Tốc độ của Vi Nhu quá nhanh, đợi đến khi mọi người phản ứng kịp, nàng đã nhào tới trước mặt Trọng Hoa, hai tay giơ lên thật cao, dự định là ôm lấy cổ Trọng Hoa, nhằm có vẻ xin ôm ấp yêu thương an ủi.
Trọng Hoa vững vàng đứng tại chỗ không nhúc nhích, cũng không có ý muốn né tránh.
Chung Duy Duy thờ ơ lạnh nhạt, chỉ muốn xem hắn làm sao an ủi Vi Nhu, nhưng chuyện ngoài ý muốn xảy ra, ngay lúc Vi Nhu cho là có thể ăn chắc ôm lấy Trọng Hoa, trong lúc bất chợt hắn cử động, hơn nữa tốc độ còn rất nhanh né qua, Vi Nhu trở tay không kịp, té lăn trên mặt đất, ngã chúi đầu xuống đất.
“Phốc” Lữ Thuần nhịn không được cười ra tiếng.
“Bệ hạ...” Vi Nhu vừa tức vừa hận, nghiêng ngả bò lên nắm tay áo Trọng Hoa, ngửa đầu nhìn hắn khóc đến thở không được, đôi mắt bị rượu làm cay đến đỏ au, nhìn qua vô cùng đáng thương.
Trọng Hoa mặt không thay đổi đẩy tay Vi Nhu ra, ánh mắt uy nghiêm nhìn lướt qua mọi người, cuối cùng dừng lại trên mặt Chung Duy Duy:’’Xảy ra chuyện gì?’’
Chung Duy Duy không thích loại chuyện cáo trạng trước mặt mọi người này, trêu tức bĩu bĩu môi với hắn, tỏ vẻ các thiếp thất của ngươi ghen tuông thôi.
Lữ Thuần đứng ra, mỉm cười nói:’’Hồi bệ hạ, Thục phi muội muội chỉ muốn đùa Trần muội muội một chút, thần thiếp cũng muốn đùa với Thục phi muội muội một chút, tay run một cái, không cẩn thận nâng rượu hất vào đôi mắt của Thục phi muội muội. Đều là thần thiếp không tốt,thần thiếp nguyện nhận lỗi với Thục Phi muội muội, bồi thêm tiền thuốc men.’’
Không hề kéo Chung Duy Duy vào, có vẻ rất có trách nhiệm.
Chung Duy Duy có phần ngoài ý muốn, Lữ Thuần nhếch khóe môi, cho nàng một nụ cười không rõ ý vị. Chung Duy Duy chú ý đến, ánh mắt đám cung phi nhìn về phía Lữ Thuần đã thay đổi toàn bộ, nhất là Trần Tê Vân, nghiễm nhiên có vài phần sùng bái.
Vậy là Lữ Thuần muốn nhân cơ hội hạ thấp nàng và Vi Nhu, nhằm đạt được thanh danh làm việc nghĩa không từ chuyện gì. Chung Duy Duy mím môi cười, lặng lẽ lui qua một bên.
Ngay cả Trọng Hoa dùng mắt ra hiệu, ý hỏi nàng rốt cuộc là xảy ra chuyện gì, nàng cũng làm bộ không phát hiện – hắn không có ở đây, nàng có trách nhiệm không để cho đám lão bà của hắn chém giết quá gay gắt, nếu hắn tới rồi, nàng sẽ không nhúng tay vào.
Ý hận trong mắt Vi Nhu bùng lên, ngay trước mặt Trọng Hoa vẫn là dáng vẻ nhu nhược ấy, không hề đồng ý chút nào công kích lại Lữ Thuần, uất ức nói:’’Bệ hạ, thần thiếp chỉ là nói nhiều mấy câu với Trần muội muội mà thôi, thì Chung đồng sử đã chạy tới nói ta không dung được người khác, thần thiếp nghĩ là, nàng ta chỉ là một nữ quan nội cung, không nên quản đến trên đầu thần thiếp mới phải?
Thần thiếp chất vấn nàng vài câu, cũng trách thần thiếp không biết nói chuyện, Chung đồng sử mắng thần thiếp không tính, còn muốn lấy bình rượu nện vào thần thiếp cho hết giận, chẳng qua là thần thiếp giật mình, Lữ hiền phi lập tức lấy ly rượu hắt vào mắt ta, là các nàng đố kị nô tì, ô ô ô... Bệ hạ làm chủ cho nô tì đi...’’
Lữ Thuần bật cười:”Đố kị, ha ha, ngươi có cái gì tốt để ta đố ki... Là ngươi đẹp hơn ta chăng? Hay là được sủng ái hơn ta?’’
Vi Nhu giận đến thiếu chút nữa thổ huyết, dậm chân hét:’’Bệ hạ, người xem nàng...”
Trọng Hoa từ chối cho ý kiến:’’Nếu mắt đã bị thương, đi về trước đi, bảo Thái y khám kỹ cho ngươi một chút.’’
Vi Nhu mặc kệ, khóc đến sém ngất đi:’’Bệ hạ, thần thiếp không mặt mũi nào sống nữa, ngài làm chủ cho thần thiếp đi”
“Chút nữa trẫm đến thăm ngươi.’’ Lông mày hai bên của Trọng Hoa nhíu lại, Chung Duy Duy chỉ nhìn là đã biết hắn không nhịn được nữa rồi.
Nhưng Vi Nhu không biết, tiến lên phía trước không quên đưa lưng về phía Trọng Hoa, đắc chí khoa tay múa chân với Lữ Thuần và Chung Duy Duy, mới vừa quay đầu lại, vẫn là dáng vẻ bị uất ức lớn, nức nở nghẹn ngào mà đi.
Lữ Thuần thờ ơ nói:’’Bệ hạ, là lỗi của thần thiếp, ngài muốn phạt thần thiếp thế nào, thần thiếp đều vui vẻ. Ngài có thể tới Tây Thúy cung, thần thiếp rất vui mừng.’’
Trọng Hoa trầm ngâm trong chốc lát:’’Vậy phạt ngươi cấm túc, chép kinh thư.’’
Lữ Thuần cười híp mắt:’’Tuân mệnh!’’
Một đám cung phi vây đến hỏi han ân cần, Trần Tê Vân cũng muốn tiến lên lấy lòng Trọng Hoa, lại bị Trọng Hoa lạnh lùng liếc một cái, sợ đến mức lập tức cúi đầu, xoắn khăn tay không dám lên tiếng.
Nhàm chán, Chung Duy Duy nhìn đến phiền, mượn cớ muốn đi thượng nghi cục làm việc, dọc theo chân tường đi ra ngoài. Mới vừa đi vài bước, đã bị người gọi lại từ phía sau:’’Bệ hạ hỏi Chung đồng sử, lơ là cương vị nên phạt thế nào?’’
Chung Duy Duy nói:’’Cái này phải hỏi Thận Hình ti.’’
Cung nhân bị nàng chận ngang không lời nào để nói, không có cách nào khác nói:’’Bệ hạ bảo Chung đồng sử đi ghi chép khởi cư chú.’’
Nếu đi không được, vậy nàng không đi nữa. Chung Duy Duy cười cười:’’Bệ hạ có mệnh, vi thần đương nhiên phải tuân theo.’’
Như khuôn mẫu mà bảo người bày xong giấy bút, ghi chép hết mọi thứ xảy ra ở Tây Thúy cung, thời tiết, cảnh sắc, thức ăn, nguyên do sự việc, nhân vật, lời nói cử chỉ ghi lại từng cái rõ ràng, còn nhân tiện viết chuyện Vi Nhu và Lữ Thuần hắt rượu vào.
Trọng Hoa đã cho Lữ Thuần thể diện lắm rồi, không chỉ ngồi xuống ăn bữa tiệc với Lữ Thuần, còn nghe Lữ Thuần tấu một khúc sáo trước mặt mọi người, ngoài ra cũng không quên Trần Tê Vân, chính tay thưởng Trần Tê Vân một chén rượu.
Nấn ná gần nửa canh giờ, bên Chi Lan điện phái người đến giục, nói mắt Vi Nhu vừa đỏ vừa sưng, có khả năng sẽ mù lòa, Vi Nhu vừa khóc đã ngất rồi, còn nhấn mạnh không được báo lên Vạn An cung.
Trọng Hoa cũng đứng dậy ngay, bãi giá đến Chi Lan điện. Lúc này không cần hắn gọi, Chung Duy Du tự động đuổi theo, Lữ Thuần bảo người đuổi theo, đem một hộp trà và một toa thuốc đưa cho nàng:’’Mong Chung đồng sử lúc rãnh rỗi thường đến chơi.’’
Chung Duy Duy cảm tạ, đem đồ giao cho nữ quan cầm, bước nhanh đuổi theo ngự liễn. Trọng Hoa tựa nghiêng trên ngự liễn, thấy nàng đuổi kịp liền hờ hững nói:’’Ngươi giúp Cát Tương Quân coi như xong, giúp nàng ta làm gì?’’
Người hắn chỉ dĩ nhiên là Trần Tê Vân. Chung Duy Duy biết hắn nhất định đã biết cả rồi, cũng không giấu diếm:’’Chỉ là giận, coi như là đã làm hết phận sự rồi.’’
Trọng Hoa mặt không biểu tình:’’Ngươi giận vì ai? Dù sao cũng không phải là nàng ta chứ.’’
Chung Duy Duy nổi nóng:’’Chỉ giận mình thôi, người mình chọn lựa tỉ mỉ, ngược lại nàng ta không chịu tranh giành chút nào! Lần sau ta nhất định chọn kỹ càng ra một người.’’ Lẽ nào ánh mắt của nàng đã thật kém đến mức này, chọn lâu như vậy, lại có thể chọn ra một người nhu nhược không thể trọng dụng như thế.
“Không phải là ngươi làm việc không cẩn thận, cũng không phải ánh mắt ngươi không tốt, chỉ là ngươi chỉ làm theo ý mình.’’ Trọng Hoa vẻ mặt không thay đổi, trong giọng nói lại lộ ra một chút thoải mái, “Ngu ngốc.’’
Chung Duy Duy không phục:’’Thần ngốc thế nào?’’
Trọng Hoa khẽ cười giễu cợt:’’Nói ngươi ngu ngốc, ngươi đúng thật ngu ngốc. Ngươi mong người khác xông pha chiến đấu vì trẫm, nhưng người khác lại chưa chắc bằng lòng không từ mọi giá. Ngược lại là ngươi, người bố cục ngược lại làm cho mình rơi vào, đứng ở nơi đầu sóng ngọn gió, cái này không phải là ngu xuẩn thì là gì?’’
Hắn ngoắc gọi nàng đến, kề bên tai nàng nhẹ giọng nói:’’Nếu ta là ngươi, chỉ cần thờ ơ lạnh nhạt, thấy quân cờ không đủ tư cách, cứ tùy ý nó tự sinh tự diệt, chọn một con cờ khác ra là được rồi.’’
Chung Duy Duy bỗng nhiên tỉnh ngộ, không phải là Trần Tê Vân nhu nhược vô năng thật, mà là không muốn làm chim đầu đàn, đưa bản thân vào tầng tầng nguy hiểm, đồng thời bị cả Lữ thị và Vi thị công kích.
Nàng thở dài:’’Bệ hạ, có nỗ lực mới có thể có hồi báo, ngài không muốn nỗ lực, thì sao có thể bảo người khác cam tâm tình nguyện nỗ lực chứ?’’
Nàng nói đến chính là chuyện Trọng Hoa lâm hạnh cung phi liền xuất hiện rắc rối, Trọng Hoa lãnh đạm nói:’’Ngươi cho rằng Trần thị xứng để trẫm trả giá sao? Nuôi nàng ta, không bệnh không tai, là ăn nói được với nhà nàng ta rồi.’’
Không bột đố gột nên hồ, mặc kệ không phù không hợp, nàng công phu trù tình, cũng cần đương sự phối hợp mới được chứ? Người ta toàn đều thấy thỏ mới tung ưng*, Trọng Hoa ngay cả chạm vào Trần Tê Vân cũng không chịu, sao có thể yêu cầu Trần Tê Vân bất chấp giá nào được?
(Thấy thỏ mới tung ưng: Vào thời điểm mấu chốt mới xuống tay.)Chung Duy Duy nói:’’Bệ hạ, ngài phân phần công tác này cho thần thật là khó xử, thần yêu cầu tăng bổng lộc.”
Trọng Hoa nhướn mày:’’Nếu như trẫm nhớ không lầm, ngân phiếu từ lần trước trẫm giao cho ngươi đến bây giờ, hẳn là tích thêm không ít bạc nhỉ? Thưởng cho ngươi.’’