Tích Hoa Chỉ

Chương 60

Trong lòng Hoa Chỉ vô cùng chua sót, nàng ngồi gần lại, nhẹ nhàng vỗ về sau lưng đệ đệ. Khi nhìn thấy ánh mắt chờ mong của cậu, thái độ vẫn không hề mềm mỏng chút nào: “Phía Bắc lạnh hơn kinh thành rất nhiều, tổ phụ tuổi đã cao, nếu như ngã bệnh ở đó, đệ có từng nghĩ đến hậu quả chưa? Tuy rằng trước đây tỷ chuẩn bị một số bạc cho họ, nhưng tổ phụ không chỉ chẳm sóc mỗi chi của chúng ta, mà còn cả những chi bị ông liên lụy nữa, chút bạc này không đủ đâu. Vả lại, ở nơi nghèo nàn lạnh lẽo kia, cho dù bạc nhiều thì cũng không mua được gì cả, ta phải mang từ kinh thành đi.”

“Nhưng cũng không nhất thiết phải trưởng tỷ đi, trong nhà nhiều người hầu như vậy, để bọn họ đi không được sao?”

“Bọn họ không phải họ Hoa.” Hoa Chỉ thở nhẹ. Bách Lâm không hiểu, chỉ có người đến đó là người nhà họ Hoa mới khiến bọn họ yên tâm được, tránh cho bọn họ lo lắng.”

“Yên tâm đi, tỷ tỷ sẽ không lên đường khi chưa có tính toán đâu. Hiện giờ chúng ta nói lại chuyện lúc trước, lúc tỷ tỷ không ở nhà, đệ làm tiên sinh dạy các đệ đệ, có làm được không?”

Hoa Bách Lâm gật đầu thật mạnh, trưởng tỷ sắp phải đi đến nơi xa như vậy rồi, sao còn có thể để tỷ ấy bận tâm chuyện nhỏ này chứ.

Trong mắt Hoa Chỉ hiện lên niềm vui: “Vậy chúng ta nói đến chuyện thứ ba. Tỷ tỷ hỏi đệ trước, đệ cảm thấy Mục tiên sinh thế nào? “Rất tốt ạ, còn tốt hơn những tiên sinh khác.”

“Vậy đệ có đồng ý làm đệ tử của ông ấy không?”

Mắt Hoa Bách Lâm sáng bừng: “Mục tiên sinh đồng ý thu nhận đệ sao?”

“Chuyện bái sư là chuyện quan trọng, đương nhiên phải đến hỏi ý đệ trước. Nếu tỷ tỷ làm chủ, nhưng đệ lại không thích Mục tiên sinh, vậy chẳng phải sẽ làm chuyện xấu sao? Đương nhiên, nếu đệ không có duyên với Mục tiên sinh, vậy chỉ có thể nói rõ hai người không có duyên phận làm thầy trò, trong lòng không được oán hận, nhớ chưa?”

“Vâng ạ, thưa trưởng tỷ.”

Hoa Chỉ nhấn trán cậu: “Một lúc thì khóc, một lúc thì cười, cũng không biết xấu hổ nữa. Mau đi rửa mặt đi.”

Sau khi tan học, Hoa Chỉ gọi Mục Thanh đang chuẩn bị rời đi. Để tránh người khác nghe được, hai người bèn nói đến chuyện này ở hành lang.

Mục tiên sinh cười lớn: “Nói ra không sợ Đại cô nương chê cười, tại hạ thực sự rất yêu thích Lục công tử, nhưng cảm thấy hiện giờ đề xuất lại giống như thừa nước đục thả câu. Hoa gia trăm năm thanh liêm cao quý, sao một người tầm thường như tại hạ có thể thu nhận con cháu của Hoa gia làm đệ tử của mình được.”

“Theo tiểu nữ thấy, Mục tiên sinh xứng đáng với hai chữ tiên sinh.”

Đối với Mục Thanh mà nói, lời nói tán thưởng gì cũng không có trọng lượng bằng câu nói này, đây chính là lời khen lớn nhất trong suốt nhiều năm dạy học của ông ấy.

Ông ấy trịnh trọng khon người hành lễ, Hoa Chỉ vội vàng tránh đi, không nhận lấy.

“Nếu vậy tiểu nữ sẽ trở về bẩm báo với tổ mẫu, chọn một ngày lành để tiến hành chuyện tốt này.”

“Cứ theo ý của Đại cô nương.”

Cố Yến Tích ỷ vào tai mình thính, cách xa như vậy cũng nghe được lời nói của hai người, trong lòng cũng biểu dương quyết định của Hoa Chỉ.

Vừa nãy hắn mới điều tra hết mọi thứ về Mục Thanh, ông ấy xuất thân ở Dương Châu, nơi các nhân tài hội tụ, còn liên tiếp đỗ đầu hai kỳ thi, ông ấy đến kinh thành là muốn thi đỗ trạng nguyên.

Năm đó, ông ấy từ trên cao rơi xuống là vì tuổi trẻ hiếu thắng, cũng vì có người không chịu được việc ông quá xuất sắc. Hoa Ngật Chính tiếc nhân tài, mới có thể vớt được một người như vậy về làm tiên sinh cho Hoa gia, làm đệ tử của ông ấy, không thiệt thòi.

“Yến Ca, người còn chưa đi à?”

Chủ nhà còn chưa giục, mà người của mình đã giục trước rồi. Cố Yến Tích nhìn Thược Dược đang cầm một cái cán đang mài thuốc mà cũng không yên, hắn chợt có cảm giác như gả con gái đi vậy.

“Sáng nay trong lớp học đã xảy ra chuyện gì?”

Thược Dược ôm miệng cười một lúc trước, lúc bỏ ra thì trên mặt đã dính bã thuốc: “Nhị cô nương và Tam cô nương của Hoa gia cũng đến đây làm tiên sinh rồi, người đoán xem, kết quả như thế nào?”

Cố Yến Tích không cần suy nghĩ: “Đương nhiên là chẳng ra làm sao.”

“Ta lén lút đi nghe rồi...” Thấy thế tử cau mày, Thược Dược vội vàng giải thích: “Cũng chỉ là nghe trộm thôi, chính là cách một vách tường ở lớp học bên kia. Bọn họ không biết ta có thể nghe thấy.”

“Đây là chuyện của Hoa gia, hành sự cần phải cẩn thận, đừng gây phiền phức cho Hoa Chỉ.”

“Ta biết.” Thược Dực cũng cảm thấy bản thân làm không đúng lắm, giọng nói rõ ràng không được tự tin. Nếu như bị người khác phát hiện, nhất định Hoa Hoa sẽ khó xử, nàng ấy phải chú ý một chút, không thể để Hoa Hoa mất mặt.

Cố Yến Tích nhìn về phía hành lang: “Nghe được gì rồi?”

“Nói lắp ba lắp bắp, ngắt quãng liên tục, tệ hơn Hoa Hoa nhiều, hệt như một người trên trời, một người dưới đất vậy, tự cho rằng bản thân lợi hại lắm. Hừ.” Dáng vẻ kiêu ngạo kia giống như người trên trời là nàng ấy vậy. Cố Yến Tích nhìn Thược Dược một cái, sau đó lại chuyển tầm mắt về phía Hoa Chi.

Đọc thuộc chưa chắc đã biết, biết rồi chưa chắc đã giảng rõ ràng. Hoa Chỉ có thể nhẹ nhàng gánh vác, chưa chắc người khác cũng có thể. Nếu tiên sinh dễ làm như vậy, cũng sẽ không có mỗi một nữ tiên sinh như Hoa Chỉ suốt bao nhiêu năm nay, đã vậy còn là nữ tiên sinh được công nhận nữa.

Nhìn thấy Hoa Chỉ đi về bên này, Thược Dược ôm lấy đồ mài thuốc của mình chạy đến đón nàng: “Hoa Hoa, Phất Đông nói buổi tối sẽ nấu thịt kho ăn đó.”

“Tay nghề của Phất Đông năng cao nhất định là nhờ công của ngươi.” Nàng lấy khăn tay lau mặt cho nàng ấy, nhìn sang Cố Yến Tích: “Vừa hay ta có chuyện cần tìm Lục tiên sinh.”

Cố Yến Tích nhướng mày: “Đại cô nương xin hãy nói.”

“Trong đám người canh gác, Lục tiên sinh có cảm thấy ai có thể đào tạo chuyên sâu được không?”

Hiện giờ Cố Yến Tích dạy dỗ hai lớp của Hoa gia, một là đám trẻ nhỏ, tiết của bọn họ học vào sáng sớm, còn một lớp khác là người hầu và lính canh gác của Hoa gia, người hầu là Hoa Chỉ chọn ra, vừa trung thành vừa có sức khỏe tốt. Nếu luyện tập tốt, thật sự gặp phải chuyện gì cũng có thể chống đỡ được.”

“Tại hạ mạo muội nghe ngóng một chút, Đại cô nương muốn dùng vào việc gì? Cũng để tại hạ tiện xác định tiêu chuẩn đào tạo chuyên sâu.”

“Cần phải chịu đường chuyến đi đường dài, đối phó được một hai kẻ xấu.” Vẻ mặt Hoa Chỉ bình thản, lau đi dấu vết ban nãy Thược Dược để lại trên mặt.

Cố Yến Tích gần như hiểu ngay được Hoa Chỉ muốn dùng những người này vào việc gì, trong đầu hắn lướt qua danh sách một lần, lại lựa lựa chọn chọn thêm bớt một phen, hỏi: “Đại cô nương muốn mấy người?”

“Bốn đến sáu người.”

“Không thành vấn đề.”

“Vậy thì làm phiền Lục tiên sinh gia tăng lượng luyện tập với những người này, qua một thời gian nữa ta muốn dùng bọn họ.”

“Được.”

Hoa Chỉ khẽ khom người hành lẽ, đi ngang qua hắn, tiến vào trong viện. Nàng vừa mới đi được vài bước, dừng lại, quay đầu: “Nếu tiểu nữ muốn rèn luyện cơ thể, không biết Lục tiên sinh có lời khuyên gì không?”

Cố Yến Tích còn chưa trả lời, Thược Dược đã lên tiếng: “Ta dạy ngươi, Hoa Hoa, ta dạy cho ngươi.”

Hoa Chỉ ngây người, rồi mỉm cười: “Phải rồi, sao ta lại quên mất ngươi nhỉ, vậy không làm phiền Lục tiên sinh nữa.”

Cố Yến Tích cực kỳ phong độ chắp tay chào tạm biệt, trước khi rời đi còn liếc nhẹ Thược Dược một cái. Thược Dược rùng mình, rồi mới phát hiện hình như bản thân làm gì sai rồi thì phải.

Nàng ấy suy nghĩ một lúc, bản thân đâu có làm gì sai. Thế là nàng ấy lại nói tiếp lời của Hoa Chỉ: “Hoa Hoa, ngươi muốn học cái gì? Ta biết khinh công, dùng để hái thuốc là thuận tiện nhất rồi. Ta còn biết dùng kiếm, nhưng không có nhiều thời gian dùng đến. A, ta còn biết một bộ quyền pháp, đánh ra rất đẹp mắt. Hoa Hoa, ta dạy ngươi nhé, ngươi đánh ra chắc chắn sẽ rất đẹp đó.”

“...” Quyền pháp đẹp mắt, nhưng Hoa Chỉ không hề muốn học
Bình Luận (0)
Comment