Bữa cơm này ăn mà…!
Dương Hiểu Phi cứ xúi tôi khoe chứng nhận của cuộc thi và phong lì xì năm nghìn tệ đó. Theo như tính tôi, những chuyện này đúng là phải khoe khoang một tí, nhưng hôm nay thực sự không có tâm trạng, nên tôi ném đại cho gã mập để gã tự xem. Dương Hiểu Phi đọc chữ trên chứng nhận bằng thứ tiếng phổ thông mà gã tự cho là chuẩn. Mộ Vũ chờ gã đọc xong, lại lấy qua xem rất kĩ, khóe miệng cong lên, làm lòng tôi loạn cào cào. Miếng ớt duy nhất trong đống thịt cá cũng bị bất cẩn nhét vào trong miệng. Tôi cũng chẳng nhấm ra vị gì từ món ăn mà Dương Hiểu Phi cố tình làm để chào mừng tôi về nhà, chỉ vét đại hai miếng rồi đẩy tô ra, bảo tôi no rồi. Gã mập nhìn đống cơm chưa được đụng tới ở trước mặt tôi, thắc mắc hỏi: “Anh An Nhiên, anh có sao không, hay là đồ em làm dở quá?”
“Không không, tôi thực sự no rồi…” -Tôi đối phó qua loa với Dương Hiểu Phi, nhưng mắt lại dán chặt vào Mộ Vũ, không chớp lấy một cái.
Dương Hiểu Phi cúi đầu xuống lẩm bẩm một câu: “Mắt xanh như sói đói mà bảo no rồi…Phí công em bận rộn cả buổi…”
Tôi cũng cảm thấy có chút phụ lòng tốt của người khác, nhưng giờ có cho tôi thịt rồng tôi cũng không thấy ngon.
Mộ Vũ cất chứng nhận và tiền thưởng của tôi vào chiếc tủ năm ngăn bên cạnh, quay lại xoa đầu tôi như tán thưởng. Tôi cười híp mắt lại. Mộ Vũ ngồi lại ngay ngắn, tiếp tục ăn cơm, vẫn thế không nói không rằng, động tác cũng không nhanh không chậm. Phần tay áo xắn lên để lộ một khúc bắp tay. Lúc gắp đồ ăn, cơ tay hơi căng ra, tạo nên một đường cong quyến rũ.
Trong lòng tôi hưng phấn đến mức có chút hoảng loạn. Sao hắn có thể bình tĩnh như thế? Thôi, điềm tĩnh là tính bẩm sinh của hắn, nhưng tôi không có tế bào đó. Tôi cảm thấy mình nên đi chuẩn bị trước thì hơn. Thế là tôi đứng dậy rời khỏi chỗ ngồi: “Đi tắm cái nha!” -Còn chưa đi được hai bước, cánh tay đã bị một bàn tay kéo lại.
“Về đây An Nhiên.”
“Chuyện gì?” -Tôi vội xáp đến gần Mộ Vũ để nghe dặn dò.
Mộ Vũ hất cằm về phía bát cơm đầy ụ của tôi: “Ăn cơm đàng hoàng.”
“Tôi no rồi mà!”
“Trưa nay anh chưa ăn gì cả, vừa rồi cũng chưa ăn được bao nhiêu.”
“Tôi không đói!”
Mộ Vũ hơi dùng lực siết cổ tay tôi lại, nói: “Sẽ không đủ sức đó.”
!!!!
Câu này có sức sát thương quá cao! Cả người tôi suýt mềm nhũn ra đất. Tôi ngơ ngác nhìn hắn một lúc lâu. Nếu không có Dương Hiểu Phi ở đó, tôi đã nhào tới từ lâu rồi. Gã mập nhìn hai chúng tôi giằng co, hai con người đảo liên hồi.
Tôi ngồi xuống lại, cầm bát lên và cơm ào ạt. Mộ Vũ đặt một miếng thịt cá vào bát tôi. Dương Hiểu Phi lập tức phụ họa: “Anh An Nhiên, anh ăn thêm đi ạ, cố tình làm cho anh đó, coi chừng xương cá nha.” -Tôi đằng hắng mấy tiếng. Ánh mắt nhìn chằm chằm thằng nhóc chết tiệt đó không rời. Lúc bát cơm của tôi đến đáy, tôi nhìn thấy bát canh của Mộ Vũ cũng cạn.
Có lẽ ánh mắt tôi nhìn Mộ Vũ dữ tợn quá, lúc hắn vào bếp múc canh, Dương Hiểu Phi cũng đi theo. Tôi nghe Dương Hiểu Phi hỏi với giọng khản đặc:
“Anh An Nhiên hôm nay sao cứ kỳ kỳ?”
Mộ Vũ đáp: “Hôm nay An Nhiên hơi vui thôi.”
Quả thật tôi rất vui. Ăn cơm lau miệng xong, tôi nói với Dương Hiểu Phi là
tôi với anh Hàn cậu có chuyện riêng, sau đó vừa lôi vừa kéo Mộ Vũ vào phòng. Khi đóng cửa lại, tôi nghe gã mập cảm thán:
Hai người còn có chuyện gì ngoài chuyện đó nữa? Nước ấm chảy qua cơ thể cả hai, tôi ngẩng đầu lên đáp lại nụ hôn triền miên không dứt của Mộ Vũ. Mở mắt ra là có thể nhìn thấy những giọt nước nhỏ vương trên mi hắn. Trên khuôn mặt đẹp trai đến mức không chê vào đâu được kia toàn là sự mê đắm.
Tắm rửa xong, Mộ Vũ lấy khăn lau tóc cho tôi, tôi ngồi trên giường ngẩng đầu nhìn hắn, vô cùng thỏa mãn. Khóe miệng hắn mang theo nụ cười dịu dàng, thi thoảng lại cúi đầu xuống hôn lên mắt tôi.
“Cười cái gì?” -Tôi hỏi hắn.
“Cười anh.”
“Cười tôi cái gì?”
“Cười anh như con cún con.”
“**, dám nói bố giống chó hả, xem bố có chỉnh đốn mày không?” -Tôi kéo Mộ Vũ ngả xuống giường, trở người đè lên người hắn. Mộ Vũ cực kỳ phối hợp ôm lấy tôi. Tôi nhìn chằm chằm vào đường nét gợi cảm quyến rũ nơi cổ hắn, trong người hanh nóng đến khó chịu, nhưng lại cảm thấy có chút không biết phải bắt tay từ đâu. Mỗi lần đều là Mộ Vũ chủ động, tôi mơ mơ màng màng đi vào trạng thái. Đây là lần đầu tiên tôi làm, còn phải hồi tưởng lại trình tự. Trong lúc tôi cố gắng nhớ lại Mộ Vũ thường làm thế nào, Mộ Vũ đã nâng cằm tôi lên, chạm một cái không mạnh không nhẹ lên môi tôi. Sau đó, những chiếc hôn nhẹ rơi xuống má và cổ. Tôi đuổi theo hắn, quấn lấy hắn theo bản năng. Giữa những hơi thở tôi nghe thấy hắn thân mật bảo tôi “ngốc”. Tôi tức giận cắn hắn, để lại từng dấu đỏ nhạt tím đậm trên cơ thể dẻo dai quyến rũ của hắn.
“Xong chưa, Mộ Vũ, xong chưa?” -Chỉ đụng chạm một chút đã khiến tôi cảm thấy mình sắp bốc cháy tới nơi. Bộ phận nóng như lửa đốt cọ cọ dụi dụi vào phía đùi trong của hắn. Mộ Vũ khe cau mày, ánh mắt chập chờn lay động toát lên sự ẩn nhẫn và cả…bất lực. Hắn nhét một chiếc hộp nhỏ hình tròn cho tôi. Trên đó khắc “Lô hội phục hồi” gì đó, tôi cũng không đọc kỹ.
Thứ này tôi biết, trước đây Mộ Vũ từng dùng qua mấy lần. Có điều tôi vặn cả buổi vẫn chưa mở được nắp ra. Để che giấu sự căng thẳng của mình, tôi bắt đầu nói nhăng nói cuội: “À thực ra cái này bôi vào cũng dễ chịu lắm, cảm giác mát mát…Lúc đầu sẽ hơi đau, bôi xong rồi làm thì sẽ không đau nữa…Phải rồi, Mộ Vũ, cậu không sợ đau phải không, lúc đầu sẽ hơi thôi, nhanh hết lắm…”
Mộ Vũ bỗng dưng xoay đầu tôi qua bịt miệng tôi lại. Tôi thoáng cả kinh thì nhìn thấy một tia sáng lóe lên rồi vụt tắt trong mắt hắn. Hắn hung hăng hôn tôi một lượt, hơi thở gấp rút mà nặng nhọc: “An Nhiên, anh lải nhải nữa, tôi sẽ lật lọng đó.”
“Rồi rồi, không nói nữa…” -Tôi vội ngậm miệng lại, ra sức mở nắp hộp ra. Lúc cảm nhận được một chân Mộ Vũ vòng lên eo mình, tôi hưng phấn đến mức tay bắt đầu run lên. Chiếc hộp cuối cùng cũng được mở ra. Một mùi thơm thảo mộc thanh ngọt nào đó bay ra. Cùng lúc đó, tiếng chuông điện thoại trên đầu giường reo vang.
Đấy là tiếng chuông điện thoại tôi đặt riêng cho nhà tôi.
“Trong nhà gọi.” -Tôi nói.
“Bắt đi!” -Mộ Vũ nói.
Tiếng mẹ truyền đến qua loa điện thoại, hỏi tôi về vụ thi đấu. Tôi kể tóm tắt giản lược cho mẹ nghe vài chuyện. Ba mẹ biết tôi đoạt giải thì đặc biệt mừng rỡ, bảo lần sau tôi về sẽ làm món ngon cho tôi, sau đó lại bảo sắp chuyển lạnh rồi, hỏi tôi có áo nào dày không, lại bảo đã may chăn dày cho tôi bảo tôi khi nào có thời gian thì về lấy…vân vân mây mây. Tôi vâng vâng dạ dạ đáp lời, trong lòng vô cùng nôn nóng, cố nhịn nghe được một lúc, bèn bảo tôi còn có việc, hôm nào nói tiếp, rồi vội vàng ngắt máy.
“Chúng ta tiếp tục…” -Tôi nằm trở lại lên người Mộ Vũ.
Mộ Vũ hôn tôi một cái, tỏ vẻ đồng ý.
Nào ngờ còn chưa bắt đầu, điện thoại lại réo lên. Từ tiếng chuông có thể nhận ra là người của cơ quan.
Tôi đang nghỉ làm còn tìm tôi làm gì? Chẳng lẽ cơ quan lại có chuyện gì?
Mộ Vũ đưa tay lấy điện thoại qua. Hai chữ Lý Lâm đang nhảy nhót tưng bừng.
“Bắt đi.”
“Xảy ra chuyện gì thế?” -Tôi vừa bắt máy là hỏi ngay với giọng điệu khó ở, thầm nghĩ tốt nhất là bà cho tui một lý do đủ trọng đại. Đầu tiên, Tiểu Lý chúc mừng thành tích thi đấu của tôi, sau đó yêu cầu tôi khao, tôi vội đồng ý rồi định ngắt điện thoại. Nào ngờ Tiểu Lý lại nói cho tôi biết một cách bí ẩn là nó có tin nội bộ. Nó lúc nào cũng rất thạo tin, mà tin còn khá là chuẩn. Tôi kiên nhẫn nghe nó nói. Hóa ra trụ sở chính còn có một phần thưởng khác dành cho tôi, nghe bảo có tận mười nghìn tiền thưởng.
Đó là chuyện tốt. Oán niệm của tôi dành cho Tiểu Lý lập tức hạ xuống. Cúp điện thoại, tôi nói với Mộ Vũ. Mộ Vũ bẹo má tôi khen tôi giỏi. Tôi thuận thế sà đến…
Sau đó, điện thoại lại reo lên… Đụ…Tôi cầm điện thoại mình lên tắt máy… Kết quả là…
“Của tôi.” -Mộ Vũ nói: “Nhà gọi.”
Tay trái Mộ Vũ đặt điện thoại bên tai, tay phải vươn ra ôm tôi vào lòng. Tôi tựa vào ngực hắn, nhìn con dấu tên bị mẻ mất một góc của mình treo đung đưa trên điện thoại hắn.
Hắn nói tiếng địa phương của hắn, phát âm không quá rõ chữ, nghe có thêm tí êm ái. Bình thường hắn không hay gọi điện về nhà nên rất ít khi có cơ hội nghe hắn nói tiếng địa phương, tuy không quen nhưng khá mới mẻ.
Phía trước nói gì tôi cũng không biết, nhưng khi Mộ Vũ nói đến hai chữ “đính hôn”, tôi cảm nhận được tay hắn siết lại.
“Đính hôn với ai?” -Mộ Vũ hỏi đầu dây bên kia.
Tôi không nghe thấy bên đó nói gì, nhưng từ biểu cảm của Mộ Vũ, tôi biết chắc là không phải chuyện gì tốt đẹp. Chẳng lẽ lại tìm vợ cho hắn ư?
Đến khi Mộ Vũ cúp máy, tôi còn chưa hỏi, hắn đã nói với tôi là: “Thần Hy sắp đính hôn!”
“Ồ!” -Tôi yên tâm trở lại, nhưng trông sắc mặt của Mộ Vũ sai sai: “Có vấn đề gì?”
“Nó sắp kết hôn với Trương Lỗi.” -Mộ Vũ giải thích: “Trương Lỗi chính là con trai của trưởng thôn chúng tôi.”
“Hả?” -Tôi kinh ngạc há hốc mồm.
Chuyện này lạ quá. Nhà Mộ Vũ và nhà trưởng thôn không phải kẻ thù truyền kiếp nhưng chắc chắn không ưa gì nhau. Em gái nhà họ Hàn sao lại lấy con trai trưởng thôn? Hình như tên Trương Lỗi đó từng đánh nhau không chỉ một lần với Mộ Vũ. Tôi lập tức nhớ đến phân đoạn thiếu gia hung ác nhà địa chủ cậy quyền cậy thế ức hiếp người dân cướp đoạt dân nữ. Nhìn Mộ Vũ, tôi biết em gái nhà họ Hàn dù có tệ đến đâu cũng là một mỹ nữ.
“Chuyện gì đã xảy ra thế? Em mình có tự nguyện không?” -Tôi hỏi.
Mộ Vũ cau mày, đáp: “Ban nãy tôi cũng có hỏi nó, nó bảo nó tự nguyện.” -Hiển nhiên Mộ Vũ cũng nghĩ đến tình huống mà tôi vừa nghĩ ban nãy. Hắn nhìn điện thoại suy nghĩ, trên tay vì dùng lực nên lộ ra những sợi tĩnh mạch màu xanh. Tôi nhớ đến chuyện sau Tết hắn quay lại từ quê nhà, trên tay mang những vết xanh tím. Đấy còn là do tên khốn họ Trương đó gây ra! Rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra thế này?”
“An Nhiên, tôi phải đi về một chuyến.” -Mộ Vũ ngoảnh đầu lại nhìn tôi, nói: “Tôi phải xem xem rốt cuộc là thế nào.”
“Ừa.” -Tôi gật đầu: “Bao giờ về?”
“Thần Hy bảo mốt là ngày nó đính hôn. Tôi định mai về, có chuyện gì thì còn kịp…” -Mộ Vũ nói.
“Thế…tôi về với cậu.” -Tôi nghĩ cùng lắm là xin nghỉ thêm mấy ngày, bây giờ bên tôi đang gió xuân phơi phới, các sếp đều ưng, đồng nghiệp trong cơ quan cũng dễ nói chuyện. Quan trọng nhất là tôi cảm thấy Mộ Vũ và gia đình hắn xung khắc nhau, về nhà chắc chắn sẽ không có chuyện tốt gì. Tôi đi theo hắn, có chuyện còn có thể chiếu cố hắn, đừng để lại bị người khác ăn hiếp.
Mộ Vũ như thể biết tôi đang nghĩ gì: “An Nhiên, anh không cần phải lo cho tôi. Chuyện trong nhà, tôi xử lý được… Tôi vốn định tìm cơ hội dẫn anh về cùng, nhưng không phải cơ hội thế này. Giờ tôi cũng không biết tình trạng trong nhà thế nào, nhỡ như đánh nhau…”
“Đánh nhau thì sao? Cậu sợ tôi phiền phức, kéo chân cậu à?” -Tôi trừng mắt nhìn hắn.
“An Nhiên, anh biết tôi không có ý đó.” -Mộ Vũ hạ giọng nói.
“Tôi biết cậu sợ tôi bị liên lụy. Thằng nhó chết tiệt, bây giờ bố đang trần trụi để mày ôm, mày còn dám khách sáo với bố!”
Tôi tức giận quay đầu đi.
Thực ra đây chỉ là cách biểu đạt thể hiện quyết tâm chắc chắn sẽ đi, nhất định sẽ đi, dù có cản cũng không cản được của tôi.
Qua một lúc, hắn ôm lấy tôi từ phía sau, tựa đầu vào hõm vai của tôi, im lặng. Hơi thở rõ và ấm như thổi vào chính tim tôi vậy.
Tôi nghiêng đầu hôn hắn, an ủi hắn: “Cậu cũng đừng nôn nóng, có thể trong điện thoại nói không rõ, về xem thử là biết ngay chuyện gì thôi. Hãy để tôi đi với cậu.”
Hắn nhẹ nhàng “ừa” một cái.
Nhốn nháo như vậy, hay lắm, cả hai đều bình tĩnh trở lại rồi.
Dù gì em gái ruột của người ta cũng sắp lấy chồng, hơn nữa người nó lấy có thể xem là con trai của kẻ thù, chuyện này tất nhiên sẽ khiến anh trai phiền lòng, nên cũng chẳng còn tâm trạng thân mật mà quyết định đứng dậy thu dọn luôn.
Tôi gọi điện cho lão Điền ở trạm xe, nhờ lão tìm cho hai tấm vé đi Xương Lê vào ngày mai. Đầu tiên, Mộ Vũ xin nghỉ phép với ông chủ tiệm rửa xe, sau đó tìm Dương Hiểu Phi dặn dò chuyện hắn phải xuất hành. Lão Điền trả lời: sớm nhất là hơn mười giờ sáng ngày mai có một chuyến xe. Tôi thấy cũng tốt. Dự báo thời tiết bảo ngày mai nhiệt độ xuống thấp, Mộ Vũ cũng nên mua thêm một chiếc áo ấm rồi. Ngày mai vẫn còn thời gian đi mua áo len cho hắn. GV: Khi bạn không có số làm công thì người yêu có chiều cũng vô ích >v<