Tích Hoa Chỉ

Chương 52

Thược Dược cười: “Không có gì đâu, ta không buồn, chủ tử nói vẻ ngoài xấu xí tốt hơn nội tâm xấu xí nhiều. Những người bạn đồng hành kia của ta vẫn luôn đối xử với ta rất tốt, chủ ta còn mời sư phụ về dạy y thuật cho ta, trùng hợp ta cũng có tài năng về mặt này. Sư phụ nói chỉ cần ta luôn nỗ lực học tập, thêm mười năm nữa nhất định sẽ là đại phu có y thuật giỏi nhất thiên hạ. Mà hiện giờ ta còn kết giao được bạn bè, ngươi không biết ta vui mừng đến mức nào đâu.”

Ta biết chứ. Hoa Chỉ nhìn đôi mắt sáng lấp lánh và nụ cười ngây thơ của nàng ấy, chắc hẳn chủ tử và bạn đồng hành của nàng ấy đã bảo vệ nàng ấy rất tốt. Bởi vì có bọn họ, nàng ấy mới có thể rộng lượng, chân thành như thế.

“Ta là người bạn đầu tiên của ngươi, mà ngươi cũng là người bạn đầu tiên của ta, vậy người bạn đầu tiên hẳn phải có đặc quyền gì chứ nhỉ?”

Người đầu tiên đó nha! Thược Dược vui vẻ, gật đầu liên tục: “Ngươi muốn gì? Ta đều có thể làm cho người, chủ tử của ta lợi hại lắm đó.”

“Không liên quan đến những thứ này.” Hoa Chỉ chạm vào ánh mắt hưng phấn và mong chờ của Thược Dược, bèn nở nụ cười dịu dàng: “Để ta đặt biệt danh cho ngươi nhé, là cách xưng hô giữa hai chúng ta.”

Thược Dược gật đầu như gà mổ thóc.

Hoa Chỉ cười: “Ngươi có biết trên thế giới này thứ kiên cường và dẻo dai, có sức sống dồi dào nhất là gì không?”

Thược Dược một hơi có thể kể ra rất nhiều thứ đồ kiên cường, dèo dai, sức sống dồi dào, nhưng một thứ chứa cả ba yếu tố thì nhất thời không trả lời được.

“Chính là những ngọn cỏ có thể nhìn thấy ở khắp mọi nơi, lửa đốt không hết, gió thổi lại mộc. Ngươi giống hệt như nó, kiên cường mà dẻo dai, sức sống dồi dào, cho nên sau này ta sẽ gọi ngươi là Thảo Thảo, hai chúng ta nối lại với nhau chính là hoa cỏ rồi.”

Thược Dược có được cái tên mới độc nhất vô nhị này khiến nàng ấy vô cùng mừng rỡ, nàng ấy chạy ra ngoài ôm hết các đại nha hoàn, lại đi tìm Phất Đông ăn vụng vài miếng rồi mới quay trở về phòng.

Hoa Chỉ mặc cho nàng ấy muốn làm gì thì làm, nàng đến đầu giường lấy một cuốn sách dày lật ra xem.

Đây là một trong những cuốn sách nàng lấy được từ căn nhà cũ của Hoa gia, có một số được viết bằng kiểu chữ giản thể, có thể cả đời này đều không dùng đến, nhưng nàng nhớ ra được gì sẽ ghi chép lại. Nàng lo lắng nó sẽ rơi vào trong tay người xấu, nên đã đặc biệt dùng kiểu chữ viết ngoằn nghèo của nàng, kết hợp cả hai kiểu chữ phồn và giản lại với nhau, muốn đọc hết những chữ này không phải chuyện dễ dàng. Cho dù có đọc ra được, Hoa Chỉ cũng có thể thoái thác, người nhìn thấy chữ của nàng, có ai mà không nói chữ và người ngoan ngoãn giống nhau đâu chứ.

Thỉnh thoảng nàng sẽ lật ra xem, hoặc là thêm một nét, hoặc là xoá một nét.

Nàng nghe thấy có tiếng động, nhìn thấy Thược Dược đang hớn hở đi vào thì đóng sách lại, rót một tách trà đẩy đến trước mặt nàng ấy.

Ăn hết một đống thịt, lại xuống thêm một ly nước, Thược Dược hài lòng tặc lưỡi: “Cuối cùng cũng ăn được rồi. Hoa Hoa, ngươi không biết đâu, khoảng thời gian trước ta thê thảm lắm. Tất cả mọi người ra ngoài làm nhiệm vụ đều bị người ta gài bẫy ngã xuống nước, lương thực không thể ăn được nữa, cũng may có thịt khô mà ngươi làm cho ta nên bọn họ mới không bị chết đói. À, ngày mai sẽ có người giao thịt bò đến, ngươi từng nói thịt bò khô ngon hơn thịt heo khô mà.”

… Thật là một cô nhóc ăn hàng chính hiệu, nhưng Hoa Chỉ cũng không muốn từ chối. Ở triều Đại Khánh này, động vật như bò sẽ không được phép giết mổ, một năm cũng chẳng ăn được bao nhiêu lần nên nàng cũng rất thèm, vả lại nếu nàng không nhận ắt hẳn Thược Dược sẽ không vui.

“Ngươi bảo người giao đến chỗ nào?”

“Ta nghĩ chắc ngươi đã trở về rồi nên bảo người giao đến đây, ngươi nhớ gọi người đến cửa sau nhận nha.”

“Đừng khoa trương quá đó.”

“Ta biết rồi, chủ tử nói sẽ bảo người kia che chắn kín đáo.”

Hoa Chỉ gật đầu: “Tình hình của tổ mẫu ta rất tệ sao?”

Nói đến chuyện chính, Thược Dược cũng trở nên nghiêm túc: “Rất tệ, vốn dĩ cơ thể đã không khoẻ, cộng với việc trong lòng bà ấy chất chứa quá nhiều muộn phiền, ta của mười năm sau cũng không thể cứu được. Ta đã xem qua đơn thuốc rồi, không có vấn đề, y thuật của vị đại phu kia rất lợi hại, đổi lại là ta cũng không thể kê được đơn thuốc nào thích hợp hơn nữa. Nếu không có đơn thuốc tốt hơn, ta cũng không đề nghĩ phải đổi tới đổi lui, chi bằng cứ dùng tạm trước đi. Ngày mai ta trở về lục tìm những sách y mà sư phụ để lại xem có cách nào khác hay không.”

“Vậy làm phiền ngươi đi một chuyến rồi. Ngươi cũng biết tình hình của Hoa gia rồi đó, cho nên tổ mẫu không thể ngã được.”

“Hoa Hoa, ta không lừa ngươi, ngươi phải chuẩn bị sẵn tinh thần đó, trừ phi tự bà ấy nhìn thoáng mọi chuyện, bằng không tình trạng sẽ càng ngày càng tệ.”

“Dù thế nào cũng phải thử mới biết được.” Hoa Chỉ cảm thấy miệng mình đắng vô cùng, vốn dĩ nàng định sẽ để mình đứng chống ở phía trước, dù là tiếm tiền hay bắt nối quan hệ cũng được, nàng đều có thể giải quyết, nhưng nàng không định quản chuyện ở hậu trạch. Chỉ cần có tổ mẫu ở đây, chỉ cần nàng có thể kiếm được bạc là sẽ chặn được miệng của những người kia. Nhưng hiện tại, nàng đâu còn chỗ để lựa chọn nữa.

Rõ ràng tổ mẫu biết tình hình của bản thân nhưng không hề ép nàng, e là bà cũng biết được nàng không bằng lòng.

“Hoa Hoa, ngươi đừng buồn, chủ tử nói không có con sống nào không vượt qua được, chỉ xem quyết tâm của ngươi lớn bao nhiêu mà thôi. Ngươi lợi hại như vậy, sẽ không có chuyện gì làm khó được ngươi đâu.”

Hoa Chỉ thu lại cảm xúc, trêu chọc nàng ấy: “Cái gì cũng đều là chủ tử nói, chủ tử của người rất thích giảng đạo à?”

“Mới không phải, thường ngày ngài ấy không thích nói chuyện, nhưng con người lại rất tốt, đối xử với ta cũng tốt.”

Thực ra Hoa Chỉ có chút hối hận khi nói ra lời kia, có một số người không thể nào xuất hiện trong lời nói đùa được. Thế là nàng chuyển chủ đề: “Ta định mời tiên sinh dạy võ đến, đám trẻ trong nhà không thể yếu đuối như vậy được. Ta không thể nói bản thân có thể làm những chuyện khác đến mức độ nào, nhưng ít nhất đám trẻ trong nhà phải đầy đủ không thiếu người nào mới được.”

“Như vậy rất tốt mà, có rất nhiều người đều làm như thế. Trước đây Hoa gia không mời qua à? Có phải bọn họ chỉ mời người dạy đọc sách không?”

“Cũng gần vậy, đại khái là cốt cách của những gia đình văn thư đều hơi kiêu ngạo, xem thường công phu đánh đấm thô tục.”

Thược Dược ôm mặt hỏi: “Mời được người chưa?”

“Ta định ngày mai sẽ cho người đến chỗ ngoại tổ phụ của ta một chuyến, nhờ ông ấy giúp đỡ.”

Thược Dược chớp mắt, bạn bè gặp khó khăn, là lúc nàng ấy nên ra tay rồi. Nàng ấy cũng không nói, ăn bữa trưa xong lại ăn bữa tối, rồi mượn lý do đi tiêu hóa để ra cửa truyền tin. Nàng còn chưa dùng tới lời hứa mà thế tử dành cho Hoa Hoa đâu đó, chút chuyện nhỏ này đã dùng đến lời hứa quan trọng kia thì thật là uổng phí.

Nàng ấy ngủ một đêm ngon lành, sau khi ra khỏi cửa thì nhìn thấy Hoa Hoa đã ăn diện chỉnh tề, phía sau là Lưu Hương đang xách cái rổ: “Hoa Hoa, ngươi đi đâu thế? Không ăn sáng với ta sao?”

“Ta phải đến lớp dạy học cho đám trẻ, đã ăn sáng trước rồi. Ngươi mau đi đi, Phất Đông làm bún cá đó.”

“Ngươi đi làm tiên sinh?” Mắt Thược Dược sáng chưng: “Lát nữa ta có thể đến tìm ngươi không?”

“Nếu ngươi không chê buồn chán.”

“Không chê, không chê.”

Thược Dược đến thật, nàng ấy sợ doạ người ta nên đã đội mũ lên, còn dùng tay kéo xuống thấp, người ở đây đều là người nhà của Hoa Hoa, nàng ấy không muốn bị bọn họ ghét bỏ.

Nàng ấy đi về nơi phát ra âm thanh, đứng ở bức tường bên cạnh nghe một lúc, cho đến khi hết tiết học, đến giờ nghỉ ngơi của đám trẻ, nàng ấy mới chạy nhanh đi. Nàng ấy vừa chạy vừa nghĩ, bạn của nàng ấy thật lợi hại!
Bình Luận (0)
Comment