Cát Tương Quân quy củ nghiêm túc dẫn một đám nữ quan Ti Thiết, Điển Thiết, Chưởng Thiết canh giữ ở ngoài tẩm điện, thấy Chung Duy Duy đi ra liền cười nhạt: “Hoàng trưởng tử đã dậy rồi?’’
“Dậy rồi, dậy rồi.’’ Một đám người canh giữ ở bên ngoài, Chung Duy Duy hơi có chút lúng túng, tiến lên kéo tay Cát Tương Quân: “Ta và tỷ không phải người ngoài, có chuyện ta sẽ tự cho người đi nói với tỷ, tỷ cần gì phải đứng chờ ở bên ngoài như vậy?
Theo như quy tắc trong cung, chỉ cần hoàng đế không có ở đây, thu dọn giường tự có đám nữ quan Ti thiết làm, Cát Tương Quân chỉ cần cùng Tiền cô cô ở lại trong Thượng Tẩm cục an bài công việc hàng ngày là được, không cần canh giữ ở bên ngoài như vậy.
Cát Tương Quân không lộ dấu vết đẩy tay Chung Duy Duy ra, rồi giấu tay mình vào trong chỗ trũng sâu trong tay áo, cười nói: “Bệ hạ có chỉ, không cho phép chúng ta ồn ào đến hoàng trưởng tử, ta sợ các nàng không hiểu chuyện, cho nên cố ý đứng ở chỗ này trông nom. Dẫu sao, thân thể hoàng trưởng tử kim tôn ngọc quý như thế, cẩn thận một chút không có sai. Không phải muội cũng rất tận tâm tận lực sao? Ngày hôm qua suýt nữa mất mạng, ta không thông minh như muội, không thể làm gì khác hơn là bán chút sức lực.’’
Chung Duy Duy không lời có thể nói, đành phải hỏi nàng ta: “Tỷ đứng bên ngoài bao lâu rồi?’’
Cát Tương Quân cười không nói, Ti Thiết một bên khẽ nói: “Bệ hạ canh năm thức dậy, chúng ta canh ở bên ngoài từ canh tư, sau khi tiễn bệ hạ đi vẫn chờ ở chỗ này, đến bây giờ ước chừng đã ba giờ.’’
Nếu như không phải là Hựu Hựu ở bên trong, sau khi Trọng Hoa đi, đám người Cát Tương Quân chỉ cần quét nhà sạch sẽ là có thể nghỉ ngơi. Mặc dù chuyện này chủ yếu vì Hựu Hựu, nhưng nhìn tình hình này hình như mọi người đều ghi nợ trên đầu Chung Duy Duy, bởi vì các nàng đang trực, mà nàng ngủ ngon ở bên trong, đặt trong lòng ai cũng không thăng bằng.
Chung Duy Duy ý thức được vấn đề này, lập tức thản nhiên nói: “Ngày hôm qua ta quá mệt mỏi, ngủ hơi sâu quá, ngay cả bệ hạ đến lúc nào đi lúc nào cũng không biết, là ta không làm tròn bổn phận. Ngày mai ta sẽ dậy sớm, có ta trông nom hoàng trưởng tử, các ngươi chỉ để ý đúng hạn đến trực, đến lúc đó ta bảo người đến gọi các ngươi là được.’’
Chưởng thiết cười: “Tốt thế à, nếu không mỗi ngày đều mệt nhọc như vậy, hai chân ta đứng đến tê rần.’’
Cát Tương Quân lạnh lùng nói: “Chỉ đứng ba giờ mà thôi, ngươi liền dám nói chân tê dại, những người kia đứng từ trời sáng đến tối thì nói sao? Không chịu nổi nỗi khổ này, thừa dịp còn sớm từ chức đi, đổi người khác đến đây.’’
Chưởng thiết bị dọa đến không dám nói lời nào, yên lặng đi vào thu dọn giường quét dọn vệ sinh, Cát Tương Quân quay đầu nhìn về phía Chung Duy Duy, nhẹ nhàng nói: “Tiểu Chung, không phải tỷ nói muội, tình hình trong cung muội thấy đấy, những lời nói bóng nói gió liên quan tới muội vốn là đã rất nhiều, chính muội lại vô tình nữa, thì đừng trách sao người khác luôn nhìn chằm chằm vào muội.’’
Nàng nói không sai điểm nào, Chung Duy Duy thành tâm thành ý nói: “Muội biết rồi.’’
Cát Tương Quân thản nhiên cười một tiếng: “Chuyện ngày hôm qua ta đã nghe nói, muội chịu khổ, nhưng mà vì hoàng trưởng tử, cái gì đều đáng giá. Nếu tiên đế còn sống, biết bệ hạ đã có hoàng trưởng tử không phải sinh ra từ Vi thị, Lữ thị, không biết sẽ vui mừng biết bao. Tiểu Chung, muội thân mang trọng trách, nhất định phải chăm sóc kỹ hoàng trưởng tử.’’
Chung Duy Duy chẳng có hứng thứ với đề tài này, uể oải đáp: “Ừm.’’
Cát Tương Quân liền nhỏ giọng nói nàng: “Muội còn chưa hài lòng ư? Trong cung này bao nhiêu người muốn chăm sóc hoàng trưởng tử, chỉ hận không có được, muội dễ dàng liền được cơ hội hiếm có như vậy, ngược lại ghét bỏ? Tỷ nói với muội, muội chiếu cố hoàng trưởng tử thật tốt, tương lai bất kể như thế nào, cũng có một phần tình nghĩa đó, muội không thiệt thòi.’’
Lòng Chung Duy Duy không yên: “Nhưng không phải thì sao, muội cũng nghĩ giống vậy.’’ Bởi vì thấy có cung nhân đến, rất sợ những lời này truyền tới lỗ tai Hựu Hựu, sẽ làm cho thằng nhóc suy nghĩ bậy bạ, liền cười nói: “Có thể được bệ hạ tín nhiệm, là phúc phận của ta, hoàng trưởng tử khôn khéo đáng yêu, ta thích hắn còn không kịp, sao lại chê được?’’
Cát Tương Quân có chút ngượng ngập: “Là ta không biết nói chuyện. Ngươi đừng để trong lòng.’’
Tiểu Đường dắt Hựu Hựu đi ra: “Điện hạ đã ăn xong, muốn đi đó đây.’’
Cát Tương Quân cười tràn đầy vui vẻ, tiến lên hành lễ với Hựu Hựu, dịu dàng nói: “Trước khi đi bệ hạ có dặn dò, nếu hoàng trưởng tử có tinh thần, có thể đi khắp nơi nhìn xem.’’
Hựu Hựu xấu hổ cười với Cát Tương Quân, đôi mắt Cát Tương Quân sáng lên, nắm chặt tay Chung Duy Duy lắc lư, kích động nói: “Nó thích ta, hoàng trưởng tử cũng thích ta, ta và các ngươi cùng đi tản bộ có được hay không?’’
Thêm một người cũng không có gì đáng ngại, Hựu Hựu quá rụt rè, tiếp xúc với nhiều người mới tốt, Chung Duy Duy không chút do dự đồng ý, Cát Tương Quân vui mừng dùng sức ôm nàng một cái: “Tiểu Chung, muội thật tốt.’’
Chung Duy Duy bị tính tình vui giận bất định của Cát Tương Quân làm cho không biết nói gì, đưa tay vỗ vỗ gương mặt Cát Tương Quân: “Đi thôi.’’
Hựu Hựu sức khỏe không tốt, cộng thêm vừa mới đến, nhìn cái gì đều cảm thấy kinh ngạc, đi không phải là chậm mà thôi. Cậu lại không muốn người khác dắt, chỉ khư khư nắm chặt góc váy của Chung Duy Duy không buông, Chung Duy Duy cảm thấy váy sắp bị kéo xuống rồi, đành dắt tay cậu, chậm rãi đi cùng cậu.
Xét thấy Vi Thái hậu và Vi Nhu mới bị thua thiệt nhiều, người trong cung đều không dám gây chuyện, cho nên đám người Chung Duy Duy cứ đi thẳng, gió yên sóng lặng không nói, hễ là có thể lại gần lấy lòng làm quen đều đến, càng có rất nhiều người đưa lễ ra mắt cho Hựu Hựu – tất cả đều là vàng ngọc không dễ xuất ra.
Chung Duy Duy thấy tiền sáng mắt, bảo người thu hết, rồi làm hết bổn phận giới thiệu với Hựu Hựu: “Đây là Chu Quý nhân, đây là Hoàng Thượng cung...’’
Hựu Hựu cúi thấp đầu không nói lời nào, trong lòng bàn tay nho nhỏ tràn đầy mồ hôi, Chung Duy Duy biết cậu sợ, liền thuần thục đuổi những người đó đi, dỗ Hựu Hựu nói: “Bên kia có một vườn hoa, bên trong có cái ao, có nuôi hạc trắng, chúng ta đi xem một chút?’’
Hựu Hựu gật đầu, yên lặng đi theo nàng, Cát Tương Quân muốn ôm Hựu Hựu: “Chân điện hạ mỏi không? Nô tỳ ôm ngài?’’
Hựu Hựu nhìn nàng một cái, cúi đầu không nói lời nào, tay Cát Tương Quân đưa ra lững lờ giữa không trung, cũng không xấu hổ, cười nói: “Điện hạ thật ngoan, đi bộ tốt, thân thể khỏe mạnh.’’
Một đám người đi vườn hoa, hai con hạc đang đứng ở bên ao rỉa rỉa lông chim, thấy người đến cũng không sợ, kêu hai tiếng cao vút. Hựu Hựu hơi sợ hãi, ôm chặt lấy bắp đùi Chung Duy Duy trốn sau lưng nàng, lộ ra nửa cái đầu nhìn ra ngoài.
Chung Duy Duy sờ sờ đầu cậu, ngồi xổm xuống ôm cậu vào trong ngực chỉ cho cậu nhìn: “Tụi nó không cắn người đâu, ta bảo người cầm cá nhỏ để ngươi đút cho nó, được không?’’
Hựu Hựu lắc đầu, nắm chặt tay nàng, hai mắt mở to nhìn chằm chằm hạc trắng. Cát Tương Quân gọi người nuôi hạc đến, cầm một thùng cá nhỏ nhét vào trong tay Hựu Hựu: “Điện hạ đút đi, vui lắm đấy.’’
Hựu Hựu kiên quyết không chịu nhận cá, Chung Duy Duy khoát khoát tay: “Nó không muốn thì thôi, đừng miễn cưỡng nó.’’
Cát Tương Quân buồn bã không vui, một cái tay duỗi ra, kèm theo là giọng nói vui vẻ của Lữ Thuần: “Để ta.’’