Tịch Chiếu Huề Phương Điện

Chương 45

“Van cầu ngươi đi đi …” Lời cự tuyệt yết ớt của Mộ Dung Nghi lúng búng trong cổ họng đang thở dốc, không thoát ra được.

Phi Dật linh hoạt kéo lấy tiết khố của hắn xuống, đem phân thân non nớt của hắn nhập khẩu. Đầu lưỡi đảo qua, thân thể Mộ Dung Nghi từng đợt run rẩy, đó là một loại ôn nhu đến cực điểm tra tấn.

Mộ Dung Nghi mới vừa xuất ra, lưỡi Phi Dật lại trườn lên, tiếp tục như thế cho đến khi hắn sức cùng lực kiệt mê man qua đi.

Khi Mộ Dung Nghi nhắm mắt lại, khuôn mặt hắn đã ướt đẫm nước mắt.

Hắn biết rất rõ, trong lòng hắn có một vết thương rất lớn, rất sâu, rất đau. Đôi khi chính hắn cũng hoài nghi rốt cuộc làm cho mình trắng đêm khó ngủ là mắt cá chân bị thương hay là vết thương ở trong sâu trong lòng hắn. Hắn thậm chí nghĩ rằng, nếu kẻ hại chết Tiểu Vũ là người khác mà không phải Phi Dật, mình có thể đau lòng tới mức này hay không?

Hắn chịu không nỗi sự ôn nhu của Phi Dật.

Hắn biết Phi Dật muốn dùng sự ôn nhu dung túng như vậy để hàn gắn vết thương đó trong lòng hắn. Đáng tiếc, càng ôn nhu, càng đau lòng.

Khi Mộ Dung Nghi tỉnh lại đã là quá ngọ ngày hôm sau [giờ ngọ = 12h trưa], Tiểu Lam Tử nói mấy ngày nay hiếm khi thấy hắn ngủ ngon như thế, nên không đành lòng đánh thức hắn. Trong tẩm điện không hề lưu lại một dấu vết nào của Phi Dật, giống như tất cả sự việc đêm qua chỉ là một giấc mộng của Mộ Dung Nghi mà thôi.

Nửa tháng sau, trong cung lại có thêm một vị phi tần, không ai khác chính là công chúa Mạt La.

Vị nương nương này không giống các vị hậu phi tuyển tú khác luôn trầm tĩnh, nàng thường xuyên ở phía bãi cỏ phía sau cung chơi môn cưỡi ngựa đánh bóng, khiến cho mấy kẻ hầu hạ tới lui của các cung điện khác cũng phải dừng lại xem.

Trước nay Mộ Dung Nghi thích ngủ trưa trong ngự hoa viên, hiện tại hắn thích đứng ở trước băng ghế trong Tú Nguyệt các, nhón chân ngưỡng mặt, theo vó ngựa chạy trên bãi cỏ kia mà trong lòng rất phấn chấn. Sau khi Mạt La đánh trái cầu bay vào giỏ thành công, trông lên thấy thân ảnh Mộ Dung Nghi ở trên lầu các, lập tức nhoẻn miệng cười thật tươi, ngoắc tay ý bảo hắn “xuống đây”.

Một đám nô tài kinh sợ thỉnh cầu Mộ Dung Nghi không được lên ngựa, nhưng hắn thật sự kìm nén không nổi, bất chấp tất cả liền lên ngựa. Chân trái tuy rằng không đặt vừa với mã đặng [chỗ để chân ở 2 bên hông ngựa], nhưng hắn cảm thấy ở trên bãi cỏ này cưỡi ngựa sẽ không thể nào ngã được.



Chính Mạt La cũng kêu to không cho hắn lên ngựa. Thực ra kỹ thuật đánh cầu của Mạt La rất tốt, Mộ Dung Nghi căn bản không có cơ hội chạm vào trái cầu, cho nên hắn lên ngựa cũng chỉ là cho nó bước thong dong tản bộ. Nhưng tất cả nô tài đi theo Mộ Dung Nghi chạy theo hắn khắp bốn phía, thật là mệt muốn chết. Trong đó có vài tên nhanh trí đã đi bẩm báo với Hoàng thượng.

Vốn Mạt La nửa giỡn nửa thật nói chờ Hoàng thượng tới, Mộ Dung Nghi chỉ sợ không có cơ hội cưỡi ngựa nữa. Không ngờ, Phi Dật lại cho người đưa tới  một con ngựa, nghe nói con ngựa này khá thuần tính ngoan ngoãn, mã đặng cũng được thay đổi, chân Mộ Dung Nghi có thể đặt lên đó rất thoải mái. Điều trói buộc duy nhất là hắn chỉ được cưỡi ngựa trong bãi cỏ này. Mộ Dung Nghi không khỏi buồn cười, bãi cỏ này có rộng được bao nhiêu đâu? Hắn như vậy so với một tiểu hài tử thật có khác gì nhau?

Lúc nghỉ ngơi, Mạt La cười hỏi: “Môn cưỡi ngựa đánh bóng người chơi thật hảo lắm sao?”

“Chơi thật hảo a! Tiếc là không thể cùng hắn… Cùng nhau…” Khuôn mặt Mộ Dung Nghi đang tươi cười sáng lạn bỗng chốc dần dần ũ rũ.

“Ai? Bệ hạ sao?” Mạt La cười cười.

Mộ Dung Nghi bĩu môi, lập tức làm bộ không có gì, nói: “Không phải. Ta đã muốn vĩnh viễn không thể cùng hắn làm bất cứ chuyện gì.”

Mạt La nhíu mày nói: “Tốt nhất là vĩnh viễn không cùng nhau? Nhưng mà, ta biết đối với bệ hạ ngươi là vô cùng đặc biệt.”

“Ý ngươi là việc hắn luôn dung túng tha thứ cho ta thật khó hiểu, lại còn giam giữ ta không cho ta đi ra ngoài?”

Mạt La lắc lắc đầu nói: “Những phi tử được Hoàng Thượng sủng ái, ví dụ như Ly phi, khi nàng rũ mắt xuống biểu tình có vài phần tượng tự sắc mặt của ngươi; Trừ tần khi nhoẻn miệng cười tươi cũng rất giống ngươi; còn có mũi của Cẩn chiêu nghi, cũng giống của ngươi…”

Mộ Dung Nghi trong lòng chấn động, ngơ ngác ngẩng mặt.

“Nhưng đáng tiếc, ta không có chỗ nào giống ngươi. Nếu không phải bởi vì ta là công chúa Điền La, chỉ sợ chức Phi tử cũng không được phong tới.” Mạt La quay ngựa, “Hoàng thượng sủng hạnh quá ít, cho nên ta dường như chỉ biết tự mình sủng hạnh chính mình. Tứ ca của ngươi tặng ta một ít quyên bố [khăn vải], chiều nay dùng nó làm trò chơi, ngươi tới không?”

“Bệ hạ sẽ tới sao?”

“Nếu ngươi muốn ta có thể phái người đi thỉnh bệ hạ!” Mạt La buồn cười chớp chớp mắt.

“Đương nhiên không cần!”

Đi vào trong đình viện ở Lộ Hoa điện của Mạt La, Mộ Dung Nghi mới biết được trò chơi của nàng là gì: Hắn dùng bạch quyên bịt mắt lại, mặt khác các thị vệ, thái giám cũng bịt mặt lại, hắn có thể sờ mặt đối phương qua lớp vải, nhưng không được nói chuyện, cũng không được gỡ bạch quyên xuống, ai tìm được mục tiêu trước thì người đó thắng.

Chiều dài của số người bịt mặt đứng xếp hàng có thể vòng qua nửa đình viện. Mộ Dung Nghi nghĩ Mạt La ở chỗ kia đang cau mày, mò mẫm sờ lên mặt người ta cả nửa ngày trời, đột nhiên có chút thông cảm cho người kia. Bởi vì Mạt La đem quyên bố hung hăng bịt mặt người ta hồi lâu như vậy, phỏng chừng hắn cũng sắp tắt thở rồi.

Mộ Dung Nghi nhịn ý cười. Đây không phải, mục tiêu là một thái giám, mà qua lớp vải có thể sờ thấy râu của kẻ kia; đây cũng không phải, người cần tìm môi không có nhiều thịt như vậy; đây vẫn không đúng, mũi quá thấp…

Bỗng nhiên, tim của hắn chấn động mạnh. Theo đường nét vẽ lên bên ngoài lớp vải này, hắn một lần lại một lần nhận ra, cảm giác vô cùng thân thuộc. Này đôi mắt to sâu thẳm, cánh mũi phập phồng, đường cong ở cằm, tất cả đều từng ở gần hắn trong gang tấc. Mộ Dung Nghi vừa định mở miệng, tay của đối phương cách qua lớp bạch quyên nhẹ nhàng đặt trên môi hắn, tay kia thì chậm rãi cầm ngón tay của hắn, dịu dàng thắm thiết, Mộ Dung Nghi cảm thấy thật khó tin.
Bình Luận (0)
Comment