Tiểu Thư Siêu Quậy Băng Giá

Chương 4

- Không quan tâm, bọn mày làm chật đất địa bàn tao, biến! - Nhóm bên kia nghe vậy bắt đầu cảm giác sợ hãi, bởi cái khí thế hừng hực nhưng rất lạnh lùng của Bảo Bảo thật khó đỡ nổi. Mọi người trong Bar đều im phăng phăng, dõi mắt về phía cô gái băng giá kia thầm trầm trồ ngưỡng mộ nhưng cũng không kém phần kinh hãi.- Đừng lên giọng thế, tưởng bọn tao sợ mày à? - Ông anh đầu đàn kia vẫn tiếp tục lấn át câu nói đe dọa của Bảo Bảo, đến lúc này nó thật sự nổi giận, tay Bảo Bảo từ phía sau lôi ra một chiếc roi mây, bọn đàn em đứng phía sau rùng mình sợ phát khiếp, còn mấy bọn quậy phá chả hiểu mô tê gì mà rống lên cười, nhất là ông anh tai to mặt lớn kia.

- Gì thế cô em, đi Bar mang theo mấy thứ linh tinh này làm quái gì thế? Há ha ha... mày vui tính quá đấy! Hahaha... A! - Tiếng cười ông anh đó khựng lại, theo sau đó là tiếng rít lên giật mình, tay hắn bị Bảo Bảo lấy cái roi quật mạnh một cái, hắn đưa tay run run lên trước mặt, sau đó gườm gườm Bảo Bảo - Chết tiệt!

Ngay lập tức, Bảo Bảo không ngần ngại mà ban tặng cho gương mặt hắn ta mấy nhát roi liên hồi đến đau điếng, hắn la oai oái trong sự ê ẩm, rát đến tê người, tất cả đàn em của hắn bất giác dựng tóc gáy, mặt ai nấy đều xanh như tàu lá chuối. Tiếng la đau đớn không ngớt của ông anh tỏ vẻ không sợ trời không sợ đất đã làm cho không gian Bar im ắng lại rộ lên những âm thanh nghe thật vui tai, đối với Bảo Bảo, còn mọi người ai ai cũng co ro, núp người lại, những lần tiếng la của hắn ta vang lên là y như rằng tim mọi người như muốn rớt ra, chả ai dám cử động bật lời hó hé gì cả. Về phía nó thì, Bảo Bảo cứ nhanh tay lấy roi quật khắp mọi nơi trên người hắn ta, có mấy lần hắn ta đã chụp được tay nó nhưng Bảo Bảo vẫn nhanh nhảu luồn lách lung tung rồi tiếp tục quật, quật vào thịt chảy máu, rách da, quật vào đầu sưng tấy, đến lúc quyết định, Bảo Bảo dồn hết công lực vào cánh tay ra đòn chí mạng thì...

“Rầm!!”

Tiếng đạp cửa lần hai vang lên, nhưng Bảo Bảo đứng đây rồi, đứa nào đạp cửa? Nó hướng đôi mắt thờ ơ về phía cánh cửa tội nghiệp, một bóng dáng quen thuộc ngày nào - Lâm Hạo Dương. Bảo Bảo vội rụt tay lại quăng cái roi ra chỗ khác, còn vẻ mặt chả thay đổi là bao. Dương đi lướt qua Bảo Bảo, lườm một cái rồi quay sang ông anh xăm mình đầy người phía trước, hắn ta đang ôm mình mẩy nhăn nhó đau đớn quằn quại.

- Cậu lại giở trò tầm phào nữa à Bảo Bảo?

- Hỏi hắn! - Lười trả lời, Bảo Bảo đáp ngắn gọn.

- Rốt cuộc chuyện gì?

- Con nhỏ đó... - Đến lúc này mà hắn ta vẫn còn mắng chửi người khác được, hên là có Dương ở đây, chứ không là Bảo Bảo nhào vô cho hắn bị bầm dập thành cháo rồi - Nó dám làm tao ra như vầy!!!

- Tao biết lí do bọn mày đến đây rồi, không phải bang phái tao quấy rối địa bàn bọn mày, tất cả là do lũ khốn kia - Nói đến đây Dương hất mặt về phía cửa Bar, có nhóm thanh niên cao lớn ở đấy, mặt mày cũng dữ tợn phết - Lũ mạo danh không biết sống chết là gì, tao cho bọn mày xử lí, xong chuyện!

- Chưa xong đâu, tao sẽ còn quay lại, HỪ! khốn khiếp!- Hắn ta buông lời thách thức hèn ngày tái ngộ rồi cùng đàn em lò dò bước về, đúng là mấy thằng cha rảnh, đến đây đông đông sung sung chủ yếu để làm cảnh. Nó nhàn nhạt đáp.

- Tao chờ!

...

...

- Tại sao cậu lại cứ lấy cái roi ra như quật trẻ con thế hả? - Về đến biệt thự Lục Ân, Dương nhíu mày khó hiểu, từ trước đến nay, nó chỉ toàn lôi cái roi ra để quật.

- Tôi không muốn động chạm lung tung, bẩn tay.

- Lần sau, nếu có đến Bar cũng phải nói tôi, biết chưa? - Mặt Dương hầm hầm tỏa sát khí nồng nặc.

- Hờ hờ... rồi rồi... biết rồi!! - Bảo Bảo cười xả lả.

- Mai Gen về đấy!

Nghe đến đây, bỗng Bảo Bảo ngẩng đầu lên đột ngột, nó thoáng chút bất ngờ xen vào đó là sự vui mừng nho nhỏ, Bảo Bảo nở nụ cười toe toét híp cả mắt không thấy trời đấy gì nữa.

- Ôi ôi... vui quá đi mất, lâu lắm rồi chưa được gặp nó!!!

- Mai ở biệt thự chờ tôi, tôi đến chở cậu đến sân bay đón nó.

- Ô kê... ô kê... - nó cười tươi như hoa, chắc bây giờ nó đang hạnh phúc lắm, sắp được gặp lại Gen bây bê rồi mà.

- Nhắc trước, dậy sớm cho tôi, không thì liệu hồn - Dương quăng ra câu nói chả cảm xúc rồi bước đi, câu nói đó như gầu nước mát lạnh đổ ập vào trong mặt Bảo Bảo vậy, nó trừng mặt nhìn Dương từ phía sau, khóe môi méo lên tức giật, làm như nó là heo không bằng. Tất nhiên mai Bảo Bảo phải dậy thật sớm để sớm gặp được Gen bây bê của mình rồi. Gen tên thật là Lục Ân Phong, cậu thua nó một tuổi, Gen là con trai của chủ tịch Lục Ân, được chủ tịch cho qua Mỹ du học từ hồi mới lên cấp ba, mong cậu sớm hoàn thành trước toàn bộ chương trình học vấn để về đây quản lý Hắc Hổ Bang, đó giờ Bảo Bảo chỉ thay Gen quản lý Bang thôi, còn Gen mới chính là thủ lĩnh thật sự. Gen là một con người vui tính, hay cười, rất thích chọc Bảo Bảo và bạn bè của mình, cậu rất yêu quý Bảo Bảo nữa, chắc hẳn xa Bảo Bảo ba năm, cậu cũng nhớ nó lắm.

Bảo Bảo leo lên chiếc giường êm ấm thân yêu, chùm chăn kéo ngang lên tới tận sống mũi, nó khẽ mỉm cười khi nghĩ đến Gen, mắt nó đóng dần, khép dần, Bảo Bảo đã chìm vào giấc mộng từ lúc nào?

-----

Ánh hoàng hôn đã mờ dần, bầu trời ngày càng trong sáng, không khí thoáng đãng của một ngày mới dần bắt đầu.

- Hừm... có tiến triển - Dương bật tiếng sau một hồi ngẫm nghĩ.

- Tiến triển quái gì? - Bảo Bảo đốp lại ngay tức khắc, nó nhìn vẻ mặt Dương cứ như kiểu cậu ta đang nói móc nó hay sao ấy?

- Đã biết dậy sớm! - Dương quàng tay qua vai Bảo Bảo, xoa đầu nó - Cố gắng tiếp tục phát huy đi.

- Này, đừng xoa đầu tôi thế chứ thằng điên.

- Cậu nói ai là thằng điên hả?

- Tôi nói cậu chứ nói ai.

- Được lắm - Nói đến đây Dương dùng cánh tay săn chắc ban nãy quàng qua vai Bảo Bảo, ngoạm chặt cổ nó lại, dúi người nó xuống khiến nó bật cười la lối om sòm, một phần là nhột, một phần là cái hành động chả ra sao của thằng bạn bệnh hoạn này.

- Thả ra coi, thả ra.

- Không!!

- Ui ôi... tôi sắp ngạt thở rồi này, bỏ ra - Bảo Bảo cố gắng cúi người xuống luồn qua nhưng không được, nó đập vào tay Dương la í ới.

- Không!!!

- Thằng cờ hó mất dạy.

- Cho câu chừa đi!!

Và thế là trên con đường quen thuộc vốn yên lặng hằng ngày, nay lại lộ ra những tràng cười thoải mái hôn nhiên của hai đứa bạn thân, không gian càng trở nên náo nhiệt, đầy sự tươi vui không kém phần đáng yêu của tuổi học trò. Hai đứa nó cứ như hai đứa điên ngoài đường nô đùa nhau khiến cho người đi đường qua lại cũng phải lắc đầu bó tay bởi sự hồn nhiên thái quá của bọn trẻ bây giờ, ít ra cũng phải biết lựa trọn địa điểm chứ!

Đến sân bay.

Bảo Bảo háo hức chờ đợi nhóc Gen của nó, ngó nghiêng ngó dọc, ngó tới ngó lui xem Gen ra chưa!!! Dương nhìn cái hành động siêu ngố của nó cũng phải bật cười thành tiếng.

- Chị Bảo Bảo!!! - Giọng nói phát ra từ phía sau gọi nó, đích thì là giọng của nhóc Gen, cả hai đều lần lượt quay đầu lại, nó vui mừng hớn hở khi thằng nhóc ngôi ngô tuấn tú đang đứng trước mặt mình, Gen ngày xưa mang một khuôn mặt đẹp trai nhưng dễ thương, còn Gen bây giờ đã trưởng thành hơn rất nhiều, đã có nét đẹp gì đó của một người đàn ông thực thụ toát lên khí chất đẹp mà ngầu.

- Bé Gen yêu quý của chị!!! - Nó nhào đến ôm chầm lấy Gen, Dương đứng bên cạnh, có cảm giác ghen tị đó nha, sao người ôm Bảo Bảo không phải cậu nhỉ?? Gen cười tươi đáp lại rồi quay sang Dương.

- Anh Dương, anh cũng đến đây à?

- Ừm, chúng ta về thôi - Cậu vui vẻ mỉm cười, cậu cũng thân với Gen như thân với nó vậy, sở dĩ vì Gen là em trai của Bảo Bảo thôi. Hồi còn nhỏ, ba đứa dính nhau như hình với bóng, suốt ngày quấn lấy nhau thôi, đi chơi đâu cũng phải hú gọi tên nhau, đầy đủ thành viện rồi mới chịu. Nhưng càng lớn lên thì có vẻ khoảng cách giữa ba người càng xa, Dương và Bảo Bảo đã trưởng thành để nhận thức được vấn đề của cuộc sống, không trẻ trâu như ngày xưa nữa. Còn Gen, nhóc này lại phải ra Mỹ du học, thế là bộ ba chấm dứt, mất một thành viên, chuyển sang thể loại bộ hai, phải gọi là cặp đôi mới đúng. Bây giờ gặp lại nhau, ai nấy cũng đẹp hẳn ra, trưởng thành hẳn ra, nghĩ lại một thời sửu nhi của ba bọn nó, chắc ai nấy cũng không khỏi bật cười, nhưng cảm thấy quá khứ trôi thật nhanh, một quá khứ chỉ tiếng cười và một thời tuổi thơ bồng bột của tuổi trẻ.

Mải suy nghĩ vớ vẩn, bất chợt Bảo Bảo phát hiện ra, nó để quên túi sách ở ghế gần khu vực chờ rồi.

- Hai người chờ tôi xíu nhé, tôi quay lại lấy túi sách đã - Nói xong với hai người kia, Bảo Bảo co dò chạy lại chỗ ban nãy, nhưng vì khu vực này đông người quá nên nó chen mãi mới thoát ra được, thở phì một cái, Bảo Bảo lại nhắm thẳng đến mục tiêu và tiếp tục chạy.

- A! - Tiếng ré lên một cái của Bảo bảo, hình như nó đâm vào ai đó thì phải, sau khi xoa xoa trán xong, Bảo Bảo ngước mặt lên, ôi... một gương mặt... ôi... một gượng mặt... chưa thấy bao giờ!

- Đi đứng kiểu gì vậy hả? - Người bị nó đâm phải cau có mặt mày mắng xối xả. Bảo Bảo thì há hốc mồm, ngớ người, tình hình là bên nó bị thiệt hại nặng hơn mà, trong đời trời đất, đây là lần đầu tiên có người dám lên tiếng quát mắng dạy đời nó đấy! Bảo Bảo cắn môi hả họa! Đúng là... LÁO TOÉT!!!
Bình Luận (0)
Comment