Tính Toán Chi Li

Chương 95

“Thằng nhóc này sao ngoan cố thế?” -Tôi vừa kéo Mộ Vũ đi vào phòng ngủ của chúng tôi, vừa quay đầu lại hứa với em gái và cô đang khóc lóc vô cùng tủi thân: “Để cháu nói nó, chẳng qua chỉ là xem mắt thôi mà? Có gì lớn lao đâu? Yên tâm đi ạ!” 

Vào phòng, đóng cửa. 

Tôi vừa quay người lại, chưa kịp hó hé tiếng nào, đã bị Mộ Vũ giữ trên cửa khóa miệng lại. 

Tôi nhẹ nhàng vỗ về hắn, cũng có thể là hắn đang dịu dàng vỗ về tôi. 

“Mộ Vũ…” -Tôi vừa mở miệng ra, hắn đang cắn lên môi tôi một cái: “Không được nói.” -Giọng nói trầm thấp, êm ái như một nắm tơ. 

Hắn chỉ không muốn tôi buồn. 

Tôi thừa nhận tôi cũng không dễ chịu gì. Ai nhìn người mình yêu đi xem mắt với người khác cũng sẽ khó chịu. Nhưng suy cho cùng, chỉ là đi cho có, mình cũng không có mất mát gì, không đến mức phải làm cho gà bay chó nhảy, cả nhà không được yên thân. 

“Tôi…tôi không sao, tôi cũng không để bụng, ừm, không để bụng cho lắm.” -Tôi nhìn Mộ Vũ, cố gắng diễn đạt ý mình: “Đi thì đi thôi, để người khác xem một chút cũng không mất miếng thịt nào… Đừng tranh chấp với mẹ, để rồi cậu cũng không vui.” -Tôi không thể không thừa nhận mình có chút tức giận với mẹ của Mộ Vũ. Sao cô có thể khiển trách Mộ Vũ một cách dễ dàng và bốc đồng như vậy, với những lời nói mang tính tổn thương như vậy? Nên biết trước giờ, đến một câu hơi nặng, tôi cũng không nỡ nói với hắn. Hắn tốt như vậy, vừa hiểu chuyện vừa cầu tiến, không bao giờ oán trách so đo, bản thân có khổ thế nào cũng muốn cho gia đình được sống thoải mái. Con trai như vậy còn gì để bắt bẻ? 

“Mộ Vũ, cậu cứ đi đối phó một chút đi, mai rồi mình về.” -Mau về thôi, tôi cũng không muốn nhìn người mình thương như châu báu phải chịu uất ức, mà tôi lại không giúp được gì. 

Hắn lẳng lặng ôm tôi vào lòng, cả buổi mới nói: “Tôi không muốn anh buồn.” 

“Tôi không buồn.” -Cùng lắm tôi chỉ khó chịu thôi: “Cậu có thay lòng đổi dạ đâu, tại tình thế ép buộc mà, tôi hiểu. Biết đâu hôm nào tôi cũng gặp chuyện khó xử, đến lúc đó cậu cũng sẽ hiểu cho tôi, không muốn tôi phải khó xử, đúng không?” 

Hắn không nói gì, im lặng kháng cự. 

“Được rồi, đi đi đi đi, nghe lời!” -Tôi bắt chước cách hắn hay bẹo má tôi, bẹo má hắn một cái để khiến không khí dịu nhất có thể. Còn hắn buồn bực cả buổi, cuối cùng nói một cách hờn dỗi: “Dù gì trong lòng tôi chỉ có anh thôi…” 

Thế là được rồi, thế là đủ rồi. 

Tất cả mọi chuyện đều là nói dễ hơn làm. Tôi đã chuẩn bị sẵn tâm lý rồi, có điều bên giới thiệu đối tượng có vẻ hơi tích cực quá. Mộ Vũ đồng ý tối sang gặp, nào ngờ trưa người ta đã dẫn cô gái đó đến nhà. 

Tôi thấy Mộ Vũ ngoan ngoãn gọi người đàn bà đẫy đà đó là thím Ba. Cô gái đi sau lưng thím Ba cứ cúi đầu suốt, thỉnh thoảng lại lén ngẩng đầu lên nhìn trộm Mộ Vũ một cái, để lộ khuôn mặt nhỏ nhắn xinh xắn. 

Mọi người đi vào trong nhà, tôi tụt lại cuối cùng, em gái thì thầm với tôi: “Chị này trông cũng đoan trang phết!”  

Bộ chọn cải thảo à? Tôi gật đầu gượng gạo. Dù trên lập trường của tôi mà nói, cô gái đó cũng được xem là xinh đẹp. Khác với sự thanh tú của em Hàn, nét đẹp của cô ta mang theo chút nhu mì, kiểu đảm đang tháo vát. Tôi suy nghĩ theo cách tự hành hạ bản thân: Nếu không gặp tôi, Mộ Vũ lấy một cô vợ thế này ở với hắn cả đời cũng được. 

Em gái tất bật bưng trà rót nước cho khách. Thím Ba tán dóc một lúc với cô trước, sau đó chủ đề dần dần chuyển sang chuyện chính. Cô gái đó bao nhiêu tuổi? Gia đình làm gì? Điều kiện có tốt không? Bố mẹ là người thế nào? Những chủ đề này đều được khơi ra một cách khéo léo, vừa trình bày rõ vấn đề vừa không khiến người khác phải ngại. Xem ra thím Ba đẫy đà là một bà mai chuyên nghiệp. Có điều, từ đầu đến cuối Mộ Vũ đều không nhìn thẳng cô gái đó lấy một cái, chứ đừng nói là bắt chuyện, toàn là phụ huynh chuyện trò rôm rả. Tôi biết hắn không quan tâm đến người đẹp đó là vì chỉ cần tôi thừa cơ nhìn hắn đều nhận ra hắn cũng đang nhìn mình. Thế là trái tim còn chua hơn cả giấm lâu năm của tôi bỗng dưng ngọt xớt. 

Em gái đẩy anh trai nó, nhét một quả quýt vừa bóc xong vào tay hắn. Mộ Vũ đón lấy, tự nhiên bẻ cho tôi nửa quả. Tôi thấy em gái bất lực trợn mắt, lại đưa một quả quýt khác đặt vào tay Mộ Vũ, nói nhỏ: “Đưa cho Điền Tuyết đi.”

Mộ Vũ chớp chớp mắt, ngơ ngác. Tôi nhắc hắn: “Là cô bé kia đó…”

Cô gái tên Điền Tuyết dường như nhận ra bên chúng tôi đang rì rà rì rầm, bèn dè dặt nhìn sang. Mộ Vũ cầm quả quýt không nhúc nhích, mắt rũ xuống, tỏ ý không muốn. Tôi suýt ngửa mặt lên trời thở dài: Anh hai, bộ dạng của anh không giống kháng cự mà rõ ràng là một sự xấu hổ trần trụi, còn thuộc dạng đặc biệt hấp dẫn nữa. 

Nhưng cuối cùng dưới sự xúi giục của em gái hắn, Mộ Vũ vẫn miễn cưỡng cầm quýt đưa sang. Điền Tuyết vội đứng lên nhận lấy, khuôn mặt nhỏ ửng hồng, khá là đáng yêu. Như đã chờ cơ hội này từ lâu,  thím Ba kéo Mộ Vũ ngồi chính giữa mình và cô gái, quay đầu lại nói với mẹ Mộ Vũ rằng: “Con nhà chị dáng ai cũng cao. Mộ Vũ chắc được một mét tám nhỉ?” 

“Năm ngoái là một mét tám tư.” -Em gái cướp lời, cứ như sợ người khác nói anh nó thấp vậy. 

Mộ Vũ nhìn nó một cái. Một miếng vỏ quýt được ném tới, rớt lên chân của em gái như một lời cảnh cáo vô thưởng vô phạt. Em gái bật cười hi hi, nói: “Trương Lỗi và anh cháu cao bằng nhau…” 

Nhắc đến Trương Lỗi, em gái vừa có một buổi đính hôn hoành tráng lập tức trở thành trung tâm câu chuyện. 

Ngay lúc Mộ Vũ và Điền Tuyết đang im lặng một cách gượng gạo thì điện thoại Mộ Vũ reo lên. Có tin nhắn. Mộ Vũ lấy ra nhìn một cái, nói với tôi, kẻ đang cố gắng che giấu sự hiện diện, lẳng lặng ăn quýt rằng: “Dương Hiểu Phi hỏi tôi khi nào quay về.” 

“Ừa.” 

“Ngày mai.” 

“Ưm.” -Tôi lúng búng đáp. 

Kiểu xem mắt này đối với tôi khá là giày vò, nhưng tôi vẫn phải trông chừng, tuy giày vò nhưng ít nhất là yên tâm hơn. Tôi cố gắng thể hiện như một người hóng hớt đơn thuần, chẳng mong người khác chú ý đến mình. 

Một giọng nói be bé bay đến từ bên cạnh Mộ Vũ: “Dây điện thoại của anh đẹp quá.” 

Nhìn qua đó theo tiếng nói, con dấu tên của tôi đang treo dưới điện thoại của Mộ Vũ, đung đưa trong ánh nắng màu vàng cam. Thứ chất liệu nửa trong suốt như đang phát sáng, trơn bóng như một giọt nước. 

Mộ Vũ nhìn cô gái đó rồi lại nhìn tôi, nở một nụ cười nhàn nhạt, chỉ vào tôi nói: “Ảnh cho đó.” 

Tôi không khỏi vịn trán, trong lòng lại một lần nữa thở dài: Hàn Mộ Vũ chắc chắn là cậu cố tình. Cậu cười đẹp như thế làm gì? Quyến rũ con gái người ta à? 

Quả nhiên, Điền Tuyết đã mê mẩn vì tên đó. Có lẽ cô ta tưởng đó là một nụ cười khuyến khích, nên đưa tay tới chỗ dây điện thoại của Mộ Vũ. Mộ Vũ rất không nể nang, nhét thẳng điện thoại vào trong túi trước khi cô ta chạm tay đến, tỉnh bơ bước về bên tôi ngồi xuống. 

Cô gái đó mỉm cười, có chút xấu hổ nhưng không tức giận, tự cầm quả quýt mà Mộ Vũ cho lên rồi bắt đầu bóc vỏ.

Cuối cùng, chuyện phiếm chuyện chính đều đã nói đủ, tôi tưởng đến đây là xong xuôi êm đẹp, nào ngờ thím Ba trịnh trọng đề nghị: “Để tụi thanh niên chúng nó tự nói chuyện với nhau nào. Mình ngồi một đống ở đây, hai đứa nó cũng ngại mở miệng, hay mình đổi chỗ khác…” 

Sau đó, tôi bị mời ra khỏi phòng cùng với cô và em gái một cách ngơ ngác. Trong phòng chỉ còn lại Mộ Vũ và Điền Tuyết hai người. Sau khi bước ra, thím Ba còn ân cần đóng chặt cửa lại. 

Tôi thắc mắc: Vẫn chưa xong à? Trò gì nữa đây?

Trời đã tối, nhiệt độ rất thấp, gió cuốn những chiếc là khô vàng lăn đến bên chân tôi. Tôi vừa đi men theo con đường chính trong thôn vừa run bần bật. Thực ra cũng có chút hối hận. Vừa rồi tôi thực sự bực bội đến mức không thể ngồi yên được nữa. Thím Ba còn kéo tôi lại khăng khăng đòi giới thiệu cho tôi một cô. Tôi không chịu được nữa bèn nói dối với em gái rồi tháo chạy ra khỏi cửa, đến ăn khoác dày cũng không lấy, bây giờ cảm thấy lạnh toát, nhưng lại không muốn quay về. 

Hai tiệm tạp hóa trong thôn đều nằm trên con đường này. Đó cũng là bằng chứng mạnh mẽ nhất khiến tôi phán đoán đây là đường chính. Trước cửa tiệm tạp hóa to hơn dựng một chiếc lều giản dị, một bóng đèn được treo trên nóc lều, ánh sáng lờ mờ rọi lên những thùng hàng được chất cao trên đất. 

Tôi nghĩ đến cái cớ mà mình đã nói với em gái lúc nãy, hình như là để mua thứ gì đó, cụ thể mua gì thì tôi quên rồi. Nhưng vừa bước vào cửa là tôi biết ngay thứ mình cần bây giờ là gì. Phải, các cô chú đang nuốt mây nhả khói trong đó đã nhắc nhở tôi. Thuốc lá, tôi cần thuốc lá. 

Tôi không nghiện hút thuốc, nên rất ít khi hút, nhưng để hòa vào đám đông, đôi khi tôi cũng hút. Tôi chưa bao giờ hút trước mặt Mộ Vũ. Hắn là người không hút thuốc. Thói quen đốt tiền này, hắn không thể nào có. Lần nọ, anh Cao đưa cho tôi một điếu Trung Hoa, tôi nghĩ giờ không hút thì phí. Nào ngờ về nhà ôm Mộ Vũ, vừa đưa miệng đến bên môi hắn thì bị phát hiện. Hắn cũng chẳng cấm, chỉ bảo cảm giác như ném một ngọn đuốc vào trong ruộng lúa mì vừa mới nảy mầm. Tôi nghĩ vậy chắc là không thích rồi, nên từ đó đến giờ cũng không đụng đến. 

Cả buổi nay, tôi cứ mãi băn khoăn về một đống vấn đề. Những vấn đề đó khiến đầu tôi đau như búa bổ. Hôm nay phải xem mắt, nên không được làm nhà họ Hàn cãi nhau trở mặt, không được làm Mộ Vũ khó xử… Thế nếu ngày mai phải kết hôn thì sao? Nếu Mộ Vũ không muốn, nhưng mẹ hắn dùng những thủ đoạn quyết liệt hơn thì sao? Uy hiếp bằng cách đòi sống đòi chết thì sao? Nếu có một ngày, mẹ tôi cũng cãi nhau với tôi như vậy? Bà ấy có bệnh tim mạch đấy!

Tôi cảm thấy nếu cứ nghĩ tiếp mình sẽ phát điên. 

Trước mắt, cảm giác nhốn nháo từ những bất an trong lòng khiến tôi nhớ sự thư giãn cưỡng chế và sự bình yên như thất thần khi khói thuốc dày đặc tràn vào phế quản. 

Ông chủ bảo thuốc lá tốt nhất trong tiệm là Núi Hồng Tháp. Tôi bảo được, lấy một gói. Ông chủ tốt lắm, thấy tôi không có bật lửa, còn tặng tôi một cái. 

Không gian trong tiệm không lớn. Trước quầy hàng có một chiếc bàn hình vuông nhỏ nhắn, có hai ông lão đang chơi cờ tướng. Bên cạnh là ba bà thím đang đan thứ gì đó. Mộ Vũ từng nói với tôi là lúc trong ruộng không có gì để làm, phụ nữ trong thôn thích làm chút thủ công để kiếm tiền. Những người chơi cờ tướng rất yên tĩnh, còn ba người phụ nữ thì đang chuyện trò rôm rả. 

Trong nhà rất ấm, trên người chỉ có một chiếc áo len mỏng nên tôi quyết định ở luôn trong này.

Tôi châm một điếu thuốc, lượn ra phía sau những người chơi cờ, làm ra vẻ im lặng xem cờ. 

Tôi còn chưa nhìn ra được đường lối gì từ bàn cờ tướng thì nội dung cuộc nói chuyện của các thím bên cạnh đã thu hút sự chú ý của tôi, liên quan đến em Hàn. Trong thôn không có trò tiêu khiển nào khác, nên mọi người đều thích bàn chuyện của nhà này nhà nọ. 

“…Không nhà nào đính hôn hoành tráng bằng con gái nhà lão Hàn…”

“Tất nhiên rồi, còn nhà nào hơn nhà họ Trương nữa!” 

“Lần này vợ lão Hàn xem như nở mặt nở mày rồi. Nhà họ Trương bày tiệc, tôi cũng có đi, nghe bảo khi nào Trương Lỗi kết hôn với Thần Hy nhà họ, bả sẽ theo con gái vào thành phố ở.” 

“Thế con rể chịu à?” 

“Thì người ta chịu mới hay… Ai cũng bảo Trương Lỗi thích con gái nhà họ lắm lắm… Nhưng nói thật thì đi theo con trai mới là chính đạo, ở nhà con gái dù sao cũng không oách.”

“Nói thế cũng đúng. Con trai nhà họ đi làm bên ngoài, hay gửi tiền về nhà lắm, ngoại hình đặc biệt xinh trai, còn chưa có người yêu. Tất cả mọi người trong thôn đều rục rịch muốn giới thiệu người cho ảnh… Tôi thấy chờ con trai kết hôn rồi, vợ lão Hàn vẫn phải ở với con trai thôi, nhà con gái có tốt đến đâu cũng là người khác họ.” 

“Chuyện đó cũng chưa chắc…Bả không hợp với con trai bả…” 

Nghe đến đây, trong lòng tôi thắt lại. Chẳng lẽ hiềm khích của mẹ con nhà họ Hàn đã xảy ra từ lâu và ai cũng biết? Cùng với tiếng nói hạ thấp của mấy người phụ nữ đó, tôi cũng không khỏi dỏng tai lên. 

“Ý bà là chuyện trước khi bả lấy lão Hàn? Đã bao nhiêu năm rồi? Người yêu cũ của bả bây giờ hình như đang làm quan gì đó trong thành phố.” 

“Bao nhiêu năm rồi mà còn ghi hận à! Nếu ngày xưa ba bả không ép bả lấy lão Hàn, giờ người ta đã là vợ quan rồi… Lão Hàn cũng không tệ, thật thà lại an phận, nhưng so với người làm quan thì thua xa.” 

“Tôi nghe nói á, nghe nói lúc ông đó bỏ đi, còn bảo bả đợi ổng. Tận mấy năm bặt vô âm tín, tuổi bả cũng lớn rồi, cộng thêm ông bố nát rượu hối bả, nên bả đành phải lấy lão Hàn. Hôm con họ được trăm ngày tuổi thì người đàn ông đó quay lại, lúc đó có nói một câu “Con lớn từng này rồi à?” rồi bỏ đi, không bao giờ quay lại nữa.” 

“Đúng thế, tôi nghe bảo sau đó bả không quan tâm đến đứa trẻ đó nữa, bảo nhìn thấy nó là bực cả mình, một mình lão Hàn lo hết. Sau đó lại mang thêm đứa con gái nhà họ, ba mẹ lão hàn qua đời sớm, không còn ông bà nội, bả vứt luôn con trai cho ông ngoại. Ba bả nổi tiếng là một con bợm rượu, làm gì biết chăm con nít, chẳng biết đứa trẻ đó đã sống sót bằng cách nào nữa. Tôi có một bà chị họ ở quê ngoại của bả bảo có lần thằng bé cầm một miếng bánh, trên miếng bánh nổi đầy những đốm mốc trắng, ông lão say tí bỉ còn cố bảo thằng bé là mè…” 

“Lão Hàn sợ vợ, trong nhà đều là vợ cầm quyền. Nếu ba bả không chết, bả cũng không đón thằng bé về!” 

“Nhưng con trai người ta cũng ngoan, từ nhỏ đã không ngại cực khổ, vì lão Hàn xảy ra chuyện nên thi đậu đại học rồi cũng không đi học mà theo người trong thôn ra ngoài kiếm tiền… Bình thường rất ít khi về, chắc cũng biết mẹ nó không thích nhìn thấy nó!” 

“Haizz, bao nhiêu năm nay rồi, có gì không bỏ qua được chứ! Nhưng tháng giêng năm nay, tôi đi đánh bài thâu đêm, lúc năm giờ hơn về nhà đi ngang qua trước cửa nhà họ thì thấy con con trai nhà bả kéo hành lý đi ra ngoài, phía sau đứa con gái khóc lóc kéo lại, trong sân vợ lão Hàn còn chửi nào là “về nhà chỉ biết gây chuyện”, “Tết cũng không cho người ta yên thân”.”

“Thế à? Tôi thấy bây giờ cũng ổn mà. Chẳng phải bả đang lo liệu tìm vợ cho con trai bả à?” 

“Thằng bé mà cưới vợ, nghĩa là đã thành gia lập nghiệp rồi, trách nhiệm làm mẹ của bả xem như hoàn thành. Sau đó, có thể danh chính ngôn thuận buông tay bỏ mặc nó.” 

“Nhưng con cái bây giờ phần lớn đều lấy vợ quên mẹ. Bà nhìn thằng Ba nhà tôi này…”

Chủ đề đổi sang một hướng khác, tôi bèn thu sự chú ý lại. 

Hút một hơi thật mạnh, hơi nóng lập tức làm bỏng ngón tay. 

Tôi dập đầu thuốc, lại châm thêm điếu khác, tay khẽ run lên, đánh bật lửa mấy lần mới châm được. 

Những truyền thuyết xóm phường kiểu này đều mang thành phần hư cấu. Người nói cũng chưa chắc thực sự biết chuyện. Có điều, có thể thêm mắm dặm muối chứ đại thể cốt truyện vẫn không đổi, dù sao cũng phải có chút bóng gió của sự việc thì họ mới phát huy được. Nhưng tại sao chuyện này lại chân thật đến vậy, thậm chí nhiều chỗ còn cực kỳ khớp với những gì tôi đã biết? 

Tôi luôn nghĩ chắc chắn cuộc sống lúc nhỏ của Mộ Vũ không được tốt, hóa ra không chỉ là không tốt. Tôi tưởng hắn không muốn về nhà là để tiết kiệm tiền, hóa ra mắt không thấy thì không phiền lòng. Tôi tưởng hắn không ăn mè là vì kén ăn, hóa ra là do ám ảnh tâm lý. Tôi tưởng…tôi tưởng suy cho cùng thì mẹ hắn vẫn thương hắn, hóa ra oán hận đã lâu như vậy…

Tôi ngẩn ngơ bước ra khỏi tiệm tạp hóa, gió lạnh thoảng qua, không khỏi rụt cổ lại. 

Đèn trong tiệm tạp hóa không soi được bao xa, rẽ một cái, con đường không đèn bỗng chức tối sầm lại. Màu đen nặng nề lẩn quẩn trong tầm nhìn trống trải bỗng chốc nuốt chửng lấy tôi, ngoại trừ ánh đỏ trên điếu thuốc vẫn sáng lập lòe một cách quật cường. 

Thuốc rất hắc, hắc đến nỗi nước mắt tôi chảy ra. 

Đau lòng khiến dạ dày vừa nuốt gió lạnh cũng đau, bụng cũng đau. 

Tôi tấp vào chân tường bên đường, ngồi xổm xuống. Tôi phải nghỉ một lúc. 

Thằng nhóc chết tiệt, thằng nhóc chết tiệt! -Tôi chửi hắn rất dữ, nhưng trong lòng không khỏi tự hỏi mình: Làm sao tôi mới có thể tốt với hắn hơn, tốt đến mức có thể bù đắp mọi đau khổ của hắn.

Lúc không chú ý, một bóng người đã đến gần ngay trước mắt. Hắn đứng trong bóng tối, yên tĩnh, thẳng tắp. 

Tôi đưa tay ra, hắn kéo tôi dậy. Trước mắt nhòe đi, một chiếc áo khoác mang hơi ấm cơ thể đã khoác lên vai tôi. Tôi ôm lấy hắn, vùi đầu vào cổ hắn. 

Hơi thở của hắn vẫn chưa đều, tim hắn đập loạn cả lên. 

“Mộ Vũ.” 

“Ừa.” 
Bình Luận (0)
Comment