Buổi sáng tỉnh dậy, Mộ Dung Vũ vẫn còn bị ám ảnh bởi cơn ác mộng hãi hùng đêm qua, trong mơ, gương mặt của nó mưng mủ và bong loét ra như một con quái vật, Mẫu Hậu sợ hãi bỏ chạy, những cung nữ luôn nhìn nó với ánh mắt thương yêu ngày nào giờ chỉ dám đứng từ xa mà nhìn, Thường công công vẫn ôn hoà với nó nhưng hôm nay vừa thấy nó đến gần đã vội xoay người bỏ đi, cuối cùng, nó mệt mỏi mở mắt ra, thấy được một gương mặt say ngủ thật yên bình, đôi lông mi khe khẽ nhếch kia lưu lại một cái bóng mờ nơi tầm mắt nó, tựa như ảo mộng. Mộ Dung Vũ bèn vươn tay, kềm lòng không đặng mà chạm vào hàng mi tựa như phiến quạt nhỏ ấy, chúng run rẩy một chút rồi mới chịu mở ra.
“A… Tiểu Vũ tỉnh rồi sao?” Cửu ca vừa cười vừa rờ trán nó, đã nhiều ngày rồi, ngoại trừ tiểu cung nữ luôn e dè sợ hãi kia, lần đầu tiên có ai chạm vào nó. “Sao lại còn nóng tới vậy chứ?”
Tiểu Lam tử cũng sờ sờ, nói: “Tiểu chủ tử à, đã đỡ hơn đêm qua nhiều lắm rồi ấy chứ! Nô tài sợ rằng nếu Thập điện hạ hạ sốt nữa không chừng sẽ bị choáng. Để nô tài trở về mang cháo tới, Thập điện hạ ăn cháo xong, lại uống thêm chút thuốc nữa.”
Mộ Dung Vũ mơ mơ hồ hồ gật đầu. Ăn cháo uống thuốc xong, Tiểu Lam tử khuyên Mộ Dung Nghi quay về, Tiểu Vũ vừa nghe thấy, lập tức níu tay áo của nó lại: “Cửu ca định bỏ đệ lại nữa sao?”
Mộ Dung Nghi nhéo mũi đệ đệ, cười nói: “Đương nhiên là không phải rồi, Cửu ca trở lại mang thuốc tới cho Tiểu Vũ mà! Chỉ có thuốc của huynh mới trị khỏi cho Tiểu Vũ thôi, cho nên Cửu ca mới muốn mang thêm thuốc tới.”
Mộ Dung Vũ cắn môi, thật lâu sau đó mới gật đầu.
Mộ Dung Nghi cùng Tiểu Lam tử rời khỏi Ngọc Mộ Vinh điện, một lòng nghĩ đến bệnh tình của Tiểu Vũ nhưng chẳng ngờ lại đụng phải một người.
“Ra là hương ba lão đây sao?”. Thanh âm của đối phương mang theo ý tứ miệt thị rõ ràng, thế nhưng lại không có chút nào gọi là vênh váo kênh kiệu, ngược lại còn có vài phần phong tình khiến người khác không nhịn được mà ngẩng đầu nhìn.
Mộ Dung Nghi lại một lần nữa ngây ngốc. Mặc cho nó đã rất nhiều lần khắc ghi dung mạo tuyệt thế vô song của Lục ca, nhưng lần nào cũng đều vô thức mà đắm chìm trong nét cười ấy.
“Sao nào, trong cung đang có bệnh đậu mùa, ngươi định cải trang thành thái giám để chạy trốn à?”. Mộ Dung Phi Dật nhẹ nhàng khom lưng đến khi tầm mắt hai người ngang nhau, nhìn tên Cửu đệ thường ngày bị mình giễu cợt đang đỏ mặt tía tai.
“Không phải vậy mà…. Lục ca bảo trọng, Cửu đệ xin cáo từ.”. Nó không dám nhìn lại người ấy, cắm đầu lủi thẳng. Bỗng nhiên cảm giác được có vật gì đó bắn vào chân mình. Sau đó chưa kịp giập mình đã ngã ạch xuống, phịch một tiếng, cảm giác toàn thân lạnh lẽo, những âm thanh ồng ộc chen vào lùng bùng cả tai, nó tuyệt vọng vẫy vùng trong sợ hãi, làm dấy động những đoá sen hồng ngự trên mặt hồ tĩnh lặng.
“Chủ tử!!!” Tiểu Lam Tử lao mình xuống nước.
Trong khoảnh khắc ấy, tầm mắt nó nhìn qua bờ vai của Tiểu Lam tử, nhìn qua những tầng tầng đình viên lầu các, nhìn thấy kẻ được xưng là “Lục ca” đang ngoái lại mỉm cười tựa trích tiên, dáng vẻ ấy, thật khó quên….
Ban đêm, Mộ Dung Nghi cùng Mộ Dung Vũ làm ổ trên giường.
“Tiểu Vũ, vẫn còn lạnh hả?”
“Không lạnh, đệ có Cửu ca mà.”
“Cái chân của đệ cứ lạnh như băng ấy,” vừa nói, Mộ Dung Nghi một bên ôm chân Tiểu Vũ vào lòng, “Trước đây khi ngủ, chân của ta cũng hay bị lạnh, vậy là mẹ cứ ôm chân sưởi ấm cho ta như vầy nè.”
Cơn sốt của Tiểu Vũ đã thuyên giảm rất nhiều, nhưng trên mặt vẫn còn vô số nốt đậu mùa: “Cửu ca, huynh không sợ bị lây bệnh sao?”
“Ta đã từng bệnh qua rồi”. Mộ Dung Nghi gãi đầu, “Thế nhưng không hiểu sao mẹ dặn ta không được cho ai biết hết.”
Tiểu vũ hơi sửng sốt, ngước mắt nhìn lên: “Cửu ca muốn làm Hoàng Đế à?”
“Không đâu, thành Hoàng Đế làm gì? Giống như Phụ Hoàng mỗi ngày đều phải miệt mài xem tấu chương, chút thời gian chơi đùa cũng không có. Mẫu Phi nói, Hoàng Đế tuy rằng có được rất nhiều thứ, nhưng đồng thời cũng mất đi rất nhiều thứ. Ta bây giờ đã có tất cả những gì mình muốn rồi, sao tự nhiên phải làm Hoàng Đế chứ?”
Tiểu Vũ nhìn bộ dạng nghiêm trang của Cửu ca, đành phải nở nụ cười: “Hay lắm, Cửu ca à, chúng ta mãi cùng nhau khoái khoái lạc lạc như bây giờ là được rồi.”
Mộ Dung Nghi cũng ngây ngô cười: “Nhưng trước hết thì đệ phải dưỡng bệnh thật tốt rồi hẵng hay!”
“Thế nhưng, cho dù huynh thật sự không muốn tranh đoạt ngôi vị kia đi chăng nữa, cũng đừng nên cho kẻ khác biết huynh đã từng nhiễm bệnh đậu mùa nhé.”
“Tại sao?”
“Bởi vì…. Đệ cũng không biết nữa.”
Bởi vì khi sắc lập Thái Tử, điều ưu tiên xem xét hàng đầu chính là có phải thật sự là Hoàng Tử hay không (*). Cửu ca, ta một chút cũng không hề muốn huynh làm hoàng đế, nhưng, nếu huynh thật sự muốn, ta sẽ phù trợ người bằng mọi cách. Mộ Dung Vũ nhẹ nhàng tựa vào lòng Cửu ca.
Bệnh tình của Tiểu Vũ vừa bớt đi, trong cung lại truyền tai nhau rằng Lục Hoàng tử Mộ Dung Phi Dật ngã bệnh.
Mộ Dung Nghi ngơ ngác đứng nhìn trước cửa điện Huề Phương, những cung nữ đeo khăn che mặt mang từng vật dụng bị Lục hoàng tử dùng qua, tất thảy đốt sạch. Nghĩ đến con người ngày ấy khoé miệng khẽ nhếch lên một chút liền có thể khuynh đảo thiên hạ – Lục hoàng huynh, lòng nó bỗng vô thức nhói đau.
Trái lại, Tiểu Lam tử đứng phía sau lại lầm bầm: “Ác giả ác báo mà!”
“Gì?” Mộ Dung Nghi xoay người lại hỏi, cái gì ‘ác giả ác báo’ chứ?
“Đương nhiên là nói Lục hoàng tử rồi, ngày đó nô tài rõ ràng thấy hắn tháo chiếc nhẫn đeo trên tay ra, sau đó bắn lên đùi của ngài khiến ngài té xuống nước.”
“Thì ra huynh ấy ghét ta đến thế.”
“Người….mới biết sao???”
(*): ám chỉ việc bệnh đậu mùa có khả năng gây nên bệnh
vô sinh ở nam giới.