Tiểu Thư Siêu Quậy Băng Giá

Chương 7

- Gặp nhau sớm hơn dự đoán đấy. - Một người đàn ông đã đứng tuổi ngồi trên chiếc ghế tựa lưng sang trọng, trên tay cầm li rượu nhâm nhi, đó chính là Lão Đại, ông ta bật tiếng khàn khàn.- Tại sao ông lại làm thế hả?? - Dương lên tiếng lớn giọng, đôi mắt không thể nào xóa nhòa đi cơn tức giận hằn lên những tia đỏ như lửa.

- Yên nào. - Ông ta trấn an Dương, sắc thái vẫn không thay đổi - Có thể nói, từ giờ, Hàn Vương Thiên chính là một thành viên trong “cặp đôi sát thủ“.

- Sao lại vậy hả?? - Dương vẫn chưa nguôi cơn giận, Bảo Bảo nhìn thằng bạn mà lắc đầu, nó vỗ vai Dương.

- Thôi nào bạn hiền - nói rồi nó cười toe toét tiến đến gần Lão Đại, Bảo Bảo đứng sau lưng bóp bóp bả vai cho ông ta ra điệu “gái ngoan” - Lão Đại yêu quý của tôi, ông cần thiết phải tuyển thêm người, hai chúng tôi là đủ sức rồi. Có việc gì hệ trọng khó khăn lắm hay sao mà ông phải cho thêm Hàn Vương Thiên vào?

- Hai người không cần hỏi nhiều, ý ta đã thế rồi, cứ vậy mà chấp nhận đi - Lão Đại nói với vẻ mặt cương quyết. Bảo Bảo đứng phía sau, nhìn thằng bạn thân chí cốt của mình chằm chằm, rồi nó khẽ nhún vai, bó tay thôi. Dương ngậm ngùi không biết nói gì nữa, dù gì Lão Đại cũng là bạn thân của ba Dương, cậu không muốn gây ác cảm với ông ta, kẻo lại bị người ba “tuyệt vời” dạy cho một bài học không bao giờ quên nữa thì thốn.

Nó và Dương bước ra khỏi căn phòng, Dương vẫn cái sát khí đấy, sát khí âm độ bốc lên xung quanh người cậu. Bảo Bảo khẽ liếc sang Dương thở dài, rồi nó kiễng chân khoác tay qua vai Dương, cậu có đôi chút bất ngờ, sững người lại. Bảo Bảo nở nụ cười tươi nhất hệ Mặt Trời.

- Vui lên bây bê của tôi, mặt cậu ỉu xìu làm tôi chán nản lắm đấy.

Cậu vẫn đang còn chìm trong mớ suy nghĩ tào lao, mắt không ngừng nhìn Bảo Bảo. Bạn thân khoác vai nhau là chuyện bình thường, có cần sững người như thế không? Bảo Bảo thấy Dương đơ đơ, mắt lại không chớp, chẳng lẽ cậu tức đến nỗi tăng xông luôn rồi, nó quơ quơ tay trước mặt Dương, không có động tĩnh gì, lấy kiên nhẫn Bảo Bảo quơ tay lần hai và gần mặt Dương hơn, vẫn không có cử động gì. Bức quá nó rống lên làm Dương giật bắn mình.

- THẰNG CỜ HÓ!!!

- Cậu làm cái gì vậy hả? - Tức giận đỏ mặt, Dương quát tháo. Xíu nữa thì tim cậu rơi ra ngoài mà vỡ vụn rồi.

- Ồ! May! Cậu vẫn còn tỉnh táo để nói chuyện được - Bảo Bảo lại nở nụ cười mê hoặc chết người - Về thôi!

Nói rồi hai tụi nó cùng leo lên chiếc 50cc phóng vèo về nhà, nhưng có lẽ, tâm trạng Dương vẫn chưa được tốt lắm, cái bản mặt vẫn nói rõ lên sự tức giận kia cũng đủ biết là cậu ghét Thiên cỡ nào. Bảo Bảo lắc đầu tặc lưỡi “cẩn thận và cẩn thận, ghét của nào trời cho của nấy“. Nghĩ thế thôi chứ thực chất Bảo Bảo cũng không muốn Thiên cùng hợp tác với “cặp đôi sát thủ”, nhưng lời Lão Đại đã cương quyết tuyệt đối rồi, khó cãi lại.

Dương với Bảo Bảo được mệnh danh là “cặp đôi sát thủ” từ lâu rồi, sở dĩ hai người ai cũng giỏi võ và trí óc nhạy bén, thực hiện nhiều mưu mẹo để hạ gục đối phương họ muốn. Cặp đôi sát thủ - Lục Lâm Dương Bảo đã nổi danh thiên hạ trong thế giới ngầm, khi được nhắc đến về “cặp đôi sát thủ”, không ai là không khỏi rùng mình sởn gai ốc. Nữ sát thủ quái đẳng - Nam sát thủ siêu phàm, hai cái tên gọi mà ai ai cũng biết, ai ai cũng phải nể phục. “Cặp đôi sát thủ” khi muốn thực hiện một kế hoạch để bắt sống đối tượng Lão Đại chỉ thị, họ như thoắt ẩn thoắt hiện, biến hóa khôn lường, chớp cái đã thấy họ suất hiện trong bộ trang phục vô cùng lập dị, kèm theo chiếc mặt nạ Phượng Hoàng càng khiến cho “cặp đôi sát thủ” thêm phần đáng sợ, kinh hãi. Tuy lừng lẫy giang hồ, cái tên “cặp đôi sát thủ” thân quen ai cũng nhận ra nhưng không một người nào biết được thân phận thật sự của hai người này là ai? Họ có phải trong bang nhóm nào không? Chả ai có thể đoán được, cũng vì thế, cả hai cũng được giang hồ gọi tên là “cặp đôi sát thủ bí ẩn“.

“Cặp đôi sát thủ” là sung thế đấy, nổi như cồn thế đấy, nhưng rồi Hàn Vương Thiên vô, không biết nó sẽ thế nào đây? Chắc chẵn sẽ không còn là “cặp đôi sát thủ” nữa, mà thay vào đó là “bộ ba sát thủ” - Dương Thiên Bảo, cái tên cũng hay phết chứ. Bảo Bảo thầm nghĩ rồi mỉm cười, chúng nó sẽ trở thành “bộ ba sát thủ” mới nhất, ngầu nhất thời nay, không ai sánh bằng. Thiên vào cũng tốt đấy, càng đông càng vui, với lại đỡ phải động chạm tay chân nhiều, thế thì khỏe!!

-----

Cuối giờ học.

Bảo Bảo cầm trên tay điểm kiểm tra tuần trước, khuôn mặt nó trông thiểu não hết sức.

- Điểm kiểm tra tốt chứ - Dương từ đâu không biết chui vào quất một câu khá là đau lòng, Bảo Bảo nén nỗi thương đau, nó mím chặt môi rồi khẽ thở dài, giọng trông vô cùng đờ đẫn.

- Điểm!! Chả ra sao!!! Tồi tệ - Thật ra Dương hỏi cho có lệ thôi chứ cậu thừa biết bài làm của nó chả ra sao rồi, cứ cái đà này nó rớt đại học như chẳng chơi. Bảo Bảo tức giận, vò nhàu cuộn tròn cái bài kiểm tra, không do dự quăng nó bay tít ra sau, cút đi, biến đi cho khuất mắt. Bảo Bảo nhìn vào số điểm thôi là lòng đã vô cùng chán nản rồi, vứt bài kiểm tra đi là sự lựa chọn tốt nhất để quên đi nỗi buồn, sau đó nét mặt Bảo Bảo trở lại rạng rỡ khác thường, nó nắm chặt hai tay giơ lên tỏ vẻ quyết tâm.

- Được, từ nay, tôi sẽ quyết tâm, cố gắng học bài đầy đủ! Cố lên!!! Cố lên!! Cố...

- Lục Ân Bảo Bảo!! - Đang thể hiện nỗ lực của bản thân, giọng nói ngang phè đôi chút tức giận của Thiên cất lên chặn họng Bảo Bảo lại. Nó ngoái đầu lại, bất chợt rùng mình, ôi cái sát khí từ đâu mà đến! “em sợ quá!” nó cười hờ hờ.

- Chuyện gì thế Thiên? Anh chàng “khou boi”?

Thiên đi đến gần, giơ ra trước mặt nó một cuộn giấy đã được vò tròn, khuôn mặt tỏ ra tức giận nhưng vẫn giữ được phong thái của một boy lạnh lùng.

- Cái gì đây?

- Gì gì gì? Giấy chứ cái gì? - Bảo Bảo vừa dứt lời, Thiên banh tờ giấy được vò cuộn tròn đó ra thành phẳng lì, một tờ giấy kiểm tra, nhìn lên phía trên, dòng chữ “chết tiệt” hiện lên đập thẳng ngay vào mặt nó “họ và tên: Lục Ân Bảo Bảo”, nó bất chợt rùng mình, chột dạ, khóe mắt giật giật, nhưng rồi Bảo Bảo vẫn nở nụ cười thánh thiện mà nói - Sao cậu lại cầm bài kiểm tra của tôi thế? Tôi nhớ là tôi vừa quăng nó đi rồi mà.

- Mắt cậu để trưng? Vứt cũng phải vứt đúng chỗ chứ! - Thiên nhíu mày tỏa sát khí không mấy nồng nặc.

- Ơ hơ... thằng láo toét! Tôi vứt đúng chỗ rồi nhé!!

- Bay thẳng đầu tôi! - Thiên hững hờ đốp lại nhạt toẹt làm nó giật mình, Bảo Bảo quay lại phía sau, đúng góc nó ném, chỗ ngồi của thằng cha Thiên ở đấy, ôi mẹ nó!!! Gì mà trùng thế vậy!! Chẳng lẽ nó ném trúng thẳng đầu Thiên thật? Bảo Bảo khẽ cắn răng “Không ngờ, mình lại có tài nghệ ném chuẩn xác đến vậy!”

- Thôi nào Thiên bấy bê, chỉ là sự cố ngoài ý muốn!

Thiên nghe xong chỉ hừ lạnh một tiếng rồi không nói gì, từ trước đến, nói đúng hơn là từ nhỏ đến giờ, đây là lần đầu tiên có con nhỏ xấc xược như nó dám tỏ thái độ như thế với Thiên đấy. Gái theo cậu hàng loạt, không dám lên giọng cãi lại cậu nửa lời, mỗi khi gặp cậu là con mắt nổi cả hình trái tim, ấy thế mà Bảo Bảo chả có sắc thái biểu cảm dữ dội gì cả. Ít ra thấy Thiên nó cũng phải “cậu đẹp trai quá đi, cho mình xin chữ kí được không?” hay là “ÔI trời ơi, hoàng tử của đời tôi, cậu hoàn mĩ quá! Làm người yêu tôi nhé!” chứ! Đằng này nó lại trưng ra cái bộ mặt khiến Thiên cực kì sốc, quá đỗi bình thường, cậu đẹp trai thế cơ mà!!

- Bạn Thiên đang nghĩ gì thế ạ?! - Bất chợt giọng nói của Bảo Bảo kéo Thiên về thực tại, Bảo Bảo nhìn cậu với ánh mắt rất chi là gian - Cậu đang nghĩ chuyện tầm bậy đúng không?

- Đừng hâm!

Bảo Bảo cười phớ lớ nhìn chằm chằm vào Thiên làm cậu khó chịu, đó giờ hàng tá người nhìn cậu có sao đâu, thế mà giờ đây cậu lại bị khó chịu bởi con nhóc này. Bảo Bảo đưa tay lên cầm lại tờ giấy nó quăng đi ban nãy, rồi giơ lên trước mặt Thiên, lắc qua lắc lại.

- Xin lỗi vì đã ném trúng vào thân thể ngọc ngà quý sờ tộc của bạn Thiên nhé! Tôi đi vứt lại đúng chỗ đây! - Nói xong rồi nó co giò bước đi lướt qua người Thiên, nãy giờ Dương đứng một bên nhàn rỗi nghe những lời thoại vô bổ, xàm xí của hai người kia mà rõ chán, Dương buồn ngủ ngáp lên ngáp xuống liên tục.

Thiên vẫn đứng đó, ánh mắt đăm chiêu dõi theo hình bóng Bảo Bảo - một con nhỏ láo lếu thô kệch.

...

Tối đến.

Từ trên tầng hai, Gen với bộ đồ phá cách trông đầy sự trẻ trung không kém phần quyến rũ bước xuống, thấy Bảo Bảo, Gen nở nụ cười tươi chạy ùa đến.

- Thấy em thế nào? Bảnh trai không?

Bảo Bảo đưa tay lên xoa xoa cằm trông như nghĩ ngợi, rồi nó gật gà gật gù.

- Cũng được, tàm tạm.

- Hờ... đẹp trai thế này mà - Gen xụ mặt xuống buồn rầu, nhưng rồi nhóc lại nhanh chóng ngẩng mặt lên hớn hở nói - Chị Bảo Bảo, đến Bar với em đi!!

- Bar hả? - Bảo Bảo hỏi ngược lại, sau đó ngó nghiêng lung tung như đang cảnh giác thứ gì, sợ bị phát hiện - Dương có ở đây không?

- Anh Dương nói là phải về nhà với ba anh ấy có việc - Vừa nghe được câu trả lời hết sức ưng ý của Gen, khóe môi Bảo Bảo nhếch lên, sau đó thành nụ cười tươi, tiếp đến là há miệng to đùng ra mà cười ha hả, nhưng điệu cười man rợ đó chợt vụt tắt, nó nhìn Gen với đôi mắt không thể diễn tả nổi, Gen cũng phải khó hiểu vô thức mà lạnh tóc gáy.

- Không có Dương! E he... đi thôi nào bây bê của chị - Thì ra là Bảo Bảo sợ Dương không cho nó đi, nhưng Dương về nhà rồi thì quả là cơ hội tốt, nó phải biết tận dụng thời cơ có một không hai này chứ.

...

...

Hiện tại là Gen và Bảo Bảo đã đứng trước quán Bar rồi, hai con người cực kì hoàn hảo cùng nhau tiến vào trong Bar, đi đến đâu các tên cận vệ đều kính cẩn cúi chào lễ phép. Bar thật sự đang rất vui nhộn, náo nhiệt, tiếng nhạc hòa vào điệu nhảy séc xì lây đê của các bạn trẻ càng tạo nên khung cảnh hỗn độn đầy âm thanh nhưng không kém phần sôi động. Bảo Bảo đi thẳng vào trong phòng víp, ở đấy lại hoàn toàn khác ngoài kia, yên ắng và tĩnh lặng hoàn toàn, nó ngồi đó nhâm nhi ly rượu vang đỏ, thưởng thức mùi rượu vang Pháp mà đã một khoảng thời gian lâu rồi nó chưa được đụng đến.

Ngồi được một lúc, Bảo Bảo cảm thấy khác lạ, phía bên ngoài, hình như im lặng khác thường, bất chợt có tiếng động lớn gì đấy càng khiến Bảo Bảo thêm phần khó hiểu, nó nhíu mày rồi từ từ bước ra ngoài.

- Con nhỏ nào là Lục Ân Bảo Bảo? - Tên mặt mày sẹo tùm lum lớn giọng chỉ thị.

- Mày tìm và gặp để làm quái gì? - Gen đứng đối diện, nhóc không vừa đâu, cũng lớn giọng không kém tên đó.

- Đ*o liên quan đến mày, gọi con nhỏ đấy tới đây!

- Mày...

- Tao đây - Gen điên tiết, máu dần nổi sung định nhào lên dần cho hắn ta một trận nhưng bị Bảo Bảo chặn họng kịp thời.

Gen không muốn Bảo Bảo dính lứu nhiều thứ, càng sợ nó bị thương hay có mệnh hệ gì nên nhóc lên tiếng can ngăn.

- Chị lùi ra sau đi, để em xử bọn này cho.

- Không cần, đây là chuyện của chị - Nó đốp lại lời Gen rồi tiến thẳng ra phía trước, gương mặt băng giá lại xuất hiện, Bảo Bảo đứng đó oai phong lẫm liệt như một cô gái đầy quyền lực - Tìm tao? Việc gì? Lũ Bang Trịnh Long

- Mày thừa biết rồi còn hỏi, tao đến để đòi nợ, mày chỉ cần chịu đòn của bọn tao là xong - Thằng có sẹo khắp mặt hất cằm lên nói.

- Mày bị ngu à? Tao điên để đứng chịu đòn?

- Được lắm!! Con khốn!! Tao sẽ cho mày một bài học!! - Nói đến đấy, hắn ta đùng đùng sát khí, giơ tay lên ra hiệu cho đàn em - Tụi bay đâu! Lên...

“Rầm!!!” - Chưa kịp dứt câu, tiếng đạp cửa đã nhảy vào họng tên đó, đây là lần đạp cửa thứ ba rồi đấy, thật rảnh đời cho bọn đạp cửa. Sau âm thanh thật vui tai nhưng đầy đáng sợ, một chàng trai lạ mặt xuất hiện, thân hình khá cao to vạm vỡ, chắc hẳn cũng là dân giang hồ. Bảo Bảo khẽ liếc mắt về phía sau Gen, nhóc ở sau tinh ý lấy ra một chiếc mặt nạ Phượng Hoàng đã được chuẩn bị từsẵn, Bảo Bảo từ từ đeo mặt nạ vào, phải thật cẩn trọng và không để lộ thân phận với những người lạ mặt nó chưa quen biết, tránh xảy ra phiền phức.

Chàng trai lạ ngày một tiến gần, khuôn mặt điển trai quyến rũ dần ló ra sau ánh đèn chập chờn trong Bar. Chàng trai bước đến gần hơn rồi đứng lại giữa đám hỗn loạn trong đó có nó, không gian đã bị bủa vây bởi sự tĩnh lặng hoàn toàn, sợ hãi có, mê hoặc có, đắm chìm có. Cậu ta khẽ cười bật thành tiếng mà nói.

- Yo mọi người!!!
Bình Luận (0)
Comment