Tịch Mịch Thâm Cung Phi Đề

Chương 35

Quả nhiên sáng hôm sau, trong lúc Tống Ý Thiên đang ở Lục Nghênh quán xem qua sổ sách, gia nhân gõ cửa cẩn thận báo: "Bẩm phu nhân, Vưu phi của tứ vương phủ đã tới, muốn được gặp người"

Sau khi Hứa Dĩ Phàm và Tống Ý Thiên về tới dịch quán, tất cả mọi người đều đã biết chuyện xảy ra. Dịch chủ vừa thấy bóng dáng hai người liền hớt hải chạy tới, toát mồ hôi nói: "Lời đồn các vị là tông thất nước Trịnh dám chẳng sai. Vừa mới phải nhờ cậy quan phủ một chuyến để hảo hảo khai trương tú phường, vậy mà hai người lại không nể mặt cả nội nhân của tứ hoàng tử, chẳng phải là quá bá khí rồi ư! Cũng còn may, người được giúp đỡ là danh chính ngôn thuận Vưu trắc phi, chứ không sau này cả Lục Nghênh quán lẫn dịch quán chúng tôi biết làm sao buôn bán đây"

Khi đó, Hứa Dĩ Phàm chỉ tựa tiếu phi tiếu bước đi, bỏ lại câu nói bên tai nàng: "Xuất đại hải, ngự hung ba. Từ giờ ngươi suy nghĩ đi" (*)

(*): Ra biển lớn, chế ngự sóng dữ

Vì câu nói đó mà tối qua nàng chau mi nghĩ ngợi, rốt cục đành thở dài bất mãn. Vũ Triều hoàng đế, người nghĩ ta dễ dàng hiểu được, có phải hay không đánh giá tệ phụ quá cao rồi.

"Mau mời Vưu phi" Tống Ý Thiên không nghĩ tới những lời nói không đầu không đuôi ấy nữa, chỉnh lại xiêm y một chút rồi đứng dậy nghênh đón. Màn gỗ được đẩy ra, một nữ tử dịu dàng như nước bước vào cùng tỳ nữ, mặc bộ đồ màu phấn rộng rãi không hề có hoa văn hay đính châu ngọc bắt mắt, trang nhã mà rất đỗi giản dị.

Dung mạo nàng ta không phải là tuyệt sắc bức người mà giống một đoá kiều hoa ngậm sương trong suốt, thu ba ẩn hiện sau hàng mi dài phảng phất chút tĩnh lặng muộn phiền, lại khiến nét đẹp yêu kiều trở nên phai nhạt, u uất.

Tống Ý Thiên tỏ ra có chút bất ngờ, đoạn quỳ gối hành lễ: "Lãnh Việt thị gặp mặt Vưu phi, Vưu phi kim an". "Không cần đa lễ, mời Lãnh phu nhân an" Vưu phi vội vàng đỡ nàng dậy, bối rối đưa tay chỉ vào chiếc hộp trên tay tỳ nữ của mình nói: "Hôm nay ta đến đây là để cảm tạ tấm lòng của Lãnh phu nhân. Có điều dù sao bộ y phục này cũng rất giá trị, lại là đồ mà ta vốn muốn mua. Vẫn là nên để ta trả tiền mới phải lẽ"

Nàng chờ cho Vưu phi an toạ mới ngồi xuống, lệnh cho Linh Lung dâng trà lên sau đó ưu nhã mỉm cười: "Chuyện hôm qua do tệ phụ không biết là Vưu phi, có thể đã có điều thất lễ. Món quà này không những để tạ lỗi còn là lễ vật lần đầu gặp mặt, sao có thể coi là đồ dùng mua bán chứ"

Vưu phi hơi cúi đầu, tay đưa chén trà lên ngập ngừng mở miệng: "Thật ngại quá. Chuyện xấu trong nhà xảy ra ở Lục Nghênh quán lại để phiền đến phu nhân giải quyết, còn khiến người phải nghe những lời mạo phạm của Hồng thị, ta mới là người cần tạ lỗi. Mong Lãnh phu nhân cùng Lãnh gia không để trong lòng"

Tống Ý Thiên kín đáo quan sát Vưu phi. Phong Dạ chưa có vương phi, vì thế tính ra trong phủ tứ hoàng tử, Vưu trắc phi là nữ chủ có địa vị cao nhất, hơn nữa nhan sắc nếu chú tâm chăm sóc tất không tầm thường, phong thái đoan trang đài các. Chỉ là xem xét sự việc hôm qua, người thị thiếp kia diện mạo kém xa, dựa vào cử chỉ lời nói tám chín phần xuất thân dân gian. Vậy mà lại dám công khai tranh chấp với Vưu phi, không nói cũng có thể nhận ra nàng ta không được sủng ái.

Nàng khẽ lắc đầu, cẩn thận cất lời: "Không hề gì, thấy chuyện bất bình đương nhiên tệ phụ sẽ không bỏ mặc. Hồng cô nương bất kính, người phân vị cao hơn tất nhiên có thể dạy dỗ cô ta, không cần vì thế làm khó mình mà rơi lệ vì thị thiếp đó"

Vưu phi đang nhấp một ngụm trà, nghe tới đây lại ảo não đặt xuống, hơi đỏ mặt nói: "Phu nhân mới tới Tuyền Châu nên không biết, Hồng thị đó là tân sủng của tứ gia, hơn nữa ta từ lâu đã chỉ để trưng ra cho có, sao dám trái ý tứ gia".

Dường như nàng ta có điều định nói nhưng lại thôi, Tống Ý Thiên cũng không gấp gáp. Nhìn nữ tử đối diện bằng ánh mắt thấu hiểu, nàng chợt nghĩ. Chính phi của Phong Hành, nhị vương phi Dung thị là dòng dõi văn gia nhiều đời, sau khi thành thân mẫu tộc đã trở thành một vây cánh đắc lực của nhị hoàng tử trên chính trường. Nhưng Vưu phi, trắc thê được chính Nghi vương ban hôn cho Phong Dạ, gia thế lại không được tính là hiển hách.

Nếu nàng không lầm, mục đích của Nghi vương chính là kìm hãm ảnh hưởng của Thục phu nhân.

Có lẽ đây chính là lí do nàng chỉ được ban vị trắc phi, cũng không khó để lí giải tại sao Phong Dạ lại không sủng ái nàng. Hào môn hôn sự, khiêm tốn mà nói quá nửa đều là vì lợi ích cho hai bên gia tộc. Không có tình yêu đã chẳng phải là chuyện gì xa lạ, nhưng nếu còn không có cả lợi ích, đương nhiên nữ nhân ấy cũng chẳng khác nào một hình nhân vô dụng, thậm chí còn như một hòn đá cản đường cho những ham muốn quyền lực của nam nhân.

Trong lòng thầm dâng lên cảm giác buồn bã không nói lên lời, Tống Ý Thiên điềm đạm: "Có điều này, không biết Vưu phi có muốn nghe?" "Phu nhân cứ nói"

Hơi vén mạng che lên để lộ dấu vết đỏ được vẽ tỉ mẩn bởi cỏ lan tâm, nàng chậm rãi nói:"Tệ phụ vì mang vết sẹo xấu xí này trên mặt mà trước đây luôn bất an. Khi mới được gả vào Lãnh gia bèn đóng kín cửa không gặp người ngoài, ngay cả phu quân tệ phụ cũng không dám tiếp, nên với chàng nảy sinh khúc mắc, khiến chàng thường xuyên tới tửu lâu giải sầu"

Ngừng một lát nhìn Vưu phi đang ngẩn người chăm chú lắng nghe, nàng thong thả tiếp lời: "Bất quá đã là tình nghĩa kết tóc, chuyện gì cũng có đường lùi. Tệ phụ sau khi nghĩ thông đã không mang dáng vẻ thống khổ ấy nữa, mở lòng với chính mình, chăm chút cho bản thân nhiều hơn. Vậy nên mới được như hiện tại"

"Lãnh phu nhân quả thực mạnh mẽ. Còn ta, dù có cố gắng thế nào cũng không thể..." Đáy mắt Vưu phi khẽ động, trầm tư giây lát rồi buồn bã cất lời.

Thầm hít vào một hơi, Tống Ý Thiên nhẹ nhàng đưa tay đặt lên đôi tay đang khẽ run rẩy của nữ tử trước mặt: "Nếu vậy, người hãy bắt đầu bằng thứ dễ nhất, chính là chăm chút cho chính mình, từ đó tâm trạng mới có thể tốt lên. Ví như xiêm y trên người Vưu phi xem ra đã may từ lâu. Vưu phi là khách quý của Lục Nghênh quán, chi bằng hãy để tệ phụ làm những bộ y phục mới cho người".

"Y phục hiện có của Lục Nghênh quán đã là rất tốt, đâu thể cầu kì phiền phu nhân?" Thấy Vưu phi có vài phần lưỡng lự, nàng đưa khăn tay lên che đi khoé miệng thở dài. "Đương nhiên là nếu người không chê tay nghề tệ phụ thô lậu. Người ngọc thể tôn quý, đúng là không thể căn đo tại Lục Nghênh quán được" Nàng chủ ý nói.

Vưu phi tất nhiên không nghĩ vậy, lại thấy Tống Ý Thiên có chút buồn lòng bèn vội vã xua tay nở nụ cười yếu ớt: "Không thể nào. Được đích thân Lãnh phu nhân đây giúp may y phục là vinh hạnh của ta. Chỉ là do thân phận có phần bất tiện, việc căn đo đành phải phiền phu nhân tới vương phủ một chuyến"

Có được sự ưng thuận từ Vưu phi, nước cờ đang ở thế bí rốt cục vừa vặn được hoá giải, Tống Ý Thiên cũng coi như bước đầu thành công bước chân vào tứ vương phủ như kế hoạch nàng đã dự tính.

Ngày tiếp theo, xe ngựa dừng lại trước cổng phụ phía Đông của phủ tứ hoàng tử Phong Dạ. Ngoài trời đột nhiên có chút mưa nhè nhẹ bay, cảnh vật xung quanh như được một tấm màn tơ phủ lên mang nét đẹp hoài niệm, tựa như kí ức pha lê mà chỉ cần khẽ vươn tay cũng có thể tan biến.

Linh Lung ra hiệu cho gia nhân dừng xe, lại cẩn thận hướng dẫn họ và các nữ tỳ theo hầu dỡ từng cuộn gấm lụa phía sau sao cho khỏi ướt. Tâm Liên đón lấy ô từ tay Linh Lung che cho nàng bước xuống.

Một nha hoàn đã đứng hầu sẵn dưới mái ngói uốn cong thấy nàng tới bèn nhún mình thưa: "Nô tỳ thỉnh an Lãnh phu nhân. Chủ tử của nô tỳ đang chờ người ở bên trong"

Kiến trúc phủ đệ theo lối truyền thống của Nghi quốc quả thực rất đơn giản, mộc mạc nhưng lại mang vẻ thanh tao. Từng bậc thang gỗ phẳng trơn bóng, những khung cửa giấy trúc mở rộng nhìn ra bên ngoài xanh màu hoa cỏ và các khối đá xám xếp ngay ngắn bên lối đi uốn quanh đều chạm đến sự tinh tế hoàn mỹ.

"Thỉnh phu nhân"

Vừa mới bước vào trong phòng, nàng nhận ngay ra mùi hoa thược dược thoang thoảng xung quanh, thư thái vô cùng. Tống Ý Thiên tay đặt ngang cằm, nhún gối: "Tệ phụ thỉnh an Vưu phi". Vưu phi đã đứng dậy đón nàng từ trước, mỉm cười nói: "Mời ngồi. Trời mưa thế này còn khiến phu nhân nhọc công tới đây, thật ngại quá. Hỉ Châu"

"Lãnh phu nhân mời dùng trà" Thị nữ cận thân của Vưu phi, cũng chính là nữ tỳ hôm đó đã đứng ra nói lý lẽ với Hồng thị cung kính dâng trà, qua mùi hương dường như là loại trà Kim Hạnh của Phán quốc. Tống Ý Thiên nhã nhặn gật đầu cảm tạ, đoạn cất lời: "Trời bỗng dưng đổ mưa nên tệ phụ đến có chút muộn, mong Vưu phi lượng thứ. Bởi vậy nên tệ phụ đã mang tới những loại vải, gấm, lụa tốt nhất của Lãnh gia tới đây để người có thể chọn lựa thật thoải mái"

Nàng vừa dứt lời, Linh Lung đã dẫn một hàng tỳ nữ mang tới các khay chứa hàng sấp vải, chỉ vàng tơ bạc đón ánh mặt trời toả sáng lấp lánh khiến người ta thật muốn vuốt tay lên để cảm nhận sự êm ái.

Vưu phi không kìm được ồ lên một tiếng tán dương, vui vẻ cười bảo: "Người ta nói gấm lụa Trịnh quốc là cực phẩm quả thật không sai. Những loại vải vóc này trước nay đều là người có thân phận mới mua được, còn ta hôm nay mới lần đầu được chiêm ngưỡng". Ngừng một chút, nàng lại ngập ngừng "Nhưng trân quý như vậy, giá trị chắc là rất lớn. Ta vốn chỉ là trắc phi hữu danh vô thực, chưa chắc đã đủ ngân lượng cho những thứ này"

"Đồ có quý giá cũng không thể sánh bằng duyên gặp gỡ. Hơn nữa, có Vưu phi mặc những bộ đồ này, các quý phụ và tiểu thư trong kinh thành tất sẽ học theo. Lúc đó Lục Nghênh quán chỉ sợ không đủ hàng để bán" "Phu nhân nói đùa rồi. Ân tình này của phu nhân ta nhất định sẽ ghi nhớ"

Hai nàng còn đang trò chuyện, đột nhiên thấy bên ngoài có chút ồn ào. Vưu phi hơi nhíu mi, cất tiếng gọi: "Hỉ Châu, chuyện gì vậy?"

"Chủ tử, Lương cô nương đi dạo trong hậu viên nhìn thấy người của Lãnh phu nhân đang đưa vải tới, ưng ý số vải đó nên hiện tại muốn đưa hết về tiểu viện của nàng ta" Hỉ Châu ái ngại đáp lời "Phúc Châu đang ở ngoài đó cản nàng ta lại. Còn có, điện hạ chắc cũng sẽ sớm hồi phủ"

"Trong phủ quản giáo không nghiêm, Lãnh phu nhân thứ lỗi" Gương mặt Vưu phi hiện rõ sự khó xử. Tống Ý Thiên thấy vậy nở nụ cười trấn an, khẽ đứng dậy cùng nàng: "Ở đó có cả gia nhân của tệ phụ, chi bằng để tệ phụ cùng đi với người".

Bên ngoài biệt viện của Vưu phi, chỉ thấy tuỳ tùng Lãnh gia đứng dạt về một phía, tay bê những sấp gấm lụa đang dáo dác nhìn nhau không biết làm thế nào mới phải. Gia nhân của vương phủ cũng không dám có động tĩnh, đành dừng công việc nép sang bên. Thấy Vưu phi và Tống Ý Thiên đi đến, mọi người tại đó trừ một nữ nhân nhanh chóng nhún mình hành lễ: "Vưu phi an"

Nhìn biểu hiện của hạ nhân trong phủ tứ hoàng tử, có lẽ việc này đã không có gì lạ lẫm. Vưu phi cũng không tính toán việc thỉnh an, chỉ nhẹ nhàng hỏi: "Lương nương tới viện của ta không biết rằng có việc gì?"

Lương thị thân hình dong dỏng tựa đào liễu, dung mạo không thiếu vẻ yêu kiều, có chút ngạo khí. Nàng ta cười nhạt, đưa tay chỉ qua đoàn người Lãnh gia dửng dưng lên tiếng: "Chẳng qua là thấy có rất nhiều tơ lụa vải gấm được mang tới phủ, nhìn có chút thuận mắt nên muốn lãnh về thôi"

Tỳ nữ của Vưu phi là Phúc Châu nhỏ nhẹ bẩm báo: "Chủ nhân, nô tỳ đã giải thích rằng số vải gấm này là được đặt riêng, nhưng..."

"Vưu phi người dùng tiền của tứ gia quản lí vương phủ nội sự. Vậy sao lại có thứ gọi là đặt riêng? Làm gì có đồ tốt nào vào tới vương phủ mà lại không chia đều cho các viện cùng dùng chứ?" Không kiêng dè ngắt lời, Lương cô nương rút khăn tay bên người ra phẩy một cái rồi che đi khoé miệng đầy ý tứ khiêu khích.

Đáy mắt Vưu phi thoáng qua sự bất mãn và bất lực nhưng cũng sớm bị xua tan, để lại nét mặt trống rỗng. Đúng hay sai, người tứ gia bảo vệ chưa từng là nàng. Vậy nên dù có cố chấp tranh giành với những nữ nhân khác, nàng ngay từ đầu đã là kẻ thua cuộc.

Tống Ý Thiên trầm lặng quan sát Vưu phi. Hai nàng căn bản không quá khác nhau, đều hiểu rằng trong chốn lầu son chỉ có thể dựa vào bản thân mà sống. Vậy nên bỏ đi hi vọng nương nhờ ở trượng phu, mong chờ ngày tháng trôi qua không tranh không đoạt.

Nhưng có một điều khác biệt, và cũng duy nhất điều ấy khiến nàng giúp được Vưu phi. Ngược lại, nhờ vậy Vưu phi đồng thời giúp nàng đạt được mục đích. Đó chính là bởi nàng ta đối với Phong Dạ hữu tình.

Nàng thong thả tiến lên vài bước rồi bất ngờ hạ gối quỳ xuống, ung dung cất lời: "Lãnh phụ gặp mặt Lương nhũ nương"

Nhũ nương?

Linh Lung và Tâm Liên trong khoảnh khắc đưa mắt nhìn nhau rồi cùng nàng hành lễ. Thần sắc những người xung quanh đều hiện rõ nét ngạc nhiên. Ngược lại, Lương cô nương và a hoàn mặt mày tối sầm, trong chốc lát không biết phản ứng ra sao.

Vưu phi trong lòng biết rõ, Lãnh phu nhân hẳn phải nắm được thân phận của Lương thị. Có điều không rõ tại sao lại nhận nhầm nàng ta là một nhũ nương, mà người Trịnh quốc vốn nổi tiếng coi trọng lễ nghi còn chấp nhận hành lễ với tiểu thiếp, phải chăng đang tính toán chuyện gì?

Tống Ý Thiên cảm thấy có chút không đúng, băn khoăn đưa mắt nhìn một lượt rồi hướng qua Vưu phi đang nhìn nàng không chớp, do dự: "Tệ phụ thỉnh an nhũ nương của vương tử vương nữ, quy chuẩn Nghi quốc không có việc này sao?"

Vưu phi nghe thấy nàng hỏi tới mới định thần, hơi lắc đầu nghi ngại: "Đúng là Nghi quốc không có lễ này, hơn nữa vương phủ hiện tại vẫn chưa có vị vương tử, vương nữ nào cả"

"Thế ư? Theo lệ, dân phụ diện kiến vương tử đương nhiên phải hành lễ. Nhưng ở Trịnh quốc, do nhũ nương là người chăm sóc, cũng thay các tiểu hài nhi hành lễ và nhận lễ nên được coi như sự hiện diện của hài tử đó vậy" Nàng khẽ cười giải thích, lại làm như nhận ra điều gì: "Phải chăng đây là nhũ nương của tứ hoàng tử điện hạ, vẫn còn lưu tại phủ? Thật trẻ quá, nhìn vào như mới ngoại tam tuần vậy"

Lương thị càng nghe nàng nói càng giận tới lông mày nhíu chặt, ngũ quan tái lại, kìm không được quát lên một tiếng "Hàm hồ!", nha hoàn bên cạnh cũng trừng mắt nói lớn: "Đây chính là Lương cô nương hầu hạ bên cạnh tứ gia, dựa vào đâu mà nói người là nhũ nương chứ?"

Tống Ý Thiên nhướn mi ồ lên một tiếng lạnh nhạt, nhìn thẳng vào Lương thị bằng ánh mắt tĩnh lặng như nước: "Ra là cô nương trong phủ. Vưu phi thực hiền đức, đã khách sáo gọi ngươi một tiếng Lương nương, ngươi lại nói muốn tới lấy gấm vải. Bởi thế nên tệ phụ mới nghĩ đây hẳn là vị nhũ nương nào đó muốn lĩnh vải may y phục cho các vị vương nữ, vương tử của tứ điện hạ"

Tống Ý Thiên bình thản không vội tiếp lời. Vốn dĩ nữ nhân để trở nên thân thiết không cần quá nhiều nguyên do, mà chất xúc tác nhanh chóng và hiệu quả nhất chính là cùng nhau gạt bỏ những nữ nhân khác.

Chẳng vậy mà trước đây khi còn ở Trịnh quốc cung, hoàng hậu và Đức phi vốn luôn đố kị nhau lại cùng liên thủ hãm hại mẫu phi nàng.

Giờ đây nàng tuy chưa thể thay Vưu phi trừng phạt Lương thị, bất quá không phải không có cách phân rõ tôn ti, lấy lại uy nghiêm với người dưới, cho bọn họ biết đâu mới là nữ chủ tử của tứ vương phủ.

Nhìn Lương thị siết chặt khăn tay nổi giận đùng đùng, tứ gia còn chuẩn bị hồi phủ, Vưu phi đương nhiên đâu muốn chàng thấy trong phủ không yên. Nghĩ vậy, nàng nôn nóng bước lên giảng hoà: "Đây là Lãnh gia phu nhân của Lục Nghênh quán, nàng mới tới kinh thành tất có nhiều việc chưa biết. Lương nương không cần vì thế mà tức giận với nàng"

"Thì ra là ngươi ỷ vào Vưu phi nên mới dám hồ ngôn loạn ngữ như vậy" Lương cô nương không thèm để ý tới lời Vưu phi nói, chằm chằm hướng về phía Tống Ý Thiên cao giọng.

"Thê thất khác biệt, nếu không vì Lương cô nương là người của tứ vương phủ thì ra mắt Lãnh phụ cần dùng đại lễ, gặp mặt cũng phải thi tiểu lễ. Nhưng vừa rồi Lãnh phụ không rõ, dùng đại lễ với Lương nương. Vậy cùng với lễ thỉnh an khi gặp Vưu phi mà ngươi quên mất, mời trả lễ. Hầu hạ hoàng gia, Lương nương hẳn biết rõ quy chuẩn" Nàng tuy gương mặt tỏ ý cười, nhưng ánh mắt nhìn Lương thị không hề biểu hiện một tia cảm xúc.

Lương thị nghiễm nhiên im lặng.

Lời nữ nhân đó nói không sai, từ xa xưa thê thiếp khác biệt như trời và đất, tiểu thiếp kề gối như các nàng không được ghi tên vào tộc phổ, không được xưng chủ tử. Nghi quốc thờ thần, hoàng gia lại là thừa thiên mệnh nên quy chuẩn vô cùng khắt khe. Với hoàng tộc dùng cung quy, với công hầu dùng nghiêm lễ, ngay cả với chính thất của đại phú đại hộ không chức tước cũng thấp hơn một bậc, mỗi lần gặp mặt phải nhún gối thỉnh an.

Hiện giờ trước mặt người ngoài còn có rất nhiều hạ nhân trong phủ, hơn nữa nghe đồn Lãnh phu nhân này ở kinh thành rất có tiếng nói. Nếu không giữ phép tắc chẳng khác nào đánh mất thể diện tứ vương phủ, truyền đến tai tứ gia nhất định sẽ bị trách phạt.

Nghĩ vậy, Lương cô nương bèn quỳ xuống, kìm lại lửa giận dõng dạc nói: "Lương thị thỉnh an Vưu phi chậm trễ, mong Vưu phi đừng trách tội. Cũng xin hành lễ với Lãnh phu nhân"

Nhã nhặn gật đầu, Tống Ý Thiên thong thả quay sang Vưu phi, điềm tĩnh cất giọng: "Vừa rồi nghe Lương cô nương nói vậy, nghĩ lại mới thấy số ngân lượng Vưu phi trao cho tệ phụ đều không có ấn kí của hoàng gia. Nếu Vưu phi đã mua tú phẩm của Lục Nghênh quán, tệ phụ mong người sử dụng ngân lượng của vương phủ, như vậy nếu sau này cần có thể dễ dàng kiểm kê"

Đã là Vưu phi bỏ tiền túi ra mua, tất nhiên không có bổn phận chia đều cho các viện. Hơn nữa kể cả có đúng là tặng phẩm cho người trong phủ, điều đó càng chứng minh đức hạnh chu toàn của nàng.

Tất cả hạ nhân trong phủ đều tỏ tường, mà biểu hiện của bọn họ mới thực sự làm Vưu phi ngạc nhiên. Trước đây, đám nô tài chẳng qua vì hai chữ trắc phi mà đối với nàng cung kính, còn lại đều là nhìn sắc mặt tứ gia để bợ đỡ ba người thiếp kia.

Bất quá chẳng cần to tiếng, không biến khách thành chủ, luôn giữ vững tôn ti, Lãnh phu nhân qua từng lời nói đều vô cùng có trọng lượng khiến Lương thị không thể phản bác, hạ nhân hoàn toàn kính phục.

Hẳn nào, khắp nơi đều nói Lãnh lão bản sủng ái phu nhân tột cùng, tới mức san sẻ cơ nghiệp cho nàng, mua lại sản nghiệp vì nàng.

Bởi vì Lãnh phu nhân là người như thế. Là người có tất cả những gì nàng muốn.

Lúc này Vưu phi mới cho Lương cô nương đứng lên. Nàng ta chỉ chờ có vậy, lập tức xin cáo lui rồi nhanh chóng rời đi. Gia nhân xung quanh cũng trở về tiếp tục công việc còn dang dở. Vưu phi kín đáo thở hắt một hơi rồi quay sang Tống Ý Thiên bên cạnh, nghiêng đầu tỏ ý cảm kích: "Lãnh phu nhân giúp đỡ khiến ta vô cùng cảm kích. Đa tạ"

"Xin Vưu phi chớ khách sáo. Người thân phận cao quý, Lương cô nương không được thất lễ là lẽ đương nhiên"

"Lương thị thỉnh an ta vốn chỉ cần dùng tiểu lễ là được, nhưng vì phải trả lễ với phu nhân, lại bắt buộc phải quỳ gối xuống. Mức độ đương nhiên không giống nhau, huống hồ trước nay các nàng còn chưa từng cung kính đối ta đến như vậy" Vưu phi chăm chú nhìn nàng cất lời: "Lãnh phu nhân quả thực là tấm gương chủ mẫu, Vưu Minh ta hổ thẹn không bằng"

Vưu phi xưng khuê danh, Tống Ý Thiên có chút bất ngờ vội xua tay: "Vưu phi quá lời, Thục Âm quả thực không dám nhận"

Nàng hơi ngước lên nhìn mặt trời đang dần chuyển về chính ngọ, bèn mỉm cười nói với Vưu phi: "Đã không còn sớm, cũng nghe nói vương gia chuẩn bị hồi phủ, tệ phụ lưu lại lâu e rằng bất tiện. Chi bằng để hôm khác tệ phụ sẽ cho người mang qua lần nữa". Nói đoạn, nàng nhẹ nhàng phất tay ra hiệu, Linh Lung theo đó dẫn gia nhân ngay ngắn cáo lui.

Trầm tư một lát, Vưu phi đột nhiên nắm lấy tay nàng "Nếu phu nhân không chê, ngoài việc may y phục hãy thường xuyên tới cùng ta thưởng trà. Còn có..." Giọng nàng hơi hạ xuống, ba phần khó xử, bảy phần thiết tha: "Ta có chuyện muốn thỉnh giáo phu nhân"

Rời tứ vương phủ, trong lòng Tống Ý Thiên cảm thấy nhẹ nhõm đi vài phần. Nàng lệnh cho xe ngựa đưa vải lụa về dịch quán trước, mặc cho Tâm Liên và Linh Lung cật lực phản đối một mình tản bộ để đầu óc được thư thái, thêm chút bình tâm.

Vưu Minh càng bước vào chiếc lưới đã được giăng, Tống Ý Thiên lại càng cảm thấy ngạc nhiên và đáng sợ. Chẳng ngờ lại có ngày nàng là kẻ lợi dụng vì ý đồ riêng, trong khi nàng luôn muốn mình tránh xa những việc tranh quyền đoạt thế; vậy có lẽ nào nàng mới là người bị cuốn vào vòng xoáy của một âm mưu lớn hơn rất, rất nhiều so với những gì nàng có thể tưởng tượng ra?

Trước đây khi còn chưa xuất giá, dưới hồ nước là vương cung nước Trịnh, cuộc sống của nàng rất đơn giản. Dù có chịu chút cực khổ nhưng từ rất lâu nàng vẫn vậy, Đoản Hoa công chúa biết, nàng muốn được bình an hạnh phúc bên Dương Triệt.

Giờ đây với thân phận tần phi, tuy hồ nước của nàng chỉ thay đổi một chút nhưng dường như càng lúc càng nhiều điều xuất hiện khiến nàng nhất thời ngợp thở. Lại phát hiện hình bóng phản chiếu dưới làn nước tựa hồ không chỉ còn là một bản thể như xưa, không biết là thực hay giả, là tốt hay xấu.

Nàng, Đoản Hoa quý tần có còn biết thứ nàng thực tâm mong cầu?

Khi đó Hứa Dĩ Phàm nói với nàng, việc gì trên đời thực chất đều là trục lợi, cũng có thể hiểu rằng đích đến có thể khác nhau nên mỗi người có con đường khác nhau.

Vậy còn nàng? Nàng trục lợi để làm gì, vì điều gì?

Tống Ý Thiên hiện tại không biết đáp án.

"Tránh đường! Mau tránh đường". Tiếng quát lớn khiến Tống Ý Thiên giật mình, ý thức được bản thân đang tiến đi thẳng về một chiếc xe ngựa lớn xa hoa phía trước. Tiếng vó ngựa đánh trên mặt đường rầm rập đanh lại, bụi đất tung mù mịt, phu xe dừng ngựa lại bặm trợn hét: "To gan, nhà ngươi không nhìn thấy gia huy Tư không phủ sao! Còn dám không tránh đường?"

Rèm gấm bên thành xe được mở ra, phu xe nhanh chóng tiến đến kính cẩn nói: "Hoắc Lăng đại nhân". Nàng cũng không có nhìn lên, chỉ nghe một giọng nói trầm trầm vốn không nhiều cảm xúc cất lên: "Cho nàng ta đi, đừng để mất thì giờ". Người này ra lệnh xong quay sang nói gì đó, hình như trong xe không chỉ có một mình, chớp nhoáng tấm rèm hạ xuống. Phu xe vâng dạ, liếc xéo nàng một cái rồi quất xe ngựa đi mất.

Dọc đường, tất cả dân chúng đều cúi thấp đầu dẹp qua hai bên nhường đường cho bọn họ. Tống Ý Thiên nhìn theo chiếc xe dần khuất sau khu phố tấp nập các phủ đệ san sát, thì ra đó là người của Tư không phủ Hoắc gia, cũng là mẫu tộc của Thục phu nhân đương triều.

Tối hôm đó, thư từ nội viện tứ vương phủ gửi tới, là Vưu Minh ngỏ ý muốn nàng tiếp tục tới bầu bạn, còn đặc biệt trao căn dặn hạ nhân về việc Lãnh phu nhân những ngày tới sẽ là khách quý của Đông viện.

Tống Ý Thiên đem bức thư của Vưu phi tới sương phòng Hứa Dĩ Phàm, trong lòng muốn cho hắn thấy tiến triển nàng đạt được, có điều vẫn chưa thấy người từ bên ngoài trở về.

Cách dịch quán ba phố chợ, bàn tay đang tán lớp bột nhuyễn màu trắng lên trên đám cổ trùng ngọ nguậy ngừng lại.

"À, đó là Thiên Nhi"

Đi thêm bốn trăm linh tư ngàn bước nữa về phía nam thành Tuyền Châu, tại một tiệm mỳ cá trên đường Chương Nguyên, hai nam tử mặt đối mặt, trên trần nhà hai hắc y ám vệ cũng chằm chằm nhìn nhau không nghe một tiếng thở.

Hôm đó là ngày hai mươi hai tháng sáu, cũng từ đây guồng quay thiên hạ bắt đầu lăn bánh.
Bình Luận (0)
Comment