Tia Nắng Từ Anh

Chương 41


Vô thanh vô thức Thư Giao đặt chân bước tới một ngôi nhà quen thuộc. Cô nhận ra đó là ngôi nhà cô đang sống, ngôi nhà cô đã ở từ nhỏ đến lớn tại sao không nhận ra được kia chứ. Thế nhưng tại sao cô lại có cảm giác không giống bình thường, trong ánh nắng ấm áp trong khoảng sân bé nhỏ. Cô thấy một người đàn ông khuôn mặt hiền từ đang xoa xoa đầu một cô bé con, cô bé chừng sáu bảy tuổi có đôi mắt to tròn lúng liếng nhìn rồi lại híp mắt cười vui vẻ nhìn que kem trước mặt. Từ bên trong ngôi nhà ấy cũng đi ra một người phụ nữ hiền từ, nụ cười tràn ngập hạnh phúc nhìn một lớn một nhỏ kia. Hình ảnh một nhà ba người kia thật sự hạnh phúc đến mức người ta phải vừa hâm mộ vừa ghen tị.
Thư Giao hoảng sợ thụt lùi mấy bước, trong mắt cô như có nước mắt dâng trào. Cô không có nhìn lầm đó là hình ảnh một nhà ba người của gia đình cô. Làm sao cô lại có thể thấy được hình ảnh kia? Cô đã từng nghĩ nó sẽ không xuất hiện nữa nhưng tại sao hôm nay cô lại thấy rõ ràng như thế. Một nhà ba người bước qua trước mặt Thư Giao, nụ cười hạnh phúc trên gương mặt đó không sao tả được. Thư Giao mỉm cười lẩm bẩm:
- Ba, mẹ!
Người đàn ông đó quay lại nhìn cô mỉm cười dịu dàng, Thư Giao bất giác mỉm cười muốn đưa tay chạm vào nhưng còn chưa kịp chạm vào thì hình ảnh kia đã biến mất. Không gian đã thay đổi. Cô thấy ngôi nhà hạnh phúc kia đã không còn, cô thấy sắc trắng bao phủ căn nhà, những tấm vải trắng tung bay trong căn nhà. Hình ảnh người đàn ông mỉm cười dịu dàng ấy cư nhiên chỉ còn lại là một di ảnh. Người phụ nữ ôm lấy đứa bé trong lòng không ngừng khóc, sự thật tàn khốc người đàn ông ấy đã qua đời. Cô thấy đứa bé ngơ ngác, mắt đỏ hoe nó giống như chịu một đả kích thật lớn không có cách nào chấp nhận được.
Thư Giao hoảng hốt như muốn chạy trốn. Cô không muốn thấy cảnh tang thương đầy mất mát đó.
- Ba!
Thư Giao giật mình tỉnh giấc, mồ hôi lấm tấm trên trán. Thư Giao hít một hơi thật sâu để cô bình ổn nhịp thở. Cô ngơ ngác nhìn xung quanh, nơi này hoàn toàn xa lạ đối với cô. Nơi này không phải nhà cô và cũng chẳng phải căn phòng tại khách sạn RN mà Trí Hi đưa cô đến. Căn phòng này không được xem là sang trọng bậc nhất nhưng cũng không bình thường. Cô không biết tại sao mình bị đưa đến nơi này.
Thư Giao bước chân xuống giường, cô đi đến bên cửa sổ muốn mở cửa sổ ra nhìn xem bên ngoài. Cô lại không ngờ bản thân có võ lại hoàn toàn vô lực, cho dù cô cố sử dụng hết sức cũng không có cách nào mở ra. Thư Giao nổi giận nắm chặt tay đi đến vặn núm xoay tại cửa chính cũng không xảy ra một chút phản ứng.
Khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, cô thật sự nổi giận. Chết tiệt! Cô thật sự bị giam lỏng. Thư Giao chợt nhớ đến tình cảnh lúc cô được Lạc Nhật đưa về. Cô không biết Trí Hi đã đi đâu và làm gì chỉ biết sau khi anh biến mất liền thấy Lạc Nhật xuất hiện bảo là đưa cô về. Cô nhớ lúc đó bản thân hết sức ngỡ ngàng còn hỏi anh ta:
- Sao anh lại ở đây anh Trí Hi đâu?
Lạc Nhật cũng giương một ánh mắt hết sức kì quái nhìn cô rồi nói một câu làm cô phải suy nghĩ:
- Em không rõ, em theo lệnh Vũ ca đến đây đưa chị về.
Cô đúng là càng ngày càng nghi hoặc, Trí Hi không thấy hiện tại Đại Vũ lại biết cô ở trong RN mà sai người đưa cô về. Vậy anh ở đâu tại sao không xuất hiện?
- Vậy Đại Vũ ở chỗ nào?
- Em cũng không biết, cả tháng nay em cũng chẳng gặp được anh ấy. Thường thì anh ấy ít khi lộ diện chỉ truyền đạt lời nói qua điện thoại.
Thư Giao vẫn không thể lí giải nổi:
- Vậy lúc nãy anh không thấy anh Trí Hi đi ra ngoài à, anh ấy chưa quay lại tôi phải gặp anh ấy nói một tiếng đã.

- Vũ ca bảo là không cần.
Thư Giao trong lòng rầu rỉ không thôi nhưng cũng không còn cách nào khác. Cô vì đi gấp gáp nên bỏ quên điện thoại trên xe Trí Hi rồi nên hiện tại muốn liên lạc với anh cũng không có cách nào cả.
Chính vì vậy Thư Giao lên xe để Lạc Nhật đưa về, chuyện phải đơn giản như vậy cô cũng chẳng cần phải đau đầu làm gì. Vấn đề ở chỗ sắp đến nhà còn chưa vào hẻm, xe của Lạc Nhật bị ba bốn chiếc xe khác chặn lại, một đám người xuống xe tiến tới vây chặt lấy chiếc xe Lạc Nhật. Thư Giao tuy lo sợ nhưng bản chất cứng rắn trong cô chưa hề bị đánh vỡ trong những tình huống như thế này. Cô đưa mắt nhìn Lạc Nhật, anh ta cũng đưa mắt nhìn cô. Trong mắt Lạc Nhật hiện lên một chút áy náy cùng khẩn trương.
Cô nghe anh ta nói:
- Chị hai, chị ngồi trong xe để em ra ngoài đánh lạc hướng chị thừa cơ chạy nhé !
Thư Giao giật mình, chẳng lẽ đây là kẻ thù của Đại Vũ sao? Nếu không thì Lạc Nhật cũng không khẩn trương đến vậy. Anh ta áy náy chính là vì nghĩ không làm tròn nhiệm vụ mà Vũ ca giao cho, không bảo vệ được cô.
- Sao tôi có thể chạy một mình chứ.
Hiển nhiên trong giờ phút này thì không một cô gái nào mà không hoảng sợ cả. Tuy nhiên Thư Giao có chút cứng rắn hơn người. Lạc Nhật có phần kinh ngạc nhìn Thư Giao nhưng rất nhanh lắc đầu.
- Chị hai, bảo vệ chị là nhiệm vụ của em cho nên chị không cần phải để ý đến em.
Nói xong Lạc Nhật lập tức đi ra khỏi xe. Cô nhìn xung quanh, cẩn thận mở cửa xe thế nhưng còn chưa kịp ra khỏi xe đã nhìn thấy Lạc Nhật ra sức ngăn cản một vài tên đang tiến đến gần xe. Cô còn nghe Lạc Nhật hô một câu :
- Chị hai chạy đi! Tốt nhất là tìm thấy Trác Quang.
Thư Giao càng thêm kinh ngạc, Trác Quang cùng Đại Vũ không phải kẻ thù sao? Làm sao mà trong giơ phút này còn đề cập đến Trác Quang. Hiển nhiên trong giờ phút này cô cũng sẽ không quan tâm đến nguyên nhân vớ vẩn đó vì cô cũng nhận thấy có một vài tên đang tiến về phía cô. Cô không còn đường lui dĩ nhiên phải tự lực cánh sinh, tự ra chiêu bảo vệ bản thân mà thôi. Đáng tiếc chỉ hai người không thể đấu lại hơn chục người cho dù võ có lợi hại đi chăng nữa thì thể lực một cô gái như cô không thể nào bằng một đám con trai được. Cô bị một con dao găm kề cổ. Cô nghe một tên trong số đó nhếch môi nhìn cô rồi phát ra giọng nói lạnh lẽo.
- Dừng tay, nếu không chị gái này không còn thấy được mặt trời ngày mai.
Thư Giao ngẩn người nhìn người đang cầm dao kề cổ cô, người này cư nhiên là tên nhóc trêu ghẹo cô trước cửa quán bar RN. Thư Giao cười lạnh một tiếng. Quả nhiên cậu nhóc này không tầm thường nhưng tại sao lại nhằm vào cô? Điệu bộ của cậu nhóc hiện giờ không giống một chút nào với vẻ yếu ớt sợ hãi khi bị cô bẻ tay cả. Rõ ràng lúc đó cô cảm nhận cậu ta một chút kĩ thuật cũng không có. Xem ra cậu nhóc này che giấu cũng thật tốt.
Lạc Nhật đang vật lộn với một vài tên khác cũng vì một câu nói này ngây ngẩn cả người. Anh ta quay đầu lại nhìn Thư Giao một cái, chỉ trong chốc lát đó anh ta bị một tên đập mạnh vào gáy bất tỉnh nhân sự. Thư Giao hoảng hốt nhìn Lạc Nhật nằm trên đất lại liếc nhìn cậu nhóc đang nở nụ cười đắc ý. Cô cũng cấp cho cậu nhóc một nụ cười lãnh đạm.
- Rốt cuộc cậu muốn cái gì?
Hiển nhiên cô biết cậu ta chẳng cần sắc cũng chẳng cần tài đâu cho nên mới không hoảng sợ.

- Quả nhiên khí phách của chị gái không giảm chút nào. Đáng tiếc hiện tại chị không có quyền hỏi gì cả.
Cậu nhóc nhếch môi cười rồi xoay người đi giao Thư Giao cho hai người khác. Cô còn chưa kịp kháng cự chỉ thấy phần gáy đau buốt lẽ dĩ nhiên cô biết mình bị đánh lén. Dù oán giận nhưng cô vẫn bất lực mà ngủ một giấc.
Thư Giao bất lực tựa người vào giường nghĩ lại vẫn không thể hiểu được hành động của cậu nhóc kia. Bắt cô để làm gì? Trả thù sao? Nếu là trả thù thì sẽ không thể để cô ngủ một giấc an nhàn như vậy hơn nữa còn nhốt cô trong một căn phòng sạch sẽ như vậy. Thư Giao đẩy gọng kính rồi mệt mỏi xoa trán đau nhức. Cô biết hiện tại có kêu cứu cũng vô dụng vì vậy cô sẽ không làm chuyện ngu ngốc mất thể lực đó. Cái cô nghĩ hiện tại chính là biện pháp trốn khỏi đây. Cô lại nghĩ đến Lạc Nhật không biết anh ta thế nào rồi? Còn Đại Vũ có biết cô bị bắt hay không? Cả mẹ của cô nữa một đêm không thấy cô về bà sẽ lo lắng đến nhường nào đây? Rất nhiều câu hỏi làm Thư Giao phải suy nghĩ.
-----------------------------------------------
Trong một căn phòng khác, ánh sáng nhàn nhạt bao phủ căn phòng. Một thân tây trang cầu kì một người con trai đường hoàng ngồi đưa mắt nhìn căn phòng đối diện, ánh mắt sắc bén nhàn nhạt mỉm cười. Trên tay còn lắc một ly rượu đỏ hiển nhiên tâm trạng không tệ lắm.
- Anh Đạt bây giờ giải quyết cô gái đó thế nào?
Giọng nói Lục Đông vang lên phá vỡ im lặng.
Vũ Hoàng Đạt thu hồi tầm mắt, nheo mắt nhìn cậu nhóc đang đứng trước mặt.
- Cậu nói xem nên làm thế nào?
Lục Đông chợt run lên. Cậu ta theo Hoàng Đạt lâu như vậy nhưng cũng biết Hoàng Đạt là một người rất hám danh, hám lợi hắn sẽ không từ mọi thủ đoạn để nhận được lợi ích về phần mình.
- Mọi việc sẽ nghe theo chỉ dẫn của anh.
Hoàng Đạt mang sắc thái lạnh nhạt trên gương mặt chuyển tầm mắt về ly rượu đỏ trên tay một hớp cạn sạch. Tròng mắt đen trở nên vô cùng u ám không ai bì kịp.
- Canh giữ cho cẩn thận là được rồi, tôi chỉ cần được thứ tôi muốn không muốn tổn hại cô bé đó.
Lục Đông gật đầu đã hiểu, cậu ta nheo mắt nhìn về căn phòng đối diện trong mắt có điều suy nghĩ nhưng chỉ một lúc lại biến mất không còn một mảnh. Cậu ta biết Hoàng Đạt quyết định chuyện gì thì sẽ không cho hỏi nhiều.
Hoàng Đạt nhận thấy cũng không còn chuyện gì liền đứng dậy rời đi, trước khi ra khỏi căn phòng vẫn liếc mắt nhìn về phía căn phòng đối diện một cái trong mắt có ý vị sâu xa.
“ Trí Hi tôi sẽ cho anh thưởng thức trò hay.”

---------------------------------------------------
Tại căn phòng trong bar RN, Đại Vũ đùng đùng nổi giận. Tất cả đồ đạc trên bàn bị anh huơ một cái đều thi nhau rơi xuống đất. Giấy tờ rơi lung tung khắp phòng, trong phòng không còn một thứ gì bình yên cả. Lạc Nhật đứng một bên sợ đến run bần bật. Anh ta tỉnh lại đã là chuyện của sáng hôm sau rồi, cả đêm nằm phơi sương thật sự không thể nào tưởng tượng nổi. Nếu bọn người đó thật sự muốn giết người chắc anh ta cũng không còn mạng trở về. Thật ra cái anh ta lo lắng hiện giờ là Thư Giao đang ở đâu nếu không tìm được Thư Giao chỉ sợ Đại Vũ sẽ không tha cho anh ta. Anh ta thật không ngờ là mới sáng ra đã nhận được điện thoại của Đại Vũ. Lại càng không nghĩ sau cả tháng không thấy anh xuất hiện hiện tại anh lộ diện vì sự mất tích của Thư Giao.
- Vũ ca thật xin lỗi, em đã không hoàn thành nhiệm vụ. Anh muốn trừng phạt thế nào cũng được.
Đại Vũ hít sâu một cái kiềm chế tức giận trong lòng. Anh khoát tay một cái cho Lạc Nhật đi ra ngoài:
- Ra ngoài đi, tôi muốn yên tĩnh một lát.
Lạc Nhật nhìn Đại Vũ một cái liền không nói lời nào cúi đầu đi ra ngoài. Anh ta biết Vũ ca sẽ không trừng phạt ai bao giờ. Anh đối với ai cũng bình đẳng cả, đàn em là vì nể cho nên phục một cách vô điều kiện mà thôi.
Cánh cửa đóng lại, Đại Vũ vô lực ngồi xuống ghế xoay trầm tư, anh đang nghĩ đến ai có khả năng chuẩn bị một cái bẫy lớn như vậy. Muốn RN vướng vào cái tội danh không có, muốn Đằng Triết gặp rắc rối trong một thời gian, lại bắt Thư Giao đi trong lúc này. Người này thật sự không đơn giản đi, cái họ muốn là gì? Là cho anh lộ diện hay vì một cái gì khác? Anh không phải nổi giận đến thiếu lí trí, ít ra anh biết hiện tại Thư Giao sẽ không có vấn đề gì. Bởi vì bọn họ thả Lạc Nhật có nghĩa là muốn Lạc Nhật báo tin thế nên chắc chắn bọn họ có điều kiện. Cái anh sợ chính là Thư Giao có vì chuyện này mà hoảng sợ hay không? Lỗi đều do anh nếu anh không bỏ đi cô chắc chắn không bị bắt.
Hiện tại anh không có Đằng Triết bên cạnh giống như mất đi một cánh tay đắc lực. Dù có Lạc Minh và Lạc Nhật nhưng vẫn không đủ để anh tin tưởng bởi vì bí mật của anh chỉ có Đằng Triết mới rõ. Đại Vũ khép hờ mắt suy nghĩ một lúc chợt nghĩ đến một người.
Điện thoại vừa kết nối liền có một giọng nói vang lên:
- Alo, anh hai có chuyện gì vậy?
- Em tìm luật sư cùng một số người khác điều tra về vụ RN, tìm cách bảo lãnh Đằng Triết ra đi.
Người đầu dây hiển nhiên sửng sốt một lúc nhưng cũng không hỏi nhiều:
- Em biết rồi.
- Vậy cảm ơn em trước.
- Là anh em, anh không cần khách sáo như vậy.
- Vậy gặp lại sau.
- Dạ, gặp lại sau.
Đại Vũ nắm chặt tay không biết là nghĩ đến điều gì, ánh mắt anh vô cùng lạnh lẽo. Anh không biết có phải hắn làm hay không nhưng anh vẫn phải điều tra cho rõ. Thư Giao đắc tội cho đến giờ cũng chỉ có Đỗ Hoàng mà Đằng Triết đắc tội cũng chỉ có Đỗ Hoàng. Anh không tin chuyện này với hắn không có liên quan.
-------------------------------------------------------
Lan Thy ngây ngẩn cả người khi biết Thư Giao cả đêm không về, điện thoại không rõ vì sao lại không có người bắt máy. Cô được Lạc Minh đưa về, sáng sớm đã chạy đến nhà Thư Giao tìm kiếm nhưng lại nghe bà Hạnh nói đêm qua Thư Giao bảo là sang nhà cô.

Lan Thy run lên không ngừng giống như có dự cảm không tốt sắp xảy ra. Cô gấp rút gọi cho Trí Hi, một điều đặc biệt là số máy này cũng không ai bắt máy. Cô thật sự cũng không biết nên làm thế nào. Cô nghĩ đến Đằng Triết, lần này thì hay rồi ngay cả Đằng Triết cũng mất liên lạc. Lan Thy cảm thấy rất bất lực. Cô nhớ đến Lâm Tường.
Đúng vậy hiện tại cũng chỉ có thể nhờ cậy Lâm Tường, cô nghĩ anh có quan hệ rộng có thể giúp cô tìm hiểu một chút tin tức của Thư Giao.
- Anh…anh Tường!
Lâm Tường sửng sốt một lúc vì nghe giọng nói run rẩy của Lan Thy qua điện thoại.
- Em làm sao vậy?
- Chị…chị Giao mất tích rồi, anh Triết cũng gặp rắc rối anh có thể tìm cách giúp hai người họ được không?
Lần này thì Lâm Tường thật sự kinh ngạc. Anh liếc nhìn Thiệu My ở bên cạnh. Thiệu My cũng đang nhìn anh. Anh mỉm cười một tiếng liền đi ra ngoài nghe điện thoại. Thiệu My nhíu mày nhìn thái độ khẩn trương của Lâm Tường. Cô nghe ra giọng nói anh rất dịu dàng. Cô có thể đoán được đầu dây bên kia là Lan Thy. Lâm Tường cùng Thiệu My đang bàn một số vấn đề về hợp đồng mà sắp tới Vũ Đại phải kí kết.
- Em bình tĩnh một chút, kể cho anh nghe chuyện gì xảy ra?
- Em thật sự không rõ, hôm qua…hôm qua sau khi em từ RN về vốn tưởng chị ấy đã về nhà cho nên…em không có liên lạc, rồi…rồi sáng nay mới biết chị Giao không có về nhà điện thoại lại không ai bắt.
Lâm Tường nhíu chặt mày nghe giọng nói như sắp khóc của Lan Thy, trong lòng anh cũng có gì đó đau xót không nói nên lời.
- Vậy còn Đằng Triết?
- Em…em không biết, anh ấy bị bắt rồi. Em muốn anh tìm hiểu chuyện này giúp em.
Lâm Tường nắm chặt điện thoại như có điều suy nghĩ rồi nhẹ giọng trấn an:
- Được rồi đừng lo lắng, anh tìm hiểu rồi nói cho em biết.
- Cảm ơn anh.
Lan Thy cười gượng nhưng vành mắt đã sớm đỏ cũng may là Lâm Tường không đứng trước mặt cô. Từ trong điện thoại vọng lại tiếng cười khẽ của Lâm Tường.
- Cô bé ngốc, với anh không cần khách sáo như vậy. Được rồi anh còn bận việc một chút.
- Tạm biệt anh.
Lâm Tường cầm điện thoại nhìn một lúc, đưa mắt nhìn xa xăm rồi thở dài một tiếng quay lại bàn làm việc cùng Thiệu My. Thiệu My đưa mắt nhìn gương mặt sầu lo của anh chợt cảm thấy mất mát, anh đã vì một cô gái khác mà sầu lo.

Bình Luận (0)
Comment