Tính Toán Chi Li

Chương 30

Sau khi Tiểu Lý giúp Hàn Mộ Vũ thử áo một lần, bản tính bắt quàng làm họ của nó lại được phát huy đến cực hạn. Đi làm tan làm đều phải chào người ta. Mỗi lần thấy Tiểu Lý cảm khái người nào đó càng nhìn càng đẹp trai với vẻ mặt hám trai, tôi luôn không nhịn được nhắc nó phải giữ giá một tí.

Một giờ chiều hơn, Tiểu Lý quay lại sau khi ăn cơm ở nhà xong. Nó đi vào thì vừa hay gặp một thợ rửa xe qua đổi tiền. Tôi thấy nó vừa nói chuyện với người ta vừa đi về phía quầy.

Tiểu Lý hỏi: “Anh Hàn của cậu đâu? Tui không thấy ổng nữa!”

Người đó trả lời: “Xin nghỉ phép rồi!”

“Sao thế? Sáng nay tôi còn thấy ổng mà.”

“Hình như bệnh rồi! Về lúc gần trưa!”

“Sao nói bệnh là bệnh thế?”

“Nghe ổng bảo hình như hôm qua ra trạm xe lửa xếp hàng mua vé, xếp đến tận nửa đêm, nên bị cảm lạnh!”

“…”

Người đó nói xong cũng vừa hay đi đến trước quầy tôi. Nãy giờ cuộc đối thoại của họ đã lọt vào tai tôi không sót chữ nào. Tôi bỗng cảm thấy mình sống rất lỗi. Chuyện vé xe lửa tôi đã hứa với Hàn Mộ Vũ từ lâu là sẽ mua hộ hắn. Nếu tôi không nói như thế, chắc người ta đã tranh thủ về nhà trước dịp Tết rồi, cũng không phải chờ đến sát cuối năm mới mua vé. Tôi thì hay lắm. Lời nói ra rồi nhưng không có “đoạn sau” nữa, còn giận dỗi người ta mấy ngày trời,

Tôi cảm thấy mình rất khốn nạn, càng cảm thấy Hàn Mộ Vũ bị khùng. Cậu nói sao cậu không nhắc tôi chuyện này hả? Mấy ngày nay tôi lo giận, sớm đã quên bẵng chuyện vé xe rồi. Cậu nhờ Tiểu Lý thử đồ, tôi chỉ lo nghĩ cậu thích người ta. Ai mà ngờ cậu sắp về nhà cơ chứ? Cậu định tuyệt giao với tôi thật à? Cậu thà để mình chịu lạnh cả đêm cũng không chịu mở miệng với tôi sao? Cái tên cứng đầu muốn chết kia!

Trâch cứ, xót xa, nhưng tính ra thì hình như cái người khởi xướng cuộc chiến tranh lạnh này là tôi.

Tôi vừa chậm rãi đổi tiền lẻ cho người đó vừa giả vờ hỏi bâng quơ: “Sắp Tết rồi các cậu cũng sắp về nhà rồi nhỉ?”

“Ừa, làm thêm mấy ngày nữa là nghỉ…” -Gã trả lời.

“Vé xe lửa khó mua ha! Ban nãy cậu nói Hàn Mộ Vũ bị cảm lạnh vì ra trạm xe lửa xếp hàng phải không?”

“Ừa, hình như sốt rồi, tôi cũng không nghe rõ nữa. Nói chung là mặt trông trắng như nến!”

“Cứ đến Tết là như vậy, về quê ăn Tết thật đáng sợ!”-Tôi nửa đùa nửa thật cảm khái.

“Vâng, Hàn Mộ Vũ bảo ổng muốn mua vé hai mươi tư tháng Chạp. Kết quả là cảm lạnh không nói, vé còn chưa mua được!” -Anh bạn đó đếm tiền qua một lượt, rồi cười hì hì với tôi, nói: “May mà nhà tôi gần.”

Đợi người đó đi rồi, tôi lập tức lấy điện thoại ra gọi cho Lão Điền, thằng bạn làm bán vé ở trạm xe lửa, hỏi nó vé đi Xương Lê hôm hai mươi tư tháng Chạp. Lão Điền có thể được xem là bạn nối khố của tôi. Ngày xưa sống tầng trên nhà tôi. Lúc nhỏ hay đánh nhau, giờ lớn rồi đi làm chung một thành phố, quan hệ lại tốt một cách bất ngờ, thỉnh thoảng còn họp mặt.

Vì sếp lớn nhất của chúng tôi đam mê hí kịch, hay thích tổ chức các đêm hội kịch hát, nên nhân viên đều được vé miễn phí. Tôi không biết thưởng thức tinh túy quốc gia. Mà Lão Điền tuy trẻ nhưng lại thích các làn điệu í ới không hồi dứt này. Nên cơ bản thì tôi cho nó hết đống vé đó. Tôi không bao giờ đi xe lửa về nhà. Nhà tôi đi hai tiếng xe đò là đến nơi, nên bình thường cũng không có gì có thể nhờ vả. Hôm nay có tí chuyện, nó tỏ ra đặc biệt nhiệt tình, hỏi tôi ghế cứng hay giường nằm. Tôi nghĩ ngợi một lúc: ghế cứng thì hơn. Nó nói không thành vấn đề, có hàng tồn kho, hỏi tôi khi nào lấy, còn nhất quyết đòi mang qua cho tôi. Tôi bảo không cần, tan làm tôi tự qua chỗ nó lấy.

Buổi chiều hôm ấy trôi qua còn lâu hơn một năm. Tôi như có cỏ mọc trong lòng, cứ xem đồng hồ mãi, với sự nôn nóng và sốt ruột khó nói.

Cuối cùng cũng chịu đựng được đến giờ tan làm. Tôi chỉ muốn mau mau kết sổ và phắng cho nhanh, nhưng nhân viên kho hiện kim lại đòi giao nộp tiền rách. Tôi nhanh chóng sắp xếp nộp lên. Tiếp theo chỉ còn chờ Tiểu Lý thôi. Bình thường nó còn nhanh hơn tôi. Hôm nay không biết bị gì mà cà rề cà rề cả buổi, rồi nó bỗng kêu lên một câu: “Ui da, đống hai mươi tệ này chỉ có chín mươi hai tờ, không đủ một xấp (một trăm tờ một xấp)…”

Tôi thực sự chịu hết nổi rồi. Tôi bước phăm phăm qua đó, lựa ra tám tờ hai mươi từ trong đống tiền mới của nó, nghiêng người che camera lại rồi nhẹ nhàng xé rách cạnh của tờ tiền giấy. “Rẹt”. Trên mỗi tờ tiền đều có thêm một vết rách dài ít nhất 3cm. “Được chưa, đủ một trăm tệ rồi! Mau lên! Tui đang có việc!”

Tiểu Lý nguýt tôi, tôi nguýt lại nó. Nó dùng khẩu hình miệng nói với tôi một câu: “Làm tổn hại đồng nhân dân tệ là phạm pháp đó!”

Tôi xòe tay ra một cách ngây thơ vô tội: “Chỉ là lỡ tay thôi…”

Qua chỗ Lão Điền lấy vé xe xong, trên đường về đi ngang qua tiệm thuốc Nhất Tiếu Đường, tôi đi vào mua hai thang thuốc cảm đặc hiệu bằng thẻ bảo hiểm y tế. Cuối cùng, tôi lại vào tiệm cháo nhỏ bên đường mua cho một ly cháo ngũ cốc.

Một lần nữa, tôi lại khinh bỉ bản thân thật nhiều trước khi gõ cửa.

Được rồi, tôi chịu thua rồi, tôi đầu hàng rồi, tôi lại mặt dày quay lại đây. Ai bảo tôi đã hứa với cậu là sẽ mua vé cho cậu chứ? Đúng là tôi ăn nói nuốt lời, nhưng tôi thực sự nghiêm túc khi nói câu này.

Ngón tay nhẹ nhàng gõ lên mặt cửa. Cốc cốc cốc, cốc cốc cốc. Âm thanh vang vọng, bay ra rất xa trong đêm tĩnh mịch. Không biết gõ bao lâu, lâu đến mức tôi suýt nghi ngờ Hàn Mộ Vũ có chết trong nhà không, tôi mới nghe thấy có chút động tĩnh phía sau cửa.

“Cạch”. Cửa được mở ra từ bên trong, Hàn Mộ Vũ khoác áo bông dày xuất hiện trước mặt tôi. Hắn nhìn tôi dường như không chút kinh ngạc, chỉ nhẹ nhàng gọi tên tôi: “An Nhiên…”

Tôi gật đầu, đặng nghiêng người vào nhà. Hắn đóng cửa lại, chậm rãi đi theo tôi đến bên giường. Chăn đang trải ra, có vẻ chủ nhân chỉ vừa mới bò từ trên giường dậy. Hàn Mộ Vũ bảo tôi ngồi, đặng rờ ấm phích theo thói quen. Kết quả là: “Hết nước ấm rồi, An Nhiên, anh đợi tí, tôi đi đun.”

Mượn ánh đèn trắng lóa, cuối cùng tôi cũng nhìn rõ bộ dạng của hắn bây giờ. Sắc mặt thực sự rất tồi tệ. Môi khô nứt nẻ trắng bệch. Đến đi đứng cũng có chút lảo đảo. Trong lòng tôi như bị ai đó vặn lại. Tôi vội vàng ấn hắn trở xuống giường. Một trăm câu nói mắc kẹt trong cuống họng, cuối cùng chỉ hòa thành một câu: “Cậu đó…cậu cứ cứng đầu đến chết đi cậu…”

Lúc này, hắn ngoan đến bất ngờ. Không cho hắn nhúc nhích là hắn không nhúc nhích, chỉ lẳng lặng ngồi yên.

“Còn sốt không?”

“Đỡ tí rồi…”

“Ăn cơm chưa?

“Ăn rồi.”

“Cơm gì?”

“…”

Tôi lấy chỗ cháo còn nóng ra, mở ra đặt vào tay hắn: “Ăn hết chỗ cháo này trước!”

Lúc nói câu này, tôi đã nghĩ: hắn mà dám dùng dằng với tôi nữa, tôi sẽ…tôi sẽ trở mặt? Được rồi, mặt cứ trở hoài thì không đáng giá nữa… Thế thì tôi sẽ tự ăn hết. Bà nội nó, dù sao cũng không thể lãng phí. Kết quả là trong lúc tôi đang chờ hắn nói gì đó, người ta đã bưng cháo lên bắt đầu húp lấy từng ngụm nhỏ.

Tôi trừng mắt ra một cách mất mặt.

Sao tự dưng cậu dễ dãi quá vậy? Đến một chút tâm lý tôi cũng chưa kịp chuẩn bị! Cảm giác đó giống như tôi chạy trối chết chuẩn bị đâm đầu vào một cánh cửa đóng chặt thì nhận ra cánh cửa đó chỉ khép hờ.

Hắn chú ý đến vẻ mặt kỳ lạ của tôi, nhưng chỉ huơ huơ chiếc cốc trong tay: “Ngon lắm!”

Tất nhiên rồi, tám đồng một ly lận!

Tôi vội nói: “Thế cậu ăn cho hết đừng bỏ mứa…”

“Ừa…”-Hắn gật đầu, thổi nhẹ mấy cái. Một mùi thơm nồng bay đến dưới mũi tôi, mùi của năm loại ngũ cốc hoa màu hòa vào nhau, thơm ngọt êm ả.

“Tôi nghe người bên tiệm rửa xe của cậu nói cậu bị cảm vì hôm qua đi mua vé xe…”

“Không rõ nữa, cũng có thể tôi chỉ bị cảm lạnh vì không chú ý…”

“Thế…chuyện mua vé…” -Lưỡi tôi có chút líu lại: “Là tôi quên mất. Sao…sao cậu không nhắc tôi một tiếng?”

Hắn lắc đầu, không nói.

Cũng phải, hắn muốn nhắc mày, nhưng, An Nhiên, chẳng phải lúc đó mày đang giận dỗi nên không thèm đoái hoài đó sao?

Tôi nở một nụ cười ngượng ngập, lấy từ trong túi áo ra một tấm vé xe: “Nè, hai mươi tư tháng chạp, ghế cứng.”

Hắn kinh ngạc thấy rõ, mau chóng bỏ cháo xuống, đón lấy tấm vé bằng hai tay, xem kỹ một lượt, sau đó cho tôi một vẻ mặt mừng rỡ như vừa bắt được vàng: “Hôm qua người của trạm xe nói tất cả vé đều bán hết rồi…Đến phe vé ngoài cổng cũng bảo không còn…”

“Nghe họ làm gì! Người của trạm xe còn hắc ám hơn cả bọn phe vé nữa!” -Tôi có chút đắc ý nhưng nhiều hơn cả là xót xa. Đối với tôi mà nói chẳng qua chỉ là một cú điện thoại, nhưng hắn phải chờ đợi khổ sở giữa đêm lạnh cuối cùng vẫn không được gì. Có phải đối với một số người mà nói, sinh tồn thực sự khó khăn đến từng bước đi?

“Cảm ơn, cảm ơn! An Nhiên!” -Hắn mừng rơn. Một sự vui sướng phát ra từ tận đáy lòng. Đến giọng nói cũng trở nên hân hoan hơn: “Anh đợi đấy, tôi lấy tiền cho anh!” -Hắn đứng dậy đi lấy bộ đồng phục đi làm màu xanh ở giường bên cạnh.

…Cậu có thể dừng nghĩ đến cái đó đầu tiền không? Có rất nhiều cách để cậu bày tỏ sự biết ơn cơ mà. Ví dụ như ôm nè, ví dụ như ôm nè, lại ví dụ như…ôm nè…

Tôi cảm thán trong lòng, rồi lại phát hiện người hắn thoáng chao đảo và ngả nghiêng một cái. Tôi vội đỡ hắn, kéo hắn ngồi xuống.

Trong lòng bàn tay là sức nóng bỏng người.

Đỡ tí rồi cái gì? Tôi tin hắn thì tôi là heo!

“Vẫn đang sốt đấy cậu? Cậu uống thuốc đó không được đâu!” Tôi nhìn lọ thuốc trị cảm màu trắng thông thường đặt ở bên cạnh. Trong quan niệm của tôi, thuốc rẻ như thế chẳng hề có tí tác dụng nào.

Hắn xoa trán, lông mày nhíu lại: “Hình như vẫn còn hơi sốt!”

Trong phút chốc, tôi quyết định chơi ngu lần nữa…

Tay phải tôi gỡ tay trái hắn ra khỏi trán, tay trái tôi ôm cổ kéo đầu hắn xuống. Không chờ hắn kịp phản ứng, tôi đã áp trán mình lên trán hắn.

Sự lại gần bất chợt khiến hắn thoáng đơ ra, sau đó nhắm mắt nín thở như một phản xạ có điều kiện.

Không biết có phải vì bệnh nên phản ứng cũng chậm hay không, hắn không hề giãy giụa mà ngoan ngoãn như cún con, để mặc cho tôi cạ cạ dụi dụi. Mặt hắn ở gần ngay trước mắt. Hàng mi rậm rạp, sống mũi thẳng táp, làn da trơn nhẵn, bờ môi khô khốc. Mỗi một li, mỗi một li đều vừa vặn đến thế. Càng hững hờ, càng quyến rũ… Sức nóng khủng truyền qua từ chỗ da áp vào nhau, tôi có ảo giác mình sắp bị thiêu thành tro bụi.

Tiểu Lý từng nói: “Đời người chính là nhảy từ một cái hố lửa này sang một cái hố lửa khác…” Có lẽ tôi là trường hợp cá biệt. Tôi cứ ở trong cái hố lửa mang tên Hàn Mộ Vũ ấy, nhảy xuống trèo lên, trèo lên nhảy xuống, mãi không biết chán!
Bình Luận (0)
Comment