Tích Tích

Chương 15

"Hoan nghênh lãnh đạo, hoan nghênh khách mời."

"Hoan nghênh phụ huynh, hoan nghênh giáo viên và các em học sinh."

"Bước qua ngưỡng cửa tháng 5, đón chào tháng 6 tươi đẹp. Hôm nay chúng ta sẽ  được thưởng thức những tiết mục vui vẻ và đầy ý nghĩa…"

Giọng nói trong trẻo của Tống Dao đã hấp dẫn gần hết lực chú ý của Chu Phàm, mặc dù chỉ là những câu mở màn bình thường không có gì đặc biệt, nhưng tầm mắt của Chu Phàm vẫn cứ dừng lại trên người y.

Tống Dao một thân tây trang màu trắng, ung dung tự tại, không hề có chút sợ hãi khi đứng trước nhiều người, khóe môi vẫn luôn treo lên một nụ cười nhàn nhạt.

MC nữ là một cô giáo với cơ thể mảnh mai, mang một đôi giày cao gót đầu nhọn ánh bạc, mỉm cười xinh đẹp đứng bên cạnh Tống Dao, đôi lúc hai người sẽ nhìn nhau nói chuyện, nhìn nhau cười.


Kết thúc lời mở màn, MC bước xuống đài, vào lúc Tống Dao chuẩn bị đi từ phía bên trái vào hậu trường thì đột nhiên nâng mắt lên, nhanh chóng quét nhìn khắp khán đài, giống như đang tìm ai đó.

……

Tiết mục hợp ca của lớp Chu Ninh Hinh được xếp thứ tư, vào lúc giới thiệu tiết mục, Chu Phàm lấy điện thoại ra khỏi túi áo, gửi một tin nhắn cho Phương Lăng Nhã, hỏi chừng nào cô ta mới đến, qua một lúc lấu vẫn chưa nhận được câu trả lời.

Tiết mục rất nhanh đã bắt đầu, tầm mắt của Chu Phàm lại quay về trên sân khấu. Trong một đám trẻ mặc áo trắng váy đen, rất nhanh hắn đã nhìn thấy Chu Ninh Hinh đang đứng ở hàng thứ hai, con bé trông vừa căng thẳng vừ hưng phấn, hai tay vẫn luôn áp chặt vào người.

Theo sự chỉ huy của giáo viên, âm nhạc chậm rãi vang lên, Chu Phàm nhìn chăm chú vào gương mặt của Chu Ninh Hinh, trong lòng dần dần xuất hiện cảm giác vui sướng và tự hào trước giờ chưa từng có, giống như đã nhìn thấy lộ trình trưởng thành của Chu Ninh Hinh mà hắn đã từng vắng mặt rất lâu.


Thời gian của một khúc hợp ca mấy không dài, khi âm thanh non nớt cuối cùng kết thúc, trong tiếng vỗ tay như sấm Chu Phàm cảm nhận được điện thoại trong tay rung lên, hắn mở điện thoại lên nhìn.

[Phương Lăng Nhã]: Tạm thời có việc đến không được, nói với Hinh Hinh giúp tôi.

Chu Phàm nhìn Chu Ninh Hinh đang cúi người cám ơn trên sân khấu, gương mặt nhỏ tràn đầy vui vẻ, không biết chút gì.

Sau khi kết thúc biểu diễn, phụ huynh dần dần rời khỏi lễ đường, đứng trước cửa sân khấu đợi con mình. Chu Phàm đứng ở một nơi khá xa đám đông chật chội kia, nhưng ánh mắt chưa từng rời khỏi, cho nên ngay lúc Chu Ninh Hinh xuất hiện, Chu Phàm liền bước đến nắm lấy tay con bé.

Biểu tình vui vẻ của Chu Ninh Hinh vào khoảnh khắc chỉ nhìn thấy một mình Chu Phàm thì có hơi cương cứng, bé con ngẩng đầu hỏi: "Mẹ vẫn chưa đến sao?"


Chu Phàm cúi đầu trả lời: "Mẹ nói có chuyện nên không đến được. Con muốn gọi điện thoại hỏi thăm mẹ không?"

Chu Phàm đã hiểu Chu Ninh Hinh được khá nhiều rồi, từ gương mặt của con bé là có thể nhìn ra nó muốn tự mình hỏi cho ra lẽ, nhưng bé con lại không lập tức nhận điện thoại giống như buổi sáng mà là suy nghĩ một lúc rồi lắc đầu, nói với Chu Phàm: "Thôi bỏ đi, tối về nhà rồi hỏi ạ."

Chu Phàm ngồi chồm hổm xuống nói: "Lúc nãy Ninh Hinh biểu hiện rất tốt, ba vẫn luôn ngồi xem dưới khán đài."

Nghe vậy, sự thất lạc trên gương mặt lập tức được thay thế bởi nụ cười vui vẻ, "Cô Lâm cũng nói con hát rất hay, khi nãy con còn chạm mặt thầy Tống nữa, thầy Tống khen tụi con hát hợp ca cực kỳ đều!"

Chu Phàm đứng dậy, nắm tay con bé đi ra khỏi dòng người, "Quà lễ Thiếu Nhi con ba vẫn còn chưa tặng quà, Ninh Hinh muốn gì đây?"
Chu Ninh Hinh vui vẻ nhảy nhót, lắc lắc tay Chu Phàm nói: "Con muốn đi công viên giải trí! Nhưng mà con còn muốn một bộ đồ mới nữa, hoặc là một bộ bút màu, khó chọn quá đi!"

Chu Phàm: "Từ từ lựa."

Đối với sự vắng mặt của Phương Lăng Nhã, Chu Ninh Hinh thất vọng rất nhiều, bởi vì trước đây, trong những thời khắc như thế này, Phương Lăng Nhã luôn là một nhân vật rất quan trọng, nhưng hiện tại sự thất lạc này đã được món quà ngày lễ Thiếu Nhi bù đắp rồi, Chu Phàm không phải không nhận ra được sự cân bằng trong tình cảm gia đình đã phát sinh biến hóa, sự biến hóa này khiến hắn nhớ đến mình của lúc trước.

Biểu diễn kết thúc, trên sân trường đã bày sẵn rất nhiều hoạt động cho học sinh và phụ huynh cùng nhau nhau tham gia.

Lúc này Tống Dao đã thay đồ, đổi thành một bộ quần áo đơn giản, đứng giữa sân trường, bị đám học trò nhỏ của lớp mình vây quanh, mỗi đứa được phát một bịch kẹo đầy màu sắc, đôi lúc sẽ ngẩng đầu lên hàn huyên vài câu với phụ huynh đang đứng bên cạnh, trên gương mặt luôn có nụ cười lịch sự. Ánh mắt của y quét qua những gương mặt đang đứng xung quanh mình, đột nhiên dừng lại trên đường Chu Phàm đang bước từ xa tới.
Hai cha con bước đến trước mặt y, Tống Dao đưa một bịch kẹo cho Chu Ninh Hinh, "Ninh Hinh, món quà nhỏ tặng con vào ngày lễ Thiếu Nhi nè."

Chu Ninh Hinh nhìn những viên kẹo chưa từng nhìn thấy qua này, kinh hỉ nói: "Cám ơn thầy Tống ạ, đều do thầy tự tay làm sao?"

Tống Dao gật gật đầu, lại nhìn Chu Phàm trêu đùa: "Ở đây có mấy hạng mục rất thú vị đó, bảo Ninh Hinh dắt anh đi cảm nhận ha, chơi vui vẻ."

Chu Phàm cười, mắt đối mắt với Tống Dao, lại bị Chu Ninh Hinh đang nhảy chân sáo kéo đi.

Trong một đống hạng mục giải trí đó, Chu Ninh Hinh không có hứng thú với những hoạt động phải chạy nhảy, hấp dẫn con bé nhất vẫn là vẽ. Chu Phàm biết Chu Ninh Hinh rất thích hội họa, cũng rất ủng hộ sở thích của con gái, chỉ là bây giờ cây cọ được nhét vào trong tay hắn, Chu Phàm thật sự gặp rắc rối rồi.
Phụ huynh và học sinh cùng nhau vẽ một bức tranh với đề tài "Ngày Hè".

Mắt thấy những phụ huynh bên cạnh đều đã cầm cọ lên, cùng với đứa nhỏ nhà mình vừa thảo luận vừa đặt bút lên giấy, Chu Phàm lại cảm thấy không biết phải xuống tay từ đâu.

Cũng may là Chu Ninh Hinh đã có ý tưởng đại khái, nói với Chu Phàm xong thì hỏi ý kiến của hắn, Chu Phàm thật sự cảm thấy rất khá, vì vậy Chu Ninh Hinh chỉ huy Chu Phàm vẽ một đóa hoa sen đang đã nở rộ bên trái bức tranh, bản thân thì tô tô chét chét bên phải.

Trong đống dụng cụ vẽ nhìn đến hoa cả mắt kia, Chu Phàm thận trọng chọn lấy một cây bút chì, do dự một lúc, lấy điện thoại ra tìm một bức ảnh có hình hoa sen, cuối cùng cũng vẽ ra nét đầu tiên.

Sau đó sự thật có thể cho thấy rõ ràng, hội họa thật sự cần phải có thiên phú. Sau mười năm phút, Chu Phàm và Chu Ninh Hinh nhìn chằm chặp vào đóa "hoa sen" dưới góc trái bức tranh, cả hai đều lâm vào trầm tư.
Chu Ninh Hinh hỏi: "Ba à, ba vẽ… cái gì vậy?"

Chu Phàm: "......"

Vào lúc Tống Dao tìm thấy thân ảnh của Chu Phàm trong đống người, chỉ thấy cả người hắn cứng ngắc ngồi ở đó, trên gương mặt là sự khó xử có thể nhìn thấy rõ ràng.

Tống Dao đi qua bên đó, cong eo dựa tay lên vai trái của Chu Phàm, nhìn Chu Ninh Hinh hỏi: "Sao rồi?"

Chu Ninh Hinh nhìn thấy Tống Dao giống như nhìn thấy cứu tinh, gấp gáp nói: "Thầy Tống ơi, thầy có thể dạy ba con vẽ hoa sen được không? Ba con vẽ không giống chút nào."

Lúc này Tống Dao me nghiêng đầu qua nhìn "tác phẩm" của Chu Phàm, Chu Phàm giống như có chút ngại ngùng mà quẹt mũi, nghiêng đầu nói: "Vẽ không giống lắm, tôi thật sự không biết vẽ."

Tống Dao bật cười, nhìn thấy bộ dáng này của Chu Phàm trong đầu y lại hiện ra hai chữ "đáng yêu". Y nghiêm túc nhìn đóa hoa sen mà Chu Phàm đã vẽ, nói: "Thực ra đã vẽ được hình dáng của hoa sen rồi, chỉ cần thay đổi chút xíu thôi là được rồi."
Nói xong, y cầm gôm lên xóa xóa, chỉnh sửa lại một vài đường nét, dùng bút màu tô lên màu sắc cho hoa, một đóa hoa sen nở rộ trong hồ dần dần hiện ra.

Tống Dao lại đưa bút màu cho Chu Phàm, ý bảo hắn tô màu cho hoa và lá, Chu Phàm tô theo lời Tống Dao nói, vào lúc xém chút là tô sai, Tống Dao cúi người tự nhiên đặt tay lên tay phải của Chu Phàm, nắm lấy tay hắn tô mấy đường, Chu Phàm ngước mắt lên, nơi có thể nhìn thấy chỉ có chiếc cằm nhọn của Tống Dao.

Đóa hoa sen cuối cùng cũng hoàn thành, Tống Dao vỗ tay mấy cái, cười hì hì nhìn Chu Phàm, "Vẽ không tệ, vỗ tay khích lệ."

Tống Dao nháy mắt với Chu Ninh Hinh, Chu Ninh Hinh nghiêng đầu qua nhìn, hiểu ý ra sức vỗ tay, "Lần này ba vẽ rất đẹp!"

Chu Phàm đối diện với đôi mắt đang cười của Tống Dao, chỉ mới dừng lại một giây, đã không tự chủ được mà nở nụ cười.
Bình Luận (0)
Comment