Tính Toán Chi Li

Chương 45

“Cậu lấy đâu ra tiền thế. Chẳng phải tiền của cậu đều gửi cả về nhà rồi à?”

Hắn buộc xong, vỗ vai tôi. Đợi tôi quay người lại, hắn nói: “Anh đừng quên, tôi có tiền làm thêm!”

“Cậu tăng ca mệt sống mệt chết là để mua cái này đấy à?” -Tôi kinh ngạc trợn to mắt. Đừng nói chuyện này là thật nha Hàn Mộ Vũ.

“Thì tôi thấy anh rất thích thứ này… Trước giờ không biết anh thích cái gì. Hình như anh chả thiếu gì cả…Tôi cũng không biết có thể tặng gì cho anh…”

Thế nên cậu thừa nhận cậu ôm thêm công việc bên lề chính là để mua món “quà sinh nhật” này cho tôi.

Tôi cũng không biết vẻ mặt của mình lúc đó như thế nào. Nhưng nói chung là Hàn Mộ Vũ bị tôi nhìn đến hơi rờn rợn. Hắn đưa tay chọt má tôi: “An Nhiên, mặt anh hung dữ thế làm gì?”

Làm gì? Cậu có biết cậu đang làm gì không? Cậu đang dệt một cái lưới to bằng chính sự dịu dàng của cậu. Tôi sa vào trong đó, càng vùng vẫy thì càng bị mắc kẹt. Cái tên người xấu kia, cái tên khốn nạn kia, cái tên ác quỷ dệt lưới kia…

Tôi đánh tay hắn ra, sau đó nhoài đến ôm lấy cổ hắn, gần như dùng hết sức lực treo mình lên người hắn, chửi: “Cậu ngốc thế? Tại sao lại rước thêm bao nhiêu cái mệt vào người chỉ để mua cái thứ này chứ? Không đáng đâu, mệt chết rồi cũng không ai xót! Cái tên ngốc này…”

Trong sự va chạm ấy, Hàn Mộ Vũ bị xô lùi về sau một bước. Hắn ôm eo tôi. Nghe tôi xả xong, hắn bèn nhấc tay vỗ vỗ lưng tôi, vuốt lại tóc cho tôi, ghé bên tai tôi hạ giọng nói: “An Nhiên, anh đó, không nói những lời tử tế một cách tử tế được à…”

“Với cậu, không nói rõ được…” -Tôi tức tối ôm lấy hắn, đặc biệt đau lòng, cũng đặc biệt cảm động.

Cậu hoàn toàn không hiểu gì hết! Nhưng cậu vẫn khiến tôi yêu đến tận xương tuỷ.

Không khí ấm lên rất nhanh. Bên dưới lớp áo khoác của Mộ Vũ chỉ có một chiếc áo sơ mi caro xanh trắng. Có lẽ vì bị giặt quá nhiều, cảm giác chất vải rất mềm, mang theo mùi thơm khoan khoái của xà phòng. Bất kể là ở công trường hay tiệm rửa xe, mỗi khi nhìn thấy hắn ở chỗ làm, hắn đều đang trong bộ dạng lấm lem bụi đất. Nhưng mỗi lần ra gặp tôi, tuy không thể ăn diện đẹp đẽ nhưng hắn cũng cố gắng sạch sẽ lịch sự hết sức.

Tôi cạ mặt vào hõm vai hắn: “Mộ Vũ, đừng tốt với tôi như thế.”

“Cũng không phải muốn tốt với anh. Chỉ là cảm thấy con người anh…đôi khi như đứa con nít, đôi khi lại đặc biệt hiểu chuyện, đôi khi rất nóng nảy, đôi khi lại rất bám người…” -Ngữ điệu vừa thấp vừa chậm, như một ao nước ấm nóng mịt mù khói trắng. Tôi ngâm mình vào trong đó, dễ chịu đến mức suýt tan chảy.

“…Đôi khi đặc biệt gợi đòn, đôi khi lại đặc biệt dễ thương; đôi khi nói chuyện ất ơ như gió tạt, đôi khi mỗi câu mỗi chữ đều đi vào lòng người… Nói chung là…nói chung là…”

“Nói chung là cái gì?” -Cái người này nói chuyện lúc nào cũng câu người khác như thế đấy. Tôi nhẹ nhàng tựa cằm lên vai hắn.

“…Tôi cũng không biết nữa…” -Hắn siết chặt vòng tay lại, khiến tôi dán chặt vào lồng ngực hắn hơn. Mà tôi cũng không cảm thấy hưng phấn và hồi hộp như mọi khi, chỉ cảm thấy tĩnh lặng và bình yên nữa.

Khẽ ngước đầu lên, trong không gian yên tĩnh này, tôi như nhìn thấy con lũ khổng lồ lặng lẳng cuốn qua trước mắt mình. Phải, phải, tôi chính là cục đá chìm dưới đáy con sông thời gian. Nước sông chảy qua bề mặt con mắt đang mở to của tôi. Tôi nhìn thấy vô số bãi bể biến thành nương dâu, tôi nhìn thấy mọi sự mãi mãi đều chỉ là tích tắc.

Thế nên câu tiếp theo, tôi đã nói ra một cách vô cùng tự nhiên và nhẹ nhàng.

“Mộ Vũ, tôi đặc biệt thích cậu. Hay cậu làm vợ tôi nhé?”

Hàn Mộ Vũ im lặng một lúc, lắc đầu hỏi: “Tại sao không phải anh làm vợ tôi?”

Tôi giải thích: “Cưới vợ đắt lắm. Có nhà, có xe, không có nợ chỉ là điều kiện cơ bản. Nhà phải là nhà đẹp nè, không phải biệt thự cũng phải trên một trăm bốn mươi mét vuông. Xe cũng phải là xe sang, giá khởi điểm năm trăm ngàn tệ, còn phải là xe mới nữa…thế nên…”

“Thế nên đợi tôi có biệt thự xe sang rồi, tôi sẽ đến cưới anh…” -Giọng nói của hắn mang theo một chút ý cười đè nén. Xem ra đây chỉ là một câu nói đùa.

Được rồi, không phải nói đùa chẳng lẽ là thật chắc?

Hàn Mộ Vũ của ngày hôm nay dịu dàng quá, còn tôi hạnh phúc đến mức có chút chóng mặt.

Nhưng tôi tin nửa câu trước của hắn.

Tôi thở dài một tiếng, còn định phản bác đôi câu, kết quả là nghe thấy cái bụng cực kỳ không nể mặt mình, kêu lên ọc ọc, mà còn rất lớn tiếng nữa.

Mộ Vũ kéo tôi từ trên người hắn dậy, cau mày hỏi: “Anh vẫn chưa ăn cơm à?”

Tôi xoa bụng: “Phải, chưa ăn, đi thôi, ra ngoài ăn một bữa thịnh soạn với tôi…”

“Đi với anh được,  nhưng tôi ăn rồi…”

“Thế thì càng tốt, tôi ngồi cậu đứng, tôi ăn cậu nhìn, tôi uống rượu cậu rót, tôi hút thuốc cậu châm lửa…”

Hắn cầm quyển “Bản vẽ công trình kiến trúc” đánh cái bốp lên đầu tôi: “Có cần tôi đút luôn cho anh không? Lầy đủ chưa?Mau đi thôi.”

Tôi hùng hổ ôm vai hắn, vừa ra hiệu ý kiến của hắn có thể được cân nhắc, vừa hi hi ha ha bước ra ngoài.

Chọn một quán ăn thân quen, gọi vài món và hai chia bia. Tôi đói thật rồi, ăn lầm ăn lốn. Hàn Mộ Vũ không động đũa mấy, chỉ uống rượu với tôi.

Tôi biết tửu lượng của mình, cũng biết tật xấu của mình. Thế nên tôi không dám uống nhiều. Tôi mà quá chén, chắc chắn sẽ xảyra chuyện.

Thế nên trên đường về cả hai chúng tôi đều rất tỉnh táo.

Nhưng cồn luôn dễ khiến người ta hưng phấn. Dọc đường, tôi kể cho hắn nghe mấy câu chuyện cười ở chỗ chúng tôi. Tuy hắn gần như chả cười, nhưng tôi biết hắn thích nghe tôi chém gió.

“…Ngân hàng Kiến thiết có một ông anh vui cực. Có lần ổng mở thẻ cho người ta, thấy trên chứng minh nhân dân người ta để tên “Từ Xướng Phú”, Xướng trong xướng thịnh, Phú trong phú quý. Ổng đọc hai lần xong buồn cười đến mức chui xuống gầm bàn. Kết quả là người ta khiếu nại ổng, ổng bị trừ tiền thưởng một năm. Sau đó lại có một người khác nữa đến mở thẻ, tên trên chứng minh nhân dân là “Hoàng Toàn Lộc”, Toàn trong toàn bộ, Lộc trong bổng lộc. Kết quả là ông anh đó xem xong lại bật cười không ngớt, người ta tức giận lại khiếu nại ổng. Thế là ổng bị đuổi việc…” (Trong tiếng Trung, Xướng Phú đồng âm với từ gái bán hoa, Toàn Lộc đồng âm với từ bị cắm sừng)

Tôi tự nói tự cười không ngớt, Hàn Mộ Vũ vẫn một biểu cảm nhàn nhạt ấy.

“Này, tôi nói đến khô khốc cả miệng rồi, cậu nể mặt cười tí có được không?”

Sau đó hắn đã nhếch mép một cách cực kỳ hời hợt.

“Chán con người cậu ghê!” -Tôi oán trách đôi tiếng, bỗng dưng nảy ra một ý, bèn ghé sát hắn: “Mộ Vũ, cậu xem hôm nay sinh nhật tôi, cậu hát cho tôi bài chúc mừng sinh nhật đi!”

Hắn nhìn con đường đông người qua lại: “Hát ngay đây à?”

“Ừa. Chẳng lẽ cậu còn muốn tìm một chỗ không người để hát?” -Tôi cố ý làm khó hắn, như một đứa trẻ vòi vĩnh.

Mộ Vũ, cậu chiều tôi quá, khiến tôi nghi ngờ có phải tôi muốn gì cậu cũng sẽ không từ chối không.

Hắn nghĩ ngợi một lát, cuối cùng nói: “Không cần hát, huýt sáo có được không?”

“Cũng được! Tôi cũng chưa nghe qua bài chúc mừng sinh nhật phiên bản huýt sáo!”

Thế là tối hôm đó hắn khoác vai tôi, đi ngang hàng với tôi, huýt cho tôi tiếng sáo vang dội. Trong làn gió đêm màu đen, giai điệu của bài chúc mừng sinh nhật vang ra rất xa rất xa.

Hôm đó, tôi nói: Mộ Vũ, bắt đầu từ bây giờ ngày mười bốn tháng tư dương lịch chính là sinh nhật của tôi, sau này năm nào cũng thế. Tôi còn nói: Mộ Vũ, miếng ngọc đậu giác mà cậu tặng tôi, tôi sẽ đeo cả đời, vì tôi cảm thấy nó rất quý giá. Tôi còn nói: Mộ Vũ, đợi cậu có biệt thư xe sang, nhớ đến cưới tôi…

Còn cái người đó chỉ ôm chặt cánh tay của tôi. Ánh mắt dịu dàng trong trẻo rót xuống cùng với tiếng thở dài vừa thấp vừa chậm vừa bất lực: An Nhiên, anh đó…anh đó…
Bình Luận (0)
Comment