“Ngươi không chịu nói chứ gì, vậy đi theo ta nào…” quỷ hồn của “Mộ Dung Vũ” chầm chậm xoay người lại, tóc dài xõa khuất mặt, vết thương nơi lồng ngực còn đang rỉ máu.
“Đừng qua đây! Đừng qua đây!” Thôi thái y gần như chui rúc vào gầm bàn, “Ta nói! Là Hoàng thượng sai ta làm vậy!”
“Hoàng Thượng? Ý ngươi là Mộ Dung Phi Dật?”
“Đúng! Đúng! Không sai!”
“Láo xược! Tại sao là hắn? Vì sao Lục ca muốn hại ta?” Ngươi nói láo! Phi Dật sao lại muốn giết Tiểu Vũ chứ? Tiểu Vũ chưa bao giờ muốn tranh vương vị với Phi Dật mà!
“Không biết! Ta cái gì cũng không biết! Hoàng Thượng muốn ta làm gì thì ta làm đó thôi! Thập điện hạ muốn giết thì đi mà giết Hoàng thượng đi!”
Mộ Dung Nghi giả dạng Tiểu Vũ, đầu óc trống rỗng, cả người lảo đảo lùi về sau một bước.
Là Lục ca? Ha… Mộ Dung Nghi ngửa mặt lên trời cười vang, đúng vậy, có thể sai khiến cả Thái y, ngoài đương kim thánh thượng ra, còn ai vào đây? Đi cả một vòng lớn, kết quả lại là thế này đây.
Thôi Thái y ôm chân bàn, không dám mở mắt, mãi đến khi nghe bước chân của “con quỷ” nọ xa dần mới kêu lên thất thanh: “Người đâu! Người đâu cứu mạng! Người đâu!”
Trở lại Huề Phương điện, Tiểu Lam tử nhìn tiểu chủ tử của mình thất hồn lạc phách mà lòng trăm mối ngổn ngang. Đúng vậy, người đứng cầm dây giật làm cửa sổ đóng mở chính là Tiểu Lam tử, những gì Thôi thái y nói nó đều nghe được.
“Ta quả đúng thật là một thằng ngu.” Bóng lưng Mộ Dung Nghi quá đỗi đơn bạc dưới ánh trăng, Tiểu Lam tử cơ hồ nghĩ rằng chốc nữa bóng lưng đó có thể nương gió mà tan đi, vì vậy chạy đến ôm lấy cậu.
“Tiểu chủ tử, van cầu người! Đừng nghĩ quẩn mà!” Nước mắt Tiểu Lam tử tuôn trào, “Đó là Hoàng thượng đó! Người làm sao đấu lại ngài ấy? Tiểu Lam tử xin người hãy quên chuyện này đi được không.”
Một bàn tay lạnh lẽo vỗ lấy mu bàn tay Tiểu Lam tử, “”Ngươi yên tâm, chỉ là ta muốn yên tĩnh một chút mà thôi, ta mệt mỏi lắm, không muốn làm gì cả… một chút sức lực cũng không còn rồi.”
Tiểu Lam tử nhìn Mộ Dung Nghi ngoảnh đi trong nụ cười nhạt, cười như hư vô, điều duy nhất mà Tiểu Lam tử có thể làm là lặng nhìn cậu rời xa.
Mộ Dung Nghi ra cửa cung, dọc theo con đường trải đá dẫn đến ngọn đèn dầu chập chờn nơi xa khuất. Ánh trăng như nước, tẩy tẫn những phồn hoa, khói sương bãng lãng giữa dòng người. Tiếng rao hàng vang lên vẫn cứ đều đặn, cậu bé tay cầm xâu mứt quả đầu đeo mặt nạ được mẹ cha dắt tay đi ngang qua mặt cậu, dòng người kéo về Tụ Tiên các hương phấn tứ bề, cô nương đứng trước cửa năm nào đã đổi thành một cô gái trẻ tuổi thân khoác lụa xanh, thoạt nhìn rất thi vị nhưng lại không còn cái mị tục mà rất đỗi hay ho như vị hồng y cô nương ngày xưa. Tụ Tiên các cũng bị sửa lại vài chỗ, nhìn qua thì có đôi phần giống như Tú Nguyệt các.
Chỉ là, niên niên tuế tuế hoa tương tự, tuế tuế niên niên nhân bất đồng. (*)
Mà nay, Mộ Dung Nghi đứng ở Tụ Tiên các, ngẩng đầu nhìn lầu các tỏa lan mùi rượu, chẳng hề có cái cảm giác muốn vui chơi một phen, thầm nghĩ, dù là một giây, cũng muốn được say trong ngày xưa.
Bất tri bất giác đã đến quầy trà lần đầu uống cùng Tiểu Vũ, Mộ Dung Nghi gọi một chén trà, ngồi chính tại vị trí ngày xưa đã từng ngồi, nhớ lại Tiểu Vũ lúc ấy, ngồi trước mặt mình mà liếc mắt đưa tình, dòng người bên cạnh ồ ạt lại qua, chỉ nhìn thấy đôi môi nọ mấp máy nhưng lại chẳng nghe được đang nói điều chi.
Đáy mắt Mộ Dung Nghi tràn nước, rơi vào chén trà, nhưng tuyệt nhiên lại không một gợn sóng.
“Chấp tử chi thủ, dữ tử giai lão… (*) ” Trong khoảnh khắc, bỗng dưng chợt minh bạch lời Tiểu Vũ nói, chính là câu nói này.
Mà nay, người nắm tay mình, là ai?
Mộ Dung Nghi lẳng lặng ngồi, nhìn đằng chân trời kia bình minh đang ló dạng.
Nó trở về cung, trông thấy Tiểu Lam tử đang ngồi chờ trước cửa điện, bảo: “Chiều nay ta muốn cưỡi ngựa, ngươi thông báo với Hoàng Thượng với ta, bảo rằng ta ở thao trường chờ ngài.”
“Tiểu chủ tử…” Tiểu Lam tử muốn nói rồi lại thôi.
Mộ Dung Nghi mỉm cười: “Ta biết ngươi muốn nói gì. Hắn là Hoàng Thượng rồi, cái gì ta cũng không được làm đúng chứ?”
Tiểu Lam tử cúi đầu không nói.
Trong cung, Mộ Dung Phi Dật ngồi trước thư án, cách không xa là Thanh Trúc đang ngẩng đầu, trên mặt là ý cười như không như có, không có chút gì giống như đang đối mặt với Hoàng Đế.
“Tại sao lại nói với y?” Phi Dật lờ đi thái độ bất kính của Thanh Trúc, chỉ nhìn hắn rất lâu rồi hỏi một câu như thế.
“Người nói xem? Thanh Trúc nhìn thẳng vào mắt Phi Dật, không hề sợ hãi một chút nào, “Trong mắt ta khi đó, người thắng vĩnh viễn luôn là Người. Ta luôn nghĩ, bất kể ta vì Người mà làm bao nhiêu thứ, ta chỉ là một công cụ mà thôi. Thế nhưng, với Người mà nói, ai lại chẳng là công cụ? Chỉ với cái cớ như vậy đã có thể cho ta một lý do để sống tiếp trên cõi đời này, mãi đến lễ săn bắn, ta mới phát hiện ra bí mật nhỏ của Người…”
“Thì ra kẻ bắn tên ngày hôm đó chính là ngươi.” Phi Dật không kinh ngạc mấy.
“Đúng, Mộ Dung Nghi lại không phải là con cờ của Người. Nếu đã vậy, ít ra dùng nó cũng cho ta thắng Người một ván này.”
“Ta không nên để ngươi sống.”
“Sẽ như Người muốn.” Khóe môi Thanh Trúc rỉ máu tươi, “Nhưng mà cũng thật đáng tiếc, chỉ sợ Cửu điện hạ lại nghĩ là Người bức tử Thanh Trúc, chứ không phải là ta tự sát…”
Mộ Dung Phi Dật không đứng dậy, chỉ là nhìn Thanh Trúc lùi ngã về sau rồi gục xuống, đột nhiên cười “xùy” một tiếng. Hắn giơ tay che mắt mình, một lần rồi lại một lần lẩm bẩm tự hỏi chính mình: “Bây giờ ta nên làm gì đây? Bây giờ ta nên làm gì đây?”
(*) niên niên tuế tuế hoa tương tự, tuế tuế niên niên nhân bất đồng.
Đây là 2 câu thơ trích trong Đại bi bạch đầu ông của nhà thơ Đường Lưu Hy Di.
Bản dịch của Lang Xet Tu:
“Năm năm tháng tháng hoa còn đó Tháng tháng năm năm khách đổi dời.”(*) Chấp tử chi thủ, dữ tử giai lão: Trích từ bài thơ Kích cổ 4 của Khổng Tử thời nhà Chu
Xin mạn dịch: “Nắm lấy tay người, bạc đầu bên người.”