Tích Tích

Chương 22

Trong ban công nhỏ hẹp im ắng này, loại cảm xúc không biết từ đâu ra kia không ngừng chảy.

"Chu Phàm," Tống Dao nhích lại gần hắn, tay phải đặt lên vai hắn, "Trong cuộc sống này không bước qua những chuyện cũ thì sẽ không thể làm lại từ đầu được đâu, sao anh biết bây giờ không phải là mở đầu tốt hơn chứ? Em không hề mỹ hóa anh, chỉ là không chỉ ra khuyết điểm của anh mà thôi, bởi vì khuyết điểm của con người là sinh ra đã có rồi, tiếp nhận một người, vốn dĩ đã phải tiếp nhận tất cả của người đó."

Chu Phàm đối mắt với y, nhẹ nhàng "Ừm" một tiếng.

Tống Dao: "Nếu như anh cần giúp đỡ bất luận chuyện gì, đều có thể nói cho em biết, em rất vui vẻ có thể làm người lắng nghe anh, và lúc nào em cũng sẽ có mặt."

Chu Phàm bật cười, chỉ trong vòng một ngày, hắn vậy mà đã nghe thấy hai câu tương tự nhau như vậy.


Bởi vì nụ cười của Chu Phàm, Tống Dao cũng rõ ràng cảm nhận được tâm tình của bản thân nhẹ nhõm đi rất nhiều, y thuận người tựa gần vào Chu Phàm, dựa vào ánh trăng mông lông chăm chú ngắm nhìn đôi mắt chân mày của Chu Phàm, lướt qua nếp nhăn nho nhỏ nơi đuôi mắt hắn.

"Anh có cọng tóc bạc này." Tống Dao đột nhiên lên tiếng.

Chu Phàm: "Ở đâu?"

Tống Dao áp sát lại, chỉ cho hắn nhìn, "Em nhổ giúp anh nha?"

Chu Phàm: "Được."

Động tác của Tống Dao rất nhẹ, chỉ sợ sẽ làm Chu Phàm cảm thấy đau. Y ngồi trên ghế treo hơi hơi lắc lư, cảm xúc nơi đáy tim khiến y nhịn không được dịu dàng lên tiếng: "Đừng để bản thân mệt mỏi quá, cho dù là máy móc đi chăng nữa cũng chẳng thể một mực làm việc đâu, đôi lúc cũng phải dừng lại châm dầu chứ, quan tâm bản thân nhiều một chút biết không."


Y lại nói: "Nhớ lúc trước đêm rồi em còn trùng hợp kêu được xe anh nữa, bây giờ anh còn làm công việc part time đó nữa không?"

Chu Phàm: "Không còn làm nữa rồi, lúc đó là do có áp lực kinh tế."

Tống Dao: "Vậy thì được, nếu không ngày nào cũng như vậy thì anh quá bận rồi, nghỉ ngơi không đủ, không tốt cho sức khỏe."

Những lời quan tâm và ôn nhu này khiến trái tim rắn rỏi của Chu Phàm cũng trở nên mềm mại, hắn gật đầu đáp ứng, tia ấm áp trong lòng ngày càng rõ ràng.

Chu Phàm nghĩ, trong tất cả những người mà hắn thân thuộc, không có ai giống Tống Dao cả, cậu ấy giống như gió ấm trong mùa đông, như nước suối trong màu hạ, dễ dàng xoa dịu những gì khó chịu trong lòng hắn.

Bên ngoài cửa sổ là muôn vàn ngôi nhà đã lên đèn, bên trong ban công nhỏ hẹp này, trong khoảnh khắc ánh mắt của hai người giao vào nhau.


Tim Tống Dao mãnh liệt đập một nhịp, xém chút đã muốn tránh đi, vẫn là nhịn được.

……

Cầm lấy hai cái túi rỗng và một lồng chim, tầm mắt của Tống Dao lưu luyến trên mặt Chu Phàm một lúc, nặn ra một nụ cười hoàn mỹ, đứng trước cửa nói với hắn: "Em đi trước đây, nghỉ ngơi sớm nha."

Chu Phàm cười, "Em cũng vậy, tạm biệt."

Cạch------

Cánh cửa đã đóng lại, Tống Dao xoay người ấn nút thang máy, nụ cười trên gương mặt đã có chút không thể giữ được nữa.

Sau khi tắm xong, nằm lên trên giường của mình, cái đầu nóng của Tống Dao cuối cùng cũng bình tĩnh lại.

Quá mức hưng phấn chắc chắn sẽ khiến lý trí của con người tụt dốc.

Trong một đêm tối kỳ diệu như hôm nay, trên người Tống Dao đồng thời phát sinh một chuyện may mắn và một chuyện không may. May mắn chính là trong cuộc sống hai mươi mấy năm bình đạm như nước của mình, cuối cùng cũng xuất hiện người có thể khuấy động gợn sóng, mối tình đầu của y đã đến, y biết yêu rồi; còn không may chính là, vào khoảnh khắc nhận thức được tình cảm của mình y cũng đã thất tình rồi, mối tình chỉ kéo dài chưa được nửa tiếng này tuyên cáo kết thúc.
Y và Chu Phàm là giáo viên và phụ huynh học sinh, mối quan hệ này vốn đã đủ mẫn cảm rồi, giữa hai người họ nhiều nhất chỉ có thể làm bạn mà thôi, không thích hợp để phát triển càng sâu đậm hơn; cho dù không bàn tới điểm này, Chu Phàm đã từng kết hôn, hơn nữa còn có một bé gái đáng yêu như vậy, sự thật này đã nói với Tống Dao rất rõ ràng rằng, Chu Phàm không thể thích một người đàn ông.

Tống Dao càng không thể không có lương tâm mà kéo Chu Phàm vào một thế giới cá biệt như vậy được. Y thích hắn, chính vì như vậy, làm sao Tống Dao có thể chỉ vì sự ích kỷ của bản thân mà đi thay đổi quỹ đạo bình thường trong cuộc sống của Chu Phàm được, nhân sinh của hắn còn rất dài, có lẽ sẽ lại tái hôn, cùng một người phụ nữ khác xây dựng một gia đình mỹ mãn, nắm lấy tay nhau cùng bước qua nửa đời còn lại, trai gái đủ đầy.
Còn Tống Dao đương nhiên vẫn là một trong những người bạn của Chu Phàm, mặc dù quả thật đặc biệt như lời Chu Phàm nói, nhưng cũng chỉ có thể là một người bạn đã chơi với nhau rất lâu mà thôi.

Lý trí lúc nãy đã bay đi mất dần dần quay trở lại, Tống Dao ngồi bật dậy, bước vào phòng tắm, thả không đầu óc mà nhìn vào trong gương, máy móc mà bắt đầu đánh răng.

Nhà dột lại gặp mưa cả đêm*, câu nói này dùng trên người Tống Dao, mặc dù không thích hợp mấy, nhưng cũng có một mức độ hợp lý nhất định, là hoàn toàn có thể lý giải được.

*: ý bảo việc xui luôn đi theo cặp.

Vào khoảnh khắc Tống Dao nhìn thấy Chu Phàm ngồi trong quán ăn này, câu nói này lập tức hiện lên trong đầu y.

Một người bạn hẹn y cùng ra ngoài ăn tối, hai người tìm được một quán ăn mới mở, khi bước vào đại sảnh, người bạn đó hỏi y muốn ngồi ở đâu, Tống Dao theo thói quen mà quét mắt tìm kiếm vị trí trống bên cạnh cửa sổ, chính là trùng hợp như vậy, giống như trong phim vậy, y thế mà nhìn thấy Chu Phàm. 
Trên mặt Chu Phàm còn mang theo ý cười nhàn nhạt, hắn đang nói gì đó, ngồi đối diện hắn là một người phụ nữ với bộ váy màu đỏ, tóc dài đến vai, bởi vì người phụ nữ đó ngồi đối diện với Tống Dao, Tống Dao không nhìn thấy được bộ dáng của cô ấy.

Có lẽ ánh nhìn không chút che dấu của Tống Dao quá mức nổi bật, đột nhiên Chu Phàm lại nhìn về hướng của Tống Dao, thần tình rõ ràng có chút kinh ngạc, Tống Dao đứng từ xa đáp lại bằng một nụ cười mỉm.

Tống Dao quay đầu lại nói với bạn mình: "Hay là đổi tiệm khác đi? Đột nhiên tôi muốn ăn món Hồ Nam."

Người bạn đó đương nhiên biết Tống Dao vốn thích ăn cay, hai người cũng có cùng sở thích, đối với chuyện này không hề hỏi nhiều, kéo lấy y quay đầu liền đi đến một quán khác.

Hai người ngồi vào ghế, nhân viên phục vụ đứng ở bên cạnh, Tống Dao cầm menu trong tay, làm như những món này ăn không cần trả tiền vậy, kêu hết một loạt tên món ăn, hơn nữa cái sau còn cay hơn cái trước, người bạn kia ngồi đối diện lắng nghe, nước bọt trong miệng theo sinh lý mà tuôn trào.
Món ăn vừa lên hết, Tống Dao lời cũng không nói chỉ chăm chú vào việc ăn, còn toàn lựa những món cay nhất để hạ đũa.

Người bạn kia ngơ ngác: "Ông không sao đó chớ?"

Tống Dao không có cách nào nói: "Mấy hôm nay về nhà ở cùng ba mẹ, mẹ tôi thích dưỡng sinh, ngày nào cũng nấu canh rau, tôi sắp quên mất ớt có mùi gì luôn rồi."

Người bạn đó nghe vậy cười lớn trước sự đau khổ của người khác, cũng cầm đũa lên tham gia cuộc chiến, nhất thời hai người ăn đến hăng say, trên bàn ăn ngoại trừ hai đôi đũa lướt qua lướt lại, chính là tiếng hít hà không ngừng do ăn cay.

Hai mươi phút sau, chiến cục tạm dừng.

Người bạn kia: "Ông nhìn cái mỏ lạp xưởng của ông kìa."

Tống Dao: "Thế của ông là lạp xưởng hai tầng."

Người bạn kia: "Còn ông là ba tầng."

Tống Dao: "Ông thì bốn tầng."
Dứt lời, hai người không hẹn mà cùng lấy điện thoại ra soi gương, giây sau, người bạn kia rất không có hình tượng mà ha hả cười lớn, Tống Dao nhìn chằm chằm bản thân trên màn hình điện thoại, cũng không nhịn được cười.

Y nhìn chăm chú gương mặt của thanh niên trên màn hình tối đen kia, cùng với lúc đang cười, Tống Dao còn nghĩ, rõ ràng mình đang phải ôm đầu khóc rống mới đúng, quả nhiên nhân sinh tựa phim, đều là ảnh đế.

Chín giờ rưỡi tối.

Chu Phàm đưa người về nhà xong, lúc đang bước đi dưới tòa của mình thì gặp được Tống Dao, y đang mặc chiếc áo thun tay dài màu trắng xuống lầu đổ rác, vì vậy Chu Phàm đã bước nhanh lên phía trước kêu y lại.

Mắt Tống Dao sáng lên, "Anh về rồi sao?"

Chu Phàm không hiểu sao lại mỉm cười, nhìn y nói: "Ừm, khi nãy sao lại bỏ đi thế?"
Tống Dao cười nhẹ, theo bản năng mà tránh đi ánh mắt của hắn, "Tôi không muốn làm bóng đèn đâu nha."

Nhất thời Chu Phàm cảm thấy có chút ngại, hắn giống như không muốn y hiểu lầm mà giải thích: "Là một người bạn do họ hàng giới thiệu, làm quen một chút mà thôi."

Tống Dao gật đầu: "Tôi hiểu mà."

Chu Phàm: "Không tiện từ chối chỉ có thể đi gặp mặt một lần, thực ra tôi… hiện tại không có loại suy nghĩ này, Ninh Hinh chính là trọng tâm trong cuộc sống của tôi."

Tống Dao cúi đầu nhìn bàn chân, hỏi: "Thế sau này thì sao?"

Chu Phàm: "......"

Tống Dao: "Anh nhìn xem anh vừa đẹp trai, tính cách lại tốt, con gái lại đáng yêu như vậy, có biết bao nhiêu người có ý với anh chớ."

Chu Phàm bật cười, "Sao tôi lại cảm thấy em đang nói về người khác thế?"

Tống Dao bị câu này chọc cười, hai người nói nói cười cười đi vào trong tòa nhà.
"Nè, Chu Phàm," Tống Dao đột nhiên nghiêng đầu nhìn hắn, nói giống như đang đùa giỡn, "Anh chắc là không phải người gặp sắc quên bạn đâu nhỉ?"

Chu Phàm không nói gì, nhướng mày nhìn y.

Trong khoảnh khắc đèn cảm ứng trong thang máy chợt tắt đi, Tống Dao đi ở phía trước, trong bóng tối, nụ cười mà y vẫn luôn treo bên môi cuối cùng cũng biến mất.

Bình Luận (0)
Comment