Thuyết Tiến Hóa Nam Thần

Chương 25

Giữa trưa hôm sau, phòng Trương Bắc Trạch vẫn luôn đóng chặt, Kỷ Uyển gọi anh ra ăn trưa, anh cũng chỉ ậm ừ 1 tiếng rồi không có động tĩnh gì.

Kỷ Uyển than nhẹ, cẩn thận thu dọn đồ đạc, sau đó đứng trước cửa phòng nói 1 tiếng, cầm túi ra khỏi ký túc xá.

Cô không hề quay về công ty mà bắt xe đi đến một tòa cao ốc ở trung tâm thành phố. Đây chính là trụ sở của công ty VK. Cô đến liếc mắt nhìn 70 tầng lầu cao lớn, đồ sộ trước mắt cũng không thèm, mà trực tiếp đi vào. 

Cô vòng qua quầy lễ tân rẽ đến trước thang máy, ấn chọn thang máy chuyên dụng trực tiếp đi lên trên lầu 60.

Bảo vệ đứng bên cạnh thang máy nhìn cô thấy lạ mắt, lại lựa chọn thang máy chuyên dụng bèn tiến lên một bước, máy móc nói: "Tiểu thư, xin mời đưa thẻ." Ngoài tổng giám đốc thì công ty quy định tất cả nhân viên và khách đến đều phải mang thẻ chứng nhận, đương nhiên, những ngôi sao nổi tiếng cũng có đặc quyền này, nhưng rõ ràng cô gái trước mắt hắn không thuộc bên nào cả.

Kỷ Uyền không lấy làm ngạc nhiên, thong dong lấy từ trong túi ra một cái thẻ đưa cho hắn.

Bảo vệ nói cảm ơn, sau đó nhận lấy, dùng thiết bị trong tay quét mã trên thẻ. Kết quả sau vài giây, màn hình hiển thị cho thấy đây rõ ràng không phải là thẻ của công ty giải trí VK, mà là tấm thẻ thuộc tổng bộ của tập đoàn VK. Mặc dù bên trên không hề chỉ rõ chức vụ nhưng đặc quyền rất cao, có thể ra vào bất cứ công ty nào thuộc VK. Có thể có được tấm thẻ này chứng minh rất có thể cô có quan hệ huyết thống với ông chủ.

Chủ tịch tập đoàn VK hiện nay là  Kỷ Hưng Vận - người sáng lập công ty, gần 70 tuổi, 3 lần kết hôn tổng cộng có 7 người con, tổng tài của VK là con trai thứ 2 của Kỷ Hưng Vận tên là Kỷ Duật Gia, tổng giám đốc của còn lại của công ty giải trí VK là vợ hai của Kỷ Duật Gia - Dư Mạn. Ông có 3 người con người con gái, 1 con trai, vợ trước sinh ra trưởng nữ, ba người con còn lại đều là con của Dư Mạn.

Những khác trong Kỷ gia lại càng phức tạp hơn, bảo vệ quyết định không đoán nữa, bo bo giữ mình mới là thượng sách, anh ta dùng hai tay trả lại thẻ cho Kỷ Uyển: "Cảm ơn sự phối hợp của cô."

"Điều nên làm mà."

Bảo vệ có hơi lo lắng bấm thang máy cho cô rồi lui sang 1 bên.

Kỷ Uyển vào thang máy trực tiếp nhấn lầu 70, cô bình tĩnh nhìn con số đang nhảy trên màn hình, hơi hít vào.

Thang máy dừng ở lầu 62, người đi vào lại là Lý Nhất Hy. Lý Nhất Hy không ngờ trong thang máy có người, nhìn kỹ lại thì kinh ngạc: "Kỷ Uyển?"

Từ sau khi xảy ra chuyện liên quan đến ca khúc mới, quan hệ của Kỷ Uyển và Lý Nhất Hy có chút ngại ngùng. Nếu như lúc trước cô nhất định sẽ cho rằng chỉ là một hiểu lầm không liên quan đến hắn. Nhưng bây giờ cô lại không tin đây chỉ là trùng hợp.

Cô khách sáo gật đầu cười: "Xin chào."

"Sao cô lại ở đây?"

"Tôi có chút việc….."

"Có việc? Có việc gì?"

Kỷ Uyển cười không nói gì.

Lý Nhất Hy nhìn thấy cô không đeo thẻ khách thăm lại cả cảm thấy kỳ lạ. Kỷ Uyển rốt cuộc là ai? Sao có thể dùng tháng mày này? Cô ta đến tìm ai?

Rất nhanh đi đến lầu 70, cô thư ký xinh đẹp ngồi ở bàn đứng lên cười tươi đón tiếp, Lý Nhất Hy có hẹn từ trước, chỉ là vị tiểu thư này…… là ai?

"Vị tiểu thư này là ai?

Lúc này phòng tổng tài mở ra, còn chưa thấy mặt đã nghe một chuỗi tiếng nũng nịu của con gái: "Mami, con cầu xin mẹ mà, cho con đi cùng với, con muốn ăn cơm cùng với anh Nhất Hy, còn chụp hình nữa."

"Mami không phải đi chơi…." Âm thanh chiều chuộng cũng vang lên.

Một phụ nữ xinh đẹp đoan trang bị con gái bám lấy cánh tay xuất hiện trước mặt mọi người, cô thư ký mở lời trước: "Dư tổng, anh Lý Nhất Hy đến rồi, chỉ là còn có một vị tiểu thư không có hẹn trước….." Phải nói rõ không phải là lỗi của cô ta trước.

Người phụ nữ xinh đẹp là Dư Mạn - vợ thứ 2 của Kỷ Duật Gia, bà ta đang mỉm cười, nhìn thấy Kỷ Uyển trong phút chốc sửng sốt, nhưng lập tức dang tay ra đón tiếp, giọng nói mang theo vẻ vui mừng: "Xem ai đến này."

"Dì Mạn." Kỷ Uyển cũng cười đi lên phía trước ôm bà ta.

"Chị Uyển." Kỷ Khấu 16 tuổi cũng vui mừng tiến lên trước, nhảy nhót nắm lấy tay cô, "Sao chị đến đây? Em nhớ chị quá."

"COCO." Kỷ Uyển cũng kêu tên ở nhà của cô bé, hôn lên má cô nhóc, "Chị cũng nhớ em."

Cảnh gia đình vui vẻ hiện ra trước mắt làm Lý Nhất Hy mở to mắt kinh ngạc, cô thư ký cũng có chút nghi hoặc. Dư Mạn dường như phát hiện ra ánh mắt nghi hoặc của bọn họ, mắt hơi lóe lên, thân thiết giới thiệu: "Mọi người vẫn chưa biết nhau đúng không, đây là đại tiểu thư nhà tôi, là con gái rượu của Kỷ tổng, vẫn luôn ở nước ngoài học tập, rất hiếm khi về nhà."

Không ngờ Kỷ Uyển lại là thiên kim tiểu thư của VK sao? Lý Nhất Hy chấn động, sao có thể chứ? Nếu cô là đại tiểu thư của Kỷ gia sao lại chạy đi làm trợ lý nhỏ của 1 công ty nhỏ chứ!

Hắn không dám tin nhưng sự thật bày ra trước mặt thế kia không tin cũng không được. Đáng chết, nếu như sớm biết thân phận của cô, hắn đã cố gắng theo đuổi cô cho bằng được rồi. Hắn lại lãng phí 1 cơ hội lớn như vậy!

Lý Nhất Hy hối hận không thôi, nhưng bên ngoài vẫn giả bộ kinh ngạc: "Kỷ Uyển, thật không ngờ thân phận của em lại khiến người khác phải kinh ngạc như vậy."

"Có gì to tát đâu."

Dư Mạn nói: "Mọi người quen biết nhau sao?"

"Dạ, quen biết ạ." Kỷ Uyển chỉ nói như vậy.

Dư Mạn cười cười, cũng không để trong lòng: "Cơn gió nào thổi con đến đây vậy, có thời gian cũng không về nhà ăn bữa cơm." Bà ta hòa ái sờ đầu cô.

"Con đột nhiên nhớ mọi người nên qua đây xem xem, ba có ở đây không?"

"Ba con đi Vancouver rồi." Từ Mạn nói xong lại thêm 1 câu, "trùng hợp vào đúng hôm nay, không thể gặp được con gái bảo bối của ông ấy rồi, lúc về sẽ không biết tiếc nuối tới đâu nữa."

Kỷ Uyển cười cười không nói gì.

Dư Mạn quay đầu nói với Lý Nhất Hy: "Xin lỗi, Nhất Hy, có một khách quý đến bất ngờ, chúng ta hẹn hôm khác được không?"

Lý Nhất Hy gật đầu, lại liếc nhìn Kỷ Uyển một cái. Nghe nói Kỷ đại tiểu thư không được xem trọng, nhưng không biết sự thật ra sao. Có điều nếu Dư Mạn nắm quyền thì tiếp cận việc nên làm là tiếp cận con gái bà ta. Nhưng nếu như cô là đại tiểu thư, có phải sẽ cầu xin cho Trương Bắc Trạch chuyển đến VK không? Điều này không được…. hắn khó khăn lắm mới đánh bại được cậu ta mà.

Đúng, thư mời Trương Bắc Trạch tham gia bữa tiệc là hắn trăm phương ngàn kế lấy được, sau đó cho người bán cho Diệp Thành Nhân. Bởi vì hắn nhớ Mạnh Chu bị bắt trong bữa tiệc nên dẫn đến việc dừng chiếu phim, do đó hắn quyết định để Trương Bắc Trạch cũng đi theo con đường này. Tất cả sắp xếp đều đi theo dự liệu của hắn, Trương Bắc Trạch bị bắt, công ty VK quả nhiên không phụ kỳ vọng của hắn đã công bố rất nhiều thông tin “xấu” về Trương Bắc Trạch, những công ty truyền thông khác cũng hùa theo, đồng thời hắn còn ngấm ngầm thêm dầu vào lửa, mua thủy quân, đem chuyện này xào càng ngày càng hot, dẫn đến sự chú ý lớn của dư luận.

Hắn phải nhân cơ hội dùng một kích lật đổ cậu ta! Chỉ cần Trương Bắc Trạch không còn trong giới giải trí nữa thì sau này hắn có thể kê cao gối ngủ ngon rồi, lấy hết tất cả về tay mình!

Nhưng bây giờ…… Nếu như Kỷ Uyển có quyền nói chuyện ở VK, Trương Bắc Trạch ký hợp đồng với VK thì tất cả mọi thứ hắn làm không phải là công cốc sao?

Lý Nhất Hy cau mày.

Kỷ Khấu không biết nhìn sắc mặt, cô bé vừa muốn nói chuyện với Kỷ Uyển, vừa muốn ở cùng với Lý Nhất Hy khó khăn lắm mới được gặp mặt.

Dư Mạn nhìn ra sự do dự của con gái, cười nói: "Con đi chơi với anh Nhất Hy một lát, đợi chốc nữa mẹ và chị Uyển đi ăn cơm sẽ gọi con."

Kỷ Khấu hoan hô một tiếng, vui vẻ vẫy tay chào Kỷ Uyển sau đó cùng Lý Nhất Hy đi xuống.

Dư Mạn nhìn Kỷ Uyển cười rồi nói với thư ký: "Đem cho chúng tôi 2 cốc cà phê."

***

Kỷ Uyển thân là đại tiểu thư của Kỷ gia nhưng tuổi thơ vui vẻ cũng chẳng có bao nhiêu, bố ham chơi quen thói, mẹ là kiều nữ được che chở, nuông chiều. Cho nên lúc cô 3 tuổi, mẹ cô phát hiện ba cô ngoại tình liền ly hôn. Một năm sau, ba cô liền cưới Dư Mạn - là minh tinh có chút tiếng tăm làm vợ, mẹ lại gả cho một người Pháp giàu có. Kỷ Uyển ở lại Kỷ gia, nhiều năm nay cô cùng chung sống hòa thuận với mẹ kế, chủ yếu là vì cô từ nhỏ học nội trú trong trường quý tộc, tới cấp ba đi Anh, số lần về nhà chỉ đếm trên đầu ngón tay.

Kỷ Uyển và mẹ kế ngồi xuống ghế sofa, nói vài câu chuyện nhà, cô lo lắng tình hình của Trương Bắc Trạch cho nên trực tiếp đi vào chủ đề: "Dì Mạn, hôm nay con đến thật ra là muốn nhờ bộ phận truyền thông của công ty chúng ta giúp đỡ."

"A? Từ Mạn có chút hiếu kỳ, "Sao vậy, người bạn nào của con gặp chuyện sao?"

Kỷ Uyển lắc đầu sau đó đem chuyện cô đi làm trợ lý và chuyện của Trương Bắc Trạch nói đơn giản cho bà ta nghe: "Do vậy, con muốn nhờ VK giúp Trương Bắc Trạch vượt qua khó khăn."

"Thì ra là cậu nhóc đó à", Từ Mạn gật đầu suy nghĩ một lát, sau đó ra vẻ khó xử nói, "Tiểu Uyển, rất xin lỗi con, e rằng dì không giúp được rồi."

"Hả?" Kỷ Uyển ngơ ngác.

"Nếu như công ty của 1 mình dì thì dì nhất định sẽ giúp con ngay, nhưng ta và ba con còn phải chịu trách nhiệm với cổ đông, Trương Bắc Trạch đó…. nhìn từ góc độ nào cũng đều là đối thủ cạnh tranh của VK, chúng ta không thể đi giúp đối thủ cạnh tranh mà rước thêm phiền phức được."

"Nhưng mà dì Mạn à, giới giải trí rộng lớn như vậy, VK cũng không thể thôn tính toàn bộ, anh ấy cũng có chiếm bao nhiêu thị trường đâu? Con nhờ dì giúp đỡ chuyện này hoàn toàn là vì cá nhân con, con cảm thấy rất buồn, nếu như không giúp được anh ấy có lẽ cả đời con sẽ luôn áy náy trong lòng, cho nên xin dì đồng ý lời thỉnh cầu của con đi." Kỷ Uyển chân thành nói.

Dư Mạn lại xem điều cô nói giống như nói chuyện cười: "Đứa trẻ ngốc, cậu ta và con có quan hệ gì chứ, sao có thể áy náy cả đời? Con tin dì Mạn đi, đợi con quay về trường rồi qua 1 năm sau con sẽ quên chuyện này thôi."

"Dì Mạn……"

Từ Mạn châm 1 điếu thuốc bạc hà: "Ta thật sự rất muốn giúp con, tiểu Uyển, nhưng kinh doanh là kinh doanh, con không hiểu sự phức tạp ở bên trong được đâu."

"Vậy nếu như để Trương Bắc Trạch và anh Diệp vào công ty thì có thể có lý do để giúp họ rồi phải không?"

Từ Mạn nhếch môi cười: "Bây giờ việc dùng chất cấm là đại kỵ của giới giải trí, chúng ta không thể tuyển những nghệ sĩ không có tiền đồ như thế vào công ty được."

"Anh ấy không dùng chất cấm, anh ấy là….."

"Ai da, chúng ta khó khăn lắm mới gặp mặt, nói những thứ này làm gì chứ? Nói về con đi, dì cũng cảm thấy con nên quay lại trường học rồi, dừng học 1 năm cũng không nói với ai tiếng nào cả."

Kỷ Uyển bị ngắt lời cảm thấy bản thân bị sỉ nhục. Dư Mạn căn bản không coi lời cô nói ra gì, bà ta chỉ đang qua loa cho có lệ với cô. Cô cho rằng người mẹ kế này cũng thích cô nhưng bà ta vốn dĩ không xem cô ra gì.

Kỷ Uyển nắm chặt túi của mình, cố gắng lắm mới nở ra một nụ cười, giả vờ nói vài câu: "Nếu đã như vậy con không làm phiền dì nữa."

"Nhanh như vậy đã đi rồi sao? Đứa trẻ này thật là, tiền tiêu vặt còn đủ dùng không? Cầm số tiền này mà tiêu." Từ Mạn lấy ra từ trong túi 1 vạn đưa cho cô.

"Không cần đâu, tiền của con đủ dùng." Nói xong dùng chút lý trí cuối cùng nói lời tạm biệt sau đó Kỷ Uyển tựa như chạy ra khỏi văn phòng.

Dư Mạn vứt tiền vào túi, hít lấy 1 hơi thuốc cười nói thầm: "Đại tiểu thư chơi trò chơi à."

Kỷ Uyền ngồi trên xe lén lau nước mắt, một mình ngồi ở quán cà phê hồi lâu cho đến khi hoàng hôn buông xuống cô mới đến quán ăn mua rất nhiều đồ ăn mang về, định ăn một bữa thịnh soạn với Trương Bắc Trạch.

Về đến nhà trời đã tối, trong phòng một mảnh tối đen, Kỷ Uyển mới mở đèn lên mới phát hiện Trương Bắc Trạch ngồi bó gối trên sofa, hai mắt vô hồn.

"Trương Bắc Trạch, sao anh không mở đèn?" Kỷ Uyển nhìn thấy thì nhẹ giọng hỏi.

Không ai trả lời, cô không nhụt chí đi lên trước mặt anh, cười khoe đồ ăn trong tay: "Tôi mang về rất nhiều đồ ngon, chúng ta cùng ăn đi."

Trương Bắc Trạch lắc đầu.

Nụ cười của cô dần tắt, cô bỏ những đồ trên tay xuống đi đến bên cạnh anh: "Anh sao vậy?"

Hồi lâu sau anh mới ngẩng đầu lên nói: "Buổi chiều tôi gọi điện cho những người tôi quen biết nhờ họ nghĩ cách giúp nhưng không ai muốn giúp hết…. anh Hướng nói bởi vì tôi mà hủy cả bộ phim, Cố Ngưng thì không nghe điện thoại của tôi……"

Kỷ Uyển nghe cũng buồn theo, nhưng cô vẫn an ủi anh: "Bọn họ có chỗ khó của bọn họ mà……"

"Tôi biết, vì một mình tôi mà hủy cả bộ phim của mấy trăm người rồi, là tôi có lỗi với mọi người, là lỗi của tôi……"

"Anh đừng tự trách mình nữa, chuyện này không trách anh được, ai biết được có người to gan như vậy, dám bỏ thuốc vào rượu chứ?" Anh cũng là người bị hại mà!

"Anh Diệp nói chuyện này và ca khúc mới đều rất kỳ lạ, cảm giác như có người đứng sau bày trò hại tôi…. Tôi không tiếng, không tiền có thể đắc tội với ai chứ? Tại sao có nhiều người nối giáo cho giặc, tại sao lại có những người đối đãi lạnh nhạt như vậy! Tôi rốt cuộc đã phạm pháp điều gì mà cả thế giới đều chống lại tôi như vậy?" Trương Bắc Trạch đau khổ không thôi nói.

Kiên cường như anh còn bị ép đến bước này, Kỷ Uyển đau xót không thôi, cô không nói ra được lời nào chỉ đành nắm lấy tay anh, muốn truyền hơi ấm và sự cổ vũ cho anh.

"Kỷ Uyển, thế giới này, có thật nhiều ác ý……" Trương Bắc Trạch cúi đầu, giọng nói run run.

Kỷ Uyển không biết anh có khóc không, chỉ biết bản thân mình đã rơi lệ rồi.
Bình Luận (0)
Comment