“Ai dám nhận mình hiểu rõ Mộ Dung Phi Dật đệ chứ?”. Mộ Dung Đinh Hiên chậm rãi ngồi xuống bàn, nhởn nhơ rót trà, động tác ưu nhã, thanh thoát tựa nước chảy mây trôi: “Cửu đệ đối với ngươi không hề có sức uy hiếp, tốt hơn hết là đệ hãy dừng lại đi.”
“Được thôi” Phi Dật sờ sờ vành tai: “Ai bảo Tứ ca cưng nó đến vậy.”
“Đệ lần này thật quá đáng, người ta chỉ khen đệ đẹp thôi mà đệ lại muốn đoạt mạng của người ta.”
“Tứ ca cũng thật là, cái thằng nhóc nhà quê đó, chẳng phải câu đầu tiên nó mở miệng thì đã đâm trúng tử huyệt của đệ, thì đệ cũng đâu đi làm chút chuyện chọc ngoáy cho bõ ghét, đúng không?”
“Nếu mọi việc đã rõ ràng rồi, Tứ ca xin cáo từ.” Đinh Hiên phủi phủi tay áo rời đi.
Còn chưa được vài ngày thì con tim Mộ Dung Nghi đã vui trở lại, kéo Mộ Dung Vũ quậy phá trở lại theo, mà Mộ Dung Vũ cũng nhiều ngày không được đi chơi, Cửu ca của nó thật vất vả, đương nhiên là vì chuyện ngã ngựa lần trước.
Hai đứa tìm một cây tre dài, tết thành cây vợt, nhảy loi choi dưới tàng cây mong bắt được ve sầu.
“Tiểu Vũ nè, nói cho đệ nghe nha, chờ bắt được tụi nó rồi là có thể nhóm lửa xong rắc chút muối lên rồi nướng ăn!” Nghĩ đến vị giòn tan của ve sầu nướng, hai mắt Mộ Dung Nghi cơ hồ tỏa sáng.
“Thực sự nướng lên là có thể ăn được sao? Chúng là côn trùng đó….” Tiểu Vũ có chút nghi hoặc nói.
“Yên tâm, yên tâm, huynh ăn không biết bao nhiêu lần rồi, đệ xem xem, ta không phải rất khỏe hay sao?”
Vật vã lắm mới bắt được ve xuống, hai đứa muốn nhóm lửa ngay tại ngự hoa viên, nhưng làm bọn thái giám săn sóc cho bọn họ sợ hãi quỳ rạp trên mặt đất mà dập đầu: “Tiểu tổ tông của con ơi! Tiểu tổ tông của con à!”
Cuối cùng bất đắc dĩ phải giao cho ngự phòng lo liệu.
Mộ Dung Vũ ăn ve sầu được nướng lên giòn rụm, hài lòng nói: “Cửu ca~ thì ra ve sầu ăn được!”
“Tất nhiên rồi, chẳng qua tự nướng mới là ngon nhất!”
“Cửu ca,” Tiểu Vũ đột nhiên dừng lại, hết sức nghiêm túc nhìn Mộ Dung Nghi nói: “Chúng ta sẽ ở bên nhau như vầy hoài luôn đúng không?”
Mộ Dung Nghi cười cười mà rằng: “Đương nhiên! Chúng ta là huynh đệ mà!”
Đáng tiếc, vui vẻ chẳng được mấy ngày, trong hậu cung lại dấy lên bệnh Đậu Mùa, đầu tiên là vài người cung nữ thái giám bị bí mật trục xuất khỏi cung, ngay sau đó liền có đến mấy vị nương nương cũng nhiễm bệnh, khiến người trong cung ai cũng lo sợ, những gì cần đốt đều đem ra đốt sạch, toàn bộ đều được hun bằng cỏ thơm, khắp nơi đều sặc mùi thuốc Đông y.
Mộ Dung Nghi rất sợ, sợ tới muốn khóc, nó không chỉ không được đi chơi, mỗi ngày còn bị bắt ép phải uống thuốc. Nó nhớ tới hồi còn ở thôn, thôn bên cạnh bị nhiễm đậu mùa lây sang tận thôn mình, rất nhiều người cũng bị mắc bệnh, còn ai nếu may mắn không nhiễm phải thì cũng bỏ trốn ra bên ngoài, xung quanh nơi nơi đều rất hỗn loạn, bệnh nhân bị ném vào một căn phòng lớn, mỗi ngày chỉ có một nồi cháo loãng được đưa qua cửa. Khi đó, nó cũng bắt đầu sốt rần rần lên, xuất hiện những nốt đậu mùa, mẹ ôm nó trong lòng mà nước mắt như mưa, chỉ có thể len lén lên núi hái thảo dược, nào dám gọi đại phu đến xem bệnh, sợ rằng con trai của mình rồi sẽ bị đưa vào căn phòng đáng sợ kia.
Trong lúc vẫn còn đang mê man, nhìn qua ô cửa sổ, nó thường xuyên thấy những cụm khói đen bốc lên, sau đó mới biết đó là khói lúc thiêu hủy xác của những người chết vì bệnh. Sau đó, một vị lang trung đến thôn, cho mẹ một ít hạt giống, bảo bà đem gieo, ba ngày sau nó sẽ nẩy mầm thành tiên dược, mẹ thấy nó bệnh tình ngày càng trở nặng, cắn răng làm liều cho nó uống thứ thuốc đó suốt ba ngày ròng, tức thì cơn sốt nguôi dần, bệnh tình cũng khởi sắc.
Nhưng mà, khi nó một lần nữa có thể bước ra ngoài, nó đã chẳng bao giờ tìm lại được những người bạn ngày xưa từng cùng mình trèo cây, chơi trận giả nữa.
“Nghi nhi, con có sợ không?” Mẫu thân sờ đầu nó.
“Sợ” Nó nép vào lòng mẹ: “Nếu lỡ như mắc bệnh thêm lần nữa, con sẽ chết hả mẹ?”
“Không đâu. Bệnh này nếu đã nhiễm một lần rồi thì sẽ không thể nhiễm lại nữa, cho nên Nghi nhi của mẹ sẽ không sao hết.”
Mộ Dung Nghi tạm yên lòng, thế nhưng mẹ lại dặn nó không được nói cho ai biết rằng nó đã từng mắc bệnh, cũng không hề nói nó nghe nguyên do là gì. Ban đầu, nó chơi một mình trong phòng, sau đó trong sân đào đất bắt giun, dần dà ngày càng thêm buồn chán, nó ngước cổ nhìn thái giám Tiểu Lam Tử luôn đi theo trông nom nó mà hỏi: “Ngươi nói xem, Tiểu Vũ ra sao rồi? Khi nào thì ta mới được đi chơi với đệ ấy?”.
Tiểu Lam Tử ngồi xổm xuống, ghé vào lỗ tai nó: “Chủ nhân, nghe nói Thập điện hạ hiện tại đã bị nhiễm bệnh, ngay cả Trừng Phi nương nương cũng bị cách li, Thập điện hạ cũng rất tội nghiệp, bị bệnh nặng như vậy, sợ rằng những kẻ hầu hạ sẽ không tận tình đâu….”
Lòng Mộ Dung Nghi chùng xuống, tâm tư trĩu nặng, sau đó quýnh quánh đứng lên.
Nó chạy thật nhanh về, túm chặt tay áo của mẹ: “Mẹ! Mẹ à! Tiểu Vũ bị bệnh rồi! Phải làm sao đây? Phải làm sao? Con không muốn đệ ấy chết đâu mà____”
Uẩn Phi lặng nhìn gương mặt van nài của nhi tử, hỏi: “Con có chắc tình cảm của con và Tiểu Vũ sẽ mãi không thay đổi không?”
“Chắc chứ, con chắc chắn!”
“Vậy con tin rằng sau này bất luận đối mặt với cám dỗ nào, nó cũng sẽ không trở mặt với con?”
“Đúng vậy!”
“Được,” Uẩn Phi cúi người xuống, cởi sợi chỉ đỏ đeo trên cổ nhi tử mình, trên sợi dây có cột một túi vải, lúc trước bảo là bùa bình an, hóa ra bên trong chính là để đựng hạt giống, “Con lấy hạt này chôn xuống đất, đợi khi nảy mầm thì đem sắc với nước, rồi đưa cho Thập đệ của con.”
“Mẹ, đây là thuốc mà năm đó mẹ dùng để trị bệnh cho con hả?”
“Không sai, nhưng mà Nghi nhi à, con phải nhớ cho kĩ, thế gian này, lòng người đổi thay khó lường, con càng tin tưởng thì khi người ta thay lòng, con càng đau.”
Khi ấy, Mộ Dung Nghi chỉ biết phấn khích cầm hạt giống kia chạy ra sân, không kịp nghiền ngẫm lời của thân mẫu. Sự thật chứng minh rằng, mẹ nói rất đúng. Nhưng không phải là đúng hoàn toàn. Tình cảm huynh đệ của Tiểu Vũ dành cho anh trai của nó tuy có thay đổi thật, nhưng dù có chết nó cũng chưa bao giờ muốn làm hại Cửu ca cả.
***Bệnh đậu mùa***
Đậu mùa là căn bệnh truyền nhiễm của riêng loài người. Đậu mùa gây bệnh trong các mạch máu nhỏ ở da, miệng và cổ họng. Ở vùng da, bệnh gây ra những vết ban nổi sần đỏ đặc trưng, sau đó da bị phồng giộp những vết sần chứa nước. Biến chứng lâu dài của việc nhiễm là các sẹo đặc trưng, thường là ở mặt, ở 65-85% số nạn nhân. Nạn nhân cũng có thể bị mù vì giác mạc bị sẹo.
Phái nam còn có thể bị hiếm muộn.