Thời gian nghỉ trưa,
Cao Gia Kỳ mệt mỏi nằm sấp trên bàn học, bạn học bên cạnh thuận đường
mua giúp cậu sữa tươi và bánh mì, thế nhưng cậu lại ăn không vô.
“Gia Kỳ, cậu làm sao vậy? Không ăn nhanh đi, sắp hết giờ nghỉ trưa rồi đó.”
“Mình không đói bụng.” Trong đầu Cao Gia Kỳ đều nhớ lại chuyện tối hôm qua Lục Minh Tuyết nói muốn kết giao với cậu.
Rốt cuộc bọn họ thật sự đã kết giao rồi sao?
Tối hôm qua, lúc cậu đi bắt kẻ cuồng theo dõi, đối phương vừa thấy cậu đến
gần, đã bỏ chạy, cậu đuổi theo một đoạn, bởi vì không quen thuộc địa
hình gần đây, cho nên đối phương đã trốn thoát.
Sau đó cậu quay về kể lại với chị Minh Tuyết, cô cảm kích vỗ vỗ đầu cậu, nói cám ơn rồi vẫy tay chào cậu.
Bởi vì thấy khuôn mặt vui vẻ của cô, cậu cũng cười khúc khích vẫy tay lại
với cô, cho đến khi cửa sắt phịch một tiếng đóng lại trước mắt mình, cậu mới thoát khỏi vẻ mặt mê muội và tỉnh táo lại.
Cậu đứng ngoài
cửa hỏi cô, tại sao vội vã đuổi cậu đi như vậy? Cậu chưa có nói rõ tình
cảm của cậu mà! Nhưng cô lại trả lời cậu, bây giờ cô hoàn toàn không
muốn nghĩ đến chuyện gì khác, không muốn cậu nhìn thấy bộ dạng lôi thôi
của cô.
Cho dù cậu nói không để ý thế nào, hay khen cô mặc quần
áo ở nhà rất hấp dẫn, nhưng cô vẫn không chịu mở cửa ra đối mặt với cậu. Cậu không thích nói chuyện với cô qua cửa sắt, đành phải nghe lời cô đi về nhà.
Cứ như vậy, một đêm hỗn loạn kết thúc,rõ ràng cậu vẫn
không biết chị Minh Tuyết đối với cậu thế nào? Chị Minh Tuyết nói kết
giao, thật sự làm cho cậu nghĩ đến tình cảm đó sao?
Hay là . . . . . Cô bị người cuồng theo dõi chọc giận, nên thuận miệng nói đồng ý kết giao với cậu, coi cậu là bia đỡ đạn sao?
“Này, này! Có phải cậu đang nghĩ đến chuyện yêu đương phải không? Tại sao lại có bộ dạng nửa sống nửa chết đó hả?”
Lâm Triết Kỳ ngồi ăn bên cạnh,mũi của cậu rất nhạy cảm với chuyện này,
lập tức huýt sáo, gọi đám bạn học bình thường lăn lộn với nhau tới, vây
quanh Cao Gia Kỳ.
“Nói đi! Có phải cậu đã có người trong lòng?”
Thấy bọn họ vây quanh mình thành một vòng lớn, Cao Gia Kỳ vốn là người không giỏi che giấu tâm tư của mình, vì vậy cậu nói hết chuyện tối hôm
quacậu tỏ tình với Lục Minh Tuyết, bao gồm chuyện có kẻ cuồng theo
dõi.
“Ôi mẹ ơi! Người đó là Lục Minh Tuyết sao?”
“Lần trước người chúng ta gặp chính là chị Lục Minh Tuyết?”
“Thật hay giả? Người đó là đại mỹ nhân Lục Minh Tuyết sao?”
Nghe tiếng kinh hãi của đám bạn học, thì có thể biết rõ trước đây chị Lục
Minh Tuyết trong trường học là người rất nổi tiếng, ngay cả nam sinh
khác lớp cũng biết, đều lưu lại ấn tượng sâu đậm với cô.
“Cậu khoác lác quá đi, làm sao chịLục Minh Tuyết có thể đồng ý kết giao với cậu chứ?”
“Đúng vậy! Gia Kỳ, nhất định là cậu đang khoác lác.”
“Nghe nói chị ấy là người rất kén chọn, gần như là mỗi lần nam sinh tỏ tình
với chị ấy thì đều bị chị ấy từ chối, làm sao có thể đến phiên cậu chứ?”
Cao Gia Kỳ hếch môi lên, có chút hành động theo thói quen nói: “Tại sao các cậu lại không chịu tin mình, vậy các cậu vây lại hỏi làm gì hả”
“Không chứng cứ nên không tin, hay là cậu chụp vài bức ảnh hôn miệng tới cho mọi người xem đi!”
“Ha ha. . . . . . Triết Kỳ, như vậy làm khó cậu ấy quá!”
“A! Mấy người các cậu không nên ồn ào! Bây giờ mình rất khổ sở! Các cậu còn châm chọc.”Cao Gia Kỳ giận đến vùi mặt ở trong cánh tay, dứt khoát
không để ý tới đám bạn học.
“Nếu không thì chụp cảnh ôm nhau cũng được!” Lâm Triết Kỳ vỗ vỗ vai Cao Gia Kỳ, cười nói: “Gia Kỳ, đột nhiên
cậu khoác lác như vậy, là muốn mọi người quan tâm đến cậu phải không?”
“Ai cần mọi người quan tâm chứ?” Cao Gia Kỳ có chút tức giận, ngẩng đầu lên nhìn cậu ta chằm chằm nói: “Chị hai của mình với chịMinh Tuyết là bạn tốt, không phải các cậu cũng biết sao? Nếu như mình muốn khoác lác,
mình sẽ chọn một cô gái mà các cậu không biết chứ?”
“Đó là một
việc, các cậu kết giao lại là một chuyện khác chứ?” Lâm Triết Kỳ tốt
bụng thay Cao Gia Kỳ phân tích: “Sau khi cậu tỏ tình với chị ấy, chị ấy
có đồng ý với cậu không? Không có phải không? Mình cảm thấy chị ấy chỉ
muốn lợi dụng cậu.”
“Sau khi cậu đuổi kẻ cuồng theo dõi đi, ánh
mắt của chị ấy nhìn cậu có sùng bái không? Không có đúng không? Có thể
thấy được, chị ấy chỉ lợi dụng cậu làm bia đỡ đạn mà thôi.”
Nghe
Lâm Triết Kỳ phân tích xong, Cao Gia Kỳ còn buồn hơn tối hôm qua : “Vậy
mình nên làm thế nào mới được chứ? Các cậu không được nói như thế làm
mình suy sụp đó, nghĩ cách giúp mình đi!”
“Gia Kỳ, có bạn gái
xinh đẹp như vậy, nhất định áp lực sẽ rất lớn đấy? Mình nghĩ cậu nên từ
bỏ thì tốt hơn, dù sao chị ấy cũng không thật lòng thích cậu.”
“Tại sao cậu biết chị ấy không thật lòng chứ?” Bất mãn với lời nói quá mức
độc đoán của Lâm Triết Kỳ, Cao Gia Kỳ trợn mắt nhìn cậu ta chằm chằm.
Tại sao mọi người không khuyến khích cậu một chút, ngược lại đều dội nước
lạnh lên đầu cậu hả? Chẳng lẽ bởi vì đối tượng của cậu là chị Minh
Tuyết, cho nên mấy người bọn họ ghen tỵ, không ăn được nho nên mới nói
nho chua?
“Làm ơn, dùng đầu gối nghĩ cũng biết. . . . . .” Lâm
Triết Kỳ còn muốn khuyên Cao Gia Kỳ, nhưng ngay lúc đó bị bạn học bên
cạnh che miệng.
Ngồi trước mặt Cao Gia Kỳ là Hồng Hạo Cường lúc
này chuyển đề tài, nói: “Gia Kỳ, chúng ta đã lớp mười hai, cậu không cần để quá nhiều tâm tư ở trên người cô gái thì tốt hơn, ngộ nhỡ ảnh hưởng
đến tâm trạng học hành thì nguy đó.”
Lời này vừa nói ra, vẻ mặt của mọi người đều phẫn nộ.
Trong bọn họ, phần lớn mọi người đều không có bạn gái, cho dù có nghĩ đến,
nhưng bởi vì áp lực của việc học mà bỏ suy nghĩ đi, người duy nhất có
bạn gái chính là Hồng Hạo Cường, thế nhưng không ngờ cậu ta lại nói như
vậy.
Sau khi mọi người nhìn nhau mấy lần, mũi nhọn bắt đầu chuyển sang Hồng Hạo Cường.
“Cái cậu này thật quá đáng! Bản thân mình là người đã có bạn gái, lại còn
nói những lời như thế? Cậu muốn mọi người tức chết hả?”
“Phạt cậu giao ảnh bạn gái ra, hay là bây giờ tự mình đưa ảnh chụp cảnh H ra
đây.Chà chà! Cái người sắc lang này, nhất định có chụp những thứ này
chứ?”
“Đúng, giao ra đây, có phúc thì phải cho mọi người hưởng với chứ!”
“Thần kinh! Những thứ kia đều là bảo vật của mình, ai muốn cùng hưởng phúc
với các cậu chứ!” Hồng Hạo Cường đẩy kính trên mặt, xoay người lại làm
bài tập số học.
Mọi người vừa nghe, chẳng khác nào xác nhận người này có hành động tự sướng, đến gần cậu ta, mấy người mình một lời cậu
một câu ép hỏi thời gian, địa điểm và tư thế của cậu ta, hoàn toàn ném
Cao Gia Kỳ ra sau đầu.
“Ai. . . . . .” Xem ra sự chú ý mọi người
trong nháy mắt bị những chuyện khác thu hút, Cao Gia Kỳ vừa may mắn lại
có chút cô đơn.
Vốn là cậu muốn hỏi ý kiến bạn học một chút, tham khảo một chút kinh nghiệm yêu đương, không ngờ mấy người bọn họ đều cho rằng cậu đang khoác lác, không chịu tin tưởng chuyện tối hôm qua.
Là bởi vì giữa cậu và chị Minh Tuyết khác biệt quá lớn sao?
“Gia Kỳ, ăn nhanh lên đi! Thời gian nghỉ trưa chỉ còn lại năm phút thôi đó.”
Trương Hiên Hàn tốt bụng thuận đường mua bữa trưa giúp Cao Gia Kỳ gõ lên bàn
một cái nhắc nhở Cao Gia Kỳ, thấy vẻ mặt cô đơn của Cao Gia Kỳ, cậu nhỏ
giọng khích lệ Cao Gia Kỳ: “Muốn xác định chị ấy có phải thật lòng hay
không, thì cậu trực tiếp hỏi chị ấy không phải tốt hơn sao? Chị ấy không phải đồng ý muốn kết giao với cậu rồi sao? Cậu cũng không nên suy nghĩ
lung tung, cũng không cần nghe bọn họ nói vớ vẩn, không xác định được,
hãy hỏi chị ấy cho rõ ràng đi!”
“Ừ! Cám ơn cậu.” Cuối cùng cũng
nghe được lời muốn nghe nhất, Cao Gia Kỳ cảm kích nhìn Trương Hiên Hàn,
rốt cuộc đã có tâm tư uống sữa và bánh mì rồi.
Cao Gia Kỳ bất mãn và oán giận, vào lúc tan học, đột nhiên xảy ra một chuyện làm đảo ngược mọi chuyện.