Tính Toán Chi Li

Chương 28

Phải, không thể chờ thêm phút nào nữa! Nhưng đấy chỉ là sự nhiệt tình đơn phương của tôi.

Hàn Mộ Vũ mở cửa ra, thấy tôi nghiến răng nghiến lợi đứa bên ngoài, xách một túi trái cây to bằng tay phải, bèn chẳng nói chẳng rằng lấy qua xách hộ. Tôi vừa xoa lòng bàn tay đang đau vì bị siết bởi quai túi, vừa theo hắn vào nhà.

Căn nhà chỉ còn lại mình hắn trông càng rộng rãi hơn. Tôi ngước mũi lên ngửi, mùi mì ăn liền.

Hắn dọn dẹp tờ bản vẽ đang trải ra trên giường, rồi cất vào trong đầu giường, sau đó bảo tôi ngồi xuống.

“Ê, răng còn đau không?” -Tôi hỏi.

“Còn một tí…” -Hắn trả lời một câu nhẹ tênh.

Mới lạ. Tôi nghĩ. Mì ăn liền càng ăn càng nóng.

Hắn lắc lắc ấm phích, rồi nói với tôi: “Hết nước sôi rồi. Anh đợi tí, tôi đi đun một ấm.” -Nói rồi bèn xách ấm phích lên định đi ra ngoài.

Tôi vội cản hắn lại: “Tôi không uống nước, cậu đừng bày vẽ!”

Hắn không thèm đoái hoài đến tôi, chỉ nói: “Nhanh lắm.”

Ban ngày, tôi có thấy đường ống cung cấp nước sinh hoạt của họ nằm ở ngoài trời. Hôm nay trời lạnh, để tránh đóng băng, phần ống nước lòi ra đã được che lại bằng mấy lớp chiếu, vải rách và bông gòn. Hàn Mộ Vũ bảo thỉnh thoảng vẫn bị đóng băng, phải lấy nước sôi giội lên.

Điện chạy qua ấm đun nước, rất nhanh bèn có mấy làn khói trắng bốc ra từ miệng ấm.

Tôi lấy từ trong túi ra một quả lê nhét vào trong tay Hàn Mộ Vũ. “Trái cây cơ quan chúng tôi phát. Nhiều lắm. Tôi cũng ăn không hết. Đúng lúc cậu đang nóng trong người, nên mang tí cho cậu.”

Hắn đặt đại quả lê sang một bên, mặt mày không vui: “An Nhiên, chẳng phải đã nói rồi sao? Đừng mang đồ cho tôi nữa. Sao anh…?”

“Eo ôi, chỉ là chút trái cây rẻ rúng thôi mà. Hơn nữa chỗ tôi còn những mấy thùng. Có ăn hết đâu. Cậu xem như giúp tôi đi, tiêu diệt hộ tôi chỗ này.

Hàn Mộ Vũ lắc đầu, không nói gì nữa.

Tôi lại lấy từ trong túi ra tấm thẻ nhân viên của Ngô Việt, đưa đến trước mặt hắn.

“Lại là gì đây?” -Hàn Mộ Vũ cảnh giác nhìn tôi, không buồn đón lấy.

Tôi cẩn thận giải thích một lượt tác dụng của tấm thẻ này cho hắn, cuối cùng tôi nói: “Đây là thẻ bạn học làm bên Di Động của tôi cho. Chẳng phải cậu muốn mua điện thoại sao? Vừa hay, không xài thì uổng.”

Hắn nhướng mày: “Anh xem tôi là trẻ con à. Tôi nóng trong người thì cơ quan anh phát trái cây. Tôi cần điện thoại thì bạn học anh tặng thẻ ưu đãi… An Nhiên, anh không cần phải như vậy đâu…”

Tôi thực sự oan hơn cả Đậu Nga: “Mộ Vũ, được rồi, cho dù tấm thẻ ưu đãi này là tôi cố tình xin bạn học của tôi. Nhưng số trái cây này thực sự là của cơ quan phát. Hôm nay mới phát, cậu không tin có thể sang ký túc xác của tôi xem, những mấy thùng cơ!”

“An Nhiên…” -Hàn Mộ Vũ hiển nhiên không nghe tôi giải thích: “Tôi biết anh có ý tốt. Có thể với anh mà nói những thứ này quả thật cũng chẳng đáng bao nhiêu tiền. Cái chính là…tôi không thích thế…tôi không thích lấy đồ của anh!”

“Mấy quả táo rẻ rúng và một tấm thẻ nhân viên không tốn tiền thôi mà. Cậu trông cậu kìa, dùng dà dùng dằng, có đáng không?” -Tôi thấy mình đã chi li lắm rồi, không ngờ lúc õng ẹo Hàn Mộ Vũ còn chi li hơn tôi.

“Vấn đề không phải là đồ như thế nào. An Nhiên, hôm nay là trái cây và thẻ, nhưng không biết ngày mai sẽ thành cái gì… An Nhiên, tôi chỉ muốn làm bạn một cách đối đẳng với anh. Anh cứ như thế, chúng ta không thể làm bạn được nữa…” -Không ngờ hắn lại nói một cách nghiêm túc đến thế.

Thật là vớ vẩn. Tốt với hắn thì hắn bảo không thể làm bạn được nữa. Cái người này tư duy kiểu gì thế? Tôi nhét thẻ vào trong tay hắn: “Cậu cũng bảo mình là bạn rồi. Bạn bè chẳng phải nên quan tâm lẫn nhau, giúp đỡ lẫn nhau hay sao?”

“Anh cũng bảo là “lẫn nhau” rồi. Từ khi chúng ta quen biết đến nay lúc nào cũng là anh đơn phương giúp tôi.” -Hắn đẩy tay tôi ra: “Thẻ này tôi không lấy. An Nhiên, anh đủ tốt với tôi rồi. Là một người bạn bình thường, tôi không thể nợ anh quá nhiều!”

Bạn bè bình thường. Mấy chữ này tông vào trong não tôi cùng với giọng nói trong trẻo lạnh lẽo của Hàn Mộ Vũ, làm dấy lên tầng tầng lớp lớp tiếng vọng. Não tôi rung lên ong ong.

Hay lắm, hay lắm, tôi thực sự không thích nghe cái này.

Quả nhiên là thế. Hiện thực mà tôi luôn không muốn thừa nhận đã đập thẳng vào mặt như thế đấy. Nó làm tôi nghẹn ứ, đến mức không nói ra được một câu nói hoàn chỉnh. Dù trong lòng cậu, Hàn Mộ Vũ, chỉ xem tôi là một người bạn bình thường, nhưng cậu có nhất thiết phải nói ra không? Làm tôi thậm chí không thể tự lừa mình dối người được nữa… Được, xem như cậu giỏi!

Tôi hít thở thật sâu, nhét bốn chữ đó vào trong kẽ răng nhai nát ra, rồi nuốt cùng với bao sự khó xử và thất vọng. Trong miệng đầy vị đắng chát. Tôi gần như ngước mắt một cách tức giận “Được!” -Tôi nói, rất lớn!

Hàn Mộ Vũ hiển nhiên ngây ra. Chắc hắn sững sờ lắm trước bộ dạng nghiến răng nghiến lợi đầy dữ tợn của tôi. Tôi có thể nhìn thấy ở hắn có chút không hiểu cũng có chút hoang mang. Hắn không biết tại sao bỗng dưng tôi lại xù lông như con mèo bị giẫm đuôi, cũng không biết câu nói nào của mình đã đâm vào tim tôi mà đáng để tôi nổi trận lôi định như vậy.

Tôi cũng không nói gì nữa. Còn nói gì được đây? Tôi có gì để nói với một người bạn bình thường cơ chứ. Tôi đứng dậy, vẫy tay, “tạm biệt”. Cả chuỗi động tác được thực hiện một cách gọn gàng trôi chảy, không hề rề rà. Mãi đến khi tôi sắp bước tới cửa, Hàn Mộ Vũ mới kịp phản ứng. Hắn gọi tên tôi. An Nhiên, An Nhiên. Từng tiếng từng tiếng một, tha thiết, mềm nhũn, réo rắt. Hắn đi mấy bước đã bắt kịp tôi. Kéo tay tôi lại, hắn hỏi tôi: Anh sao thế? Sao bỗng dưng lại giận? Tôi ngoảnh đầu đi không muốn nhìn hắn. Tôi cũng không tức giận. Tôi cần gì phải tức giận với một người bạn bình thường cơ chứ?

Chẳng phải chỉ là không muốn lấy đồ của tôi thôi sao? Có gì không tốt, tôi còn đỡ hao hơn. Tôi càng không thèm loại điện thoại mua bằng thẻ nhân viên. Tôi nóng lòng muốn chăm sóc cậu chẳng qua là ăn no rửng mỡ thôi.

Hắn cao hơn tôi, tay cũng khỏe hơn tôi. Chỉ là hắn không ngờ tôi giận thật. Có tệ đến mức nào, tôi đây cũng là một thanh niên trẻ trung khỏe mạnh. Tôi mà nghiêm túc thì sức phản kháng của tôi cũng rất có uy lực. Hất mạnh tay hắn ra, giọng nói ấm ức khô khốc phát ra từ lồng ngực tôi: “Cậu mặc kệ tôi!”

Hàn Mộ Vũ cũng có chút sốt ruột khi thấy tôi đi ra mở cửa một cách giận dữ mà không cho ai giải thích như vậy. Đã không bắt được tôi, hắn bèn lợi dụng triệt để ưu thế chiều cao của mình để ôm lấy tôi. Hai tay hắn khóa ngay trước ngực tôi. Tôi tức giận muốn giãy ra, nhưng trong quá trình giãy giụa lại bị hắn ôm chặt hơn. Hắn cúi đầu xuống bên tai tôi, vừa thở khe khẽ vừa hỏi: “An Nhiên, sao anh nói trở mặt là trở mặt vậy?” -Hơi thở ấm nóng phả vào sau vành tai tôi, một sự gần gũi không đúng lúc. Giọng Hàn Mộ Vũ không lớn, câu cú cũng rất mềm mại, vấn vít bên tai như tiếng thủ thỉ nhẹ nhàng. Tư thế ôm ấp, động tác tỉ tê, cảnh tượng này trông giống như tình cảnh mà tôi đã thầm mong chờ biết bao. Nhưng thực tế là với hắn mà nói đây chỉ là một hành động lúc bất lực vì bị tình thế ép buộc, chứ không có chút gì mờ ám. Tôi cắn môi mình một cái, cố giữ cho bản thân tỉnh táo. Trong giây phút này, cái ôm chặt, sự thân mật gần gũi cùng với nỗi cám dỗ mòn tim mòn tủy phát ra từ những lưu luyến trong đáy lòng và từ con người phía sau lưng tôi đều khiến người ta mê loạn và dễ dàng chìm đắm biết bao.

Bấy giờ, tôi chỉ có thể ngừng giãy giụa mà điều động sức lực toàn thân để chống loại sự chìm đắm này.

“Tôi buồn vui thất thường như thế đấy!” -Tôi nói.

Cảm nhận được sự thả lỏng của tôi, hắn cũng nhẹ nhàng nới lỏng tay ra, nhưng vẫn không rời khỏi. “An Nhiên, nếu anh nghĩ tôi gì nói không đúng thì cứ nói ra. Chứ lặng lẳng bỏ đi như vậy có trẻ con quá không!”

Ôm hờ dựa chặt, thì thầm như nước…

Tôi đúng nghĩa bất lực đến phát khóc. Tại sao trong giây phút này lại có những đụng chạm khiến người ta nghĩ ngợi lung tung như vậy?

“Tôi ngang ngạnh vô lý như thế đấy.” -Tôi nói.

“An Nhiên…tính anh thật là…” -Hàn Mộ Vũ siết chặt tay: “Có gì anh không nói từ từ được à?”

Tôi chưa kịp trả lời đã nghe tiếng rít dài chói tai của ấm đun nước. Trên sàn, nước trong ấm sôi lên sùng sục, tràn cả ra ngoài.

Hóa ra chẳng qua chỉ trong thời gian đun một ấm nước, tâm trạng của tôi đã từ sự ngọt ngào của trái cây chuyển thành vị đắng chát khó nuốt như bây giờ. Hạnh phúc bi thương, thiên đàng địa ngục, bãi bể nương dâu, chẳng qua chỉ là chuyện trong một tích tắc.

“Nước sôi rồi, tôi đi rót nước cho anh, anh không được bỏ đi nữa nhé!” -Hàn Mộ Vũ thương lượng với tôi.

Tôi gật đầu: “Ừ!”

Kết quả là hắn vừa đi rút đầu cắm ấm đun nước, tôi đã chạy trối chết ra khỏi cửa.

Dù gì cũng đã có hai tội danh “buồn vui thất thường” và “ngang ngạnh vô lý” rồi, tôi cũng không quan tâm gánh thêm một tội nữa.

“Tôi ăn nói nuốt lời như thế đấy!”
Bình Luận (0)
Comment