Trên con đường buổi sáng đã xuất hiện một cảnh tượng thế này: hai người, một người đi xe đạp điện, một người đi bộ, họ tiến về cùng một hướng với cùng một tốc độ giống nhau. Chốc chốc, người đi xe lại nói chuyện với người đi bộ, xoay xoành xoạch xung quanh hắn, biểu cảm thiên biến vạn hóa. Còn người đi bộ thì lạnh lùng rụng rời, mắt chỉ nhìn thẳng, xem người đi xe như không khí.
Bảy giờ mười lăm, mặt trời vẫn đang núp sau đám mây phía trời đông. Trên đường xe cộ qua lại cũng không nhiều. Trong không khí có một lớp sương sớm mỏng vướng vít giữa những cành cây ẩm ướt đen đúa, tưởng chừng như không bao lâu nữa trên những cành cây trơ trụi kia sẽ bung nở một mùa xuân náo nhiệt.
Tôi vẫn duy trì tâm trạng hưng phấn hôm qua, cảm thấy thế giới tươi đẹp hơn bao giờ hết, mặc dù bây giờ tôi đang có chút…bị lơ.
Phải rồi, hai con người trên đường nọ, người đi xe là tôi, còn người đi bộ tất nhiên là Hàn Mộ Vũ.
“Hàn Mộ Vũ, sao cậu nhỏ nhen thế? Cậu xem tôi cất công dậy sớm qua xin lỗi cậu này…”
“…”
“Cậu xem cậu như vậy là có ý gì? Nếu cậu giận tôi, thì tôi chịu đánh chịu phạt…”
“…”
“…”
“Haizz…cậu lên xe, tôi chở cậu cho…Cậu đừng nói chứ sau khi lau sạch xong cái xe đạp điện này xài ngon hơn hẳn lúc dơ… Đến thắng xe cũng nhạy hơn…”
“Mộ Vũ, cậu nói một câu đi…Nếu cậu muốn tôi lấy chết tạ tội, giờ tôi ra nằm giữa đường ngay…”
“…”
“Anh…em sai rồi…anh…”
“…”
Thứ hơi hướm cô độc của Hàn Mộ Vũ chiếu xuống thành sự tồn tại mỏng manh hơn cả sương sớm của tôi. Tôi nói đến nước bọt văng tứ tung vẫn không đổi lấy được một cái nhìn thẳng của người ta. Không đúng, đừng nói nhìn thẳng, mí mắt người ta còn chẳng thèm đụng đến tôi.
Nhưng thật lòng mà nói, tôi không hề lo lắng. Trái lại, tôi có chút ỷ y.
Tôi biết hắn sẽ không vì chút chuyện này mà làm căng với tôi. Tôi có sự tự tin ấy. Đặc biệt là sau cái ôm “uống nhầm thuốc” đó, sự tự tin ấy lại càng được củng cố hơn.
Tình cảm là một thứ nhìn không thấy sờ không tới, nhưng như một chiếc cốc đo lường, trong lòng chúng ta lại có thể đong được từng chút tăng giảm.
Tôi có thể cảm nhận được bây giờ hắn đang nghiêm túc xem tôi là một người bạn tâm giao: xem trọng, tin tưởng, và thậm chí là nuông chiều. Đấy là một trạng thái không tí phòng hờ. Hắn sẽ thể hiện cho tôi thấy cảm xúc của mình, còn tôi không còn phải trôi nổi bên ngoài lớp vỏ kiên cường băng giá của hắn nữa.
Một sự gần gũi ở một tầm cao mới: gần đến mức tựa hồ như chỉ cần đưa tay ra là có thể chạm đến linh hồn.
Bất kể thế nào đi nữa, đây cũng là điều tôi muốn. Chiếm một vị trí quan trọng, được cần tới, được thiên vị trong lòng hắn.
Ít nhiều gì tôi cũng có tâm thế lâng lâng, được chiều sinh hư. Ỷ vào độ mặt dày của mình và sự nhường nhịn của Mộ Vũ, tôi đứng lung lay, thăm dò, đánh lừa tai mắt, làm mờ khái niệm, hòng qua mắt hắn trên một ranh giới nguy hiểm. Câu này sẽ sửa lại sau
Bây giờ Hàn Mộ Vũ lặng lẽ bước đi, không đoái hoài gì đến tôi, nhưng tôi biết hắn chỉ bực mình trong lòng vì bị trêu chọc. So với chuyện chán ghét tôi, hắn càng rầu rĩ vì biểu hiện của chính mình.
Không sao cả, chỉ cần tôi tiếp tục mặt dày bám lấy hắn. Hắn nguôi giận chỉ là vấn đề thời gian.
Cả buổi sáng, hắn đều chẳng thèm đoái hoài đến tôi.
Lúc tan ca, tôi tiếp tục sống chết bám chặt lấy hắn. Chờ họ làm xong, tôi cùng hắn đi về chậm rãi. Xe đạp điện cứ nghiêng ngả bên cạnh hắn. Tôi kể hắn nghe chuyện tôi gặp phải lúc đi làm: “…Người đó móc hai ngàn tệ từ trong tất ra. Quăn đến mức còn nhiều lớp hơn cả bánh xoắn trong cơ quan chúng tôi. Lấy ra xong, người đó cũng không đưa cho tôi, mà nhả nước miếng lên tay bắt đầu đếm tiền. Đếm hai tờ lại nhả một ngụm, đếm thêm hai tờ lại nhả một ngụm. Lúc ổng đưa tiền cho tôi, tôi cũng không biết nên đụng vào chỗ nào nữa. Chỗ nào cũng ướt át, nhớp nháp…”
“An Nhiên…”
Hàn Mộ Vũ cuối cũng vẫn không nhịn được. Hắn chau mày lườm tôi một cái.
“Anh…cuối cùng anh cũng chịu nói chuyện với em rồi…” -Mặt tôi đầy cảm động.
“Nếu tôi không nói gì, có phải anh định làm tôi ghê tởm đến chết không…” -Trong lời nói của hắn không có sự tức giận, âm đuôi giương lên, là tiếng cười đang bị đè nén.
Cả ngày không được nghe giọng hắn, hắn nói gì tôi cũng cảm thấy đặc biệt du dương.
“Đâu có, chỉ nói sự thật thôi!” -Tôi mau chóng nhân cơ hội này kéo hắn lại: “Mộ Vũ, đừng đi bộ nữa, tôi lái xe chở cậu cho!”
Kéo được hắn lên xe là vạn sự an lành rồi.
“Khỏi.” -Mộ Vũ thực sự không nể nang gì tôi.
Nhưng tôi là ai chứ? Một nhân viên dịch vụ với tố chất tâm lý cực vững.
“Thế…Mộ Vũ…hay cậu chở tôi?” -Tôi xuống hẳn xe.
Đề nghị này có vẻ rất hiệu quả. Hàn Mộ Vũ do dự một lúc. Tôi thấy có hy vọng, bèn lập tức nhường xe cho hắn: “Nào nào, cậu chở tôi đi!”
“Tôi chưa đi xe đạp điện bao giờ.” -Hắn đỡ xe, có chút khó xử.
Vì chưa đi bao giờ nên mới có hứng thú chứ!
Tôi tự giác ngồi lên yên sau: “Không sao không sao, đơn giản cực, chỉ cần lên ga là chạy, biết chạy xe đạp là biết chạy xe đạp điện à.” -Tôi chỉ hắn đâu là nguồn điện, làm sao để điều chỉnh tốc độ. Trước khi khởi động, hắn đặc biệt dặn dò tôi phải vịn chặt vào, đừng để té!
Tôi bảo ừa ừa, tôi biết rồi.
Sao mà té được cơ chứ? Tôi có phải là con nít đâu. Chẳng qua, mối hời như vậy không nhận thì uổng. Tôi kiên quyết ôm eo hắn. Lúc chiếc xe khởi động một cách chậm rãi và vững vàng, tâm tư của tôi cũng bay lơ lửng theo.
Tôi ham mê mỗi lần gần gũi và sau khi gần gũi xong lại càng lún sâu hơn nữa, muốn nhiều hơn nữa. Sự mến mộ này đã mãnh liệt đến mức không còn đè nén được. Tôi cảm thấy mình đang quẩn quanh bên ranh giới của sự sụp đổ. Tôi nhìn tấm lưng của Mộ Vũ, nghiến răng đầy căm hờn. Cậu cũng có trách nhiệm đấy, ai bảo cậu dụ dỗ tôi xong lại còn dung túng cho tôi.
Dọc đường bình an vô sự, Hàn Mộ Vũ nắm bắt rất nhanh, hoàn toàn không giống lần đầu đi xe đạp điện chút nào.
Giữa ngã tư đường, phía trước là ký túc xá của tôi, quẹo phải là chỗ ở của hắn. Hắn dừng lại ở ngã tư, vừa định xuống xe, tôi đã ăn vạ ôm chặt lấy hắn: “Này, đừng đi chứ, tiễn phật phải tiễn đến Tây Thiên! Chỉ còn mấy bước thôi.”
Hàn Mộ Vũ mặc kệ sự níu kéo của tôi, tự mình xuống xe: “Tự vịn cho chắc, tôi về đây!”
“Ủa, không đưa thật à? Tôi cam đoan đến chỗ của tôi, tôi sẽ không bắt nạt cậu nữa…”
Nghe tôi nhắc đến chuyện đó, hắn đi hai bước lại quay trở lại. Trên mặt bất ngờ hiện lên một nụ cười nhạt. Khóe miệng cong lên một đường cong hoàn hảo. Lúc không cười, Hàn Mộ Vũ tuấn tú thanh tịch theo kiểu “núi trống trăng lạnh rượt suối băng”. Một khi đã cười thì rất khó để hình dung: sẽ cho người khác cảm giác của sức sống mới khi “cây khô gặp xuân”, của sự giác ngộ như “đá bướng gật đầu”, cảm thấy kì lạ như “sét đông mưa hè”, tịch diệt như “núi không đỉnh, trời đất sụp”, làm rung động lòng người như những câu chuyện truyền thuyết diệu kỳ.
Tôi vốn không thể cưỡng lại tất cả những thứ thuộc về hắn. Cười hay không cười đều là cốc rượu độc ngọt như đường của tôi.
Trong giây phút này, tôi đắm say, luống cuống, ngỡ ngàng trong ý cười mông lung của hắn. Theo từng bước chân tiến lại gần của hắn, tim lại đập mỗi lúc một mạnh. Lòng bàn tay hắn áp lên cổ tôi. Nhiệt độ lạnh lẽo và sự ma sát của những vết chai khiến tôi tỉnh táo lại đôi chút. Để che đậy sự hồi hộp, tôi lại chém một câu: “Cậu định bóp chết tôi diệt khẩu thì cũng đừng làm giữa đường chứ! Ở đây đông người mới ngại làm sao!”
“Lúc bắt nạt người khác sao không thấy anh ngại?” -Hàn Mộ Vũ cố tình siết ngón tay lại. Tôi phối hợp trợn mắt. Bỗng nhiên, ngón tay hắn nhúc nhích, cổ áo tôi bị nhẹ nhàng kéo ra một khe hở.
“Trước khi bóp chết anh, hãy nói cho tôi biết trước, trên cổ anh sao thế?”