanh hơn, trong khi chiếm lấy nàng từ phía sau với những cú đâm mạnh mẽ, ác liệt.

“Derek! Ngay bây giờ…. Em sắp –“ Nàng thít chặt lấy anh, không ngừng lay động khi cực khoái ào qua nàng, nàng đổ sập xuống trước, nén những tiếng kêu quằn quại vào trong gối. Anh hạ xuống nàng không thương tiếc, khiến cho khoái cảm gần kề với đau đớn khi nàng tiếp tục co thắt quanh anh. Với tiếng rên man dại, anh ấn hông nàng vào mình lần cuối cùng khi bắn hạt giống vào trong nàng, lấp đầy nàng bằng sức nóng của mình.

oOo

Bằng một thỏa thuận ngầm, họ không bao giờ nhắc tới chuyện nàng ra đi hay sự kiện sẽ gây ra chuyện đó. Nàng tin rằng trong thâm tâm Derek đã xí xóa mọi chuyện khi nàng trở về với anh.

Trong đêm đầu tiên ấy, anh đã ân ái với nàng không biết bao nhiêu lần. Thực tế, họ không hề rời khỏi phòng anh trong suốt bốn ngày (mẹ ơi), khi cơ thể anh dạy cơ thể nàng tất cả những cách khác nhau mà họ có thể thỏa mãn nhau. Thế này mà nàng còn đòi về lấy chồng J

Dần dà anh phải rời tàu để sắp xếp hàng hóa trong chuyến trở về, nhưng khi anh trở lại, anh nhìn nàng như thể anh đã không gặp nàng nhiều ngày rồi. Trong lúc anh đi, nàng làm việc với bộ đồ vẽ anh đã chu đáo mang cho nàng, chủ yếu là để thay thế những khung cảnh chưa được trong bức tranh nàng đã tạo trên tường khoang tàu của anh.

Kể cả như thế nàng cũng vẫn trở nên sốt ruột khi bị nhốt, đặc biệt những lúc anh vắng mặt. Ngay khi nàng sắp sửa nói gì đó, anh thông báo với nàng, “tối nay chúng ta sẽ ra ngoài.”

Nàng dừng lại, khuôn mặt lộ ra vẻ lưỡng lự. “Em không nghĩ đó là ý kiến hay,” nàng nói, nhớ lại những người đàn ông nhìn chằm chằm vào bộ đồ khác thường của nàng khi nàng ra ngoài trước đó.

“Tại sao không? Anh có thể thấy là em đang rất sốt ruột.”

Nàng biết trông nàng cực kì ngạc nhiên. Nàng đã không nghĩ là anh có để ý. Rồi nàng cau mày. “Quần áo em có thể mặc để ra khỏi tàu đều đã ở trên Bella Nicola rồi.”

Anh cười với nàng. “Cứ để anh lo chuyện đó,” anh nói. Với đôi mắt đánh giá, anh nhìn khắp lượt người nàng, rồi đặt tay quanh eo nàng. Giọng anh khàn khàn khi nói, “Anh sẽ về lúc tám giờ.”

Chiều hôm đó, hai chiếc hộp được mang lên tàu. Nàng vô cùng háo hức mở chiếc hộp đầu tiên, rồi chết cứng. Bên trong là ba bộ váy đẹp nhất mà nàng từng nhìn thấy. Anh đã chọn màu đậm và kiểu cách đơn giản; nàng cũng sẽ tự chọn chúng cho mình. Nàng giơ chiếc váy lụa màu xanh đậm lên và treo nó để mặc buổi tối hôm đó. Chỉ cần nhìn vào đó thôi nàng cũng biết nó sẽ vừa.

Trong chiếc hộp thứ hai, nàng tìm thấy một miếng xà phòng có mùi hương yêu thích của nàng, những đôi giày và tất nhỏ đi kèm với ba chiếc váy, và thậm chí là tất cả những phụ kiện bên trong cần thiết để mặc chúng. Trong khi nàng tắm, nàng nghĩ về những món quà của mình và hân hoan vì Sutherland – Derek, nàng tự sửa mình – Derek đã nhớ rằng nàng thích mùi dầu quả hạnh.

Sau khi tắm, nàng chải tóc cho khô và búi nó lên đỉnh đầu, cho phép vài lọn xoăn xoăn rủ xuống ôm lấy mặt. Trước khi mặc đồ, nàng bước tới trước gương, và đôi mắt nàng mở lớn trước hình ảnh phản chiếu. Trông nàng đầy đặn hơn. Thậm chí ngực nở nang hơn. Nàng hạnh phúc ghi nhận là hông nàng, phần duy nhất trên cơ thể nàng mà nàng không bao giờ phàn nàn, cũng nảy nở hơn.

Nàng thưởng thức hình ảnh những phần cơ thể mà nàng từng cho là vô vọng. Giờ đây, khi nàng quay mình trước gương, nàng thích khoe những đường nét mới của mình. Nàng muốn trưng ra những đường nét mà Suther- mà Derek hào phóng khen ngợi mỗi đêm. Mặc quần áo xong, nàng nhìn xuống hình ảnh mình trong gương lần cuối cùng và nhận thấy nàng đã biến thành con người gần giống như cách cô hiệu trưởng cũ đã mất hàng tháng trời cố gắng đào tạo nàng thành.

Khi anh đến để hộ tống nàng, phản ứng đầu tiên của anh là hít vào một hơi ngắn. Nàng hoảng hốt. Nhiều năm liền mặc cảm mình gầy nhẳng và không duyên dáng đã khiến nàng mất bớt niềm tự tin mới mẻ. Mặc dù Derek khiến nàng thấy mình xinh đẹp, nàng vẫn nhớ những lần nàng đã ghét vẻ ngoài của mình.

Anh im lặng cho đến khi cuối cùng cũng cúi đầu xuống tai nàng và lẩm bẩm bằng giọng trầm, rung. “Em thật lộng lẫy, Nicole.” Những giọt nước mắt châm chích mắt nàng, và nàng mỉm cười để che đậy cảm xúc.

Anh trả lời bằng một điệu cười quỷ quái của riêng mình. “Càng đẹp hơn khi em cười, em yêu ạ.”

Lời khen công khai của anh làm nàng chới với, và phải nhìn đi chỗ khác. Một vài thủy thủ lật đật trở lại làm việc với nụ cười trên mặt. Bối rối, nàng thay đổi đề tài. “Em biết một chỗ chúng ta có thể ăn, nếu anh thích.” Rồi, cảm thấy không khí mềm mại ban đêm trên thủy triều, nàng gợi ý bằng giọng bình thản hơn là họ nên đi bộ.

Anh cười toe và cúi đầu. “Vậy em dẫn đường đi, cưng. Anh quên là đây không phải nơi mới lạ gì với em.”

Nàng mỉm cười khi họ đi xuống cầu tàu cùng với nhau và bắt đầu bước đi, nhưng sau vài bước, nàng nhận ra anh đã tụt lại phía sau. Anh đứng đó nhìn nàng.

“Sao thế? Có chuyện gì à?” nàng ré lên, kiểm tra váy sống.

Môi anh cong lên thành một nụ cười. “Anh chưa từng thấy em đi bộ trên bờ.”

Nàng cau mày, rồi há hốc miệng trước biểu hiện giận dỗi của anh. Bằng giọng trầm, anh nói, “Anh thích cái cách em bước đi, Nicole à.”

Đêm đó, nàng đã rất thích thú. Derek chu đáo và thể hiện một tài hóm hỉnh mà nàng đánh giá cao. Gạt bỏ những đề nghị của anh và gồng mình chống lại anh dường như mỗi ngày mỗi biến thành một trận đấu đã thua cuộc. Họ càng tách nhau sớm thì càng tốt.

Một mối lo khác gặm nhấm tâm trí nàng. Trong vài ngày qua, không có con tàu nào khác từ cuộc đua cập cảng. Sau những gì đã xảy ra cho tàu Bella Nicola và Southern Cross, nàng không nghi ngờ gì những con tàu khác cũng bị hại như thế. Nhưng Derek lại không tìm được gì về Tallywood.

Nàng nghĩ Derek đã cảm nhận được sự bất an của nàng và đang tìm mọi cách để làm nàng vui. Đêm nay anh đưa nàng đi xem kịch, một vở kịch nàng chẳng hề nhớ nổi đến một chữ bởi vì anh ngồi đó nắm tay nàng, vuốt ve lòng bàn tay nàng, khẽ mơn trớn từng ngón tay. Anh không thèm che giấu cái nhìn đói khát trong mắt mình.

Nàng tin rằng anh muốn họ trải qua mọi buổi tối trên giường giống trước kia. Nàng chắc chắn là không phiền, nhưng nhìn thấy anh tỏ ra độc quyền đến thế nào khi đám đàn ông ở quanh nàng cũng rất thú vị. Đối với anh, nàng thuộc về anh.

Một lần vào tối đó, sự việc tồi tệ đến mức nàng tưởng Derek sẽ lôi nàng về tàu ngay.

Sau đó, trên đường về, nàng trêu anh, “anh không cần phải lườm nguýt ông già đó như thế!”

Anh nhướng cặp lông mày lên và cười. “Ông ta không già hơn anh là mấy. Và mặc dù đã biết là em đi cùng với anh, ông ta vẫn tiếp tục chò chõ nhìn vào bờ ngực chín mọng, trẻ trung của em.”

Nàng đỏ mặt, không quen cách anh nói chuyện thẳng thừng như thế bên ngoài giường ngủ. “Em nghĩ ông ta vô hại.”

“Đó là bởi vì em không biết đàn ông như thế nghĩ cái gì, trong khi anh thì có. Thành thực mà nói, nếu em có bất kì ý tưởng nào, em sẽ bỏ chạy mất…” Giọng anh trượt đi. “Nicole, sao thế? Em vừa mới trở nên trắng bệch như tờ giấy.”

Cơ thể nàng lạnh toát khi hơi thở đi vào và thoát ra. Nàng buộc mình tiếp tục bước đi bởi vì sau lưng nàng, không đến mười feet là một giọng nói tới từ những cơn ác mộng.

“Cứ chờ mà xem, mày sẽ làm chúng ta bị đánh vì vụ này,” Pretty nỉ non. Khi Clive trả lời, “Mẹ kiếp mày, Pretty, Thuyền trưởng không thể nhốt chúng ta trên tàu suốt đời được,” máu rút hết khỏi mặt nàng.

“Em yêu, có chuyện gì à?”

Nàng đã đi quá chậm. Hai bọn chúng có thể bắt kịp họ. Không suy nghĩ gì, nàng quay lưng lại con phố và nắm cổ áo Derek để kéo môi anh xuống môi nàng.

“Giờ thì anh thích rồi đấy,” anh lẩm bẩm.

“Suỵt! Cứ giữ em quay lưng lại thế này đi,” nàng thì thầm trên môi anh.

“Anh hiểu là em đã trông thấy ai đó em không muốn thấy?” anh hỏi bằng giọng đùa cợt.

Khi nàng cho chúng đủ thời gian để đi qua, nàng rời khỏi anh. “Hai người phía trước kìa, gã to lớn và gã nhỏ thó hơn. Chúng – chúng là hai gã đã tấn công em ở London.”

Giống như nàng có thể nhìn thấy ngọn lửa bốc lên phừng phừng trên người anh.

“Em không biết chúng làm gì ở đây,” nàng nói bằng giọng run rẩy, “nhưng có lẽ chúng ta có thể theo đuôi chúng và tìm ra làm sao chúng tới được Syd-“

“Ở lại đây!” anh ra lệnh, và lao theo hai gã đàn ông.

Nàng nhấc váy lên để đi theo và tới đó vừa kịp lúc nghe thấy tiếng mũi Clive vỡ khi Derek dập hắn xuống đất. Khi Pretty luốn cuống bỏ chạy, anh lao theo hắn, kéo gã đàn ông rắn chắc quay lại để đón nhận cú đấm của anh.

“Ch-chúng đã nói gì đó về thuyền trưởng,” nàng cà lăm đằng sau anh.

Anh nhìn từ tên Clive gần bất tỉnh đang sụm trên đất sang gã Pretty rõ ràng đang run. “Nào, giờ đứa nào trong chúng mày muốn kể tao nghe gã thuyền trưởng này là ai?”

oOo

Cuộc tìm kiếm con tàu của Tallywood không mất tới một giờ. Viên cảnh sát đến nơi ngay khi Derek biết vị bá tước người anh là thuyền trưởng của chúng. Sau khi nghe câu chuyện của Nicole về việc cha nàng nghi ngờ Tallywood đứng đằng sau những con tàu bị hại, giới chức trách của Úc đã cho lùng kiếm con tàu Desirade. Câu chuyện nhanh chóng lan ra trong cộng đồng hàng hải nhỏ bé, và đám đông tụ tập trên bến cảng. Derek dạt đám đông để lên tàu, và vì rõ ràng là anh không chịu để Nicole ra khỏi tầm mắt, nàng cũng lên tàu theo anh.

“Thật vô lý!” Tallywood kêu gào, làn da nhợt nhạt, ẻo lả trên mặt và cằm hắn rung lên vì giận dữ khi các quan chức Úc bắt trói hắn. “Ta sẽ cách chức các người vì việc này, đồ ngu dốt,” hắn nhổ vào hai người đàn ông giữ hắn. “Ta là một vị bá tước! Các người chẳng là gì ngoài hậu duệ của bọn tội đồ.”

Hai cảnh sát là những người lực lưỡng, trông cứng cựa, và mỗi lần hắn rên rỉ là họ lại nhiệt tình xô đẩy hắn.

Sau khi đưa Tallywood vào tù, một cảnh sát phát hiện ra một danh sách chi tiết và những kế hoạch phức tạp để phá hoại vài con tàu trong cuộc đua.

Khi nàng lướt qua danh sách, Nicole ào lên, kéo theo cả Derek. “Có chúng tôi trong đó không?” nàng kêu lên với viên chỉ huy. “Hắn có phá hoại tàu của chúng tôi không?”

“Tàu Southern Cross?”

Derek gật đầu.

“Nước của ngài bị đầu độc trước cả khi chúng được mang lên tàu.” Ông ta quay sang nàng. “Tàu Bella Nicola?” Trước cái gật đầu sốt ruột của nàng, ông ta nói bằng vẻ hối tiếc rõ ràng, “Có, thưa cô. Chúng đã tháo lỏng bánh lái và phá hỏng một cột trụ của cô.”

Nàng có thể cảm thấy môi dưới mình rung rung. Nàng không muốn tỏ ra yếu đuối trước mặt những người đàn ông này, nhưng nàng phải biết tại sao. Quay sang Derek, nàng liếc về phía Tallywood dò hỏi, nhưng Derek trông như kiểu anh sẽ ngăn nàng. Trước khi anh nói được lời nào, nàng đã băng qua boong tàu tới chỗ hai viên cảnh sát đang giữ tù nhân của họ.

“Tại sao ông lại làm thế?”

Hắn lờ nàng đi, và nàng nghĩ hắn sẽ không trả lời. Giây phút nàng kéo mắt khỏi hắn, tên đốn mạt nói. “Tất cả các người đều cười nhạo ta,” hắn bắt đầu bằng một giọng thấp kì lạ đến mức nàng phải căng tai ra mới nghe thấy.

“Những tên thủy thủ tầm thường và lũ gái điếm trên bến cảng công khai chế nhạo ta. Nhưng ta đã thắng,” hắn bắn ra những lời đó bằng giọng lưỡi càng ngày càng bạo lực. “Ta đã thắng vòng đua vĩ đại nhất thế kỷ này…” Hắn tiếp tục huênh hoang.

Nicole muốn chen ngang để trả đũa những lời lẽ của hắn. Nhưng nàng không nghĩ người ta có thể cãi lại một gã đàn ông như thế này, một kẻ quá tự cao tự đại đến mức không thể hiểu được rằng phần còn lại của thế giới không hề muốn kéo hắn xuống khỏi địa vị cao quý của hắn.

Một trong hai viên cảnh sát to lớn đang giữ Tallywood nói, “Cô có thể cho hắn cái gì đó để hắn nhớ tới cô, thưa tiểu thư, nếu cô muốn.”

“Ngừng ngay lập tức,” Tallywood ré lên đáp trả. Hắn quay sang Nicole. “Mi chẳng là gì ngoài một thường dân. Mi có biết chuyện gì sẽ xảy ra nếu mi đánh một nhà quý tộc không hả?”

Viên sĩ quan cúi xuống nàng và nói với một cái nháy mắt. “Đừng làm đau tay cô, cô bé.”

Thật vô ích khi cố tìm những lời lẽ thông thái, tử tế để cho hắn hiểu rằng hắn đã thắng cuộc đua nhưng mất tất cả mọi thứ khác. Thay vào đó, nàng nhấc váy lên và tống thẳng bàn chân đi giày vào giữa hai chân hắn. Ha ha

oOo

Với một buổi lễ trang trọng, giải thưởng của Vòng đua Vĩ đại đã được thị trưởng thành phố Sydney trao cho Derek. Sau đó, anh và Nicole bước về phía con tàu của anh để tách khỏi cuộc chè chén say sưa quanh họ. Tay anh với xuống để nắm tay nàng.

“Em, à, em…” anh bắt đầu dè dặt, “đáng lẽ đã thắng cuộc đua.” Mặc dù anh nhìn đi chỗ khác khi thừa nhận điều đó, nàng vẫn gật đầu.

“Không ai ngăn nổi tàu của em.” Giờ anh đang nhìn xuống nàng. “Và em và gã Ai-len đã điều khiển con tàu như nặn đất sét trên tay mình vậy. Đáng lẽ phải là em và thủy thủ đoàn của em kỷ niệm chiến thắng ở Sydney ngày hôm nay.”

“Chúng ta chẳng bao giờ biết chắc cả,” nàng trấn an anh, nhưng trong thâm tâm nàng nghĩ anh nói đúng.

“Anh chưa bao giờ nhận ra việc này khó khăn với em thế nào.”

Nàng muốn chối, nhưng anh nói, “Nếu có thể giúp ích chút gì, thì anh muốn em biết là anh… quan tâm đến em. Nhiều đến mức chiến thắng này cũng chẳng nhằm nhò gì.” Anh mở miệng định nói thêm, nhưng rơi vào im lặng và bước tiếp.

Khi họ đi vào khoang tàu của anh, anh bước tới chỗ nàng và ôm nàng vào lòng, ấn bàn tay anh phía sau đầu nàng, giữ nàng liền kề với tim anh. Nàng không thể ngăn mình bám lấy anh.

Anh thì thầm vào tóc nàng. “Anh rất tiếc.”

Nàng khóc trên ngực anh, những giọt nước mắt nàng làm ướt áo anh và những tiếng thổn thức nho nhỏ khiến nàng xấu hổ, cho đến khi anh lập một lời thề với nàng hết sức nghiêm túc tới mức nàng tin là thật.

“Không ai được làm hại em lần nữa.”
Bình Luận (0)
Comment