Tịch Tiểu Thư Có Người Thương Chưa?

Chương 37

Chương 37

Tịch Nhan ngẩng đầu lên, Cố Trì đi lại giường. Cô ngửi được một mùi gì đó rất nam tính, một mùi thơm của riêng anh.

“Sao cứ nhìn chằm chằm anh thế? Mê rồi hả?”

“Ưm… Không có.”

Tịch Nhan rất nhanh đã quay đi, giọng ấp a ấp úng tránh nụ cười của anh. Bỗng nhiên anh nhớ tới vụ việc chiều nay, người anh em tự nhiên lại ngóc đầu chui lên.

Cô là chất kích thích, kịch độc của anh. Chỉ cần cười thôi cũng khiến anh say mê không ngừng rơi vào bể tình.

Mộ Cố Trì bị chướng khó chịu, bây giờ cô đã đắp chăn ngủ rồi nếu còn thức anh sẽ bắt ép cô để giải toả.

“Này Tịch Nhan anh khó chịu.”

“Hả? Sao?”

Cô nhanh chóng quay người lại, anh lấy tay chỉ phía dưới chân. Cô đỏ mặt định quay đi thì bị anh giữ tay lại.

“Tịch Nhan bắt đền em đấy.”

“Kh… Không…”

“Cho anh được không? Dù gì giờ chúng ta cũng là vợ chồng mà.”

Tịch Nhan suy nghĩ gì đó hồi lâu rồi gật đầu. Mộ Cố Trì mắt sáng rực lên, môi anh áp sát vào môi cô hút hết mật ngọt bên trong một cách tàn bạo.

Bàn tay không yên phận lần mò từng cúc áo. Tịch Nhan không tự chủ được mà rên nhẹ. Thân thể cô quyến rũ uốn éo trước mặt anh làm lửa càng thêm trỗi dậy.

Dươi ánh trăng hai thân thể không quần áo quấn quýt, dây dưa với nhau. Trăng ngại ngùng che mặt, chiếu những tia sáng yếu ớt nhẹ nhàng.

Sáng hôm sau…

11 giờ trưa cô tỉnh dậy, cả thân thể rã rời bên trên toàn là vết tích của cuộc hoan lạc tối hôm qua. Anh vừa chống tay vừa nở một nụ cười nhìn cô.

Không tránh khỏi việc ngại ngùng, cô e thẹn đỏ mặt trùm chăn lại tránh tiếp xúc với anh. Còn anh sau một đêm hoan ái lại thoả mãn, cũng không ngờ cô lại là một cực phầm.

“Sao thế? Em ngại sao?”

“K… Không có mà.”

“Không có sao? Chúng ta làm tiếp đi?”

Tịch Nhan lắc đầu từ chối Mộ Cố Trì. Anh không trêu chọc cô nữa, lấy điện thoại ra xem thông tin. Cô lướt thấy gì đó buột miệng nói.

“Không phải bà nội tên Khả Phương hay sao?”

“Bà nội tên thật là Khả Phương, tên khi bước vào thương trường là Tần Ngô.”

“Ồ.”

Cô “ồ” lên kinh ngạc, tiểu sử của bà thật không kém cạnh. Tuổi 17 đã bước vào thương trường, một mình gồng gánh cả một công ty. Người ta nói tuổi trẻ tài cao.

“Cái này có gen di truyền hay không nhỉ? Chứ em thấy cái gì của anh cũng được di truyền từ ông bà và người nhà.”

“Tịch Nhan em nói gì vậy? Anh vốn là thiên tài mà.”

Mộ Cố Trì búng trán Tịch Nhan làm cô giậnậ dỗi quay người đi không thèm nói chuyện với anh nữa.

Bình Luận (0)
Comment