Tính Toán Chi Li

Chương 47

“An Nhiên, tôi nhận ra anh đẹp không phải dạng vừa đâu.”

“Tất nhiên!” -Tôi ngượng ngùng giật điện thoại lại. Trong sự vui sướng đến choáng váng, tôi gửi bức ảnh vừa rồi cho hắn.

Hắn đứng dậy, lấy một chiếc áo tay ngắn tròng vào, nói với tôi: “Đi thôi, tôi ra ngoài đi dạo với anh.”

Lúc ra ngoài, Dương Hiểu Phi đang chơi vui vẻ như một chú vịt nước. Thấy hai chúng tôi đi ra, gã lau nước trên mặt đi, chạy đến hỏi: “Anh Hàn, mấy anh đi đâu thế?”

“Đưa An Nhiên về, tiện ra ngoài đi dạo…” -Hàn Mộ Vũ trả lời.

“Em đi nữa, em đi nữa…” -Dương Hiểu Phi vứt khăn lại cho một ông bạn kế bên, nhe hàm răng trắng nhỏ ra, rồi đi lên dẫn đường trong trạng thái bụng ngực lõa lồ…

Tôi không ghét Dương Hiểu Phi. Tôi còn rất thích tính cách đơn giản của gã nữa kía. Nhưng thế này thì quá là không biết điều! Sao chỗ nào cũng có cậu thế?

Hàn Mộ Vũ trông có vẻ quen rồi, quen như kiểu mang túi tiền ra đường vậy.

Bản tính ít nói của Mộ Vũ đã định trước hắn sẽ là người có cảm giác tồn tại thấp nhất khi ba người đi chung. Một câu chuyện cười, tôi kể một nửa, Dương Hiểu Phi đã cười đến ngả nghiêng, thịt mỡ rung rinh. Hàn Mộ Vũ đến phản ứng cũng không có. “Này, Mộ Vũ, có phải thần kinh cười của cậu mất cảm giác rồi không?” Tôi vừa chọc hắn vừa thò tay xuống nạnh hắn véo mấy cái. Hắn chẳng thèm né. Tôi không tin là thực sự có người không sợ nhột, nên lại thò tay qua véo. Tay phải hắn nắm chặt cổ tay tôi bẻ ra sau, tay trái chắn nhẹ lên cổ tôi, nói: “An Nhiên, đừng giỡn.”

“Rồi rồi rồi, không giỡn nữa…” -Tôi bị người khác quản chế, nên xin tha ngay lập tức.

Dương Hiểu Phi thấy tôi bị bắt giữ, không giậu đổ bìm leo cũng không đưa tay cứu giúp, chỉ mặt đầy kinh ngạc, trợn tròn hai con mắt bé tí như ăn trộm.

Đi ngang qua siêu thị. Mộ Vũ hỏi hai chúng tôi muốn uống nước không? Dương Hiểu Phi tích cực hưởng ứng bảo muốn. Tôi rờ túi định đi vào trong tiệm. Mộ Vũ kéo tôi lại nói: “Hai người chờ ở đây, tôi đi.”

Tôi nhìn hắn bước vào trong tiệm mới nhe răng xoa chỗ cánh tay bị vặn đau. Tên đấy xuống tay sao không biết mạnh nhẹ gì hết? “Đồ khốn…” -Tôi nhỏ giọng mắng một câu.

Kết quả là bị Dương Hiểu Phi nghe thấy. Gã như sợ tôi có hiểu lầm hay hục hặc gì với anh Hàn của gã vậy, vội vàng nói với tôi: “Anh An Nhiên, anh đừng để tâm. Chắc chắn anh Hàn không cố ý đâu. Ảnh chỉ đùa với anh thôi. Anh Hàn không có tật xấu gì cả, chỉ là hơi nghiêm túc. Bình thường ảnh ít đùa với người khác lắm. Em thấy ảnh cũng chỉ thân với anh như vậy. Còn đùa giỡn đánh đấm nữa. Như ra ngoài chơi cũng vậy, chỉ có anh mới gọi được ảnh ra thôi. Với lại, anh xem một người ít nói như ảnh, mà cứ rảnh là lại quảng cáo thẻ của ngân hàng anh cho mấy người làm chung với bọn em. Chính là vì ảnh để tâm đến chuyện của anh. Nói chung là ảnh đối xử với anh tốt thật đấy ạ…”

Phải nói tên Dương Hiểu Phi này thỉnh thoảng cũng dễ thương ghê. Mấy lời này sao nghe thích thế nhở… Yên tâm, yên tâm, sao tôi có thể giận anh Hàn cậu được? Tôi thương hắn còn không kịp nữa kìa… Tôi nghĩ chắc mình cười quá đáng lắm, đến nỗi lúc xách ba chai nước ra, Hàn Mộ Vũ đã tò mò hỏi: “An Nhiên, anh vừa nhặt được tiền à?”

Nhờ câu nói tốt lành của Hàn Mộ Vũ, chuyện “nhặt được tiền” đã xảy ra vào sáng sớm hôm sau.

Có tin tức từ trên văn phòng là năm nay như thường lệ cơ quan sẽ đài thọ cho mỗi người mười ngàn tệ phí du lịch, yêu cầu mọi người tự cung cấp biên lai.

Thực ra tiền này không khác gì tiền nhặt cả. Chỉ là rất phiền phức. Biên lai các khoản ăn uống, chỗ ở, đi lại ngoại địa phải theo tỉ lệ 1:1:1 và gom đủ mười ngàn tệ. Yêu cầu này thực sự rất biến thái. Có phải dầu cá Kim Long đâu. Chúng tôi muốn đi chơi còn phải nghỉ làm, nghỉ làm sẽ bị trừ tiền thưởng, thế nên tốt nhất là không đi chơi mà vẫn lấy được biên lai. Cách đơn giản nhất tất nhiên là…mua, tổn thất tí tiền thuế, nhưng tổng thể mà nói thì vẫn khá hời.

Tôi không hứng thú gì với chuyện đi du lịch. Nhưng Tiểu Lý thì ham lắm. Từ hôm nhận được tin này, nó đã bắt đầu lật tung quyển chỉ nam du dịch dày cộm. Mấy chỗ trong nước, người ta còn chẳng thèm xem nhé. Sau khi tổng hợp nhiều nhân tố như là ngân sách, tình hình chính trị trong khu vực, sở thích cá nhân, thời gian dài ngắn vân vân, nó chọn cả buổi cuối cùng vẫn chọn đi Hàn Quốc.

Hàn Quốc, tôi chỉ nghĩ đến kimchi và những khuôn mặt rập khuôn na ná như nhau.

Phụ nữ luôn khiến tôi lấy làm khó hiểu.

Hôm đó chị Tào cố tình gọi tôi vào văn phòng chị. Tôi còn tưởng chuyện gì quan trọng. Kết quả, chị vừa mở miệng thì lại là câu chuyện muôn thuở: “An Nhiên, bây giờ em đang quen à?”

“Đang quen ạ!”

Quen gì, tất nhiên là người yêu rồi.

“Haizzz, chị nói thật đấy. Chỗ chị có một con bé đặc biệt tốt. Làm ở Ngân hàng Trung ương, là nghiên cứu sinh! Rốt cuộc em có đang quen không?”

“Đang quen mà! Gạt chị làm gì?”

“…Thế thì thôi. Chị còn nghĩ vừa hay mình có chi phí du lịch. Hai người làm quen trước. Thấy được được rồi thì hai đứa đi Cửu Trại Câu hay Tây Song Bản Nạp phượt một chuyến để củng cốtình cảm thì tốt biết bao…”

Những lời này của chị vừa hay nhắc nhở tôi. Tối đó nằm rảnh rỗi, tôi đã nghĩ hay tôi thử hỏi Mộ Vũ xem hắn có chịu đi với tôi không.

Phải nói: tình cảm của chúng tôi bây giờ tốt là chuyện chắc chắn rồi, nhưng lại tốt một cách không rõ ràng. Ban đầu tôi nghĩ hắn đối với tôi là tình nghĩa anh em, nhưng đôi lúc tôi lại bị mê muội trước sự nuông chiều và thân thiết của hắn. Hay hắn cũng có chút thích tôi? Bằng không sao hắn có thể thản nhiên chấp nhận tấm hình tình nồng ý đượm trên điện thoại tôi được? Nhìn thế nào hắn cũng không giống kiểu người có thể đùa đến mức này.

Không nói đến chuyện tình cảm, du lịch cần tiền, cần thời gian. Tiền, tôi có thể trả. Nhưng Mộ Vũ chắc chắn sẽ không xài tiền của tôi. Còn bản thân hắn lại không có tiền dư. Chỗ họ nghỉ một ngày là sẽ bị trừ lương một ngày. Cô nhi quả phụ nhà hắn còn trông chờ vào tiền lương của hắn để ăn cơm. Tính ra thì khả năng hắn có thể bỏ việc để đi đu đưa với tôi mười ngày nửa tháng cũng không lớn.

Nghĩ đi nghĩ lại tính khả thi của kế hoạch này tương đối thấp. Cuối cùng của cuối cùng, tôi vẫn không từ bỏ gọi điện cho Hàn Mộ Vũ và kể chuyện này với hắn. Kết quả không khác tôi đã dự liệu là mấy, người ta nói còn ngắn gọn súc tích hơn: “Tôi không có tiền với tôi phải đi làm…”

Cúp điện thoại, tôi bắt đầu chấp nhận số phận, gửi tin nhắn cho một số bạn học ở ngoại địa như Ngô Việt, Lão Điền, nhờ họ cố gắng gom cho tôi ít biên lai. Vì thời gian có hạn, nên gom được bao nhiêu hay bấy nhiêu, thực sự gom không đủ tôi mới bỏ tiền ra mua.

Hôm đó nhận được điện thoại của Mộ Vũ lúc chín giờ hơn, tôi đang ăn cơm với Ngô Việt đến gần cuối. Ngô Việt gom được ba nghìn tệ biên lai. Tôi lựa mấy cái không hợp lệ ra, còn lại chưa đầy hai ngàn. Lúc Ngô Việt đi nhờ nhân viên đóng gói, tôi nghe thấy tiếng chuông riêng của Mộ Vũ. Ảnh cuộc gọi đến là tấm hình chụp chung của hai chúng tôi, nhưng chỉ có một nửa bên hắn.

Bắt điện thoại, tôi nghe thấy giọng nói gấp gáp của hắn: “An Nhiên, anh có đang ở ký túc xá không?”

“Không, sao thế Mộ Vũ?”

“Nhà tôi xảy ra tí chuyện. Tôi phải về nhà một chuyến. Xe lửa lúc mười một giờ tối nay…” -Lời hắn còn chưa dứt. Tôi đã thu gom quần áo, đi ra ngoài. “Mộ Vũ, giờ cậu đang ở đâu?”

“Đang ở phía dưới ký túc xá của anh.”

“Được, cậu đợi tôi, mười phút.”

Lúc mở cửa, vừa hay gặp phải Ngô Việt đang xách hộp đồ ăn về.

“Ê, Ngô Việt, tao có chuyện gấp. Chầu này mày trả nha, hôm khác tao mời. Phắng đây…” -Tôi nhanh chóng nhắn nhủ nó xong rồi chạy xuống dưới. Ngô Việt ngơ ngác như nghe không hiểu. Xuống hai tầng lầu rồi, tôi mới nghe thấy nó gào lên đầy phẫn nộ ở phía trên: “An Nhiên, thằng kia mày về đây cho tao. Chạy gấp thế đi đầu thai hả? Mày nói mày mời mà. Ông đây đâu có mang tiền theo…”

Tôi không chút do dự, vọt ra ngoài quán ăn trong tiếng hét của nó, rồi đứng giữa đường bắt taxi.

Không cần lo cho nó đâu, rồi nó sẽ có cách thôi.

Lúc tôi xuống xe, Mộ Vũ đang đứng dưới gốc cây hòe đối diện đường. Bên chân đặt một chiếc vali.

Tôi ném cho tài xế mười tệ bảo không cần thối, rồi vội vàng chạy qua đối điện.

“Trong nhà xảy ra chuyện gì mà đi gấp thế?” -Tôi thở hổn hển kéo Mộ Vũ lại hỏi. 

Hàn Mộ Vũ nhẹ nhàng vuốt lưng tôi, trả lời: “Mẹ tôi gọi điện, chỉ bảo trong nhà xảy ra chuyện lớn. Mấy thứ khác cũng chẳng nói rõ, bảo tôi mau chóng về ngay. Chuyến xe lửa sớm nhất tôi có thể mua được chính là chuyến 11 giờ này.”

“Thế cậu qua tìm tôi là để…” Trạm xe lửa và ký túc xá của tôi vừa hay ở hai hướng khác nhau. Hắn ra trạm xe lửa hoàn toàn không cần đi ngang qua ký túc xá của tôi. Cố tình qua đây chắc chắn là có việc gì đó!

“Tôi chỉ qua để nói với anh một tiếng thôi…” -Hàn Mộ Vũ nói.

“Hả…cái gì?” -Tôi không hiểu.

“Nói với anh một tiếng là tôi phải về nhà. Chưa biết sẽ về bao lâu nên tôi nói với anh trước…” -Hắn vừa nói vừa cúi đầu xuống.

Trước khi sự giác ngộ đến với não tôi, tôi thuận miệng làm một câu: “Cậu gọi điện được rồi, xách vali chạy sang không mệt à?”

Hắn im lặng một lúc, nói: “Lúc đầu tôi định gọi điện nói với anh nhưng nghĩ cả buổi trời vẫn cảm thấy nên nói tận mặt thì hơn. Lần này về không biết mấy ngày không được gặp anh nữa…” -Hắn giơ tay đặt lên vai tôi, ra sức bóp mấy cái: “Tôi sợ sẽ nhớ anh…”

Tôi trợn to mắt nhìn hắn như thằng điên. Nhịp tim vì câu nói “sẽ nhớ tôi” của hắn mà giật nảy, rơi mất mấy nhịp.

Thế nên, Hàn Mộ Vũ, cậu có ý gì? Rốt cuộc cậu chạy đến nói với tôi chuyện này là có ý gì?

“An Nhiên, đây là vẻ mặt gì thế…” -Hàn Mộ Vũ véo má tôi: “Tròng mắt sắp rớt ra rồi kìa…”

“Cậu…tôi…cái đó…Mộ Vũ…” -Tôi hoàn toàn không biết phải mở miệng thế nào. Cả một bụng lời lẽ nghẹn ứ trong cổ họng nhưng đến một câu hoàn chỉnh cũng không thốt ra được.

“Im miệng, An Nhiên…” -Hắn bỗng dưng nghiêng người ôm lấy tôi. Tôi không chút phòng bị, cứ đứng ngây người ra mặc cho hắn càng ôm càng chặt. Bão quét qua trong đầu, không tìm được bất kì một manh mối suy nghĩ nào. Tôi chỉ có thể bắt lấy một mảnh tiềm thức ở trong tim: “Mộ Vũ, giờ tôi đã bắt đầu nhớ cậu rồi…”
Bình Luận (0)
Comment