Tích Tích

Chương 18

Tống Dao không ngờ lại gặp Chu Phàm ở đây.

Y đi theo bên cạnh Đổng Thừa Phong sang bên đó, lúc này bên cạnh quầy bar đã có khá nhiều người vây quanh, cô gái ở giữa đám người được người đàn ông mặc áo xám đứng bên trái bảo hộ ở sau lưng, từ xa Tống Dao đã nhận ra người đó chính là Chu Phàm, còn lại là một người đàn ông mặc áo khoác jean tay đút vào trong túi quần đứng đối diện y.

Tống Dao nói với Đổng Thừa Phong: "Bạn tôi, để tôi sang hỏi tình huống ra sao."

Đổng Thừa Phong có chút bất ngờ, gật gật đầu.

Tống Dao bước xuyên qua đám người đến bên cạnh Chu Phàm, nhẹ nhàng vỗ lên vai hắn, "Chu Phàm, có chuyện gì vậy?"

Chu Phàm nghe tiếng quay đầu lại, nhìn thấy Tống Dao hiển nhiên có chút kinh ngạc.

Tống Dao nhìn thiếu nữ đa say bí tỉ phía sau hắn, hỏi: "Anh biết cô gái này sao?"


Chu Phàm gật đầu, miệng thì trả lời câu hỏi của Tống Dao, mắt vẫn trừng người đàn ông trước mặt, "Em gái của bạn, cãi nhau với người trong nhà nên chạy đến đây."

Người đàn ông áo khoác jean thấy đối phương có hai người, tâm tư kia đã vơi đi không ít, chỉ là miệng vẫn phun ra những lời nói không sạch sẽ: "Sao, kéo thêm người tới chơi 3p sao? Nói sớm đi chứ, nếu như cô bạn gái nhỏ này của tao đồng ý thì có thể cho tụi bây mượn chơi miễn phí mà."

Chu Phàm bị câu này chọc tức, trầm giọng cảnh cáo: "Cút!"

Trong mắt Tống Dao cũng có chút tức giận, y vẫn là cười cười nói: "Trong quán bar này có camera quan sát suốt 24 tiếng đấy, anh vừa đi là clip cũng sẽ được đưa đến đồn cảnh sát, biết dụ dỗ trẻ vị thành niên có tội gì không?"

Người đàn ông áo khoác jean: "......"


Tống Dao nghiêng đầu nói với Đổng Thừa Phong phía sau: "Phong Phong, trước cửa quán cậu thiếu tấm bảng đấy, 'nhân tra và chó, không được bước vào'."

Đổng Thừa Phong trừng mắt với người đàn ông áo khoác jean, kêu mấy bảo vệ quán bar đến "mời" người này ra ngoài, dùng ngón trỏ chọt lên người tên đó nói: "Con trai à, đừng để ba nhìn thấy con lần nữa."

Mắt thấy đã giải quyết xong, người vây xem cũng tản ra.

Cô gái được đỡ ngồi trên ghế, vẫn là bộ dạng say bí tỉ, miễn cưỡng có chút ý thức, trong miệng lẩm bẩm những lời không ai nghe rõ.

Đổng Thừa Phong tìm một nhân viên nữ đến chăm sóc cho cô gái.

"Bạn tôi, Chu Phàm." Tống Dao hất hất cằm, lại quay đầu nói với Chu Phàm, "Ông chủ quán bar này, Đổng Thừa Phong.

Chu Phàm đứng tại chỗ nói với Đổng Thừa Phong: "Chuyện hôm nay phải cảm ơn anh nhiều."


Đổng Thừa Phong cười cười: "Việc nhỏ ấy mà, hơn nữa quán bar của tôi xảy ra chuyện tôi cũng phải chịu trách nhiệm."

Chu Phàm gật đầu với hai người, "Phiền mọi người trông con bé giúp tôi, tôi ra ngoài gọi điện thoại cho người nhà nó."

Tống Dao gật đầu nói được, lại kêu người mang một ly chanh pha mật ong đến, cho cô gái uống giải rượu.

Đổng Thừa Phong ngồi tựa lên ghế, đá chân mày với Tống Dao: "Người 'bạn' này quen ở đâu thế?"

Tống Dao nhìn thấy ánh mắt này của cậu ta thì bật cười, giải thích: "Phụ huynh học sinh của tôi, gần đây trùng hợp thành hàng xóm, anh ấy là xuất tẫn sư của một nghĩa trang, chuyện tang lễ của ông nội tôi anh ấy đã giúp đỡ không ít, con người của anh ấy rất tốt."

Đổng Thừa Phong: "!"

Tống Dao: "Sao thế?"

Đổng Thừa Phong: "Nghề này khá đặc biệt."
"Chu Phàm khá là phù hợp với công việc này." Tống Dao nhìn ly rượu trong suốt trên bàn, đột nhiên lại đứng lên nói, "Tôi ra ngoài kia xem anh ấy sao đã, ông trông cô gái này giúp tôi."

Đêm đen che lấp bầu trời, trên đường là những tấm biển neon đầy màu sắc, Chu Phàm đứng bên dưới bảng tên quán bar lấp lánh ánh sáng, vẫn đang nói chuyện với người ở đầu bên kia điện thoại, báo cho đối phương biết vị trí ở đây.

Tống Dao yên tĩnh bước đến gần, không lên tiếng, Chu Phàm vừa cúp điện thoại quay đầu lại liền nhìn thấy người bên cạnh.

Tống Dao: "Người nhà đến đón?"

Chu Phàm gật đầu: "Đang trên đường đến đây rồi."

Tống Dao: "Đêm hôm như vậy sao một cô gái lại chạy đến đây?"

Chu Phàm: "Từ trường học chạy thẳng đến, kết quả thi thử lớp 12 không tốt, có lẽ về nhà bị người lớn dạy dỗ nên nói chạy loạn bên ngoài. May là cô bé đã nhắc đến nơi này với bạn, nếu không thì chắc phải gọi cảnh sát thôi."
Đối với việc này, Tống Dao với thân phận một giáo viên hiểu rất rõ, "Học sinh thời nay thật sự không dễ dàng, trong đại đa số tình huống, sự lý giải và cổ vũ của người lớn trong nhà chính là giúp đỡ lớn nhất, có những lời nói nhiều rồi sẽ phản tác dụng đấy."

Chu Phàm nghe những lời Tống Dao nói nghe vào trong tim, trầm mặc suy ngẫm một hồi.

"Tối như vậy rồi, Ninh Hinh đâu?" Tống Dao nhìn hắn, đột nhiên nhớ ra hỏi.

Chu Phàm: "Cuối tuần này đã đến nhà bà nội ở rồi, họ hàng tặng mẹ tôi một ổ thỏ con, Ninh Hinh cứ ngồi trông tụi nó nơi nào cũng không chịu đi, thứ hai tôi lại đến đón nó."

Tống Dao nhịn không được cười, "Bản tính của tụi nhỏ ấy mà, anh cứ xem là được nghỉ phép đi."

Chu Phàm cũng mỉm cười.

… …

Hai người cũng không nói được thêm mấy câu, rất nhanh một chiếc xe taxi đã dừng lại bên đường, cửa xe mở ra, Vu Sâm mặt đầy lo lắng bước xuống xe, chiếc áo đơn chiếc trên người thấm đẫm mồ hôi.
Chu Phàm lập tức bước lên phía trước ấn giữ vai Vu Sâm, nói: "Con bé không sao cả, chỉ ở bên trong đó thôi."

Biểu cảm trên khuôn mặt của Vu Sâm rõ ràng nhẹ nhõm không ít, cũng không kịp chào hỏi, chỉ mang tính lễ phép mà gật đầu với Tống Dao một cái, Tống Dao dẫn hai người họ trở vào trong quán bar.

Nghe Chu Phàm kể lại, Vu Sâm không ngừng cảm ơn Tống Dao và Đổng Thừa Phong. Thời gian đã không còn sớm nữa, hơn nữa còn có người trong nhà đang đợi, Chu Phàm bảo Vu Sâm đi về trước, hắn đi theo tiễn Vu Sâm ra khỏi quán bar rồi mới quay lại.

Ba người lại nói thêm mấy câu, Chu Phàm mới biết được mình đã cản trở cuộc chơi của người khác, hắn biết Đổng Thừa Phong là chủ của quán bar này, để cảm ơn hắn muốn trả tiền cho bàn rượu của bạn bọn họ, Tống Dao không nói gì thêm, Đổng Thừa Phong cũng rất vui vẻ chấp nhận.
Đổng Thừa Phong đương nhiên không thiếu tiền, thuần túy chỉ là bởi vì cách cư xử của Chu Phàm mà có thêm mấy phần hảo cảm với người này, cho nên trước khi Chu Phàm có ý muốn rời đi thì hỏi một câu, "Nếu như không bận, có muốn ở lại chơi một chút không?"

Tống Dao lo Chu Phàm không thể từ chối nên nói đỡ: "Thời gian đã không còn sớm nữa, thực ra về nhà nghỉ ngơi sớm cũng tốt."

Chu Phàm do dự một lúc, lại nói: "Bây giờ về nhà cũng chẳng có ai, cùng nhau chơi cũng tốt. Đánh bida sao? Lâu rồi tôi chưa chơi, có lẽ sẽ không thuận tay lắm."

Đổng Thừa Phong cười nói: "Không sao, giải trí thôi mà, đi đi đi."

Vừa nói, Đổng Thừa Phong vừa dẫn Chu Phàm đi đến bàn bida, vô cùng tự nhiên mà bắt chuyện với hắn, Tống Dao bước theo ở bên cạnh, giới thiệu Chu Phàm cho những người còn lại.
Lương Thiếu Đình đã nghe Tống Dao nhắc Chu Phàm rất nhiều lần rồi, biết hắn đã từng giúp đỡ Tống Dao, cuối cùng hôm nay cũng gặp được, ấn tượng ban đầu rất không tồi.

Vốn dĩ Tống Dao còn nghĩ với tính cách của Chu Phàm sẽ không quen với những trường hợp này, ngoài sức tưởng tượng là Chu Phàm có vài phần hòa hợp, mặc dù hắn vẫn là không nói nhiều như cũ, nhưng thần tình thong dong, với ai cũng có thể nói đôi ba câu, trong cuộc đối thoại bộc lộ một loại trầm tĩnh thành thục rõ ràng, một chút cũng không cảm thấy khó hòa nhập.

Tống Dao nhìn hắn đến xuất thần, cảm thấy cực kỳ mới mẻ.

Qua một loạt trò chuyện, Lương Thiếu Đình châm chọc Đổng Thừa Phong, "Xem ra dự định muốn phân cao thấp của ông hôm nay phải đổi sang ngày khác rồi, tiền trong bóp được bảo vệ rồi."
"Ai nói chứ, phải là hôm nay." Đổng Thừa Phong lại lấy thêm hai cây cơ, "Snooker đánh đôi, ok không?"

Tống Dao tự tin cười, "Đương nhiên phụng bồi, đồng đội chia như thế nào đây?"

Đổng Thừa Phong: "Ông chọn trước đi."

Đôi mắt của Tống Dao quét qua người Lương Thiếu Đình, dừng lại trên người Chu Phàm hỏi: "Theo tôi hay theo cậu ta?"

Nghe xong đoạn đối thoại kia, Chu Phàm đã đoán ra được giữa Tống Dao và Đổng Thừa Phong đại khái có trận cá cược nào đó. Hắn cầm một cây cơ trên mặt bàn lên, đi đến bên cạnh Tống Dao, trong mắt tràn ngập ý cười nhìn vào mắt y, nói: "Cậu."

Bình Luận (0)
Comment