Sau khi luyện võ xong vẫn còn mười lăm phút nghỉ ngơi, ăn chút bánh ngọt, nghỉ ngơi một chút rồi bắt đầu đọc sách.
Nhác thấy Hoa Chỉ bước vào phòng học, Cố Yến Tích cũng chậm rãi đi đến đó, người ở tiền viện đều biết hắn là tiên sinh dạy võ được đại cô nương mời về, nên không hề ngăn cản hắn.
Hắn bước đến gần liền nghe thấy tiếng giảng bài của Hoa Chỉ, giọng nói trong sáng, dịu dàng đi vào lòng người, khiến họ không kìm được mà nghe vào trong tai.
Cố Yến Tích dựa vào cây cột trên hành lang, nheo mắt nhìn lên bầu trời, đáng tiếc Hoa Chỉ chỉ là một cô gái, nếu như nàng là nam nhi, Hoa gia sẽ rất lợi hại! Bằng không, khó khăn này đã bị nàng hóa giải từ lâu rồi, để nàng ở hậu trạch thật hạn chế khả năng của nàng quá.
Mãi cho đến khi tiếng ồn ào của đám trẻ truyền ra, Cố Yến Tích mới phát hiện bản thân đã đứng như vậy hơn nửa canh giờ rồi, muốn tránh đi cũng không kịp nữa. Hắn dứt khoát đi ra từ phía sau cây cột ở hành lang, không nhìn thấy Hoa Chỉ nhưng lại nhìn thấy Mục Thanh.
Hai người đã gặp lướt nhau một lần vào buổi sáng, đều biết rõ thân phận của đối phương.
Cố Yến Tích kính trọng nhân phẩm của ông ấy, chủ động chắp tay hành lễ: “Lục Yến Tích gặp qua Mục tiên sinh.”
Mục Thanh đáp lễ lại: “Lục tiên sinh.”
Hai người nhìn nhau, cùng nở nụ cười rồi ai đi đường nấy, cuộc kết bạn của quân tử hệt như nước, tạm thời không cần thiết phải nói chuyện quá nhiều.
Nhác thấy Hoa Chỉ vẫn chưa đi ra, Cố Yến Tích bắt lấy thời cơ tránh đi, hắn đi về phía căn viện mà Hoa Chỉ nghỉ ngơi sau tiết dạy. Mới tới đã nhìn thấy Thược Dược đang mài thuốc trong viện, hắn cũng không tiện đi vào, bèn vẫy tay bảo nàng ấy đi ra: “Dược liệu ở đâu ra?”
“Ta bảo người mang đến đó. À, Hoa Hoa cho ta cái này.” Thược Dược vui vẻ chia sẻ một cuốn sách được lấy từ trong chiếc túi mà thường ngày nàng ấy để các loại thuốc cho Cố Yến Tích xem.
“Nhiêu Thị Y Kính?” Cố Yến Tích có hơi bất ngờ vì cuốn sách này hắn đã tìm rất lâu không thấy, nhưng lại xuất hiện ở Hoa gia. Có điều, dựa vào số lượng sách cất giữ của Hoa gia, cũng quả thực có khả năng này: “Bọn họ mang sách ra hết à?”
“Mang ra hơn phân nửa, Hoa Hoa nói trong hai mươi xe đồ đạc bọn họ mang tới thì mười lăm xe đều là sách, nàng bảo ta xem trước cuốn này, bản thân thì đi lục tìm cho ta tiếp, chắc là vẫn còn.”
Người được Cố Yến Tích khâm phục không nhiều, lão tổ tông của Hoa gia là một trong số đó. Triều Đại Khánh dựng nước đến nay đã được một trăm bảy mươi năm, nhưng truyền thừa trên trăm năm lại chỉ có năm nhà, bốn nhà khác từng sa sút, thảm nhất là suýt chút đã mất đi truyền thừa, chỉ có Hoa gia vẫn đứng vững, kéo dài đến giờ.
Mấy đời Hoàng thượng đều nói đến lão tổ tông của Hoa gia, năm đó Hoa Tịnh Nhan có chức quan tể tướng, phụ tá cho vua, là người thông minh túc trí. Chỉ cần Hoa gia không phản bội tổ tông, vẫn luôn làm việc theo quy củ của Hoa gia thì sẽ không thể sụp đổ được, một hai đời tầm thường không có tài cán gì cũng không ảnh hưởng được đến gốc rễ.
Cho dù hiện nay vô tội bị giận lây đến mức tịch thu nhà cửa, đi lưu đày, trông thì có vẻ ngã xuống vực thẳm, nhưng nhìn thấy ánh sáng trong mắt đám trẻ kia, hắn biết sự quật khởi của Hoa gia chỉ là vấn đề thời gian mà thôi. Bọn họ chính là mồi lửa của Hoa gia, đợi bọn họ trưởng thành thì Hoa gia cũng sẽ vực dậy, huống hồ còn một người ổn định thế cục là Hoa Chỉ ở đây.
Thược Dược nghiêng người, nhỏ giọng hỏi: “Thế... Yến ca, có phải người đi nghe lén rồi không?”
“Ta nghe quang minh chính đại đó.”
“Xấc, nói chung là người nghe rồi. Thế nào, Hoa Hoa giảng rất hay phải không?”
“Ngươi cũng nghe hiểu được, có thể thấy trình độ của nàng không tệ.”
Thược Dược không hề cảm thấy bản thân bị hạ thấp chút nào, nàng ấy gật đầu vô cùng tán thành: “Chứ còn gì nữa, đợi qua một thời gian nữa ta định khiêng cái ghế ngồi ở bên ngoài phòng học để nghe.”
“Tại sao phải đợi một thời gian nữa?”
“Qua một thời gian nữa ta và Hoa gia sẽ thân thuộc hơn, cho dù bị người ta nhìn thấy cũng không cho rằng ta lén lén lút lút, có ý đồ không tốt. Hiện tại vẫn chưa được, người hầu của Hoa gia còn đề phòng lắm!”
Thược Dược hiểu rõ vô cùng. Cố Yến Tích phủi bay bụi thuốc dính trên quần áo nàng ấy: “Ta đã sai người mua một căn nhà ở gần đây, ngươi có muốn đi xem với ta không?”
“Không đi, ta muốn ở với Hoa Hoa.”
“...” Cố Yến Tích chỉ đành đi về một mình.
Ngày hôm nay là ngày hẹn Nhị cô nương và Tam cô nương lên lớp dạy học.
Cho nên Hoa Chỉ đến sớm hơn thường ngày một chút, lấy Hoa Bách Lâm làm đầu, đám trẻ Hoa gia đều lấy lại tinh thần, nắm đấm càng có lực hơn.
Cố Yến Tích bảo bọn họ tiếp tục luyện tập, hắn đi qua hành lễ: “Đại cô nương.”
Hoa Chỉ hơi khom lưng: “Hôm nay có muội muội đến tiền viện, làm phiền Lục tiên sinh tránh đi một chút ạ.”
Cố Yến Tích lập tức hiểu được ý tứ trong lời nói của nàng, nói: “Thời gian vừa đến, tại hạ sẽ rời đi ngay.”
“Làm phiền ngươi rồi.”
“Đại cô nương không cần thiết phải như vậy đâu.”
Cố Yến Tích cho bọn trẻ tan học sớm một chút, không dừng lại quá lâu đã đi ra từ cửa hông.
Hoa Chỉ nhận được tin báo, ấn tượng với hắn cũng trở nên tốt hơn một chút, nàng thích người hiểu chuyện lại có chừng mực, đáng tiếc người này không thể thu vào để bản thân sử dụng.
“Thảo Thảo đâu?”
“Đi bám lấy Phất Đông rồi, nàng ấy muốn ăn cá chiên.” Bão Hạ bụm miệng cười, rõ ràng lần đầu tiên gặp mặt không nói với nhau nhiều lời, cái nào đơn giản thì nói cái đó, bộ dạng xa cách. Đến khi quen rồi mời biết nàng ấy là người đơn giản dễ dỗ dành như vậy, vì để được ăn món cá chiên mà nói lời ngon ngọt xuống cả một buổi sáng.
Hoa Chỉ không cảm thấy bất ngờ xíu nào, có một người ăn hàng như vậy, xem ra tay nghề của Phất Đông lại có thể nâng cao rồi.
“Trước khi Nhị muội và Tam muội rời khỏi tiền viện, đừng để nàng ấy đi ra.”
“Vâng ạ, nô tỳ nhớ rồi.”
“Nghênh Xuân đi làm gì rồi?”
“Ông chủ cung cấp hũ sứ cho trang viên đến kết sổ sách, nàng ấy và Niệm Thi đi qua đó rồi.”
Hoa Chỉ cũng không hỏi nhiều, Thảo Thảo từng nói nha hoàn của nàng được dạy dỗ tốt, câu khen ngợi này nàng dám nhận lấy, bởi vì tìm khắp kinh thành này cũng tìm không ra mấy người có thể so sánh được với nha hoàn của nàng nữa. Đương nhiên, đây cũng là vì nàng dung túng và tín nhiệm, những chuyện nhỏ nhặt gần như không cần phải báo cáo với nàng, mà bọn họ có thể tự sắp xếp và xử lý một cách ổn thỏa.
Lưu Hương di chuyển bước nhỏ đến bẩm báo: “Tiểu thư, Nhị cô nương và Tam cô nương đến rồi.”
Bỗng chốc, lưng mấy nha hoàn trong phòng dựng thẳng lên, tư thế muốn tốt thế nào là tốt thế đấy. Hoa Chỉ nhìn đến buồn cười, nhưng cũng không nói ra, mặc cho bọn họ dùng cách này để nàng nở mày nở mặt.
Nào giờ tên của các cô nương ở Hoa gia đều chi có một chữ, còn công tử sẽ là hai chữ, cũng chẳng so đo tính toán gì, trưởng bối đều làm như vậy, cho nên phía sau cũng làm theo.
Nhị cô nương của Hoa gia, Hoa Tân có xuất thân từ chi thứ hai, cho dù là tuổi tác, tướng mạo hay danh tiếng tài năng đều tương đương với Tam cô nương, Hoa Linh, nhưng vì phụ thân của nàng ta là con thứ nên luôn bị Hoa Linh đè trên đầu một bậc. Từ thứ tự bước vào trước sau của hai người có thể nhìn ra được điều này.
Cho dù nàng ta có đi nhanh bao nhiêu, thì Hoa Linh vẫn nhanh hơn nàng ta nửa bước, chiếm thế thượng phong.
“Trưởng tỷ.”
Nhưng tiếng gọi này lại rất đồng đều, Hoa Chỉ khẽ mỉm cười, đứng dậy nói: “Sắp đến giờ lên lớp rồi, các muội qua đó trước đi, hôm nay không cần dựa theo lịch học được xếp sẵn, các muội tự sắp xếp xem ai lên trước, chỉ cần giảng thứ mình có sở trưởng nhất là được.”
Hai người nhìn nhau, trong lòng hưng phấn đến run rẩy.
Trước đây bọn họ chưa từng có mơ tưởng như vậy bao giờ, nhưng khi biết trưởng tỷ vậy mà lại làm nữ tiên sinh, lòng các nàng hệt như một ngọn lửa được đốt cháy. Một trưởng tỷ không có danh tiếng tài năng cũng có thể làm tiên sinh, vậy bọn họ có danh tiếng ở bên ngoài há chẳng phải càng có tư cách sao? Còn chưa đợi bọn họ nghĩ được cách làm tổ mẫu đồng ý, không ngờ tổ mẫu lại cho bọn họ cơ hội, vậy thì bọn họ liền mỉm cười tiếp nhận nó!
Nhìn hai người tràn đấy ý chí chiến đấu rời đi, Hoa Chỉ cảm thán: “Tuổi trẻ thật tốt.”
“...” Một đám nha hoàn nhìn nhau, hình như tiểu thư nhà bọn họ còn chưa đủ mười sáu tuổi, vậy mà còn không trẻ tuổi sao?