Thuyền Trưởng Đam Mê (The Captain Of All Pleasures)

Chương 5

Derek bước qua ngưỡng cửa quán Mermaid và đi thẳng lên quầy rượu, giống như anh đã làm hàng trăm lần ở những nơi như thế này.

Người trông quầy rượu không cần phải hỏi anh cần gì. “Chà, khoẻ không, anh iu?” cô ta nói với một cái nháy mắt lả lướt trước khi đặt một cái cốc và chai rượu whiskey đóng nút trước mặt anh. Anh dằn xuống một sự bực bội dai dẳng vì không những người đàn bà này nhận ra anh và đồ uống của anh, mặc dù anh có thể thề rằng anh chưa từng gặp cô ta trong đời, mà cô ta còn dễ dàng đoán rằng anh sẽ say lướt khướt. Quỷ thật, tại sao lại không nhỉ?

Anh nhìn qua vai quanh căn phòng sống động. Trong vòng bốn năm qua, khi không ở trên biển, anh thường kết thúc ở một trong những cái hố ở bến cảng như thế này để chống lại số phận một cách bất lực.

Quay lại để dành cho cô phục vụ quán một cái nhìn đờ đẫn, anh đập xuống bàn vài đồng tiền. Anh nắm chiếc cốc và cái chai mờ đục và dẹp đường qua đám đông. Theo thói quen, anh tìm được một chiếc bàn ở góc phòng nơi anh có một tầm nhìn không hạn chế với cánh cửa, và rót rượu ra cốc. Một lần nữa, anh lại nghĩ về cô điếm của mình.

Sáng nay anh tỉnh dậy với cảm giác cái gì đó không đúng. Nhưng anh đang bị dư chấn sau cồn, trời đã sáng bảnh, và anh nằm trên giường có một mình. Mọi thứ đều có vẻ bình thường. Rồi các sự kiện của đêm trước trào vào đầu óc mờ mịt của anh.

Cô gái đã ngủ cùng với anh trọn cả một đêm. Anh chắc chắn như thế. Khi anh tỉnh dậy, anh có thể ngửi thấy mùi thơm ngọt ngào của cô ta và thấy vết lõm cô ta để lại trên gối anh. Nhưng cô ta đã biến mất. Anh tự nói với mình rằng anh rất vui vì chẳng có khó khăn gì trong việc rũ bỏ cô ta cả.

Hầu hết lính của anh đều ở trên boong khi một nhóm thuỷ thuỷ tới tìm cô ta. Một vài người nghĩ là họ đã nhận ra lính của Lassiter. Ý nghĩ anh cho người đi tìm cô ta đúng là quá lố. Và cô ta thực sự không nên bỏ đi mà không nói một lời với anh. Thừa nhận rằng anh đã làm đúng như thế suốt cả quãng đời trưởng thành của anh cũng không làm anh thấy khá hơn chút nào.

Tất nhiên, anh vẫn chưa ngủ với cô ta, và anh không bao giờ biết được ai đã truy sát cô ta. Anh chắc rằng cô ta sẽ chỉ nói dối, và điều đó làm anh bực bội. Vì thế anh quyết định bỏ qua chuyện đó đến sau khi anh đã có cô ta. Giờ anh vật vã với ý nghĩ ai muốn làm hại cô ta.

Và cô ta dính dáng ra sao với Lassiter?

Tệ hơn là anh không biết làm thế nào để tìm cô ta lần nữa. Anh hi vọng cô ta sẽ trở về đây đêm nay.

Derek nhìn xuống cốc rượu của mình và lắc đầu. Còn có một điều nữa mà anh không thể bỏ qua được, một điều đã làm anh khó hiểu hơn mọi câu hỏi khác bao quanh cô ta. Anh tỉnh dậy phát hiện ra cô ta đã mò mẫn qua những con số hải trình của anh và thay thế chúng bằng những tính toán của mình. Những tính toán chính xác.

Anh nhìn nét chữ thanh nhã, nữ tính và nhăn mặt khi nhớ đến cái giọng bề trên anh đã dùng với cô ta đêm hôm trước. Làm thế quái nào mà cô ta lại nắm bắt được về hàng hải? Đó là một kiến thức đáng thèm muốn mà không phải bất kì thuỷ thủ nào cũng học được, và các thuyền trưởng thì canh gác nó như một món tiền bí mật. Khi thuỷ thủ đoàn không còn cần tới thuyền trưởng của họ để chỉ dẫn con tàu, họ có thể nổi loạn và loại bỏ ông ta. Biết được kĩ năng đặc biệt này có nghĩa là có sức mạnh, và anh chưa bao giờ gặp một người phụ nữ hiểu được nó.

Anh cân nhắc câu hỏi này và rót thêm một cốc đầy nữa từ cái chai. Anh sẽ chờ ở đây cho đến khi cô ta quay lại. Đó là cách tốt nhất anh có thể nghĩ ra. Những khuôn mặt thay đổi đêm hôm trước bắt đầu trộn lẫn vào nhau khi một chai trở thành hai.

oOo

Hi vọng của Grant Sutherland rằng anh trai anh không ở trong số những thực khách của quán Mermaid, quỷ quái thay đã tắt ngóm khi anh tìm thấy Derek ngồi lọt thỏm ở một bàn trong góc. Derek nhìn thấy anh ngay lập tức và lầm lì. Grant dẹp đường qua một đám đông gái điếm, đôi mắt anh mở lớn khi hai cô nhéo anh và vẫn đi theo anh.

“Em đã hi vọng không tìm thấy anh ở đây.”

“Đây cũng thế.”

Grant dành cho anh nụ cười chế nhạo. “Đáng lẽ em không đến đâu, nhưng có chuyện.”

“Giải quyết đi.” Derek uống, không thèm nhìn vào Grant. “Lúc nào chú chẳng làm thế.”

“Không phải lần này. Đây không phải việc của em.”

Lúc này Derek quay sang anh, không giấu vẻ ngạc nhiên. “Bất kì việc gì liên quan đến anh đều liên quan đến chú. Chú quản lý sự sản. Chú sở hữu một nửa Peregrine –“

“Lydia đang đi tìm anh.”

Derek đặt cộp chiếc cốc của mình xuống. Chết tiệt, Grant đã muốn nói với anh chuyện này trong lúc uống cà phê, không phải là bắn vào anh giữa một quán rượu nháo nhào.

“Cô ta muốn gì?”

“Cô ta –“ Ngay khi đó một người đàn ông bay qua cái bàn bên cạnh. Rượu văng lên cao và tung toé, suýt nữa trúng vào Grant. “Đủ rồi.” Anh đứng dậy, nắm tay Derek và kéo. “Chúng ta sẽ nói về chuyện đó trên đường về nhà.”

Derek giật tay ra xa. “Anh không về.”

“Vì cái quỷ gì mà anh không về? Anh còn chưa cố giết mình đủ cho đêm nay à?”

“Anh đang tìm… một cô gái.”

Grant phát ra một âm thanh ghê tởm. “Em gần như đau đớn phải nói ra điều này” – ánh mắt anh quét qua căn phòng – “chẳng lẽ anh không thể tìm thấy một người trong số những cô gái ở đây à, nếu không sạch sẽ thì ít nhất cũng có sẵn?”

“Không, cô ta không có ở đây.”

Grant ngồi xuống. “Cô ta là ai?”

“Tóc đỏ. Xinh đẹp.”

“Hoặc là rượu nói như vậy.” Grant gõ nhẹ vào cái chai rỗng không, bị úp ngược và làm nó xoay tròn trên bàn.

Derek lắc đầu. “Anh vẫn tỉnh.”

“Em không hề biết là anh vẫn còn tỉnh táo cơ đấy.” Trước cái nhìn cau có của Derek, Grant nói, “Chà, lúc này thì anh không tỉnh. Anh nghĩ mình sẽ làm gì nếu anh tìm thấy cô gái này? Uống cô ta dưới gầm bàn à?”

Derek gần như cười khúc khích. “Anh ổn.”

“Vậy thì đứng lên đi.”

“Anh sẽ không –“

“Nghe em đi.” Grant hiếm khi nhắc tới thực tế anh điều hành tất cả sự sản và quỹ đầu tư của Derek. Nhưng tất cả những việc này phải thay đổi, và Derek sẽ tìm ra sớm thôi. Grant ghim chặt anh trai mình bằng một cái nhìn. “Đó là điều tối thiểu anh có thể làm.”

Derek nguyền rủa và đứng dậy. Và lảo đảo.

Grant thở ra ầm ĩ. Những người to lớn như Derek tạo ra hiểm hoạ khi say xỉn. Không hỏi một tiếng, Grant nắm lấy vai Derek và nửa kéo, nửa trợ giúp anh bước qua quán rượu vào một chiếc xe ngựa thuê.

“Anh đã đi ra với chú rồi,” Derek bắt đầu khi những móng sắt ngựa gõ lộp cộp trên đường phố, “giờ nói cho anh biết Lydia muốn gì.”

“Tiền.”

Anh day day sống mũi. “Sao việc đó không làm anh ngạc nhiên nhỉ?”

Grant muốn – cần – phải nói cho Derek biết về quyết định gần đây của mình. Anh cần phải nói rằng anh đã mệt mỏi vì bị kiềm chân vào sự sản của Derek. Trong khi Grant đảm bảo chắc chắn là Derek không bị mất mát thứ gì, bản thân anh đã đánh mất bốn năm ròng.

Grant đã chịu đủ rồi.

Nhưng trông Derek có vẻ kiệt sức, bầm dập, tồi tệ hơn bất kì lúc nào Grant từng thấy. Lạy Chúa, anh ghét phải nhìn thấy anh trai mình như thế này. Bản chất của anh là không đánh kẻ ngã ngựa. Nhưng có lúc nào mà Derek không ngã ngựa không?

Khi họ tới dinh thự trong thành phố, Grant giúp Derek, vẫn còn khăng khăng là anh không “say bí tỉ,” về phòng mình. Grant đứng ở hành lang, vừa buồn cười lại vừa đau nhói khi thấy Derek vật lộn với đôi giày của mình. Khi cuối cùng Derek cũng nằm lên tấm ga giường, Grant tìm được một cái chăn và phủ lên anh. “Chúc ngủ ngon, Derek. Chúng ta sẽ nói chuyện vào sáng mai.”

Khi Grant đóng cửa, anh nghe Derek lầm bầm, “Cảm ơn. Vì sự giúp đỡ.”

Grant mở miệng định trả lời, “bất kì lúc nào,” nhưng biết rằng điều đó không còn đúng nữa.

oOo

Một lúc nào đó giữa đêm Derek tỉnh dậy. Đầu anh nhức buốt, dường như bị co thắt cùng nhịp với tiếng tích tắc của đồng hồ treo tường. Anh nheo mắt nhìn nó. Ba giờ sáng. Bị dư chấn sau cồn, và trời còn chưa sáng.

Anh đứng dậy từng tí một và chệnh choạng đi tới bồn rửa mặt. Vã nước lạnh lên mặt cũng không giúp gì cho đầu anh. Derek biết chỉ có một thứ giúp được. Anh bắt đầu đi tới phòng làm việc để tìm một chai ở đó, nhưng rồi ngập ngừng. Anh không muốn Grant tỉnh dậy và thấy anh không thể nào chịu nổi qua một đêm không có rượu. Đặc biệt là không sau khi Grant đã phải xúc anh ra khỏi Mermaid.

Nhưng anh không muốn ở đây. Anh tự bảo mình đó chỉ là vì anh không ngủ được khi ở trên cạn. Nhưng sự thực là cả trên tàu anh cũng không ngủ được ngon. Chỉ trừ đêm hôm qua. Đôi mắt anh mở lớn thêm một chút. Anh sẽ trở về tàu để ngủ, nhưng trên đường đi anh sẽ rẽ qua Mermaid để tìm cô gái lần cuối, và mua một chai uống trên đường. Quỷ thật, anh sẽ trả tiền cho cô ta chỉ để ngủ trên tàu anh lần nữa.

Kế hoạch đã định, anh cẩn thận mặc quần áo để không phải di chuyển quá nhanh hay cúi xuống quá nhiều. Khi bước ra cửa trước, ý nghĩ anh sẽ thích thú đêm hôm trước thế nào làm bước chân anh vững chãi.

Nhưng ở đâu đó trong đầu, anh cảm thấy ngu ngốc vì đi ra ngoài lần nữa. Vì phải dùng cô gái như một cái cớ để uống, hay vì dùng rượu như một cái cớ để tìm cô gái.

Một linh tính không lành thoáng qua anh. Nhưng anh vẫn tiếp bước, lờ đi dự cảm của mình là đêm nay chắc sẽ chẳng cải thiện mấy.

Buổi tối chết tiệt chẳng hề cải thiện.

Cảnh báo duy nhất của Derek về việc anh sắp sửa bị tấn công là tiếng rống của Jason Lassiter, “Tao sẽ giết mày, Sutherland!” Anh xoay lại và vấp chân, tài tình cúi xuống dưới nắm tay núc ních của Lassiter.

Tên con hoang đã đánh lén anh!

Lassiter gào lên và tung nắm đấm lần nữa, suýt nữa thì trúng vào cằm Derek.

Khi Lassiter rũ áo khoác ra, đám đông trong quán Mermaid đồng đều lùi lại. “Mày nghĩ cái gì khi giữ con bé suốt cả đêm hả?”

Vậy là vì cô gái.

“Đáng lẽ mày phải biết là tao sẽ giết mày vì thế!”

Không có nghĩa là họ cần lý do để đánh nhau.

Lassiter lao vào Derek, anh vừa vặn bước tránh qua ông ta. Nếu tên con hoang muốn một trận bẩn thỉu thì anh phải chiều thôi. Anh lùi lại và đấm vào bụng Lassiter trước khi lão ta có thể xoay người.

Hai tay anh siết chặt trước ý nghĩ Lassiter rõ ràng là còn hơn cả dính líu với cô gái. Dựa vào vẻ bề ngoài có thể thấy lão thực sự quan tâm tới cô ta. Ý nghĩ đó làm anh bừng bừng giận dữ. Trong tất cả những người đàn ông trên đời này cô ta có thể chọn như một gã bảo vệ chết dẫm, tại sao lại là Lassiter? Lúc ấy anh quyết định rằng anh muốn trêu ngươi lão già, muốn đánh nhau với lão.

Khi Lassiter xoay lại, Derek nói, “Tôi chắc chắn bất kể cô ta là ai, cô ta cũng không đáng công đi xuống tận đây đâu.”

Khuôn mặt Lassiter xoắn lại vì giận. “Tao sẽ xé xác mày ra!”

“Mong chờ nỗ lực của ông đây.”

Khi Lassiter tung ra một cú đấm khác, Derek thụp xuống và đấm mạnh, tung một cú vào ngực Lassiter.

Hai bàn tay người đàn ông bay tới ngực ông ta và ông ta thở khó nhọc, nhưng Derek biết rằng anh chỉ mua thêm được chút thời gian với người to lớn như thế.

Việc này thậm chí không phải là một cuộc so tài. Nhưng anh chưa từng đấu với một đối thủ giận dữ như thế. Mặc dù việc đó không làm Derek quá lo lắng, nhưng giận dữ có thể tăng sức mạnh cho Lassiter và giảm bớt cơn đau của lão. Sẽ là một trận ra trò đây. Anh chào đón nó.

Và nó xứng đáng.

Lassiter lắc đầu thật mạnh như thể để xua đi cú đấm, rồi lại giơ hai nắm đấm lên một lần nữa.

Derek lờ đi cái vòng khán giả gào thét bu xung quanh họ trong cơn cuồng loạn và tập trung vào đỡ những cú móc khổng lồ của Lassiter. Anh đã thành công hai lần. Lần thứ ba tông thẳng vào mặt anh. Derek sờ tay lên dòng máu nhỏ giọt trên má anh.

Rồi anh mỉm cười.

Những vụ cá cược nổi lên rào rào khi tất cả mọi người điên cuồng cổ vũ cho hai vị thuyền trưởng, hai đối thủ lâu năm cuối cùng cũng quyết chiến.

oOo

“Không thể là thật được!” Nicole ré lên, phải ngồi thẳng từ vị trí nằm dài trên bàn và giờ đã hoàn toàn tỉnh táo. “Ý chú là gì khi nói Cha đang ở trong tù?”

“Bị ném vào,” Chancey nói thêm như một lời giải thích. “Không định đánh thức con, nhưng không có đủ bạc trong tủ để bảo lãnh.” Ông nhíu mày. “Chẳng có đồng cắc nào.”

Nicole lắc đầu. “Con đã tiêu hết cả tiền trong chuyến đi về đây rồi. Nhưng con có thể bán cái gì đó,” nàng nói thêm đầy hi vọng.

“Việc đó mất thời gian. Chú sẽ đi xem xem ông ấy muốn làm gì.”

“Con đi với chú.”

Chancey quan sát nàng, và ông không thể nhầm lẫn vẻ kiên quyết của nàng. Sau một thoáng ông hết sức miễn cưỡng nói, “Nếu con muốn gặp ông ấy thì hãy mặc quần áo vào và gặp chú ở trên boong.”

Khi ông quay người đi, nàng nắm tay ông, “Cha có bị thương không?”

“Không có gì không lành được. Nào, nhanh lên.”

Nhào ra chỗ rương trên tàu của nàng, nàng điên cuồng bới đống quần áo. Nàng đang vội vã buộc tóc khi gặp Chancey trên boong tàu.

Nicole chắc chắn rằng đã có một trận ẩu đả. Nàng đã sợ Sutherland bị chọc tức tới mức làm hại cha nàng, tất cả chỉ vì nàng.

Nàng chưa từng nghĩ đến nhà tù.

Nicole mụ mẫm đi theo Chancey vào màn đêm đang nhạt dần, vẫn chưa hồi tỉnh khỏi cơn sốc. Họ di chuyển nhanh chóng, và không bao lâu sau đã tới sở cảnh sát địa phương. Khi nàng bước qua cánh cửa đôi nghiêng nghiêng vào trong hành lang, mặt trời chỉ vừa mới lên.

Phía bên trong không ẩm thấp và phủ đầy mạng nhện như nàng đã tưởng, và vì thế nàng thấy vui. Thực tế, tấm mành màu đỏ nâu nhạt bên ngoài được mở ra thoải mái đón ánh mặt trời, và ánh sáng bình minh làm hiện lên những hạt bụi li ti trong không khí. Sàn gỗ lỗ chỗ nhưng sạch sẽ. Cùng lúc đó, nàng cũng chẳng để tâm nếu như đây là một toà dinh thự to lớn. Nghĩ về việc cha nàng bị giữ ở đây cũng đủ chán nản rồi.

Nàng ưỡn thẳng vai và hếch cằm lên, chuẩn bị để gặp ông với thái độ vui vẻ. Rồi nàng rẽ ở góc đường và khuôn mặt rớt xuống.

Thay vì cha nàng, nàng nhìn chằm chằm vào Sutherland.

oOo

“Ngài có muốn kiện không, thưa bá tước?”

Derek ngần ngừ. Một phần trong anh cãi rằng đó là một trận đấu công bằng, và nếu anh được thả chỉ đơn giản nhờ tước hiệu, thì Lassiter cũng nên được tự do.

Rồi anh nhớ lại họ đã tới nơi này như thế nào. Khi cảnh vệ cuối cùng cũng kéo anh và Lassiter tách ra và ra khỏi quán rượu, Derek đã nói, “Các anh sẽ muốn thả tôi ngay bây giờ đấy – tôi là Bá tước Stanhope.” Các sĩ quan đã nhìn vào anh với đôi mắt mở lớn, cảnh giác. Họ không thực sự nhẹ nhàng với hai tù nhân của mình.

“Thực đấy,” Lassiter nói, làm cho Derek ngạc nhiên, cho đến khi lão ta thêm vào, “và tôi là tổng thống Hoa Kỳ.” (haha)

Derek lờ lão đi và quay sang người cảnh vệ gần nhất. “Tôi là Derek Sutherland, bá tước Stanhope đời thứ sáu. Anh biết điều gì sẽ xảy ra nếu anh bỏ tù tôi chứ.”

“Tao không thể tin mày lại dở trò “bá tước” lần nữa.”

Derek chỉ cười với Lassiter. “Có thể tôi sẽ đi và chăm sóc người bạn chung của chúng ta trong khi ông ở cùng với bên cảnh sát.”

Ngay lập tức, Lassiter đã câm miệng và giữ im lặng trong suốt thời gian Derek thuyết phục tất cả những người liên quan rằng anh thực sự là một bá tước. Đột nhiên cảnh sát không còn quan tâm một vụ ẩu đả trong quán rượu đã phá hoại chính cái quán đó. Họ tức điên vì một người Mỹ đã tấn công thành viên của giới quý tộc trên chính lãnh thổ nước Anh.

Giờ cảnh sát muốn anh phải ra quyết định. Derek muốn dạy cho gã chó già một bài học, nhưng…

Trước âm thanh những giọng nói của phòng chờ, anh từ từ quay lại, và anh phải thừa nhận là với một chút đau đớn. Anh phóng một cái nhìn khó tin khi nguyên do của cuộc ẩu đả tất tả đi vào trong đại sảnh, theo sau gót là một gã khổng lồ.

Tóc cô ta xổ ra khỏi cái búi lỏng trên đỉnh đầu và hai má ửng hồng. Rõ ràng cô ta chỉ vừa mới mặc quần áo và chạy ngay xuống đây. Anh đột nhiên nghĩ ra cô ta là loại phụ nữ trông xinh đẹp nhất khi mới ngủ dậy.

Cô ta hít vào một hơi đột ngột khi nhìn thấy anh đứng ngay cạnh viên cảnh sát, nhưng ngoài sự dè dặt nhỏ ấy, không có biểu hiện nhận biết nào. Cô ta gật đầu với người đàn ông đi cùng, ông ta vẫn ở đằng sau khi cô ta bước thẳng qua Derek tới chỗ Lassiter. Sự chối bỏ giống như một cú đấm tông thẳng vào gan ruột, chỉ có điều việc này làm anh bực hơn cả những cú đấm anh đã nhận lúc tối. Trong đầu cô ta anh thậm chí không đáng nhận một cái liếc mắt. Quá nhiều cho ân nhân cứu mạng.

Cô ta có thể nhìn thấy cái gì ở gã con hoang Mỹ ấy? Anh cho là phụ nữ có thể thấy những gã Yank không thể chịu nổi ấy không phải không hấp dẫn, nhưng lão già đủ tuổi làm cha cô ta. Mặc dù nếu trung thực, Derek nên tự hỏi một người phụ nữ như thế thì có thể thấy gì ở chính anh. Anh làm rất nhiều phụ nữ sợ hãi. Việc đó không phải cố tình. Một phần là do ở kích thước của anh, và có thể nguyên nhân nhiều hơn là do thái độ và danh tiếng của anh.

Nhưng đêm hôm đó cô ta không có vẻ sợ anh lắm.

Derek đứng im bất động, lờ đi viên cảnh sát và người đàn ông đứng sau mình. Anh nhìn cô ta đi xuống hành lang rộng, đôi vai nhỏ ưỡn thẳng và gót giày khẽ lách cách, cho đến khi cô ta ra khỏi tầm nhìn của anh. Rồi anh nghe thấy tiếng cô ta hít vào. Có lẽ, anh nghĩ với một tiếng cười mỉa, vì cô ta đã nhìn thấy tất cả những thiệt hại anh gây ra trên mặt Lassiter. Khi một tiếng thút thít theo sau, những ý nghĩ của anh trở nên nghiêm trang.

Sẽ thế nào nếu có một người đàn bà cảm nhận nỗi đau của anh, gần gũi với anh tới nỗi nếu anh bị đau, cô ấy cũng đau? Có một người đàn bà quan tâm tới anh nhiều đến nỗi vội vã chạy tới nhà tù trước bình minh chỉ để được ở cùng anh? Anh đã luôn biết rằng có một phần quan trọng bị thiếu mất trong đời mình, nhưng ngay khi đứng trong nhà tù lạnh giá này, với khuôn mặt bầm dập nhưng vẫn ít hơn gã con hoang trong khám kia, cái phần thiếu sót ấy trở nên nhức nhối.

Có tiếng cọ sát trên sàn khi cô ta di chuyển một chiếc ghế. Lùi lại một bước, Derek có thể trông thấy cô ta ngồi trước xà lim của Lassiter. Gã đàn ông cục mịch đằng sau anh để ý thấy sự quan tâm của anh và phát ra một tiếng gầm ghè, nhưng Derek vẫn tiếp tục nhìn cô gái. Kể cả khi biết cô ta đã chọn lựa, anh vẫn mê mải với những cử động thanh nhã nhưng có mục đích của cô ta. Cô ta quá chăm chú vào người bảo trợ của mình, Derek không nhìn thấy ông ta trong xà lim, dường như cô ta còn chẳng để ý thấy anh đang nhìn chằm chằm.

Cô ta để hai bàn tay che mắt, và Derek sợ hãi nghĩ rằng cô ta sẽ khóc. Anh không phải loại đàn ông bị ảnh hưởng bởi nước mắt phụ nữ. Mẹ anh chưa từng làm anh cảm động, kể cả Lydia trong lần cuối cùng cô ta tìm đến anh vì tiền cũng không. Nhưng ở đây đêm nay, anh không biết anh sẽ làm gì nếu cô gái khóc.

Tạ ơn trời, cô ta không khóc. Cô ta thả hai bàn tay bé nhỏ lên đùi và xoắn các ngón tay trước khi thở dài buồn bã, “Ôi, Cha ơi.”

Cha.

Người đàn bà đầu tiên anh thực sự có chút cảm giác… lại là con gái của Lassiter.

Quỷ tha ma bắt thật.

Không may là việc đó lại hợp lý. Anh đã không thể tìm thấy cô ta ở Mermaid, và cô ta trông không giống và cũng không cư xử như gái điếm đêm hôm đó. Chà, cô ta đã hôn như một gái điếm thành thạo và phản ứng như một người đàn bà lẳng lơ. Nhưng phong cách và giọng điệu thì khác xa của gái điếm. Giờ anh không biết liệu mình nên mừng vì cô ta không phải là gái hay nên chán nản khi biết cô ta là người thân của Lassiter.

“Bọn con sẽ thu xếp tiền bảo lãnh và đưa cha ra khỏi đây trong hôm nay,” cô ta nói với cha mình bằng giọng tự tin.

“Làm sao con có tiền?” Lassiter chậm rãi hỏi.

Cô ta không nói gì, chỉ nhìn đăm đăm lên trần nhà, lên tường, nhìn xuyên qua Derek trên lối vào, trở lại trần nhà.

Như thể Derek nhìn thấy được nhận thức đột ngột lướt qua mặt Lassiter, bởi vì sau một khoảng dừng, người đàn ông la lên, “Ôi, không, Nicole. Cha cấm đấy! Không đời nào cha cho phép con làm điều đó vì cha. Cha thà bị rục xương ở đây còn hơn nhận tiền của bà ta. Nếu con tới chỗ bà ta, con sẽ nợ bà ta mãi mãi và bà ta sẽ xé xác con ra.”

Nicole là tên thật của cô ta? Anh biết cô ta không phải là một Christina.

“Cha ơi, đó là cách duy nhất – cuộc đua chỉ còn cách bốn ngày, không, giờ thì chỉ còn cách ba ngày nữa thôi.”

“Không! Lời cuối đấy. Chỉ một lần này trong đời con, con sẽ phải làm như cha bảo – lạy Chúa, lần đầu tiên con đến đó con đã không hề nghĩ thế này.”

Nicole hít một hơi thật sâu và nói bằng giọng buồn bã, “Không, nhưng con cho là số phận đang cố nói với con rằng chúng ta không thể lúc nào cũng có thứ ta muốn.”

Lassiter lặng im. Cuối cùng ông ta nói, “Cha sẽ không chịu ơn người đàn bà đó cho dù con có đổi ý đi nữa.”

Cô ta làm như thể không nghe thấy gì. “Con càng đi sớm thì càng mang cha ra khỏi đây sớm.” Cô ta bình tĩnh đứng dậy để rời đi, bỏ lại Lassiter nghẹn ứ với vô số những mệnh lệnh không được ai để ý đến.

Derek gần như mỉm cười khi trên đường đi ra cô ta nói với qua vai mình, “Ôi thôi đi Cha! Ý con đã quyết rồi.”

Khi cô ta tới chỗ Derek, cô ta dừng lại và nhìn lên anh, khuôn mặt nghiêm nghị. Có thể cô ta nghĩ rằng tất cả mọi việc là lỗi của anh. Anh cảm thấy hơi thẹn bởi vì nếu lúc nãy cô ta không đến đây thì đúng là như thế thật.

“Nghe này, tôi có thể giúp cô,” anh nói, không thèm quan tâm xem Lassiter có nghe thấy anh không.

Lão có nghe thấy. “Im đi, Sutherland!”

“Cút xuống địa ngục đi, Lassiter,” Derek quạc lại trước khi quay sang nghe câu trả lời của cô ta.

“Anh còn chưa làm đủ hay sao?” cô ta hỏi, đôi mắt tiềm ẩn nỗi buồn khi quay bước đi ra. Derek đi ngay sau cô ta, nhưng người đàn ông hộ pháp vẫn đứng chờ từ nãy bước ra trước mặt anh.

“Đừng đi trừ khi anh muốn một trận ẩu đả khác,” ông ta cảnh cáo khi lùi lại chỗ cánh cửa.

oOo

Trời mưa, cơn mưa lạnh thấu xương thấu thịt luôn luôn nhắc nhở Nicole về cái ngày cuối cùng nàng ở trên mảnh đất kinh khủng này. Lúc đó nàng năm tuổi. Cha nàng đang tan nát trái tim, mẹ nàng vừa mất. Bằng cách nào đó ông đã mang họ tới được London từ một cảng biển Nam Mỹ nơi Laurel Lassiter qua đời. Ông muốn đích thân nói cho mẹ vợ biết con gái bà đã chết.

Một tuần sau khi bà goá phụ biết tin về cái chết của Laurel, bà rời khỏi phòng trông vẫn đáng sợ như bao giờ. Mái tóc vàng, điểm xám của bà được sửa soạn hoàn hảo, sống lưng thẳng đơ. Chỉ có điều trông bà già hơn rất, rất nhiều và mặc váy áo màu đen. Bà yêu cầu gặp Lassiter, và Nicole bị đưa ra ngoài chơi. Nhưng như mọi khi, nàng không thể đủ ấm, vì thế với bàn chân và tay lạnh cóng nàng lén trở lại ngôi nhà. Nàng đứng ở bên ngoài cửa phòng khách và lén nhìn vào khi nàng nghe họ đang nói về mình.

“Nó sẽ không bao giờ lấy chồng được,” bà ngoại của nàng đã dự đoán, đôi mắt đen kì lạ, lãnh lẽo của bà ta nhìn xoáy vào người cha tội nghiệp của Nicole, vẻ ghê tởm không thèm che giấu. Ông im lặng trước bà ta.

“Nếu anh mang Nicole trở về con tàu đáng nguyền rủa đó với tất cả những gã thuỷ thủ gớm ghiếc của nó, đảm bảo với anh là tới lúc con bé phải kiếm một tấm chồng, một người chồng đủ tốt với thân phận của nó, thì danh tiếng của nó đã bị huỷ hoại tới nỗi không một thành viên nào trong giới quý tộc còn muốn nó nữa. Đó là chưa nói tới thực tế nó đã bị biến thành một đứa bé hoang dã.”

Lassiter trông như thể ông sắp cãi lại – Nicole nhớ đã mong ông làm thế - nhưng dường như ông đã lùi rất sâu xuống cái hố tĩnh tâm ở trong lòng. “Tôi còn chưa thể để cho con bé đi,” ông nói, giọng không chút âm sắc. “Nó là tất cả những gì còn lại của Laurel mà tôi có. Tôi phải giữ nó bên mình.”

“Vẫn ích kỉ như mọi khi, ta hiểu rồi.” Cả hai người đều quay về phía bức chân dung của mẹ nàng để trên lò sưởi. Laurel đã từng là một cô gái trẻ trung xinh xắn, tóc vàng. Trong bức tranh, trông bà mãi mãi hạnh phúc, như thể bà vừa mới được kể một điều gì buồn cười lắm và có thể sẽ phá ra cười bất kì lúc nào. Người nghệ sĩ điêu luyện đã nắm được cái vẻ hạnh phúc ấy một cách thành thục… cũng như những dấu hiệu ương bướng trên nét mặt bà.

“Tại sao nó lại từ bỏ tất cả những thứ này –“ bà quả phụ vẫy một tay để chỉ toà dinh thự giàu có – “ta không bao giờ hiểu được.” Rồi với chính mình, bà ta nói thêm bằng giọng khe khẽ, “Những lời đe doạ… cầu xin… tất cả đều vô dụng một khi con bé đó đã quyết định ra đi với anh.”

Bà ta đứng dậy trong bộ váy mặc ban ngày được trang trí cầu kì của mình để đi tới cửa sổ, chiếc váy sa tanh dày dặn tạo ra âm thanh sột soạt khe khẽ mỗi bước bà đi. Quay sang ông, bà ta buộc tội, “Ở lại nước Anh không đủ tốt với anh, vì thế anh phải kéo đứa con gái tội nghiệp của ta đi khắp thế giới, không bao giờ chùn bước phiêu lưu.”

Nicole mải miết theo dõi ánh mặt trời nhàn nhạt bắt gặp những đồ trang sức trên người bà ngoại nàng, toả những đốm sáng nhỏ xíu, lấp lánh lên giấy dán tường.

“Và giờ thì nó… đã ra đi. Nhưng Laurel đã làm như anh muốn.” Bà ta quay lại chiếc bàn hoa văn của mình, cử động chậm rãi và đĩnh đạc.

“Chết tiệt, bà biết rõ rằng cô ấy yêu việc ra khơi cùng với tôi,” cha nàng thốt lên, giọng ông khàn đặc. “Cô ấy khao khát niềm vui thích ấy và không bao giờ hối hận vì cuộc sống chúng tôi đã có… kể cả vào lúc cuối cùng.”

Bà ngoại nàng nheo mắt một cách sắc sảo. “Làm sao anh dám chắc việc tương tự không xảy ra cho đứa bé? Lỡ như nó chết –“

Ông bắn ra khỏi ghế của mình để đứng lừng lững trước bàn, hai bàn tay to lớn nắm lại thành nắm đấm. “Bà nghe tôi đây – tôi sẽ không bao giờ để bất kì điều gì xảy ra với nó. Bà có hiểu không? Nó là một đứa bé khoẻ mạnh, được nuôi nấng trên biển. Tôi sẽ luôn luôn bảo vệ nó.”

“Ta hiểu rằng anh nghĩ anh sẽ bảo vệ nó.” Bà ta nhìn lên ông, không hề cúi mặt cho dù trước hình ảnh đáng sợ của ông. “Nhưng kể cả khi nó sống tới chín mươi tuổi,” bà ta nói tiếp, “Nicole cũng phải chịu cảnh nghèo túng, bởi vì nó phải kết hôn với một người có tước hiệu trước khi ta cho nó sự sản của Laurel. Và những người đàn ông có tước hiệu không kết hôn với nữ thuỷ thủ. Và nếu mà anh định bỏ qua tài sản thừa kế của nó và nghĩ đến việc gả nó nơi khác, có lẽ là cho một gã Hoa Kỳ đần độn nào đó giống như anh, thì ai sẽ muốn nó hả? Nó có nhiều phần đàn ông hơn là đàn bà, không có chút duyên dáng nào, không có cả sự hấp dẫn lẫn của hồi môn để thu hút được một tấm chồng khá khẩm.”

Bà ta lắc đầu như ghê tởm cái hình ảnh ấy. “Nó sẽ già trước tuổi với làn da và hai bàn tay sần sùi vì nắng gió. Anh nghĩ xã hội sẽ mỉm cười trước một đứa con gái như nó chăng? Không!” Bà la lên khi lòng bàn tay đập thẳng xuống mặt bàn, những chiếc nhẫn nặng nề gõ cồm cộp. “Nicole sẽ cô đơn bởi vì anh không chịu làm việc nên làm vào lúc này.”

“Bà muốn tôi làm gì?” ông hỏi, vẫy một cánh tay. “Tôi không thể từ bỏ nó, vậy bà muốn thế nào?”

Bà ta từ từ vươn người tới trước và ghim chặt ông bằng đôi mắt đen của mình. “Anh sẽ gửi nó tới cho ta vào ngày sinh nhật lần thứ mười hai của nó, và không trễ hơn một ngày. Nó phải tới với ta trước khi trở thành một cô gái để ta có thời gian chữa lại tất cả những thứ mà anh –“ bà ta nhìn từ trên xuống dưới ông với nụ cười khinh bỉ “- và cái lối sống thấp kém của anh đã làm với nó. Ta sẽ chuẩn bị cho nó tiếp thụ quyền thừa kế như một người đứng đầu của giai cấp quý tộc và kết hôn tương xứng.”

Cha nàng ngồi xuống trở lại và thở ra từ từ. “Được thôi. Tôi sẽ đưa nó đến cho bà, nhưng bà phải hứa gả nó cho một người đàn ông tốt.”

“Tất nhiên, đồ ngốc! Nếu anh làm đúng như được bảo.”

Cả hai người đều không biết Nicole đứng ngay ở bên ngoài. Cả hai cũng không hề biết rằng kể từ rất lâu hết mức Nicole có thể nhớ được, mẹ nàng đã khắc ghi vào lòng nàng niềm tin một đời của bà. Đúng như Laurel đã từng sống, Nicole phải được chuẩn bị để chiến đấu giành quyền định đoạt số mệnh của chính nàng.

Nicole đã làm những gì tốt nhất có thể. Khi cha nàng ra lệnh cho nàng đội mũ và mang găng tay mỗi giây nàng ra bên ngoài, nàng nghe lời ông. Nàng hiểu bản năng bảo vệ mãnh liệt của ông và vâng phục những mệnh lệnh do lo ngại đưa đến của ông, và nàng học về hàng hải đề phòng trường hợp có chuyện hiểm nghèo xảy đến với ông trên biển. Học hết ngôn ngữ này đến ngôn ngữ khác, phải cầu xin đám thuỷ thủ dạy nàng những câu chửi thề nhẹ nhàng nhất – nàng chấp nhận tất cả những điều đó bởi vì mặt khác nàng được tự do. Và khi tới lúc nàng phải ra đi, nàng đã có hàng năm trời lên kế hoạch.

Nàng sắp sửa bước sang tuổi mười hai khi Lassiter tuyên bố nàng phải tới nước Anh và sống cùng bà ngoại. Nicole không hoàn toàn tự hào về việc nàng đã làm, nhưng nàng đã rất tuyệt vọng. “Tốt thôi, thưa Cha,” nàng chấp nhận với một tiếng khụt khịt. “Con sẽ làm như cha bảo. Nhưng cha phải biết rằng nỗi lo duy nhất của con là cha con mình sẽ cách nhau quá xa. Chuyện gì sẽ xảy ra nếu cha bị ốm? Phải mất đến hàng tháng trời con mới biết. Con sẽ không có ở đó để chăm sóc cha. Và nếu có chuyện gì xảy ra cho con, nếu con bị ốm, hay bị thương, cha có thể sẽ không ở đó…”

Câu nói đó đã chấm hết mọi cuộc nói chuyện vô bổ về trường nội trú trong khoảng năm năm. (em này khôn quá)

Cho đến tận cái đêm mưa gió này, Nicole đã tưởng nàng làm tốt lắm – nàng đã không ngừng ra khơi trong mười tám trên hai mươi năm của cuộc đời mình và đã nhìn ngắm thế giới. Nhưng khi nàng nhìn ra các cầu cảng, nhờn dầu mỡ vì cơn mưa, nàng tự hỏi phải chăng thời gian chẳng là gì cả - nếu nàng đã lừa phỉnh được bản thân tin rằng nàng có quyền năng với vận mệnh của chính mình. Nàng đã cố, Nicole quyết định, và đành cam chịu đầu hàng trong trận chiến đó.

Chỉ là không hoàn toàn.

oOo

Khi Nicole tới Dinh thự Atworth to lớn sau gần mười sáu năm, nàng bình tĩnh không ngờ, mặc dù ngôi nhà trước mặt nàng được xây nên để làm thoái chí người khác. Những bậc cầu thang đá cẩm thạch dày dẫn tới lối vào nhô ra, hai bên là hai cột đá cuộn cao sừng sững. Mỗi bên có hai cánh chìa ra từ trước mặt nhà trong thế cân xứng hoàn hảo. Nhưng một khu vườn xanh tốt trong thời tiết giá lạnh làm dịu đi vẻ khắc nghiệt bằng sự mời gọi dịu dàng.

Mặc dù nàng liên tưởng nơi này với những kí ức đau đớn, nàng buộc mình nhớ lại rằng mẹ nàng đã giành hầu hết thời niên thiếu trong ngôi nhà này. Có thể đã cười đùa trên chính những bậc cầu thang này. Nàng khẽ mỉm cười trước ý nghĩ ấy. Nàng đang cười khi Chapman, viên quản gia lớn tuổi nàng nhớ mang máng từ lần viếng thăm duy nhất của nàng tới đây ra mở cửa và vẫn còn cười thậm chí khi ông ta dẫn nàng vào phòng khách. Bà ngoại nàng đang chờ ở đó, ngồi bên dưới cánh cửa sổ Pallady rộng lớn thống trị căn phòng và vừa vặn thắp sáng những đồ gỗ xinh đẹp của bà ta. Nó cũng làm bừng sáng khuôn mặt nhăn nhó của bà.

“Chào buổi sáng, bà ngoại,” Nicole lịch sự mở lời khi nàng lướt qua tấm thảm Brussel dày đến trước mặt bà ta. Bà quả phụ vẫn còn mặc một màu đen ảm đạm, cài kín cổ. Sự bất hạnh hằn trên từng đường nét khuôn mặt bà. Hai con chó lùn mũi tẹt đã đứng dậy khi Nicole đi vào giờ quành trở lại chỗ chúng – không phải ở chân bà ngoại nàng mà ở dưới gầm cái bàn đặt ngang căn phòng. Bọn chó khôn thật, nàng nghĩ.

“Cô đến muộn,” bà quả phụ quát, thậm chí không buồn bảo nàng ngồi.

Nicole đã chọn mặc một trong những bộ váy áo ban ngày bà ngoại nàng đã gửi tới trường cho nàng, hi vọng sẽ làm dịu bớt con chim già, nhưng rõ ràng là cần nhiều hơn một vẻ bề ngoài chau chuốt mới đưa nàng vào trong vòng lịch sự được. Chẳng có gì mới ở đây. Cứ như thể là bà ngoại nàng, và toàn bộ dinh cơ này, đã bị đóng băng kể từ lúc Nicole rời đi cho đến tận bây giờ.

“Quả thực cháu đã muộn,” nàng ngọt ngào đáp lời, dũng cảm chọn một chiếc ghế đối diện với bà.

“Muộn tám năm!” Bà quả phụ quan sát nàng với biểu hiện không bằng lòng.

Lúc này Nicole đã hiểu rằng người phụ nữ ở trước mặt nàng, với đôi mắt đen quá giống như mắt nàng, sẽ khiến cho nàng phải bò trên kính vỡ mới lấy được tiền cho cha nàng. Nhưng cuộc đua này sẽ quyết định tương lai của họ, vì thế nàng phải làm điều gì phải làm. “Cháu rất mừng vì có thể đến thăm bà thế này –“

“Vớ vẩn! Bỏ qua những câu sáo rỗng đi, nhóc, và nói xem cô muốn gì.”
Bình Luận (0)
Comment