Tích Hoa Chỉ

Chương 48

Hai chủ tớ nhìn thấy Từ Kiệt sắp xếp mọi chuyện đâu ra đấy, từng chiếc xe chở cam quýt từ bến thuyền về trang viên, thì hai người rời đi.

“Đến y quán của Sở thị.”

“Vâng ạ.” Niệm Thu căn dặn người đánh xe, khi ngửi thấy mùi trên người tiểu thư đã nhạt đi nhiều, nàng ấy nở nụ cười, cầm lấy tay phải của Hoa Chỉ mát xa cho nàng.

Trước đây tay của tiểu thư rất thon dài, mềm mại, nhưng từ sau khi nàng đứng ra quản lý gia đình, tay phải đã thô ráp hơn tay trái nhiều, nhìn thấy được cả khớp ngón tay. Bọn họ đang nghĩ cách bảo dưỡng tay cho tiểu thư, thì nàng lại bắt đầu làm tiên sinh, nên cũng chẳng còn bao nhiêu tác dụng nữa.

Nghĩ đến tiểu thư trước đây chỉ cần đọc sách, học tập, có hứng thì lại đánh cờ, vẽ tranh, hoặc là đưa cho công thức để Phất Đông làm đồ ăn ngon. Còn hiện giờ, nàng phải bận tâm đến rất nhiều chuyện. Niệm Thu cảm thấy đầu mũi mình cay xè, vội vàng cúi đầu xuống, sợ tiểu thư sẽ nhìn ra được gì đó.

Sở Thế Đường nhìn thấy Hoa Chỉ đến thì có hơi bất ngờ, khi đã khám bệnh cho hai bệnh nhân xong, liền bảo những đại phu khác của y quán đến thay thế mình, rồi mời nàng vào trong nói chuyện.

“Làm phiền Sở đại phu rồi.”

Sở Thế Đường nhìn cách ăn mặc và diện mạo của nàng khác hẳn lúc trước, mí mắt ông co giật, nhưng cuối cùng vẫn làm đúng bổn phận, không hỏi gì nhiều: “Hôm nay đại cô nương đến đây là vì chỗ thuốc đã đặt lúc trước?”

“Cũng là một trong những lý do, ta muốn hỏi thêm về bệnh tình của tổ mẫu, ở nhà thì không tiện hỏi cho lắm.”

Sở Thế Đường gật đầu thấu hiểu: “Lão phu đã khám bệnh cho Hoa gia nhiều năm, nếu ta nhớ không nhầm thì mấy năm gần đây lão phu nhân đã bớt đau nhiều.”

“Vâng ạ, một năm hiếm lắm mới bệnh một lần.”

Sở Thế Đường vuốt râu, cẩn thận lên tiếng: “Ngươi có biết sau khi lão phu nhân sinh được bốn người con trai, đã từng sảy một cái thai tám tháng không?”

Hoa Chỉ hơi ngạc nhiên, lắc đầu: “Ta chưa từng nghe nói đến.”

“Vậy là lão phu nói lỡ lời rồi.”

“Người đừng nói như vậy, cũng không phải chuyện bí mật gì, chỉ là trưởng bối không muốn để tiểu bối biết đến mà thôi. Vẫn mong Sở đại phu có thể nói tỉ mỉ hơn một chút, để ta có được tính toán trong lòng.”

Sở Thế Đường hơi suy ngẫm, cũng không che giấu nữa: “Quả thực cũng không phải chuyện bí mật gì. Có một hôm lão phu nhân đang nghỉ trưa trên giường thì ngã lăn xuống, bị động thai, khi đứa trẻ được sinh ra vẫn còn hơi thở, nhưng đến sau này không giữ được. Lão phu nhân khi đó cũng chẳng còn trẻ nữa, sức khỏe bị ảnh hưởng nhiều, phải dưỡng bệnh suốt nửa năm mới xuống giường được. Về sau bà ấy rất ít khi bị bệnh, nhưng bệnh tình sức khỏe vẫn còn đó, lúc cần quay lại đòi nợ thì sẽ quay về, cho nên một lần bị bệnh của lão phu nhân mới dai dẳng như vậy.”

Trái tim Hoa Chỉ siết chặt, nàng luôn cảm thấy trong lời nói của Sở đại phu có ý gì đó: “Người cứ nói thẳng đi ạ, ta có thể chịu được.”

“Lúc trước, khi ta đến khám bệnh cho lão phu nhân, đại cô nương không có ở đó, ta cũng không tiện nói với những người khác, bệnh tình của lão phu nhân đã trở nặng rồi.”

“Rất nghiêm trọng sao?”

“Cứ như vậy thì lão phu nhân sẽ không chống đỡ được bao lâu nữa đâu.”

Nhưng rõ ràng trước khi Hoa gia xảy ra chuyện, tổ mẫu vẫn rất khỏe mạnh mà! Mới qua một khoảng thời gian ngắn, sao lại…

Hoa Chỉ khều tay: “Không còn cách nào nữa sao?”

“Nếu như Hoa gia không xảy ra chuyện, lão phu nhân sẽ không mắc phải tâm bệnh, chưa chắc bệnh tình đã trở nên xấu đến mức này. Mỗi lần lão phu khám bệnh cho lão phu nhân đều nói bà ấy thả lòng, suy nghĩ thoải mái. Nhưng đại cô nương cũng biết đó, có ai gặp phải chuyện này mà dễ dàng buông bỏ được, người ngoài sẽ không thể nào biết lão phu nhân đã phải gánh chịu những gì. Hơn nữa…”

“Cái gì?”

“Lão phu thấy chưa chắc trong lòng lão phu nhân không biết rõ tình hình bệnh tình của mình đâu.”

Hoa Chỉ hồi tưởng lại biểu hiện của tổ mẫu trong khoảng thời gian này, nhưng không có điều gì khác biệt cả. Nếu như tổ mẫu thật sự biết những điều đó…

Hoa Chỉ đứng dậy, khom người hành lễ: “Xin Sở đại phu hãy dốc hết sức mình, cũng không cần phải kiêng dè những thứ thuốc đắt tiền đâu, ta sẽ nghĩ được cách.”

“Ta không thể nhận nổi cái lễ này của đại cô nương đâu.” Sở đại phu tránh đi: “Giờ lão phu sẽ đi kê đơn thuốc, thường ngày đại cô nương có thể để huynh đệ tỷ muội đến bầu bạn với bà ấy, nói không chừng lão phu nhân nhìn thấy con cháu sẽ trút bỏ được nỗi lòng thì sao?”

“Sở đại phu nói chí phải ạ, trở về ta sẽ sắp xếp.”

Ra khỏi y quán, Niệm Thu ôm một túi bình bình hũ hũ đi lên xe ngựa, Hoa Chỉ chầm chậm đi theo phía sau, lòng không khỏi chìm xuống.

Cái gì gọi là nhà dột mưa triền miên, cuối cùng nàng cũng trải nghiệm được rồi. Cho dù trong lòng nàng có tính toán, cảm thấy bản thân có thể vực dậy được Hoa gia đi chăng nữa, cũng không đại biểu tổ tiên của Hoa gia có thể bình an.

Nàng hít sâu một hơi, Hoa Chỉ ngẩng đầu lên, bỗng nhìn thấy có một người đứng bên cạnh y quán. Thân hình người đó rất cao, mặc nguyên một bộ màu đen, vết sẹo trên mặt khiến hắn trông càng thêm sắc lạnh. Hơn nữa, cánh tay hắn lúc này đang rũ xuống, có dòng máu thuận theo ngón tay chảy xuống đất, những người đi ngang qua người hắn đều lần lướt tránh ra.

Hoa Chỉ không khỏi nhớ đến bản thân đã nhiều ngày rồi chưa gặp Thược Dược, trên mặt người này chỉ có một vết sẹo đa phải nhận lấy ánh mắt như vậy, không biết trước đây nàng ta vượt qua như thế nào nữa.

Trái tim nàng bỗng mềm nhũn, bước đến cạnh xe ngựa nói với Niệm Thu một câu, Niệm Thu nhìn về phía nam nhân kia, gật đầu rồi đi về phía hắn.

Niệm Thu lấy ra khoảng bốn năm lượng bạc lẻ đưa cho nam nhân trước mặt, dịu dàng nói: “Tiểu thư nhà ta có tâm lòng tốt bụng, nhờ ta mang chút bạc này đến cho ngươi. Đại phu của y quán Sở thị có tiếng tăm rất tốt, mau vào cho đại phu khám thử đi.”

Thấy hắn không lên tiếng, Niệm Thu nhét bạc vào người hắn rồi xoay người chạy đi. Hoa Chỉ buông rèm xuống, bảo người đánh xe về phủ.

“Thế tử…” Trần Tình im lặng dắt ngựa đi ra từ con hẻm, ngước nhìn về chiếc xe ngựa đã đi xa. Đại cô nương Hoa gia này và thế tử nhà hắn có mối duyên phận kỳ lạ thật đó, nhưng đối diện với bộ dạng này của thế tử mà cũng dám tiến lại gần hẳn cũng không phải người bình thường.

Thế tử nắm số bạc vụn trong tay: “Giải quyết xong chưa?”

“Vâng, Tiêu Ngũ đang dọn dẹp. Thế tử, chúng ta về thôi, vết thương của người phải mau về xử lý mới được.”

Thế tử ngẩng đầu nhìn tấm biển hiệu của y quán, nhận lấy dây cương, nghiêng người leo lên ngựa.

Sau khi trở về nhà, Hoa Chỉ tắm rửa, thay một bộ quần áo khác, mới đến thỉnh an tổ mẫu, nói về việc sắp xếp công việc bên chỗ xưởng xong, nàng giả vờ như có như không nhắc đến chuyện y quán Sở thị.

Lão phu nhân điềm nhiên, vẻ mặt lo lắng hỏi: “Sao đột nhiên con lại đến đó? Con thấy trong người không khoẻ à? Sao không mời ông ấy đến phủ?”

“Người đừng lo lắng ạ, cháu gái không có bệnh gì cả. Là trước đây con có đặt ít thuốc ở chỗ Sở đại phu, hứa một tháng sẽ đến lấy một lần, bởi vì bận rộn nên kéo dài đến tận hôm nay mới đến được.” Hoa Chỉ lặng lẽ quan sát, nói tiếp: “Chắc thêm một tháng nữa mọi chuyện trong nhà đã bước vào quỹ đạo, con định cuối tháng mười, đầu tháng mười một sẽ đến phía Bắc một chuyến ạ.”

“Đi phía Bắc?” Bởi vì ngạc nhiên nên ba chữ này đã bị bà nói đến vỡ giọng, lão phu nhân ho nhẹ vài cái, đẩy tách tra Tô ma ma đưa tới cho mình, chăm chú nhìn Hoa Chỉ, hỏi: “Con định đi phía Bắc?”

“Vốn dĩ con định qua tết rồi mới đi, đến khi đó tiền trong tay cũng tích góp được một số rồi, muốn làm gì cũng thuận tiện hơn. Nhưng sau này suy nghĩ lại, con thấy vẫn nên tới đó trước tết thì hơn. Mùa đông ở đấy rét lạnh, mỗi người bọn họ chỉ có một bộ đồ dày, tuy trong tay có chút bạc nhưng chưa chắc tổ phụ chịu đứng im nhìn con cháu Hoa gia chịu khổ, nhất định phải bắt nối nhiều quan hệ, sợ là trong tay không còn dư bao nhiêu nữa. Nếu có người bị bệnh, chỉ đành cố gắng nhẫn nhịn. Vừa nghĩ như vậy, con thực sự không thể yên tâm nổi, nên quyết định đi một chuyến.”
Bình Luận (0)
Comment