Thuyền Trưởng Đam Mê (The Captain Of All Pleasures)

Chương 23

Gã đàn ông chết tiệt đang trưởng thành, Chancey đã nghĩ thế khi ông mới tới Sydney và thấy Sutherland. Trưởng thành và nhẹ nhõm hơn, dù nghe có vẻ ngớ ngẩn. Giống như là một gánh nặng nào đó đã được nhấc xuống khỏi vai hắn. Sutherland mỉm cười. Rất thường xuyên. Chancey tự hỏi điều gì đã xảy ra cho hắn. Rồi Nicole ào lên boong, cười lớn, và bị nhấc bổng lên đôi tay Sutherland.

Nicole chính là điều đó.

Gã đàn ông này là kẻ thù của họ, nhưng rõ ràng con bé đã quên mất thực tế đó. Không thể nào có chuyện ông đang nhìn thấy con bé nhìn người đàn ông ấy như thể chỉ một mình hắn ta tồn tại với nó, như thể nó yêu hắn! Chancey nguyền rủa một cách cay đắng. Họ phải lấy nhau thôi. Từ vẻ gần gũi của họ, ông cho là họ phải lấy nhau rất nhanh.

Ông không ngu tới mức ào lên con tàu đó, không trong lúc Sutherland đang ôm con bé thế kia, với ngôn ngữ cơ thể hắn thách thức bất kì ai dám lại gần thứ thuộc về hắn. Và ngoài việc muốn giết tên thuyền trưởng, Chancey còn cần phải đòi lại vài món nợ với mấy tay thủy thủ của hắn. Vì thế ông mừng khi thấy con bé đang tiễn chân hắn. Hai bàn tay Chancey siết chặt khi tên khốn dành cho con bé một nụ hôn dài, lưu luyến. Nhưng khi hắn kéo con bé lại lần nữa và nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên đỉnh đầu nó, Chancey vui mừng quyết định là gã đàn ông đó muốn con bé vì hơn một lý do.

Ông theo sau Sutherland cho đến khi họ ra khỏi tầm nghe của con tàu, rồi bước tới tóm lưng hắn. Gã đàn ông lập tức xoay lại, toàn bộ cơ thể hắn căng lên chờ chiến đấu. Chancey chỉ phát hiện được một thoáng ngạc nhiên trên mặt hắn trước khi nó bị giấu đằng sau chiếc mặt nạ lạnh lùng.

“Giờ chúng ta phải nói chuyện.”

Để trả lời, Sutherland gật đầu ngay.

Với tay thuyền trưởng đi theo ông, Chancey rẽ vào một quán rượu gần đó, vào giờ này buổi sáng quán vắng tanh. Khi họ ngồi xuống một chiếc bàn ở đằng sau, ông gọi hai ly whiskey. Ông cho là mình cần một ly, và không hề nghi ngờ chuyện gã đàn ông trước mặt ông cũng cần.

Ông hỏi, và một lúc sau Sutherland thư giãn và nói chuyện. Chancey biết được chuyện Sutherland đã nghi ngờ Nicole đầu độc thủy thủ của anh ta. Ông lắng nghe khi Sutherland kể cho ông về cơn bão và về Tallywood. Khi cần thiết, ông thúc giục người kia với những câu hỏi về Nicole, rõ ràng là đề tài yêu thích của anh ta, để giữ anh ta nói chuyện.

Khi Chancey cảm thấy tự tin vì cô bé đã an toàn và không bị đối xử tàn tệ, ông thư giãn hẳn. Ông chợt nhận ra rằng ông và tay thuyền trưởng đồng quan điểm trong rất nhiều chuyện. Nếu Sutherland không phải là tên nghiện rượu bị nguyền rủa đã quyến rũ Nicole thì họ đã có thể làm bạn.

Đột nhiên Sutherland lại có cái nhìn lạnh lùng trên mặt anh ta, và Chancey nhận ra bằng cách nào đó ông đã để lộ rằng cuộc nói chuyện sắp sửa sang trang mới. Thằng cha khó chịu không thể tỏ vẻ ngạc nhiên mảy may khi Chancey thông báo, “Anh sẽ cưới con bé vào ngày mai.”

Khi Sutherland không nói gì, ông nói tiếp, “Tôi đã để anh thoát một lần trong khi đáng lẽ phải ép anh cưới nó, nhưng tôi sẽ không phạm cùng một sai lầm lần hai.”

“Cho dù tôi có muốn lấy cô ấy đến thế nào – tôi cũng không thể.” Anh ta chà một bàn tay qua khuôn mặt cau có của mình.

“Không thể hay không muốn?” Chancey nghiến răng trèo trẹo khi ông cúi tới trước. “Tôi sẽ giết anh nếu anh không đền bù cho con bé.”

Sutherland không lùi bước, chỉ nói bằng giọng vô cảm. “Tôi muốn dành trọn phần đời còn lại với cô ấy.” Anh ta dừng lời, một cái nhìn đau đớn hiện ra trong mắt. “Nhưng ở nhà có một số chuyện khiến cho tôi không thể kết hôn với cô ấy.”

“Không thể? Chẳng có gì là không thể,” Chancey bắn ra trước khi ông tóm chiếc cốc và đưa lên môi. Sau một hơi dài, ông nói thêm, “Anh chỉ việc vượt qua hết những cản vật trên con đường kết hôn với cô bé của tôi –“

“Không thể nào,” Sutherland nói, với chính mình nhiều hơn là với Chancey.

Chancey bật ra khỏi ghế của ông và bắt đầu đi lại bên cạnh bàn cố lấy lại bình tĩnh, nhưng cơn giận của ông đã lên đến đỉnh điểm.

“Khốn kiếp, Sutherland,” ông gầm ghè, “lý do duy nhất khiến cuộc hôn nhân với Nicole là bất khả chỉ là –“ Ông nghẹn lời, rồi hít vào một hơi khi một ý nghĩ bất chợt ùa đến. Hai vai ông trĩu xuống. Ông bị tác động mạnh vừa vì kết luận của chính mình vừa vì cái nhìn hoàn toàn chết lặng trong đôi mắt Sutherland.

Với một cơn giận mới, Chancey lôi anh ta ra khỏi ghế và túm lấy cổ áo anh ta. Nhưng Sutherland chẳng làm gì. Tên khốn không muốn đánh nhau.

Cuối cùng Sutherland nói. “Tôi muốn chăm sóc cho cô ấy. Tôi có thể cho cô ấy một ngôi nhà và sự giàu sang và mọi thứ khác mà cô ấy muốn.”

Chancey đấm anh ta mạnh tới nỗi người anh ta rung lên vì lực của cú đấm. Sutherland không hề phòng thủ.

“Tên khốn kia! Vậy là mày muốn biến con bé thành tình nhân của mày,” Chancey quát lên. “Dành hai đêm với bà vợ chính thức và những đứa con, rồi vài đêm với Nicole và bất kể đứa con hoang nào con bé có thể sinh ra cho mày chứ gì?”

“Không. Sẽ chỉ có Nicole mà thôi. Tôi chưa bao giờ đụng vào vợ tôi.”

Việc đó là Chancey ngạc nhiên, nhưng không thành vấn đề. “Mày không biết mày đã làm con bé trả giá nhiều thế nào đây. Có vẻ như con bé thấy không cần thiết phải kể cho mày biết nó là ai. Nhưng tao nói cho mày biết, mày sẽ không chỉ làm tổn hại đến tình cảm của con bé khi tất cả đống lộn xộn này chấm dứt đâu.”

“Ý ông là gì?” Sutherland từ từ hỏi khi Chancey thả anh ta ra trong ghê tởm.

“Ý tao là con bé có tương lai, một tương lai tươi sáng. Tao biết bởi vì tao đã chính mắt nhìn thấy. Tốt hơn cái mày có thể tưởng tượng nhiều.”

Đột nhiên, Chancey cảm thấy rất già và rất buồn bã. Ông nặng nề ngồi xuống với một tiếng thờ dài não ruột, rồi uống thêm một ngụm rượu nữa. “Anh phải để con bé yên. Hãy thu dọn và ra khơi đi.”

Sutherland cảnh giác ngồi xuống khi Chancey ngồi, nhưng toàn bộ cơ thể anh ta căng lên trước đề nghị ấy. “Bỏ mặc cô ấy sao? Mà không một lời giải thích?”

“Nó có thể tự tha thứ cho mình vì đã yêu anh mà không cần hôn nhân, nhưng không như anh, nó sẽ chết nếu biết mình phạm tội thông dâm.”

Sutherland nhăn mặt, nhưng lại hỏi, “Ông nghĩ cô ấy sẽ ra sao nếu tôi chỉ cứ thế biến mất?”

“Chắc chắn con bé sẽ đau khổ. Nhưng nó sẽ quên anh.” Chancey ghim vào anh cái nhìn của ông. “Anh phải làm việc này.”

“Tôi không thể - không phải với cô ấy,” anh quả quyết nói.

“Ý anh là anh không thể làm việc này cho con bé bởi vì tất cả những gì anh quan tâm tới là bản thân mình. Anh có gì để mà cho nó?” Chancey lại đột ngột đứng dậy. “Dù thế nào anh cũng chẳng là gì ngoài cái vỏ của một người đàn ông – và một tên say xỉn đến tận gốc rễ. Và để một gã Ai-len buộc tội như thế là to chuyện lắm đấy.” Ông đi đi lại lại. “Nếu anh chia tay một cách triệt để với con bé, cùng với thời gian nó sẽ quên anh. Nó còn trẻ đủ để tìm một người khác.”

Cuối cùng Chancey cũng nhìn thấy được một biểu hiện trên mặt Sutherland, và ước gì ông đã không thấy. Nó giống như là nỗi đau thuần túy nổi lên để dập tắt và triệt tiêu mọi niềm hi vọng đã từng có trên đó. Nó cũng cho Chancey biết rằng Sutherland chấp nhận điều ông nói là đúng, vì thế anh ta không cần nói gì thêm.

Khuôn mặt anh ta lại lạnh lùng khi nói, “tôi muốn một đêm nữa với cô ấy.”

Chancey lắc đầu quầy quậy. “Không đời nào.”

“Đó là cách duy nhất tôi đồng ý với chuyện này. Và ông phải nhận tiền của tôi để lo cho cô ấy, đảm bảo rằng cô ấy có mọi thứ mình cần suốt phần đời còn lại.”

“Quên chuyện đó đi.” Ông cần phải tống tên khốn say xỉn này, tên khốn đã kết hôn này ra khỏi cuộc đời con bé càng sớm càng tốt.

Viên thuyền trưởng đứng dậy và quay bước đi. Trước khi anh ta ra tới cửa, Chancey tóm cánh tay anh ta. “Một đêm thôi. Nếu anh làm bất kì chuyện gì tổn thương Nic của tôi, tôi sẽ rất vui mừng được giết anh.”

Nicole có thể dễ dàng làm một vị công chúa, Derek nghĩ khi anh nhìn nàng nhấp một ngụm rượu bên kia bàn. Thực ra, vài người chung quanh họ đã nhìn chằm chằm vào nàng như thể họ nghĩ nàng chính là một công chúa. Phản ứng của họ không đơn giản chỉ vì sắc đẹp của nàng. Thậm chí lẫn trong số những người đến ăn tối ở nơi sang trọng này, nàng vẫn nổi bật như một thành viên hoàng tộc.

Nàng ăn vận hoàn hảo trong một bộ váy anh đã tặng nàng. Lớp lụa màu xanh ngọc bích tôn lên màu sắc sống động của nàng và khiến đôi mắt sẫm màu của nàng lấp lánh ánh ngọc. Nàng có hơi hướng phương đông khi nhìn tổng thể, và mái tóc bóng mượt của nàng đang cài chiếc lược khảm ngọc tuyệt đẹp mà anh đã tặng nàng cho đồng bộ.

Nhìn thấy nàng trong bữa ăn này, anh kết luận rằng chắc chắn nàng có một tương lai khác. Nàng có thể khiến một vị vua phải lòng nàng.

Anh đã luôn kinh ngạc trước cách cư xử hoàn hảo của nàng bên ngoài con tàu. Khi không câu cá mập hay đá gục mấy kẻ xấu, Nicole Lassiter cư xử như một thành viên nhiệt tình của giới quý tộc. Chà, một thành viên rất nhiệt tình. Cứ như thể giây phút nàng mặc bộ váy vào, nàng biến hình thành một quý cô vậy. Đêm nay cũng không ngoại lệ. Nàng xử lý tất cả các món ăn và đồ bạc kèm theo còn tốt hơn anh làm. Nàng đã học và rèn luyện những kĩ năng đó ở đâu nhỉ?

Nàng là một nghịch lý. Trên giường anh, nàng không hề biết sợ - không ngần ngại tham gia vào bất kể điều gì anh đề nghị để mang lại khoái cảm cho họ. Và sau khi nàng đã chấp nhận việc họ sẽ ở bên nhau, anh được nhìn thấy một phần của nàng mà anh không thể tưởng tượng được. Khi không ân ái – và đôi khi là cả trong lúc ấy – nàng trở nên nghịch ngợm. Nàng cù anh, nhảy nhót luồn lách tránh khỏi anh, cười suồng sã như khi nàng đang làm tình vậy.

Lúc này, khi anh quan sát nàng ngang qua bàn, dường như có một người khác đang chiếm giữ cơ thể nàng. Anh tin rằng thậm chí nàng có thể khiến mẹ anh cảm thấy không tương xứng một chút trong một cuộc giao tế xã hội. Anh nhận ra rằng Chancey đã nói đúng.

Không may là, Derek nhận ra điều này sau khi anh cảm nhận được nàng đã rũ bỏ những lớp phòng thủ và chấp nhận anh. Anh tin rằng nàng sẽ ở lại với anh bất chấp những tình cảnh còn hơn cả kém hoàn hảo bao quanh họ. Derek đã nhận ra hoàn cảnh trớ trêu này. Khi cuối cùng anh đã có thể gọi nàng là của anh, khi anh đã có thể có nhiều hơn là thân thể nàng, thì anh phải để nàng ra đi.

Anh đang suy nghĩ ủ ê khi họ ra khỏi xe ngựa, nhưng khi anh theo sau nàng lên cầu tàu, anh không ngăn nổi một nụ cười làm cong khóe môi anh. Một điều về nàng đã hoàn toàn vượt ra khỏi khuôn khổ thông thường, kể cả khi nàng khoác lên mình bộ cánh lịch sự kia. Anh không nghĩ nàng nhận ra điều đó.

Nicole có kiểu bước đi có chủ đích, chính xác như một người luôn lênh đênh trên biển, như thể trong tiềm thức nàng trông đợi mặt đất sẽ uốn lượn bất kì lúc nào. Anh mỉm cười khi nhìn thấy hình ảnh người thủy thủ lão luyện trong thân xác một người đàn bà. Nhưng nụ cười biến mất khi anh nhớ lại rằng rằng thân thể phụ nữ đã chuyển cái dáng đi ấy thành một sự duyên dáng dập dềnh, thành một kiểu chuyển động hông gợi tình không thể tin nổi.

Lát sau khi họ cùng ngã vào giường, anh có thể cảm thấy nàng đã ướt và sẵn sàng cho anh. Thay vì trượt vào trong nàng, anh thờ phụng cơ thể nàng, hôn đôi mắt nhắm, cái chóp mũi, chỗ lõm nhỏ ở tai nàng. Mỗi phần của nàng đều trở nên vô cùng quý giá với anh.

Với cú chạm khẽ nhất của lưỡi, anh hôn bụng và phía trong hai đùi nàng. Mềm mại và gợi cảm bên dưới môi anh, cơ thể nàng run rẩy khi anh nhấm nháp nàng, nặn ra từng gam khoái cảm. Anh chiếm nàng với sự chậm rãi đến đau đớn, cho đến khi cuối cùng anh không thể khước từ cảm giác phần cốt lõi của nàng ôm lấy da thịt anh một cách nóng bỏng trong cơn cực khoái được nữa. Không hề tăng tốc độ cơ thể anh trên nàng, tiếp tục lối đẩy vào rút ra như cực hình kia, anh cho phép mình phun vào trong nàng.

Khi họ nằm đó thỏa mãn hoàn toàn, anh có thể cảm thấy nước mắt nàng trên ngực anh. Trước khi nàng chìm vào giấc ngủ trên cánh tay anh, nàng thở dài, “Em yêu anh.”

Những lời của nàng đâm thẳng vào tim anh. Anh nghĩ về biết bao nhiêu tháng anh đã muốn nàng và muốn nàng ở lại cùng anh. Rồi, ngay khi nàng đầu hàng, quyết định mạo hiểm tất cả vì anh, để tin tưởng anh, anh sẽ phải rời bỏ nàng. Anh cúi xuống đặt một nụ hôn lên tóc nàng, biết rằng đó là lần cuối cùng anh được hít thở hương thơm của nàng.

Anh nhớ lại những lời cuối cùng nói với người Ai-len sáng hôm đó. Derek đã quay trở lại và hỏi người đàn ông to lớn, “Tại sao ông lại quá sức trung thành với nhà Lassiter như thế?”

Người Ai-len đã không hề do dự. “Bởi vì người cha đã cứu mạng tôi, và đứa con gái đã cứu linh hồn tôi.”

Derek đã gật đầu và quay đi với trái tim nặng trĩu, biết rằng không có Nicole, linh hồn của chính anh cũng sẽ mất.
Bình Luận (0)
Comment